Sự Trả Thù Ngục Tù
Chương 109: Bệnh Tim
“Em vợ có cần nói những lời nặng nề đối với em trai của tôi không vậy?”Giọng nói đầy uy nghiêm của Vũ Hoàng Long bỗng chốc vang lên.Khi mọi người còn chưa định hình anh đang đứng ở đâu, thì Dung Âm liền cảm nhận một bên eo của mình trở nên ấm áp,hơi thở quen thuộc của người đàn ông đang phả xuống đầu cô.Dung Âm ngẩng mặt lênLà Vũ Hoàng Long.Trong ánh mắt của cô,anh xuất hiện dưới ánh nắng ba mươi lăm độ nhưng cũng không làm bay đi vẻ mặt đẹp trai của anh.“Ông xã…!”Vũ Hoàng Long nở một cười dịu dàng, trước mặt mọi người liền cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.Trịnh Nhược Thiên nhìn thấy cảnh này, lần này khác xa với lần trước,anh không hề khó chịu mà trong lòng cảm thấy ớn lạnh vì hai con người này lại diễn phim tình cảm trước mặt anh.Nét mặt Vũ Hoàng Tinh liền hiện lên sự không vui trong lòng.Cậu không nói lời nào liền di chuyển vào bên trong chuẩn bị cho trận đấu sắp diễn ra.“Hoàng Tinh!” Vũ Hoàng Tinh còn đi chưa được vài bước thì cậu đã bị anh trai của mình gọi lại.Vũ Hoàng Tinh nở một cười nhẹ,xoay đầu nhìn anh, không đợi anh nói trước cậu đã lên tiếng.“Anh đừng ép em từ bỏ, hôm nay nhất định em phải vào sân”.Vũ Hoàng Tinh nói như vậy, bởi vì trước đó mỗi lần cậu tham gia trận đấu nào đều bị người anh trai này ra sức ép với huấn luận viên không cho cậu ra sân, khiến cậu ngồi vào chiếc ghế dự bị cả hai hiệp.Lúc đầu cậu còn nghĩ đó bản thân mình yếu kém, nên không được ra sân.Nhưng sau đó cậu gặp Vũ Hoàng Long cùng với huấn luận viên ăn cơm với nhau,hơn hết cậu còn nghe những đứa đối thủ của cậu nói rằng chính anh là nhà tài trợ cho các cuộc thi,anh còn không ngại chi tiền ra mời thầy huấn luyện cho bọn họ, chỉ vì muốn cậu từ bỏ, trở về làm người em trai ngoan ngoãn của anh.Đã có lần cậu cũng bị ra khỏi đội, bởi vì họ cho rằng có cậu trong đội ngày nào thì họ sẽ không bao giờ có sự chiến thắng vinh quang.Vũ Hoàng Long mỉm cười,anh bước từng bước tới trước mặt Vũ Hoàng Tinh, đưa tay vỗ vai em trai của mình, rồi nói.“Chúc em thi tốt,anh sẽ đứng trên đây cổ vũ cho em”Vũ Hoàng Tinh và Dung Âm khá ngạc nhiên,Dung Âm còn tự nghĩ thầm trong lòng, chắc chắn người đàn ông này lại lên kế hoạch gì đó rồi.Chứ tối hôm qua, nhân lúc anh đang lên cơn khao khát dục vọng trong lòng, cô đã cố ý nói hôm nay là ngày thi đấu của Vũ Hoàng Tinh,mong anh đến cổ vũ em ấy.Vậy mà cô vừa mới nói xong,anh đã tức giận không thèm nói với cô lời nào,dù dục vọng đang cao trào anh vẫn buông cô ra,sau đó bỏ đi.Cô không biết anh đi đâu, cho đến khi ngày hôm nay đến công ty thì cô mới biết hôm qua anh rời khỏi cô liền đến công ty, ngủ ở trong phòng nghỉ của Chủ Tịch.Anh bị làm sao thế?Giận cũng phải nói với cô nguyên nhân vì sao anh lại không thích Vũ Hoàng Tinh chơi thể thao.Vũ Hoàng Tinh nhanh chóng thu ánh mắt kinh ngạc lại, cậu cúi đầu nói thầm một câu.“Cảm ơn anh, có anh ở đây em đã yên tâm rồi”.Vũ Hoàng Tinh chuẩn bị xoay đầu đi, thì một lần nữa cậu bị Vũ Hoàng Long kéo lại,anh ôm chặt lấy em trai, cất tiếng lạnh lùng nhưng lại là sự quan tâm vô bờ bến của anh dành cho Vũ Hoàng Tinh.“Nếu có mệt thở không nổi,thì phải nhanh chóng rút lui… Không được trì hoãn…”Vũ Hoàng Tinh hiểu lời của anh, cậu khẽ gật đầu.“Vâng! Em sẽ không sao?”Sau khi Vũ Hoàng Tinh đi vào bên trong, lúc này Vũ Hoàng Long mới đưa mắt nhìn về Đường Minh Vũ,anh ta cũng mang nét mặt hầm hầm nhìn anh.Vũ Hoàng Long cong môi khẽ cười.“Ngọn gió nào đã đưa cậu chủ nhà họ Đường đến đây xem em trai của tôi thi đấu,xem ra người anh rể này lại tiếp đón không chu đáo rồi”.Đường Minh Vũ nhíu chặt mày, nhưng cũng chẳng để lộ sự khó chịu của mình ra ngoài, vì anh không muốn chị Dung Âm phải ngượng ngùng khi anh có mặt ở đây.Một giây sau, Đường Minh Vũ khẽ xoay người.Mục đích anh đến đây cũng chẳng phải vì Vũ Hoàng Tinh, mà anh đang tìm kiếm một người.“Minh Vũ! Em đi đâu vậy?”Thấy Đường Minh Vũ bỏ đi như thế,Dung Âm có chút lo lắng.Cô định đuổi theo em trai, thì bàn tay cô đã bị Vũ Hoàng Long kéo lại.Cả người Dung Âm vô thức ngã vào lòng của anh.Vũ Hoàng Long cười nói.“Ở đây với anh…Em trai của em không phải vì em mà đến đây đâu”.Dung Âm cau mày lại.“Ý anh là sao?”Vũ Hoàng Long không trả lời, mà anh kéo cô vào ghế ngồi.Một hàng ghế đã được Trịnh Nhược Thiên bao trọn.Vũ Hoàng Long đặt Dung Âm ngồi bên cạnh mình.Nhưng Trịnh Nhược Thiên lại muốn chen vào liền ngồi cạnh Dung Âm, khiến cả hai dùng thái độ một nóng một lạnh khẩu chiến, nhưng cả hai không lên tiếng chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh mà ai cũng có để đọc hiểu với nhau.Một lúc lâu, cuối cùng Dung Âm cũng phải ngồi giữa hai người đàn ông.Cho đến lúc trận đấu bắt đầu,khi nhìn thấy Vũ Hoàng Tinh với tâm thế ra sân.Thì nét mặt của Vũ Hoàng Long bây giờ đã hoàn toàn thể hiện sự lo lắng, sự lạnh lùng cũng đã biến mất thay vào đó là căng thẳng được hiện trên đôi đồng tử của anh.Trái tim không ngừng đập mạnh trong hoảng sợ.Mồ hôi tay cũng ra rất nhiều, khiến Dung Âm nắm lấy tay anh cũng có thể cảm nhận được.“Anh làm sao vậy? Em thấy anh hình như rất mệt…” Một lần nữa cô lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên gương mặt nhợt nhạt của anh.Nhìn anh, cô cũng thấy rất lo lắng.Vũ Hoàng Long dán chặt mắt vào Vũ Hoàng Tinh đang từ từ tiến vào trong sân với dáng vẻ tràn đầy tự tin.Trịnh Nhược Thiên bên cạnh không hề biết nổi lo trong lòng của Vũ Hoàng Long,anh liên tục nhiệt tình cổ vũ.Buộc miệng hét lớn.“Vũ Hoàng Tinh…! Phải lấy hạng nhất đấy nhé, phải bằng mọi giá cho dù có phải hi sinh cũng phải chiến thắng”.Vũ Hoàng Long nghe xong,anh mất bình tĩnh liền lập tức đứng lên nắm lấy cổ áo của Trịnh Nhược Thiên, tức giận nói.“Tên ngốc này… Không nên ép em trai của tôi chứ?”Cả Dung Âm và Trịnh Nhược Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Thì đúng ngay lúc này tiếng còi của trọng tài vang lên, kèm theo âm thanh la hét của tất cả mọi người khiến trái tim của Vũ Hoàng Long càng trở nên sợ hãi.Một vị khán giả hét lên.“Có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu thanh niên kia chưa kịp ra sân đã ngất xỉu rồi sao?”Vũ Hoàng Long chỉ cần lướt xuống thì anh nhanh chóng nhận ra người vừa ngất xỉu đó chính là em trai của anh…Từng giây từng phút như được ngừng lại.Anh lao thẳng xuống như bay, chạy đến chỗ mọi người đang bao quanh xung quanh em trai của anh.Còn Dung Âm và Trịnh Nhược Thiên cũng hoảng sợ bước xuống chạy theo sau.Vũ Hoàng Long như một tên điên đuổi tất cả mọi người ra,anh liền ôm lấy Vũ Hoàng Tinh, gọi lớn.“Hoàng Tinh…! Em tỉnh dậy cho anh, đây là mệnh lệnh …Mau tỉnh dậy mau.”Rồi sau đó anh nhìn tất cả mọi người gào lên.“Mau gọi xe cấp cứu…Em trai tôi bị bệnh tim…Mau gọi xe cấp cứu nhanh lên”.Khi Dung Âm vừa kịp chạy đến, cũng đã nghe được tiếng nói đầy đau đớn của anh.Vũ Hoàng Tinh bị bệnh tim… Là bệnh tim đấy…! Một căn bệnh thật sự rất nguy hiểm, nếu chơi thể thao.Một giây sau xe cấp cứu vừa đến, mọi người nhanh chóng đưa Vũ Hoàng Tinh vào bệnh viện.******Bệnh viện.Vũ Hoàng Tinh được chuẩn đoán do áp lực cộng thêm áp lực của đối phương khiến tim đập mạnh,nguy cơ dẫn đến ngất xỉu.Cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.Sau vụ việc ngày hôm nay,Dung Âm và Trịnh Nhược Thiên mới hiểu được nỗi lòng của Vũ Hoàng Long bấy lâu nay.Thì ra anh không cho Vũ Hoàng Tinh tham gia các hoạt động thể thao cũng bởi vì cậu ấy mắc căn bệnh tim.Nếu hôm nay Vũ Hoàng Long không đến đó, mọi người cũng không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh về chuyện của Vũ Hoàng Tinh.Vì chuyện hôm nay, Dung Âm mới chợt nhận ra anh cũng không phải là một người đầy vô cảm với người em trai của mình.Anh cũng rất giống cô, luôn yêu thương và muốn làm tất cả mọi chuyện cho em của mình được vui.Giờ đây Vũ Hoàng Tinh đang nằm lặng lẽ trên giường, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được cả người của anh vẫn còn rất run rẩy.Bàn tay anh đến giờ vẫn chảy rất nhiều mồ hôi.Cô biết anh vẫn còn lo lắng cho Vũ Hoàng Tinh rất nhiều.Anh chỉ còn một mình cậu ấy là người thân nhất trên đời này.Lần này cô có lẽ đã sai lầm cho việc ủng hộ cậu ấy tham gia.“Hoàng Long…! Em…xin lỗi! Em thật tình không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy?”Dung Âm mang dáng vẻ áy náy ngồi cạnh bên anh, tâm trí có chút lo lắng nghĩ rằng cô sẽ bị anh trách mắng.Nhưng vào lúc này,khi Dung Âm còn nghĩ cô sẽ được nhận những lời chửi mắng hoặc là anh sẽ trừng phạt cô bằng cách đánh cô…Thì lúc này cô nhận được, lại chính là cái ôm đầy thâm tình của anh.“Hoàng Long!” Dung Âm có chút giật mình.Vũ Hoàng Long siết chặt cô vào lòng, nghẹn ngào cất tiếng.“Bây giờ anh chỉ còn em và Hoàng Tinh…Anh không muốn phải mất đi một ai”.Trái tim Dung Âm chợt thắt, cô cảm thấy mình thật sự đã ích kỷ như thế nào.Chỉ vì bản thân mình, mà ủng hộ chuyện Vũ Hoàng Tinh tham gia trận đấu.Trong khi cô đã tự cho mình thông minh, nên khẳng định anh không yêu thương em trai của mình.Cô ôm chặt lấy anh.“Đây là lỗi của em, nếu em không ủng hộ Hoàng Tinh,cho cậu ấy chiếc thẻ mà anh cho em.Đây cũng là sự gián tiếp em đã hại cậu ấy… Ông xã! Anh hãy trừng phạt em đi, đánh em cũng được…”Dung Âm rưng rưng nước mắt, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng mà thôi!Vũ Hoàng Long kéo cô ra,anh trừng mắt nhìn cô.“Trong lòng em…Anh là người độc ác, thích đánh phụ nữ lắm sao?”Dung Âm lắc đầu.“Anh là người chồng tốt nhất của em …”“Âm Nhi…!” Nét mặt Vũ Hoàng Long bỗng chùng xuống,anh nở một nụ cười đầy khổ tâm “Từ trước đến giờ,anh không bao giờ nhận mình là người chồng tốt.Trong lòng anh luôn có sự dằn vặt vì đã khiến em ngồi tù… Chuyện này cả đời,anh không biết đến khi nào có thể bù đắp được cho em… Lấy em,cho em danh phận,cho em tình yêu.Nhưng đó chưa phải là đủ…Anh còn phải làm rất nhiều để trả lại cho em”.Dung Âm chủ động rướn người hôn lên môi anh.“Vậy kể từ bây giờ anh không được giấu giếm em điều gì… Có người con gái nào theo đuổi anh, cũng phải báo cho em biết…” Cô muốn lãng qua một chuyện khác, không muốn anh buồn vì những chuyện này nữa.Vũ Hoàng Long bật cười, đưa tay vò đầu cô.“Lệnh của bà xã…Anh có ăn gan hùm cũng không dám cãi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương