Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ
Chương 35 : Lời Thú Nhận Của Lam Anh
- Nơi này là đâu thế này ? Nhạc Ân nhíu mài khi thấy khung cảnh hoang sơ heo hút trước mặt, cô đang đứng trên tầng sân thượng cao nhất miệng vẫn lẩm bẩm.- Nhạc Ân, tôi thích cô. Phong Vân đứng trên sân thường ngay mắt Nhạc Ân nhưng anh đang từ từ bước ra hình như anh chuẩn bị nhảy xuống dưới.- Sao ? tôi không nghe thấy. Nhạc Ân nhìn Phong Vân khó hiểu nhưng trái tim cô lỡ 1 nhịp.- Tạm biệt. Phong vân nói rồi từ từ thả người xuống sân thượng, ánh mắt có vẻ hài lòng.- KHÔNG ! ANH ĐIÊN À ? Nhạc Ân vội vàng ngồi dậy khỏi chiếc giường, hình ảnh Phong Vân nhảy xuống vẫn còn trong đầu cô, cô toát cả mồ hôi hột nhưng rồi nhìn lại cô đang ở 1 căn phòng khang trang, thấy hình Phong Vân để trước mắt, cô đã biết đây là nhà Phong Vân.Bước xuống giường, Nhạc Ân lấy ình một ly nước uống cho đỡ mệt, nhưng cô chợt thiếp đi khi phát hiện ly nước có thuốc ngủ. ( TG L Do Phong Vân muốn Nhạc Ân uống vào ngủ thêm cho bớt mệt thôi, ko j nhé ).~~0o0~~Đứng trước vườn, Phong Vân đang nhìn ngắm những bông hoa hồng sáng rực trong ánh nắng, nó đẹp đến mê hồn, cướp cả hồn của Phong Vân. Lam Anh từ trong vườn bước ra, tay vẫn còn ôm con gấu teddy nhỏ, khuôn mặt hồng hồng tiến lại càng gần Phong Vân cô cất giọng :- Phong Vân à..tôiPhong Vân quay lại nhìn Lam Anh làm Lam Anh bị cắt lời giữa câu, đôi mắt đen sâu thẳm của Phong Vân nhìn Lam Anh càng làm Lam Anh ko dám mở lời :Phong Vân quay lại nhìn Lam Anh làm Lam Anh bị cắt lời giữa câu, đôi mắt đen sâu thẳm của Phong Vân nhìn Lam Anh càng làm Lam Anh ko dám mở lời :- Tôi thích....thích..anh..anh là người làm tôi rung động nhất.Phong Vân vẫn nhìn về phía Lam Anh, bây giờ anh không trả lời mà dần dần đi mất, biểu thị sự từ chối trước mặt Lam Anh. đừng đi mà Lam Anh ôm sau lưng Phong Vân, có vẻ cô rất thích anh. - Tôi không thích cô. người tôi thích là người khác. Phong Vân lạnh lùng trả lời không thương tiếc ột tình yêu mới nở mà lạnh lùng bóp nát trái tim của Lam Anh. Lam Anh bỗng im lặng vài giọt nước mắt lăn trên má cô, phút chốc cô nói lớn nhưng chỉ đủ cho Phong Vân nghe, giọng nói có vẻ nghẹn ngào nhưng ganh tỵ : Là Nhạc Ân đúng không ?? tại sao chứ ? tôi cũng như nó thôi ? tại sao chứ ?. tôi rất thích anh mà ?- Nếu phải thì sao ? không phải thì sao ? chuyện đó cũng không liên quan gì tới cô. Phong Vân nói rồi đi thẳng, 2 tay Lam Anh buông ra làm con gấu teddy rớt xuống đất, khi gấu teddy tiếp đất cũng là lúc nước mắt của Lam Anh rơi ra thật nhiều và nỗi căm hận lớn trên mặt của cô.Phong Vân vừa đi hút, Lam Anh gọi ột số điện thoại lạ, hình như số này chưa từng được Nhạc Ân kiểm tra, bất máy lên, một giọng nói khàn khàn lên tiếng, Lam Anh hằn giọng :- Là chú à ? nếu là chú tôi có việc muốn nhờ- Phải..là ta.. nhưng con vẫn còn dám nói chuyện với ta à ? ta đã đối xử với con vậy mà ? Giong người bên kìa khàn khàn khiến Lam Anh có vẻ thích thú-Ông muốn giết Nhạc Ân lắm mà đúng không ? tôi với ông sẽ hợp tác chứ ?- Con cũng muốn giết nó à ? ta có nghe lầm không đấy ?- Con cũng muốn giết nó à ? ta có nghe lầm không đấy ?- Ông không nghe lầm, tối nay hãy đến căn nhà hoang ở XyX chúng ta sẽ xử một lượt. Đầu dây bên kia chỉ cười rồi nói được có lẽ rất tin tưởng Lam Anh. cô từ từ tắt máy rồi cười, giọng cười không còn trong sáng như lần đầu gặp Nhạc Ân, mà nó là nụ cười của sự thù hận.~~0o0~~Nhạc Ân đã tỉnh từ lúc nào, sức của Nhạc Ân cũng mạnh hơn công dụng của viên thuốc mấy. Nhạc Ân đi dài xuống nhà bếp để tìm gì ăn, bắt gặp Lam Anh đang đi vào nhà và nhìn mình, Lam Anh khẽ cất giọng :- Tôi ghét cậu- Tại sao ? cậu thật khéo đùa. Nhạc Ân cười nửa miệng nhìn Lam Anh, không khí êm đềm lắng chìm cả căn nhà. Lam Anh chỉ đanh giọng lại không nhìn Nhạc Ân rồi nói : Tôi thật sự ghét cậu, tôi không muốn làm bạn với cậu nữa, nếu cậu muốn biết hãy đến căn nhà hoang XyX cậu sẽ hiểu. Lam Anh hất chiếc bông tai mà Nhạc Ân tặng cho Lam Anh lúc trước, Nhạc Ân đang cầm ly nước trong tay bỗng vuột tay mà rớt xuống sàn, chỉ nghe một tiếng vỡ của ly rồi không khí trở nên im bật. Lam Anh từ từ đi ra ngoài để lại một mình Nhạc Ân trong căn phòng hiu hút chút buồn.Nhạc Ân bỗng nhặt chiếc bông tai mà mình đã tặng cho Lam Anh nhưng bị Lam Anh hất hỉu, Nhạc Ân chỉ nhặt được 1 chiếc, còn chiếc kia mất không thấy, chắc có lẽ đó là dấu hiệu của sự tình bạn bị chia cắt. - Ai đã khiến cậu như vậy chứ ? sao bỗng dưng cậu đổi thay nhanh quá ? Nhạc Ân khẽ nói thầm trong miệng,trong mấy phút cô đang nghĩ về tình bạn và những chuyện đã xảy ra cùng Lam Anh, trái tim cô đã bị cắt một vết bởi chữ bạn. Đứng bên một vách Phong Vân đã nghe hết mọi chuyện, khẽ nhếch môi Phong Vân đi khuất dần. Nhạc Ân từ từ đi lên phòng, tim cô đang nứt nhưng vẫn bình tĩnh, cô chờ đợi tối nay Lam Anh sẽ giải thích thế nào cho sự việc hôm nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương