Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân
Chương 5: Gia đình gặp mặt
Tác giả: Ninh Ninh
Trần gia.
Trần phu nhân - Nguyễn Ngọc Châu: "Ông mau xem đi Mộ Tiểu Hy làm như vậy là có ý chứ? Rõ ràng là cô ta biết, chúng ta theo phe của Lệ phó tổng, vậy mà cô ta lại chạy đến buổi cá cược giúp cho Lệ Đình Thâm mở được viên đá có giá trị cao như vậy nữa."
Trần Ở - chủ của Trần gia: "Phước Lợi à! Rốt cuộc cô ta là có ý gì vậy? Trước tiên là giúp cho Lệ Đình Thâm, sau đó là từ chối hồ sơ thầu dự án của chúng ta. Rốt cuộc con đã hỏi rõ chuyện này chưa? Hay là, hay là con đã làm gì cho cô ta tức giận rồi hả?"
Trần Phước Lợi: "Ba à, con không có. Để con gọi hỏi thử xem thế nào?"
Trần Ở: "Được, được mau gọi hỏi xem."
Nói rồi Trần Phước Lợi lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Tiểu Hy và bật cả loa ngoài, cho ba mẹ anh ta cùng nghe câu trả lời. Rất nhanh Mộ Tiểu Hy đã bắt máy.
"Alo! Anh Lợi đã muộn như vậy rồi. Anh gọi điện cho em là có việc gì sao?"
Trần Phước Lợi: "Không có gì! Hy Hy, anh vừa mới xem tin tức. Nghe nói em đã tham gia đấu giá đá quý, rốt cuộc là có chuyện gì vậy Hy Hy? Em cũng biết gia đình anh luôn đứng về phía của Lệ phó tổng kia mà? Tại sao, em lại có thể giúp cho Lệ Đình Thâm? Hơn nữa em đã gặp Lệ Đình Thâm lúc nào vậy? Mối quan hệ của hai người từ khi nào lại tốt đến như vậy?"
Mộ Tiểu Hy: "Ầy, là chuyện này sao! Anh Trạch, anh đã hiểu lầm em rồi. Em tất nhiên là phải đứng về phía của anh rồi. Sao em lại đi giúp Lệ Đình Thâm được chứ, thật ra em tham gia đấu giá đá quý, là vì ban đầu em muốn khiến cho Lệ Đình Thâm mất mặt, không ngờ lại mở ra một món hàng cực phẩm như vậy. Anh không thể vì điều này mà đổ lỗi cho em được."
Trần Phước Lợi: "Tất nhiên là không. Hy Hy, anh cũng đã nói với em rồi. Lệ Đình Thâm chính là một tên điên, em nên tránh xa anh ra một chút đi."
Mộ Tiểu Hy: "Anh Lợi em biết, nhưng Lệ Đình Thâm, lúc trước đã từng cứu em và anh ta còn bị thương nữa. Em không thể lấy oán báo ân được, hơn nữa bây giờ Lệ phó tổng cũng đã chết, Trần gia của anh không bị liên lụy chứ?"
Trần Ở ngồi bên cạnh lúc này cũng lên tiếng, "Hy Hy à! Chú là ba của Phước Lợi, gần đây chú và dì của cháu luôn thảo luận về ngày trọng đại của 2 đứa. Hai gia đình chúng ta, có thể gặp mặt nhau để bàn việc hôn nhân của cháu và Phước Lợi không? À, cháu xem ngày mai thế nào?"
Mộ Tiểu Hy: "Được ạ! Cháu sẽ nói với gia đình của cháu."
Trần Ở lập tức vui mừng, "Được, được, được."
Trần Phước Lợi: "Hy Hy, vậy anh không làm phiền em nghĩ ngơi nữa. Anh tắt máy trước đây."
Mộ Tiểu Hy: "Được, tạm biệt. Anh Lợi!"
Sau khi tắt điện thoại thì người của Trần gia mặt ai cũng trở nên không vui, nhất là Trần phu nhân bà ta đang tính toán điều gì đó.
Trần phu nhân: "Cô cứ đợi đó đi Mộ Tiểu Hy, xem khi đã làm dâu nhà tôi. Tôi sẽ hành hạ cô như thế nào."
Trần Phước Lợi: "Ba mẹ cứ yên tâm con sẽ dỗ dành cô ta để lấy cho bằng được cái dự án lần này."
Trần Ở: " Được, tất cả nhờ vào con đó."
Trần Phước Lợi: " Vâng!"
Ngày hôm sau, Mộ Tiểu Hy cùng với ba mẹ và anh trai đến nhà hàng đã được Trần gia đặt trước. Trần Ở vừa nhìn thấy gia đình cô đến liền niềm nở đứng dậy chào đón gia đình cô.
"Mộ tổng, lâu rồi không gặp."
Mộ Vũ - ba của Mộ Tiểu Hy: "Trần tổng, lâu rồi không gặp."
Trần Ở: "Đừng khách khí, đừng khách khí. Mời ngồi, mời ngồi."
Mộ Vũ: "Được, được được."
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, thì lúc này Nguyễn Ngọc Châu cười nịnh nọt,
"Ây! Sau này, chúng ta đã là thông gia rồi. Không cần phải câu nệ nhiều như vậy."
Trần Ở gật đầu: "Phải, phải. Đúng rồi gần đây dự án của Mộ thị thực sự rất hot, có rất nhiều công ty đang tham gia đấu thầu. Vậy dự án này..."
Mộ Tiểu Hy liền lên tiếng ngắt lời của ông ta,
"Chú Trần à, hôm nay chúng ta không đến đây không phải để nói về chuyện đính hôn của cháu và anh Lợi hay sao? Nếu đã vậy thì chúng ta không nên nói về công việc nữa nhé!"
Trần Ở: "Ha ha ha. Đúng vậy, Hy Hy nói đúng."
Nguyễn Ngọc Châu lại nói: "Vậy hai gia đình sau này chắc chắn là không tránh khỏi giao dịch kinh doanh. Hơn nữa đây lại là một dự án tốt. Không thể nào lợi dụng người nhà để có dự án rẻ hơn có phải không?"
Mộ Tiểu Hy tỏ ra không vui, "Kết hôn, là kết hôn. Công việc là công việc. Trên thị trường thì lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu. Cô đây là không biết, hay ngay cả những điều này cũng không biết. Hay là nói anh Lợi muốn cưới cháu chỉ vì dự án sao?
Nụ cười của cả nhà họ Trần lập tức sựng lại. Trần Phước Lợi lúc này, lập tức nói đỡ cho mẹ của mình.
"À! Sao có thể chứ. Hy Hy, chúng ta từ nhỏ đã là bạn thân, anh có tình cảm với em. Em cũng biết mà."
Mộ Tiểu Hy: "Tất nhiên em hiểu mà, anh Lợi là người như thế nào mà.
Trần Phước Lợi nắm lấy tay cô vồ về: "Hy Hy, chúng ta sắp là một gia đình rồi. Sau này, việc chăm sóc lẫn nhau trong kinh doanh là bình thường."
Sau đó anh lại nhìn sang Mộ Vũ, mà tự tin mà rót rượu chuẩn bị mời mọi người, anh nói:
"Bác trai, bác gái, anh trai chúng em đối với dự án này có đủ tự tin sẽ chiến thắng. Gia đình chúng em không hề kém cạnh những gia đình khác."
Lúc mọi chuẩn bị cụng ly thì Mộ Tiểu Hy liền tổ ra vui vẻ quay sang nói:
"Anh Lợi! Nếu như, anh đã có niềm tin như vậy. Thì không bằng cạnh tranh công khai đi. Cứ theo trật tự, mà lấy được dự án này. Như vậy người khác cũng không thể nào nói gì, anh lấy được dự án không phải là nhờ vào em. Phải không anh Lợi."
Trần Phước Lợi chỉ có thể gật đầu, "Phải!"
Người của Trần gia lúc này tỏ ra cùng không hài lòng. Nhưng Mộ Tiểu Hy không thể bỏ qua cơ hội châm thêm ngồi pháo, cô lại nói:
"Vì anh Lợi, đã nói về công việc. Vậy thì chúng ta cùng nhau tính toán một chút nhé! Cháu nhớ là trước đây chú Trần, không xoay sở được, đã vay của nhà cháu 1 tỷ. Theo cháu nhớ thì khoản tiền này, lúc đó còn được chuyển từ tài khoản của anh trai cháu."
Mộ Trạch muốn ngăn cô lại không cho cô nói nữa sợ sẽ mất lòng với phía thông gia. Nhưng cô đã gạt tay anh trai mình ra mà tiếp tục nói:
"Lúc đó, chúng ta cũng không có ký hợp đồng vay mượn. Chi bằng bây giờ, chúng ta hãy viết hợp đồng vay mượn ngay bây giờ luôn đi."
Trần Ở liền đánh mắt sang vợ mình, Nguyễn Ngọc Châu tổ ra ghét bỏ nói:
"Hy Hy, con và Lợi Lợi sắp kết hôn rồi. Có cần tính toán kỹ lưỡng như vậy chứ."
"Cô à, chắc chắn phải tính toán kỹ lưỡng rồi. Anh trai của cháu kiếm tiền rất vất vả. Chú Trần, cô Trần cũng không muốn để người khác nói, Trần gia lừa đảo tiền của người nhà cháu có đúng không?"
Trần Ở: "Ha ha ha. Đúng, đúng."
Nguyễn Ngọc Châu lại nói: "Tiểu Hy, còn chưa kết hôn mà. Tại sao lại phải tính toán trước chứ."
Mộ Tiểu Hy: "Cô à, cô nói như vậy là không đúng rồi. Nếu không muốn sau này, sau khi cháu và anh Lợi kết hôn là vì vấn đề kinh tế mà cãi nhau. Chính vì vậy bây giờ phải tính toán thật cẩn thận trước."
Nguyễn Ngọc Châu không vui, "Không hổ là viên ngọc quý của nhà họ Mộ, thật là miệng lưỡi sắc bén."
Mộ Tiểu Hy: "Cảm ơn cô đã quá khen. Nhưng so với cô, thì cháu vẫn còn kém xa. Sau này, cháu chắc chắn sẽ phải học hỏi ở cô."
Nguyễn Ngọc Châu càng tức giận nhưng chỉ có thể kìm chế cơn tức, [Chờ khi cô đã gã vào nhà chúng tôi, xem tôi sẽ làm sao để dạy dỗ cô.]
Trần gia.
Trần phu nhân - Nguyễn Ngọc Châu: "Ông mau xem đi Mộ Tiểu Hy làm như vậy là có ý chứ? Rõ ràng là cô ta biết, chúng ta theo phe của Lệ phó tổng, vậy mà cô ta lại chạy đến buổi cá cược giúp cho Lệ Đình Thâm mở được viên đá có giá trị cao như vậy nữa."
Trần Ở - chủ của Trần gia: "Phước Lợi à! Rốt cuộc cô ta là có ý gì vậy? Trước tiên là giúp cho Lệ Đình Thâm, sau đó là từ chối hồ sơ thầu dự án của chúng ta. Rốt cuộc con đã hỏi rõ chuyện này chưa? Hay là, hay là con đã làm gì cho cô ta tức giận rồi hả?"
Trần Phước Lợi: "Ba à, con không có. Để con gọi hỏi thử xem thế nào?"
Trần Ở: "Được, được mau gọi hỏi xem."
Nói rồi Trần Phước Lợi lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Tiểu Hy và bật cả loa ngoài, cho ba mẹ anh ta cùng nghe câu trả lời. Rất nhanh Mộ Tiểu Hy đã bắt máy.
"Alo! Anh Lợi đã muộn như vậy rồi. Anh gọi điện cho em là có việc gì sao?"
Trần Phước Lợi: "Không có gì! Hy Hy, anh vừa mới xem tin tức. Nghe nói em đã tham gia đấu giá đá quý, rốt cuộc là có chuyện gì vậy Hy Hy? Em cũng biết gia đình anh luôn đứng về phía của Lệ phó tổng kia mà? Tại sao, em lại có thể giúp cho Lệ Đình Thâm? Hơn nữa em đã gặp Lệ Đình Thâm lúc nào vậy? Mối quan hệ của hai người từ khi nào lại tốt đến như vậy?"
Mộ Tiểu Hy: "Ầy, là chuyện này sao! Anh Trạch, anh đã hiểu lầm em rồi. Em tất nhiên là phải đứng về phía của anh rồi. Sao em lại đi giúp Lệ Đình Thâm được chứ, thật ra em tham gia đấu giá đá quý, là vì ban đầu em muốn khiến cho Lệ Đình Thâm mất mặt, không ngờ lại mở ra một món hàng cực phẩm như vậy. Anh không thể vì điều này mà đổ lỗi cho em được."
Trần Phước Lợi: "Tất nhiên là không. Hy Hy, anh cũng đã nói với em rồi. Lệ Đình Thâm chính là một tên điên, em nên tránh xa anh ra một chút đi."
Mộ Tiểu Hy: "Anh Lợi em biết, nhưng Lệ Đình Thâm, lúc trước đã từng cứu em và anh ta còn bị thương nữa. Em không thể lấy oán báo ân được, hơn nữa bây giờ Lệ phó tổng cũng đã chết, Trần gia của anh không bị liên lụy chứ?"
Trần Ở ngồi bên cạnh lúc này cũng lên tiếng, "Hy Hy à! Chú là ba của Phước Lợi, gần đây chú và dì của cháu luôn thảo luận về ngày trọng đại của 2 đứa. Hai gia đình chúng ta, có thể gặp mặt nhau để bàn việc hôn nhân của cháu và Phước Lợi không? À, cháu xem ngày mai thế nào?"
Mộ Tiểu Hy: "Được ạ! Cháu sẽ nói với gia đình của cháu."
Trần Ở lập tức vui mừng, "Được, được, được."
Trần Phước Lợi: "Hy Hy, vậy anh không làm phiền em nghĩ ngơi nữa. Anh tắt máy trước đây."
Mộ Tiểu Hy: "Được, tạm biệt. Anh Lợi!"
Sau khi tắt điện thoại thì người của Trần gia mặt ai cũng trở nên không vui, nhất là Trần phu nhân bà ta đang tính toán điều gì đó.
Trần phu nhân: "Cô cứ đợi đó đi Mộ Tiểu Hy, xem khi đã làm dâu nhà tôi. Tôi sẽ hành hạ cô như thế nào."
Trần Phước Lợi: "Ba mẹ cứ yên tâm con sẽ dỗ dành cô ta để lấy cho bằng được cái dự án lần này."
Trần Ở: " Được, tất cả nhờ vào con đó."
Trần Phước Lợi: " Vâng!"
Ngày hôm sau, Mộ Tiểu Hy cùng với ba mẹ và anh trai đến nhà hàng đã được Trần gia đặt trước. Trần Ở vừa nhìn thấy gia đình cô đến liền niềm nở đứng dậy chào đón gia đình cô.
"Mộ tổng, lâu rồi không gặp."
Mộ Vũ - ba của Mộ Tiểu Hy: "Trần tổng, lâu rồi không gặp."
Trần Ở: "Đừng khách khí, đừng khách khí. Mời ngồi, mời ngồi."
Mộ Vũ: "Được, được được."
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, thì lúc này Nguyễn Ngọc Châu cười nịnh nọt,
"Ây! Sau này, chúng ta đã là thông gia rồi. Không cần phải câu nệ nhiều như vậy."
Trần Ở gật đầu: "Phải, phải. Đúng rồi gần đây dự án của Mộ thị thực sự rất hot, có rất nhiều công ty đang tham gia đấu thầu. Vậy dự án này..."
Mộ Tiểu Hy liền lên tiếng ngắt lời của ông ta,
"Chú Trần à, hôm nay chúng ta không đến đây không phải để nói về chuyện đính hôn của cháu và anh Lợi hay sao? Nếu đã vậy thì chúng ta không nên nói về công việc nữa nhé!"
Trần Ở: "Ha ha ha. Đúng vậy, Hy Hy nói đúng."
Nguyễn Ngọc Châu lại nói: "Vậy hai gia đình sau này chắc chắn là không tránh khỏi giao dịch kinh doanh. Hơn nữa đây lại là một dự án tốt. Không thể nào lợi dụng người nhà để có dự án rẻ hơn có phải không?"
Mộ Tiểu Hy tỏ ra không vui, "Kết hôn, là kết hôn. Công việc là công việc. Trên thị trường thì lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu. Cô đây là không biết, hay ngay cả những điều này cũng không biết. Hay là nói anh Lợi muốn cưới cháu chỉ vì dự án sao?
Nụ cười của cả nhà họ Trần lập tức sựng lại. Trần Phước Lợi lúc này, lập tức nói đỡ cho mẹ của mình.
"À! Sao có thể chứ. Hy Hy, chúng ta từ nhỏ đã là bạn thân, anh có tình cảm với em. Em cũng biết mà."
Mộ Tiểu Hy: "Tất nhiên em hiểu mà, anh Lợi là người như thế nào mà.
Trần Phước Lợi nắm lấy tay cô vồ về: "Hy Hy, chúng ta sắp là một gia đình rồi. Sau này, việc chăm sóc lẫn nhau trong kinh doanh là bình thường."
Sau đó anh lại nhìn sang Mộ Vũ, mà tự tin mà rót rượu chuẩn bị mời mọi người, anh nói:
"Bác trai, bác gái, anh trai chúng em đối với dự án này có đủ tự tin sẽ chiến thắng. Gia đình chúng em không hề kém cạnh những gia đình khác."
Lúc mọi chuẩn bị cụng ly thì Mộ Tiểu Hy liền tổ ra vui vẻ quay sang nói:
"Anh Lợi! Nếu như, anh đã có niềm tin như vậy. Thì không bằng cạnh tranh công khai đi. Cứ theo trật tự, mà lấy được dự án này. Như vậy người khác cũng không thể nào nói gì, anh lấy được dự án không phải là nhờ vào em. Phải không anh Lợi."
Trần Phước Lợi chỉ có thể gật đầu, "Phải!"
Người của Trần gia lúc này tỏ ra cùng không hài lòng. Nhưng Mộ Tiểu Hy không thể bỏ qua cơ hội châm thêm ngồi pháo, cô lại nói:
"Vì anh Lợi, đã nói về công việc. Vậy thì chúng ta cùng nhau tính toán một chút nhé! Cháu nhớ là trước đây chú Trần, không xoay sở được, đã vay của nhà cháu 1 tỷ. Theo cháu nhớ thì khoản tiền này, lúc đó còn được chuyển từ tài khoản của anh trai cháu."
Mộ Trạch muốn ngăn cô lại không cho cô nói nữa sợ sẽ mất lòng với phía thông gia. Nhưng cô đã gạt tay anh trai mình ra mà tiếp tục nói:
"Lúc đó, chúng ta cũng không có ký hợp đồng vay mượn. Chi bằng bây giờ, chúng ta hãy viết hợp đồng vay mượn ngay bây giờ luôn đi."
Trần Ở liền đánh mắt sang vợ mình, Nguyễn Ngọc Châu tổ ra ghét bỏ nói:
"Hy Hy, con và Lợi Lợi sắp kết hôn rồi. Có cần tính toán kỹ lưỡng như vậy chứ."
"Cô à, chắc chắn phải tính toán kỹ lưỡng rồi. Anh trai của cháu kiếm tiền rất vất vả. Chú Trần, cô Trần cũng không muốn để người khác nói, Trần gia lừa đảo tiền của người nhà cháu có đúng không?"
Trần Ở: "Ha ha ha. Đúng, đúng."
Nguyễn Ngọc Châu lại nói: "Tiểu Hy, còn chưa kết hôn mà. Tại sao lại phải tính toán trước chứ."
Mộ Tiểu Hy: "Cô à, cô nói như vậy là không đúng rồi. Nếu không muốn sau này, sau khi cháu và anh Lợi kết hôn là vì vấn đề kinh tế mà cãi nhau. Chính vì vậy bây giờ phải tính toán thật cẩn thận trước."
Nguyễn Ngọc Châu không vui, "Không hổ là viên ngọc quý của nhà họ Mộ, thật là miệng lưỡi sắc bén."
Mộ Tiểu Hy: "Cảm ơn cô đã quá khen. Nhưng so với cô, thì cháu vẫn còn kém xa. Sau này, cháu chắc chắn sẽ phải học hỏi ở cô."
Nguyễn Ngọc Châu càng tức giận nhưng chỉ có thể kìm chế cơn tức, [Chờ khi cô đã gã vào nhà chúng tôi, xem tôi sẽ làm sao để dạy dỗ cô.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương