Sự Trả Thù Của Băng
Chương 12
Ngày hôm sau, cả ngày hôm sau nữa, nó vẫn ngồi ở vách đá đó. Tính đến nay đã 3 ngày rồi. Lin không chịu được nữa. Đầu nhỏ bắt đầu hoạt động. Nhỏ tìm đủ mọi cách để kéo nó về nhưng không có tác dụng. Cuối cùng nhỏ đưa ra một quyết định - Phải nhờ Zan thôi. Có thể con bé sẽ giúp được Yui_Dứt lời Lin lái xe đi. Trong khi đó, tại kí túc xá trường magic - Chị Lin gọi về bảo Yui không sao rồi. Yui và cô đã về nước rồi_Zan báo lại với bọn hắn và Zeny nhưng liệu bọn hắn có biết tất cả chỉ là nói dối - Sao? Về nước sao?_Hắn đứng bật dậy - Em không tìm được con bé đâu. Nó sẽ không về Nhật đâu_Zeny quả quyết - Chị biết cô ấy đi đâu?_Hắn nhướng mày hỏi Zeny - Không nhưng chị biết rõ tính con bé_Hắn nghe những lời khẳng định của Zeny thì mặt xịu xuống - Zan, mở cửa nhanh lên_Tiếng của Lin ở ngoài cửa vọng vào - Chị, chị về rồi! Chị biết Yun ở đâu không?_Zan tỏ vẻ vui mừng. Câu hỏi của nhỏ mang ý như bảo Lin dẫn nhỏ đến gặp nó vậy - Chị đến đây cũng…hộc…cũng vì…hộc…Yun đây_Lin vừa thở vừa nói - Yun có chuyện gì hả chị?_Zan đứng bật dậy - Yun làm sao?_Hắn cũng hốt hoảng không kém. Nhìn biểu hiện của hắn, Zeny trêu - Em làm gì phản ứng ghê vậy? Lo cho Yun lắm sao? Hắn nhận ra phản ứng quá lố của mình vội ngồi xuống, mặt cúi gằm xuống đất để mọi người không thấy khuôn mặt đang chuyển dần sang màu đỏ của hắn. Hắn trầm tư suy nghĩ - Rốt cuộc lòng mình đang hướng về ai cơ chứ? Yui hay Yun. Nếu hai người đó là một thì tốt biết mấy. Nếu là như thế mình đã không phải suy nghĩ thế này (Thì hai người đó là một mà anh) - Thôi chuyện gì để nói sau. Mọi người mau theo tôi đi gặp Yun đi. Mama vừa mới qua đời vì tai nạn. Giờ nó cứ như người mất hồn vậy._Lin luống cuống nói với bọn hắn - Qua đời vì tai nạn sao?_Hắn và Gin mở to mắt. Còn Zeny và Zan thì vội bịt miệng. Chuyện gì đang xảy ra với nó thế này. - Là thật sao chị. Mama đã chết rồi sao?_Zan không tin hỏi lại. Nhỏ mong câu trả lời là không phải. Mama nó đã yêu thương và coi Zan như là con ruột vậy. Định mệnh đã cho nhỏ gặp nó và mama nó. Sao bây giờ lại đem bà đi như vậy chứ. Lin không nói gì chỉ gật đầu. Lin biết Zan đang đau khổ thế nào. Nhỏ đã có một thời gian vui vẻ bên bà mà. Huống hồ chi bà còn là bạn của pama nhỏ - Không đâu. Chị nói dối. Mama không bỏ bọn em mà đi đâu. Không đâu_Nhỏ lắc đầu trong vô thức. Gin bất giác ôm lấy nhỏ. Để nhỏ mặc sức mà gào thét trong lòng mình - Zan à, chị biết em rất buồn. Yun cũng thế và bọn chị cũng vậy. Chúng ta đã có những hồi ức không thể quên bên mama. Mama đã rất yêu quý chúng ta nhất là em và Yun. Giờ này Yun đang rất cần em đấy. Chị đã chịu thua rồi. Chị đã dùng mọi cách nhưng tất cả đều không được. Con bé như một người chết không hơn không kém._Lin nắm lấy bờ vai đang run rẩy của Zan. Nhỏ đang cố chấn tĩnh Zan. Cứ tưởng Zan cũng như nó nhưng không Zan đã đẩy Gin ra và đứng lên. Nhỏ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt con vươn vãi trên mặt rồi quay sang Lin - Đưa em đến chỗ Yun đi - Ừm._Lin cười tươi nhìn Zan. Sau đó cả bọn ra xe và phóng đi. Chiếc xe lăn bánh mang theo những con người lo lắng cho nó từng phút từng giây. Vì hôm nay là ngày thứ 4 của lễ hội nên chẳng ai để ý đến bọn hắn làm gì. Dù bọn hắn có biến mất mọi người cũng chả biết. Chiếc xe chạy thẳng đến vách đá-nơi mà nó cắm trụ suốt mấy ngày nay. Vẫn là hình ảnh đó. Khuôn mặt nhợt nhạt và vô cảm. Đôi mắt không hồn nhìn vào xa xăm. Cô vận một chiếc quần Jean màu đen kết hợp với một chiếc áo màu trắng. Khoác ngoài là chiếc áo da cũng màu đen. Nhờ chiếc áo khoác mà không ai có thể trông thấy vết thương của cô-vết thương đã lâu ngày không thay băng đã thấm đỏ cả một mảng lưng của chiếc áo trắng mà cô đang mặc. Chiếc xe dừng lại ở phía sau cô nhưng cô cũng chẳng có phản ứng gì. Nhìn thân hình bé nhỏ đó đang chịu đau đớn, hắn cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghén lại. Zeny và Zan đã rơi nước mắt từ bao giờ. - Con bé đã 3 ngày không ăn không uống rồi. Nếu còn tiếp tục nhịn đói, nó sẽ ngã quỵ mất thôi - Đã 3 ngày không ăn rồi sao?_Hắn hỏi lại. Zan vội mở tung cửa chạy đến bên nó. Nhỏ lau vội những giọt nước mắt trên mặt rồi nở nụ cười thật tươi với nó - Yun à_Nó khẽ hướng ánh mắt nhìn sang Zan rồi lại nhìn vào xa xăm. Khuôn mặt vô cảm của nó bây giờ đầy sự mệt mỏi - Yun à, cậu sao vậy? Cậu không nhận ra tớ sao?_Zan lay lay người nó nhưng chẳng có tác dụng gì. Đúng như Lin nói nó bây giờ cứ như người không hồn vậy. Zan nhìn nó như thế không cầm nổi nước mắt. Nhìn nó như thế, tim hắn đau lắm. Hắn tự hỏi: Cảm giác này là sao? - Tớ biết mama đã mất. Tớ biết cậu đang đau khổ thế nào. Nhưng tớ xin cậu đấy Yun, hãy trở về là cậu đi. Cậu như thế này tớ đau lắm. Xin hãy vì tớ, hãy vì tớ mà sống đi. Đúng rồi cậu còn bà mà. Nếu bà thấy cậu như thế này thì sao?_Zan nói với nó trong nước mắt nhưng cuối cùng kết quả mà nhỏ nhận được chỉ là con số không tròn trịa. Nó vẫn như thế. Zan bất lực đứng bật dậy. - Được rồi. Nếu cậu cứ như vậy. Tớ sẽ nhảy xuống dưới cho cậu xem. Tớ sẽ đi tìm mama và cho bà biết cậu như thế nào để rồi xem bà sẽ đau lòng vì cậu ra sao_Vẫn không có tác dụng gì. Zan đau xót nhìn nó. Nhỏ thả người xuống vách may sao Gin đã kịp níu lại. Cậu kéo Zan lên và quay sang nó - Cô để mặc cho Zan nhảy xuống vậy sao? Cô là bạn kiểu gì vậy hả?_Gin quát lên. Nhưng chẳng có lời nào xuyên vào được tai nó. Hắn tức giận đi lại phía nó. Hắn vung tay tát nó một cái thật đau rồi lên tiếng quát mắng nó - Này, sao cô lại thành thế này hả? Mẹ cô có muốn cô như thế này không? Bà có nhắm mắt nổi không? Cô chỉ là một đứa con gái bất hiếu. Cô tỉnh lại cho tôi_Hắn lại vung tay tát nó thêm cái nữa. Giờ nó đã hoàn toàn nhận thức được. Hắn nói đúng. Nó là một đứa con gái bất hiếu. Thù mẹ chưa trả xong thì nó không được ngã quỵ. Nó hất tay hắn ra rồi đứng lên. Vì đã 3 ngày không ăn không uống gì nên nó đã mém ngã nếu không có hắn đỡ - Đừng làm phiền tôi_Giọng nói lạnh lùng của nó vang lên làm cả bọn lạnh sống lưng. Lần đầu tiên bọn họ thấy nó như vậy - Yun à, cậu còn yếu lắm_Zan níu lấy tay nó nhưng nó đã gạt tay Zan ra. - Tôi không muốn ai thương hại tôi cả. Đi đi_Nó lửng thửng bước về phía xe, mở cửa, rồ ga và phóng xe đi mất. Cả bọn chỉ biết đứng nhìn nó đi khuất. Mỗi người đều mang chung một nỗi lo lắng về nó
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương