Sự Trả Thù Hoàn Hảo Từ Chồng Cũ
Chương 1
1.
“Được rồi, được rồi, trước hết em đừng khóc nhé, đừng kích động!” – Tôi cắn răng, đỡ cô ấy: “Nhưng mà vợ à, ba mẹ em và em trai em ở nhà mình lâu như vậy, có phải là đến lúc nên đi rồi hay không?”
“...Chồng ơi anh đi tắm trước đi.” Vợ né tránh câu hỏi của tôi.
Tôi có thói ở sạch, nghĩ đến việc người em vợ lôi thôi kia đã ở trên giường chúng tôi làm chuyện đó, đầu óc trở nên hồ đồ vội vàng cầm đồ đi tắm rửa.
Chờ tôi tắm xong, vợ đã thay ga trải giường mới và đang quét dọn sàn.
Tôi đau lòng cầm lấy chổi: “Hân Di, em đang mang thai sáu tháng, những việc nhỏ như này cứ để anh lo.”
“Anh coi em như thủy tinh dễ vỡ à?”
Vợ tôi dịu dàng nhướng mày cười, tim tôi như tan ra.
Tôi gặp vợ mình hồi còn học đại học, vừa thấy đã yêu, chúng tôi ở bên nhau mười năm, tôi yêu cô ấy đến tận tâm khảm mình, nếu không vì thế tôi cũng sẽ không nhẫn nhịn để người nhà cô ấy trèo lên đầu lên cổ mình như vậy.
Trước khi ngủ, tôi nhìn nét mặt bình thản của vợ, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, chúng ta nói chuyện một chút nhé, có thể để cha mẹ và em trai em dọn ra ngoài không? Họ cũng không phải không có nhà, tại sao cứ phải ở nhà chúng ta? Nửa năm qua hai chúng ta cũng không dám thân mật với nhau.”
Ở nhà của chính mình còn ngột ngạt như vậy khiến tôi rất khó chịu.
Vợ giả vờ ngủ, không muốn nói chuyện, tôi lay lay cô ấy, cô ấy mới yếu ớt trả lời: “Cha mẹ em cũng chỉ vì muốn chăm sóc em đang bầu bì nên mới tới, còn Vũ Thịnh thì không phải nó cũng nói khi nào tìm được công việc sẽ dọn đi sao…”
Vũ Thịnh là em vợ tôi, Trần Vũ Thịnh.
“Lời em nói ra chính em có tin nổi không?” –Tôi không biết phải làm sao: “Cái thái độ la hét ầm ĩ của bố mẹ là chăm sóc em à? Họ dọn tới đây lâu như vậy, chẳng phải dọn dẹp nhà cửa mọi việc vẫn do em làm đấy ư? Em trai em càng lười chảy thây ra, còn luôn bắt nạt Đa Đa, rất nhiều lần anh bắt gặp nó đá lên người Đa Đa rồi.”
Đa Đa là chú chó lông vàng tôi nuôi nhiều năm, bây giờ nó khoảng tầm mười tuổi, lông vẫn vàng óng như cũ, to khỏe đáng gờm, địa vị trong nhà còn cao hơn cả tôi.
…
“Đa Đa…”
Vợ tôi lẩm bẩm.
Cô ấy cũng nhớ về những bất công mà bản thân phải chịu đựng suốt một năm qua, nhưng tôi biết, vợ tôi tính tình nhu nhược lại nặng đạo hiếu, khẳng định không dám mở miệng đuổi khách.
“Chỉ cần em nói anh biết, rằng em muốn nhà chúng ta chỉ có ba người” – Tôi nhẹ nhàng nói: “Nếu em đồng ý, những chuyện còn lại giao cho anh giải quyết là được.”
Vợ tôi không nói gì, tắt đèn.
Trong bóng tối, một lúc lâu sau, cô ấy khẽ ừ một tiếng.
2.
Ngày hôm sau, tôi nhân lúc buổi trưa về nhà ăn cơm, muốn ở trước mặt mọi người nói rõ ràng.
Cha vợ chắp tay sau lưng, mẹ vợ thì mất hứng nói: “Kiến Văn ơi, con có gì nói thì nói nhanh lên, chúng ta còn phải ra ngoài tắm nắng.”
Em vợ mặt không kiên nhẫn ngồi chơi Vương Giả Vinh Diệu: “Sao ngày nào cũng lắm chuyện thế? Có gì thì nói nhanh lên, tôi sắp thua ván này rồi đây này!”
“Cha, mẹ, con muốn nói chuyện với hai người một chút.”
Tôi nhìn vợ mặt đầy căng thẳng đang ôm con trai của chúng tôi, Bình Bình.
Tôi cũng có chút khó khăn khi mở miệng nói những lời này, dừng một chút, tôi mới lên tiếng: “Ba mẹ, giờ làm nông cũng bận rộn, hai người chăm sóc Hân Di nửa năm nay, có làm chậm trễ việc ba mẹ thu hoạch lúa mì không ạ? Nếu không hai người cùng Vũ Thịnh về quê, Hân Di ở đây có con chăm sóc…”
Còn chưa nói xong, em vợ tôi đột nhiên đứng dậy, ném điện thoại ra sô pha: “Có ý gì? Anh rể, anh nói vậy là muốn đuổi chúng tôi đi à?”
Em vợ ồn ào, cả phòng im lặng.
Đa Đa chạy tới, sủa điên cuồng về phía em vợ thì bị tôi quát dừng lại.
Cha mẹ vợ tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Kiến Văn, con có ý gì?”
Tôi cực kỳ bất đắc dĩ, muốn đuổi người ở nhà mình đi đã thế còn là cha mẹ nên thật sự rất khó mở lời.
Mẹ vợ đanh mặt lại, ánh mắt hung tợn nhìn vợ tôi: “Hân Di, mày cũng muốn làm vậy hả?”
Tầm mắt mọi người trong nhà đặt lên người vợ tôi. Cha mẹ vợ đối xử với vợ tôi cực kỳ nghiêm khắc, bây giờ mang thai thì cũng khá hơn trước một chút, trước kia thì hở tí là đánh, em ấy trời sinh đã sợ cha mẹ, lúc này hãi đến mức mặt trắng bệch, chỉ biết ôm chặt lấy con trai.
“Ba, ba mẹ, con và Kiến Văn không có ý đó...”
Tôi giải vây giúp vợ: “Ba mẹ, hai người đừng trách Hân Di, đây là chủ ý của con.”
“Giả vờ làm gì hả?! Ba mẹ, nhìn chị ta đi, quả nhiên gả cho người ta rồi thì cánh cứng ngay mà!” – Em vợ tôi quái gở nói: “Bây giờ học được thói đuổi chúng ta đi, chờ hai người già rồi, cô ta chắc cũng học chị cả bỏ mặc hai người nhỉ?”
Sắc mặt cha mẹ vợ thay đổi, vợ tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải, cha mẹ, Vũ Thịnh, thật sự không phải như vậy mà.”
Cô Ấy khổ sở nhìn tôi: “Chồng ơi, anh suy nghĩ lại đi, chúng ta không thể đối xử với cha mẹ như vậy, dù sao họ cũng vất vả nuôi ba chị em em lớn lên, chúng ta không thể làm như vậy được.”
Tôi sững người.
Không phải tối hôm qua đã nói là đứng cùng phe với tôi rồi à?
Vợ tôi trở mặt làm tôi có chút thất vọng, nhưng tôi không muốn kích thích em ấy, thế nên giờ chỉ có thể nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện không vui này rồi giải tán.
Nhưng sự việc này khiến cha mẹ và em vợ càng thêm thành kiến đối với tôi, chiến tranh lạnh liên tục mấy ngày, nói chuyện thì đâm thọc tôi.
Tôi thật sự khó xử cả đôi đường!
Vì chuyện này mà quan hệ giữa vợ chồng tôi cũng trở nên xa cách, tôi không chấp nhận được việc cô ấy trở mặt đâm tôi một dao, cô ấy vừa muốn cha mẹ và em trai rời đi, lại vừa không muốn tôi làm mọi chuyện trở nên khó coi…
Nhưng chuyện như vậy, quá khó để chu toàn hai bên.
Mấy ngày sau, tối hôm đó quay về nhà, cha mẹ vợ cùng em vợ đã mua một bàn cơm ngon rượu ngọt bên ngoài rồi tươi cười đợi tôi về nhà.
Chuyện lạ tất có trá.
Quả nhiên, thì ra vì em vợ tôi năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, đã đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa tìm được người yêu, giờ cha mẹ vợ tìm được cho nó một cô gái có điều kiện tương đối khá giả, nhưng đối phương lại ngại hắn không có công việc đàng hoàng.
Cha mẹ vợ muốn nhờ tôi kiếm giúp em vợ một công việc để cho nó thành công đi xem mắt, cưới được vợ.
Tôi nghe xong không nói gì. Nhưng nghĩ đến việc khi nó tìm được việc thì sẽ dọn ra khỏi nhà chúng tôi thì tôi vẫn đồng ý, nói bản thân sẽ cố gắng nhờ bạn giúp đỡ tìm hộ.
“Anh rể, anh cho em mượn chút tiền được không?” – Em vợ cười cợt đến bên cạnh tôi: “Anh nói xem, em sắp kết hôn thì cũng phải mua một cái nhà với sắm cái xe có phải không? Không cần nhiều lắm đâu, ba mươi vạn tiền cọc là được rồi anh.”
(*1 vạn tệ = 10.000 tệ = 34.049.100 đồng.
Tương đương 30 vạn = 1.021.473.000 đồng.)
Tôi suýt chút nữa thì hộc máu, chỉ có thể qua loa lấy lệ: “Anh cũng muốn cho em mượn, nhưng em cũng biết, anh bây giờ phải nuôi hai đứa con, cũng chẳng dư dả bao nhiêu, trong tay cùng lắm chỉ có thể lấy ra được hai vạn, em muốn thì vay.”
Mẹ vợ không vừa lòng: “Hai vạn? Kiến Văn, tiền lương con không thấp, hai vạn cũng chỉ là tiền lương một tháng của con, con chỉ cho Vũ Thịnh một tí này?”
Cha vợ kéo tay áo vợ tôi, vẻ mặt cô ấy có vẻ khó xử.
Lần này thái độ tôi cương quyết: “Mẹ, nhiều hơn con thật sự không có.”
“Vậy thì bán nhà này của con cho Vũ Thịnh đi, phòng này mấy năm trước mua không phải là ba mươi vạn sao? Ở nhiều năm như vậy, khấu hao còn một nửa, giá cũng chỉ mười lăm vạn, chúng ta cũng không bạc đãi mấy đứa, cho thêm ba vạn nữa, tổng cộng mười tám vạn, ngày mai đi làm thủ tục chuyển nhượng.”
Mẹ vợ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, giống như cái giá mười tám vạn là đang ban thưởng cho tôi.
Tôi khiếp sợ không nói lên lời.
Nhà này tôi mua khi thành phố chưa phát triển, gia đình tôi bỏ ra ba mươi vạn để mua nó, hơn một trăm bốn mươi mét vuông, giá thị trường bây giờ là hơn một trăm năm mươi vạn (~5.107.365.000 vnd) sao có thể dùng giá mười mấy năm trước để so sánh?!
Hơn nữa, đang yên đang lành tại sao tôi phải đưa nhà cho em vợ?! Cho hắn thì tôi cùng vợ con mình sẽ ở đâu?!
Tôi cực kỳ tức giận, đối mặt với ánh mắt sáng ngời của một đống người trong phòng, tôi nhìn về phía vợ tôi, cô ấy tránh đi ánh mắt tôi.
Tôi ngậm thuốc lá, nói tôi cần cân nhắc thêm. May là họ còn muốn nhờ vả nên không tiếp tục làm phiền tôi nữa.
Đêm hôm đó, vợ tôi khóc cả đêm khiến tôi cũng rất khó chịu.
Ngày hôm sau, tôi lùi một bước, đồng ý cho em vợ một trăm ngàn làm tiền cọc nhà, chỉ có một trăm ngàn, không đủ thì tự đi mà nghĩ cách.
Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng giúp đỡ em vợ, sau này tôi còn phải nuôi vợ và hai đứa bé, không có nhiều tiền như vậy để giúp hắn.
Vợ tôi rất cảm động, vẻ mặt áy náy.
Tôi biết cô ấy bị kẹp ở giữa cũng không thoải mái, lùi một bước thì cứ lùi một bước. Chẳng qua tôi không ngờ tới, mấy ngày sau vợ tôi thấp thỏm tìm tôi nói chuyện.
Cô ấy nói cha mẹ vợ không vừa lòng với một trăm ngàn kia, bọn họ lợi dụng cái tính không biết từ chối của cô ấy, lại bòn rút đi một trăm ngàn vợ tôi đang cầm, bao gồm cả năm mươi ngàn tiền quỹ riêng mà vợ tôi tích cóp nhiều năm nay.
Tôi rất tức giận.
Người nhà này đúng là được đằng chân lân đằng đầu!
Tôi cương quyết tìm em vợ, bắt hắn viết cho tôi một tờ giấy nợ hai trăm ngàn, vì tôi chưa tìm được công việc cho nên hắn không đụng được tới tôi, đành phải miễn cưỡng ký vào giấy.
Có như vậy, tôi mới thấy yên lòng một chút, mặc dù biết hắn căn bản sẽ không trả lại nhưng ít nhất tôi cũng yên tâm hơn phần nào.
“Được rồi, được rồi, trước hết em đừng khóc nhé, đừng kích động!” – Tôi cắn răng, đỡ cô ấy: “Nhưng mà vợ à, ba mẹ em và em trai em ở nhà mình lâu như vậy, có phải là đến lúc nên đi rồi hay không?”
“...Chồng ơi anh đi tắm trước đi.” Vợ né tránh câu hỏi của tôi.
Tôi có thói ở sạch, nghĩ đến việc người em vợ lôi thôi kia đã ở trên giường chúng tôi làm chuyện đó, đầu óc trở nên hồ đồ vội vàng cầm đồ đi tắm rửa.
Chờ tôi tắm xong, vợ đã thay ga trải giường mới và đang quét dọn sàn.
Tôi đau lòng cầm lấy chổi: “Hân Di, em đang mang thai sáu tháng, những việc nhỏ như này cứ để anh lo.”
“Anh coi em như thủy tinh dễ vỡ à?”
Vợ tôi dịu dàng nhướng mày cười, tim tôi như tan ra.
Tôi gặp vợ mình hồi còn học đại học, vừa thấy đã yêu, chúng tôi ở bên nhau mười năm, tôi yêu cô ấy đến tận tâm khảm mình, nếu không vì thế tôi cũng sẽ không nhẫn nhịn để người nhà cô ấy trèo lên đầu lên cổ mình như vậy.
Trước khi ngủ, tôi nhìn nét mặt bình thản của vợ, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, chúng ta nói chuyện một chút nhé, có thể để cha mẹ và em trai em dọn ra ngoài không? Họ cũng không phải không có nhà, tại sao cứ phải ở nhà chúng ta? Nửa năm qua hai chúng ta cũng không dám thân mật với nhau.”
Ở nhà của chính mình còn ngột ngạt như vậy khiến tôi rất khó chịu.
Vợ giả vờ ngủ, không muốn nói chuyện, tôi lay lay cô ấy, cô ấy mới yếu ớt trả lời: “Cha mẹ em cũng chỉ vì muốn chăm sóc em đang bầu bì nên mới tới, còn Vũ Thịnh thì không phải nó cũng nói khi nào tìm được công việc sẽ dọn đi sao…”
Vũ Thịnh là em vợ tôi, Trần Vũ Thịnh.
“Lời em nói ra chính em có tin nổi không?” –Tôi không biết phải làm sao: “Cái thái độ la hét ầm ĩ của bố mẹ là chăm sóc em à? Họ dọn tới đây lâu như vậy, chẳng phải dọn dẹp nhà cửa mọi việc vẫn do em làm đấy ư? Em trai em càng lười chảy thây ra, còn luôn bắt nạt Đa Đa, rất nhiều lần anh bắt gặp nó đá lên người Đa Đa rồi.”
Đa Đa là chú chó lông vàng tôi nuôi nhiều năm, bây giờ nó khoảng tầm mười tuổi, lông vẫn vàng óng như cũ, to khỏe đáng gờm, địa vị trong nhà còn cao hơn cả tôi.
…
“Đa Đa…”
Vợ tôi lẩm bẩm.
Cô ấy cũng nhớ về những bất công mà bản thân phải chịu đựng suốt một năm qua, nhưng tôi biết, vợ tôi tính tình nhu nhược lại nặng đạo hiếu, khẳng định không dám mở miệng đuổi khách.
“Chỉ cần em nói anh biết, rằng em muốn nhà chúng ta chỉ có ba người” – Tôi nhẹ nhàng nói: “Nếu em đồng ý, những chuyện còn lại giao cho anh giải quyết là được.”
Vợ tôi không nói gì, tắt đèn.
Trong bóng tối, một lúc lâu sau, cô ấy khẽ ừ một tiếng.
2.
Ngày hôm sau, tôi nhân lúc buổi trưa về nhà ăn cơm, muốn ở trước mặt mọi người nói rõ ràng.
Cha vợ chắp tay sau lưng, mẹ vợ thì mất hứng nói: “Kiến Văn ơi, con có gì nói thì nói nhanh lên, chúng ta còn phải ra ngoài tắm nắng.”
Em vợ mặt không kiên nhẫn ngồi chơi Vương Giả Vinh Diệu: “Sao ngày nào cũng lắm chuyện thế? Có gì thì nói nhanh lên, tôi sắp thua ván này rồi đây này!”
“Cha, mẹ, con muốn nói chuyện với hai người một chút.”
Tôi nhìn vợ mặt đầy căng thẳng đang ôm con trai của chúng tôi, Bình Bình.
Tôi cũng có chút khó khăn khi mở miệng nói những lời này, dừng một chút, tôi mới lên tiếng: “Ba mẹ, giờ làm nông cũng bận rộn, hai người chăm sóc Hân Di nửa năm nay, có làm chậm trễ việc ba mẹ thu hoạch lúa mì không ạ? Nếu không hai người cùng Vũ Thịnh về quê, Hân Di ở đây có con chăm sóc…”
Còn chưa nói xong, em vợ tôi đột nhiên đứng dậy, ném điện thoại ra sô pha: “Có ý gì? Anh rể, anh nói vậy là muốn đuổi chúng tôi đi à?”
Em vợ ồn ào, cả phòng im lặng.
Đa Đa chạy tới, sủa điên cuồng về phía em vợ thì bị tôi quát dừng lại.
Cha mẹ vợ tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Kiến Văn, con có ý gì?”
Tôi cực kỳ bất đắc dĩ, muốn đuổi người ở nhà mình đi đã thế còn là cha mẹ nên thật sự rất khó mở lời.
Mẹ vợ đanh mặt lại, ánh mắt hung tợn nhìn vợ tôi: “Hân Di, mày cũng muốn làm vậy hả?”
Tầm mắt mọi người trong nhà đặt lên người vợ tôi. Cha mẹ vợ đối xử với vợ tôi cực kỳ nghiêm khắc, bây giờ mang thai thì cũng khá hơn trước một chút, trước kia thì hở tí là đánh, em ấy trời sinh đã sợ cha mẹ, lúc này hãi đến mức mặt trắng bệch, chỉ biết ôm chặt lấy con trai.
“Ba, ba mẹ, con và Kiến Văn không có ý đó...”
Tôi giải vây giúp vợ: “Ba mẹ, hai người đừng trách Hân Di, đây là chủ ý của con.”
“Giả vờ làm gì hả?! Ba mẹ, nhìn chị ta đi, quả nhiên gả cho người ta rồi thì cánh cứng ngay mà!” – Em vợ tôi quái gở nói: “Bây giờ học được thói đuổi chúng ta đi, chờ hai người già rồi, cô ta chắc cũng học chị cả bỏ mặc hai người nhỉ?”
Sắc mặt cha mẹ vợ thay đổi, vợ tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải, cha mẹ, Vũ Thịnh, thật sự không phải như vậy mà.”
Cô Ấy khổ sở nhìn tôi: “Chồng ơi, anh suy nghĩ lại đi, chúng ta không thể đối xử với cha mẹ như vậy, dù sao họ cũng vất vả nuôi ba chị em em lớn lên, chúng ta không thể làm như vậy được.”
Tôi sững người.
Không phải tối hôm qua đã nói là đứng cùng phe với tôi rồi à?
Vợ tôi trở mặt làm tôi có chút thất vọng, nhưng tôi không muốn kích thích em ấy, thế nên giờ chỉ có thể nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện không vui này rồi giải tán.
Nhưng sự việc này khiến cha mẹ và em vợ càng thêm thành kiến đối với tôi, chiến tranh lạnh liên tục mấy ngày, nói chuyện thì đâm thọc tôi.
Tôi thật sự khó xử cả đôi đường!
Vì chuyện này mà quan hệ giữa vợ chồng tôi cũng trở nên xa cách, tôi không chấp nhận được việc cô ấy trở mặt đâm tôi một dao, cô ấy vừa muốn cha mẹ và em trai rời đi, lại vừa không muốn tôi làm mọi chuyện trở nên khó coi…
Nhưng chuyện như vậy, quá khó để chu toàn hai bên.
Mấy ngày sau, tối hôm đó quay về nhà, cha mẹ vợ cùng em vợ đã mua một bàn cơm ngon rượu ngọt bên ngoài rồi tươi cười đợi tôi về nhà.
Chuyện lạ tất có trá.
Quả nhiên, thì ra vì em vợ tôi năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, đã đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa tìm được người yêu, giờ cha mẹ vợ tìm được cho nó một cô gái có điều kiện tương đối khá giả, nhưng đối phương lại ngại hắn không có công việc đàng hoàng.
Cha mẹ vợ muốn nhờ tôi kiếm giúp em vợ một công việc để cho nó thành công đi xem mắt, cưới được vợ.
Tôi nghe xong không nói gì. Nhưng nghĩ đến việc khi nó tìm được việc thì sẽ dọn ra khỏi nhà chúng tôi thì tôi vẫn đồng ý, nói bản thân sẽ cố gắng nhờ bạn giúp đỡ tìm hộ.
“Anh rể, anh cho em mượn chút tiền được không?” – Em vợ cười cợt đến bên cạnh tôi: “Anh nói xem, em sắp kết hôn thì cũng phải mua một cái nhà với sắm cái xe có phải không? Không cần nhiều lắm đâu, ba mươi vạn tiền cọc là được rồi anh.”
(*1 vạn tệ = 10.000 tệ = 34.049.100 đồng.
Tương đương 30 vạn = 1.021.473.000 đồng.)
Tôi suýt chút nữa thì hộc máu, chỉ có thể qua loa lấy lệ: “Anh cũng muốn cho em mượn, nhưng em cũng biết, anh bây giờ phải nuôi hai đứa con, cũng chẳng dư dả bao nhiêu, trong tay cùng lắm chỉ có thể lấy ra được hai vạn, em muốn thì vay.”
Mẹ vợ không vừa lòng: “Hai vạn? Kiến Văn, tiền lương con không thấp, hai vạn cũng chỉ là tiền lương một tháng của con, con chỉ cho Vũ Thịnh một tí này?”
Cha vợ kéo tay áo vợ tôi, vẻ mặt cô ấy có vẻ khó xử.
Lần này thái độ tôi cương quyết: “Mẹ, nhiều hơn con thật sự không có.”
“Vậy thì bán nhà này của con cho Vũ Thịnh đi, phòng này mấy năm trước mua không phải là ba mươi vạn sao? Ở nhiều năm như vậy, khấu hao còn một nửa, giá cũng chỉ mười lăm vạn, chúng ta cũng không bạc đãi mấy đứa, cho thêm ba vạn nữa, tổng cộng mười tám vạn, ngày mai đi làm thủ tục chuyển nhượng.”
Mẹ vợ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, giống như cái giá mười tám vạn là đang ban thưởng cho tôi.
Tôi khiếp sợ không nói lên lời.
Nhà này tôi mua khi thành phố chưa phát triển, gia đình tôi bỏ ra ba mươi vạn để mua nó, hơn một trăm bốn mươi mét vuông, giá thị trường bây giờ là hơn một trăm năm mươi vạn (~5.107.365.000 vnd) sao có thể dùng giá mười mấy năm trước để so sánh?!
Hơn nữa, đang yên đang lành tại sao tôi phải đưa nhà cho em vợ?! Cho hắn thì tôi cùng vợ con mình sẽ ở đâu?!
Tôi cực kỳ tức giận, đối mặt với ánh mắt sáng ngời của một đống người trong phòng, tôi nhìn về phía vợ tôi, cô ấy tránh đi ánh mắt tôi.
Tôi ngậm thuốc lá, nói tôi cần cân nhắc thêm. May là họ còn muốn nhờ vả nên không tiếp tục làm phiền tôi nữa.
Đêm hôm đó, vợ tôi khóc cả đêm khiến tôi cũng rất khó chịu.
Ngày hôm sau, tôi lùi một bước, đồng ý cho em vợ một trăm ngàn làm tiền cọc nhà, chỉ có một trăm ngàn, không đủ thì tự đi mà nghĩ cách.
Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng giúp đỡ em vợ, sau này tôi còn phải nuôi vợ và hai đứa bé, không có nhiều tiền như vậy để giúp hắn.
Vợ tôi rất cảm động, vẻ mặt áy náy.
Tôi biết cô ấy bị kẹp ở giữa cũng không thoải mái, lùi một bước thì cứ lùi một bước. Chẳng qua tôi không ngờ tới, mấy ngày sau vợ tôi thấp thỏm tìm tôi nói chuyện.
Cô ấy nói cha mẹ vợ không vừa lòng với một trăm ngàn kia, bọn họ lợi dụng cái tính không biết từ chối của cô ấy, lại bòn rút đi một trăm ngàn vợ tôi đang cầm, bao gồm cả năm mươi ngàn tiền quỹ riêng mà vợ tôi tích cóp nhiều năm nay.
Tôi rất tức giận.
Người nhà này đúng là được đằng chân lân đằng đầu!
Tôi cương quyết tìm em vợ, bắt hắn viết cho tôi một tờ giấy nợ hai trăm ngàn, vì tôi chưa tìm được công việc cho nên hắn không đụng được tới tôi, đành phải miễn cưỡng ký vào giấy.
Có như vậy, tôi mới thấy yên lòng một chút, mặc dù biết hắn căn bản sẽ không trả lại nhưng ít nhất tôi cũng yên tâm hơn phần nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương