Sự Trả Thù Ngục Tù
Chương 120: Mục Tiêu Chính Là Em
Ngày hôm sau, một ngày mang đầy sự giá lạnh.Ánh nắng chiếu sáng gọi vào tấm màn cửa.Gương mặt xinh đẹp Dung Âm hiện ra như ánh ban mai, nở rộ khắp bầu trời.
Cô run nhẹ mí mắt,nhìn vào chiếc gối bên cạnh.
Thấm thoát Vũ Hoàng Long cũng đã làm chồng của cô gần được nửa năm rồi.Nhưng nói đi nói lại, thì chính xác anh và cô đã là chính thức là vợ chồng vào một năm trước.Một người đàn ông luôn âm thầm lặng lẽ làm những điều bất ngờ ở bên cạnh cô.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không tin anh là người đã giúp cô rời khỏi trại giam, đã vậy còn bày ra nhiều chuyện để biết được rằng cô có còn yêu anh không…?
Cô không biết có phải người đàn ông của cô không hiểu về phụ nữ,hay trong chuyện tình cảm,anh đều trở nên ngốc đến như vậy không?
Có lẽ cho đến giờ phút này,anh vẫn chưa biết một điều là…Cho dù khi đó cô có hận hay căm ghét anh đến đâu.Thì trái tim cô không thể nào thuộc về bất cứ người nào khác ngoài anh ra.Khi đó cô cũng đã định sẵn,dù cuộc sống sau này có như địa ngục như thế nào khi ở bên cạnh anh, thì cô và anh cũng đã định sẵn là phải thuộc về nhau.
“Reng”
Lúc này âm thanh chiếc điện thoại của cô bỗng chốc vang lên.Dung Âm lười biếng, bước xuống giường,mái tóc dài có phần rối bời được cô vén nhẹ vào hai vành tai.
Cô bước đến cầm lấy chiếc điện thoại của mình lên.
Một dòng tin nhắn của số người lạ đã được gửi cho cô.
Dung Âm nhíu chặt mày, nhìn vào màn hình điện thoại.Não bộ nhất thời suy nghĩ một chút.
Cô chưa từng lưu số điện thoại của người này.Rốt cuộc người này là ai… Tại sao lại nhắn tin cho cô?
Khi Dung Âm vẫn còn đang suy nghĩ, thì chiếc điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lần này là cuộc gọi đến.
Dung Âm đưa mắt nhìn vào màn hình, nụ cười tươi tắn lập tức hiện lên.Cô không chừng chờ liền lập tức bắt máy.
“Ông xã…”
Đầu dây bên kia, Vũ Hoàng Long nghe được giọng nói của cô cũng nhoẻn miệng cười tươi.
“Vợ yêu dậy chưa? Hôm nay em đến trường thôi,đừng có đến công ty”.
“Sao vậy ạ?” Dung Âm vừa nói, vừa đi vào trong phòng tắm,vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đến trường.
Vũ Hoàng Long cười khẽ.
“Anh đi công tác rồi,em đến công ty phục vụ ai chứ… Về nhà có phải tốt hơn không?” Nói vậy thôi, chứ trong lòng anh thật sự đang có sự lo lắng rất nhiều.Anh còn muốn mau chóng mình mau làm xong công việc trở về nhà bên cạnh cô
“Hức…” Dung Âm nhìn vào nhan sắc mình trong gương, bĩu môi nói “Em đi làm kiếm tiền, chứ có phải đến phục vụ tên chủ tịch ác ma như anh đâu”.
"Tiền lương của em, là tên ác ma này cấp đấy.Em không đi làm,anh vẫn tính lương cho em mà " Giọng điệu anh nhỏ nhẹ, như một người cha đang khuyên bảo đứa con gái bé bỏng của mình.
Dung Âm chợt im lặng.
Đầu dây bên kia, Vũ Hoàng Long lại tiếp tục luyên thuyên nói.
“Được rồi! Ở nhà ngoan ngoãn,anh sắp về rồi!”
“Thật không?” Mặt Dung Âm hớn hở.
Lúc này Vũ Hoàng Long nghe thấy có tiếng nước chảy bên đó,liền hỏi cô.
“Vợ yêu đang tắm sao?”
“Ừ…Em đang cởi đồ…” Dung Âm không suy nghĩ liền trả lời.
Một câu nói vu vơ của cô mà đã khiến máu huyết trong lòng anh bất ngờ nổi dậy, yết hầu lên xuống dữ dội.
Vũ Hoàng Long khó khăn nói.
“Vậy… mở màn hình lên cho anh”.
“Ui… Không được đâu anh yêu…” Dung Âm biết ngay tên đàn ông này lại lên cơn háo sắc.
“Mau lên…Anh muốn nhìn em một chút…”
Dung Âm nở một nụ cười ngập tràn sự xấu hổ.
Một giây sau cô cũng ngoan ngoãn nghe lời,cho anh ăn một bữa ăn thịnh soạn bằng đôi mắt đầy ắp sự sắc dục hiện lên.
*******
Trong khoảng thời gian Vũ Hoàng Long không có ở công ty.Dung Âm cũng không hề đến công ty.Cũng chính vì vậy mà Cao Đức Huy gần như xem mình là người đứng đầu Vũ Thị, việc ra sản phẩm mới cũng vì ông ta làm vướng bận.Nhưng cũng may trước khi Vũ Hoàng Long đi, đã sắp xếp cho Hứa Nhã Tịnh có quyền quyết định mọi dự án.
Cũng vì điều đó đã làm cho Trương Nam tỏ ra bất mãn.Anh ta đã không suy nghĩ liền nộp đơn nghỉ việc.Tất nhiên trong công ty không một ai ngăn cản anh ta.Thậm chí có người nói rằng, anh ta nghĩ rồi thì càng tốt.Nếu không, chẳng biết anh ta để gây ra chuyện gì.
Nhưng họ cũng không biết được rằng,Trương Nam rời khỏi cũng chính là lúc sóng gió sẽ ập đến.
Thứ sáu,sau khi kết thúc buổi học vào lúc mười giờ sáng.Dung Âm đã đi đến một quán cà phê.Một điểm hẹn mà người nặc danh vào buổi sáng của mấy ngày trước đã gửi tin nhắn cho cô, bảo rằng muốn hẹn cô ra đây để một việc quan trọng.
Dung Âm đi đến đó với tâm trạng tràn đầy lo lắng, cô không biết người này hẹn cô là nói về vấn đề gì, mục đích có phải nhắm vào gia đình của cô không?
Khi Dung Âm đến, thì người đó đã ngồi sẵn ở một góc đợi chờ cô.
Dung Âm nhẹ nhàng bước đến.
“Xin cho hỏi, có phải…”
Khi Dung Âm còn chưa nói hết, thì người đó đã ngẩng đầu lên.Khi bốn nhìn nhau,Dung Âm đã hoàn toàn bất ngờ,hai mắt chợt rưng rưng,bật ra hai chữ.
“Chị Tâm…”
“Đường Dung Âm… Là chị đây!”
Trước mặt Dung Âm chính là Lưu Tố Tâm, một người mang chất giọng khá trầm, gương mặt có chút khí chất của chị đại, dáng vóc đẩy đà.Lưu Tố Tâm ngồi ở đây đã được ba mươi phút, đã thu hút ánh nhìn của các tên cánh mày râu, từ lâu đã hiện lên hai chữ " Háo sắc"
Nhưng họ đâu biết rằng.Người phụ nữ có chút kiêu ngạo như thế này, đã từng ngồi tù.Là một người chị em thân thiết của Dung Âm,khi cô còn ở trong đó.
Ban đầu Dung Âm đã khổ sở như thế nào mới thích nghi với cuộc sống trong đó, nhưng may mắn có Lưu Tố Tâm thường xuyên giúp đỡ.Cô ấy luôn đối xử tốt với Dung Âm.Ngay cả biết Dung Âm không ăn cá được chỉ toàn ăn thịt.Cô ấy đều sẵn lòng đổi với những người khác, chỉ để kiếm vài miếng thịt để cho Dung Âm ăn.
Những tấm lòng của Lưu Tố Tâm, cả đời Dung Âm cũng không thể nào quên được.
Dung Âm ngồi xuống, miệng cười tươi nhìn Lưu Tố Tâm cất tiếng hỏi. Đam Mỹ Sắc
“Chị ra khi nào, tại sao bây giờ chị mới tìm em?”
Nghe vậy, Lưu Tố Tâm không đắn đo liền trả lời nhanh.
“Chị ra lâu rồi, chỉ sau em một tháng.”
“Sao… Vậy mà chị cũng không đến gặp em” Dung Âm có chút hờn dỗi.
Hành động của cô khiến Lưu Tố Tâm không nhịn được phải bật cười, liền đưa tay ngắt lấy má của cô.
“Em cũng như ngày nào, vẫn còn rất đáng yêu.Đã làm vợ người ta rồi đấy…”
Dung Âm tỏ ra ngạc nhiên.
“Chị biết em có chồng rồi sao?”
Cô vừa nói xong, thì chợt nhớ đến những lời mà ba của cô đã nói với anh vào hôm sinh nhật.Chẳng phải chính chị Tâm là người đã giúp anh chăm sóc cô trong những ngày trong đó sao?
Lưu Tố Tâm vừa định trả lời, thì cô đã thấy sắc mặt của Dung Âm có chút thay đổi.Cô liền hỏi.
“Em sao vậy? Sao nhìn chị chằm chằm vậy”.
Dung Âm cụp mắt xuống,ủ rũ.
“Tại sao khi đó chị không nói chính Vũ Hoàng Long là người đã nhờ chị trông chừng em”.Nếu khi đó cô biết được sự thật, thì cô đã ngoan ngoãn làm vợ anh từ lâu rồi, chứ không phải đợi anh bày hết trò này đến trò khác.
Lưu Tố Tâm sững người.
“Em…Em biết hết rồi sao?”
Dung Âm gật đầu.
"Em còn biết Vũ Hoàng Long đã vì em mà làm rất nhiều chuyện "
Lưu Tố Tâm thở dài một hơi, cô nắm lấy tay Dung Âm, cười khẽ.
“Vậy em đã tha thứ cho anh ta rồi đúng không?Em đã chấp lấy Vũ Hoàng Long, là có nghĩa bằng lòng chấp nhận đi đến cuối cuộc đời với anh ta”.
Cô vẫn còn nhớ,Dung Âm khi còn trong tù.Bề ngoài em ấy luôn nói không hận ai đã khiến mình ngồi tù, nhưng cô biết Dung Âm rất hận Vũ Hoàng Long,thậm chí còn mang những suy nghĩ trả thù anh ta.
Cô không biết Dung Âm đã làm gì…Nhưng cô nghĩ cả hai đã là vợ chồng rồi, thì tất nhiên mọi ân oán trước đây cũng đều đã bỏ qua.
Hơn hết khi nhìn thấy Dung Âm, cô có thể thấy sự hạnh phúc hiện lên trên gương mặt của em ấy.
Dung Âm mím chặt môi, buông ra một câu.
“Em muốn sinh con cho anh ấy”.
Lưu Tố Tâm mỉm cười, gương mặt vui mừng.
“Vậy thì tốt rồi… Chị cũng mong em sinh ra một đứa con, còn để chị nhận nuôi nữa chứ”
“Nhưng…”
Dung Âm không biết có nên nói bệnh tình của Vũ Hoàng Long cho chị ấy biết không.Nhưng đây là chuyện tế nhị, cô cũng chẳng muốn phải ai biết.Cô sẽ tự mình tìm ra cách.
“Em sao vậy,Dung Âm” Lưu Tố Tâm thấy Dung Âm ngồi bất động,liền huơ tay trước mặt cô.
Dung Âm chợt giật mình,vội lãng qua chuyện khác.
“Không có gì… Hôm nay chị hẹn em ra đây là có chuyện gì?”
Lúc này sắc mặt Lưu Tố Tâm bỗng trở nên căng thẳng, cô nhìn Dung Âm nghiêm túc hỏi.
“Có phải em đang điều tra người đứng sau vụ bắt cóc của em khi hai người đi hưởng tuần trăng mật không?”
Dung Âm kinh hãi.
“Tại sao chị biết”.
Cô vẫn đang âm thầm điều tra xem tại sao hắn ta lại bắn Vũ Hoàng Long, một người từng là chủ của hắn ta.
Lưu Tố Tâm thở mạnh, cô đưa tay áp trán.
“Chuyện này rất nguy hiểm, chị nghĩ em nên dừng lại.Sẽ ảnh hưởng đến em và cả Vũ Hoàng Long”.
“Nhưng chị có biết rằng người này từng đi theo anh ấy.Rất có thể hắn ta ngày hôm đó thật sự muốn giết chết anh ấy rồi, nếu em không vạch trần hắn ta.Thì một ngày nào đó,hắn ta cũng lập lại hành động như vậy”. Dung Âm bức xúc, không đồng ý rút lui.
Lưu Tố Tâm nhìn cô, rồi hỏi.
“Em nghĩ vụ việc hôm trước là tên đó muốn giết chết Vũ Hoàng Long sao?”
Ánh mắt Dung Âm nghi hoặc.
Lưu Tố Tâm lắc đầu, nhếch môi cười nhẹ.
“Thật ra người mà hắn ta muốn giết, chính là em… Vũ Hoàng Long thật sự đã cứu mạng em”.
“Sao chứ?” Dung Âm không thể nào tin những gì mình vừa nghe.
“Việc đến nước này.Chị nghĩ em hãy nên cẩn thận,hắn ta đã ra tay với em một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.Sau này em hãy cố gắng nghe lời, ở bên cạnh Vũ Hoàng Long,anh ta nói gì thì em cứ nghe,đừng làm trái ý” Lưu Tố Tâm dặn dò.
Dung Âm cắn chặt môi, nhìn ra bên ngoài.Thì ra những tên vệ sĩ mà anh luôn bảo bọn họ đi theo cô mọi lúc mọi nơi.Phải chăng anh ấy cũng đã biết diện mạo của người đứng đằng sau của bọn bắt cóc.
Bây giờ nghĩ đến, cô mới chợt nhận ra vì sao Vũ Hoàng Long mặc dù đi công tác nhưng cách nửa tiếng là gọi điện thoại về cho cô thường xuyên.Có phải anh cũng đang rất lo lắng rất nhiều.Chuyến công tác lần này,anh cũng đã nói với cô rằng anh thật sự không muốn đi.Có lẽ nguyên nhân chính là cô.
Anh sợ cô gặp nguy hiểm…
Nhưng cô quả thật không hiểu, tại sao người đó lại muốn giết chết cô.Rốt cuộc cô đã gây ra lỗi lầm gì mà đến nỗi một tên như hắn ta,mang trong lòng hận thù đến như vậy.
Một lúc sau, Lưu Tố Tâm đưa một chiếc USB cho Dung Âm, khẽ nói.
“Em hãy đưa cái này cho Vũ Hoàng Long, đây là những thứ anh ta cần.”
Dung Âm không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, vội cầm USB rồi đứng lên.Khi cô định ra về, thì Lưu Tố Tâm lại nói thêm một câu.
“Đường Minh Vũ nữa…Em cũng phải bảo cậu ấy cẩn thận.Tên đó không phải chỉ muốn ám sát một mình em thôi đâu…”
Trong đầu Dung Âm như nổ tung.Trước mắt cô giờ đây hiện ra hình bóng của một ai đó, gương mặt lo lắng không thể bước ra khỏi quán…
Cô run nhẹ mí mắt,nhìn vào chiếc gối bên cạnh.
Thấm thoát Vũ Hoàng Long cũng đã làm chồng của cô gần được nửa năm rồi.Nhưng nói đi nói lại, thì chính xác anh và cô đã là chính thức là vợ chồng vào một năm trước.Một người đàn ông luôn âm thầm lặng lẽ làm những điều bất ngờ ở bên cạnh cô.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không tin anh là người đã giúp cô rời khỏi trại giam, đã vậy còn bày ra nhiều chuyện để biết được rằng cô có còn yêu anh không…?
Cô không biết có phải người đàn ông của cô không hiểu về phụ nữ,hay trong chuyện tình cảm,anh đều trở nên ngốc đến như vậy không?
Có lẽ cho đến giờ phút này,anh vẫn chưa biết một điều là…Cho dù khi đó cô có hận hay căm ghét anh đến đâu.Thì trái tim cô không thể nào thuộc về bất cứ người nào khác ngoài anh ra.Khi đó cô cũng đã định sẵn,dù cuộc sống sau này có như địa ngục như thế nào khi ở bên cạnh anh, thì cô và anh cũng đã định sẵn là phải thuộc về nhau.
“Reng”
Lúc này âm thanh chiếc điện thoại của cô bỗng chốc vang lên.Dung Âm lười biếng, bước xuống giường,mái tóc dài có phần rối bời được cô vén nhẹ vào hai vành tai.
Cô bước đến cầm lấy chiếc điện thoại của mình lên.
Một dòng tin nhắn của số người lạ đã được gửi cho cô.
Dung Âm nhíu chặt mày, nhìn vào màn hình điện thoại.Não bộ nhất thời suy nghĩ một chút.
Cô chưa từng lưu số điện thoại của người này.Rốt cuộc người này là ai… Tại sao lại nhắn tin cho cô?
Khi Dung Âm vẫn còn đang suy nghĩ, thì chiếc điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lần này là cuộc gọi đến.
Dung Âm đưa mắt nhìn vào màn hình, nụ cười tươi tắn lập tức hiện lên.Cô không chừng chờ liền lập tức bắt máy.
“Ông xã…”
Đầu dây bên kia, Vũ Hoàng Long nghe được giọng nói của cô cũng nhoẻn miệng cười tươi.
“Vợ yêu dậy chưa? Hôm nay em đến trường thôi,đừng có đến công ty”.
“Sao vậy ạ?” Dung Âm vừa nói, vừa đi vào trong phòng tắm,vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đến trường.
Vũ Hoàng Long cười khẽ.
“Anh đi công tác rồi,em đến công ty phục vụ ai chứ… Về nhà có phải tốt hơn không?” Nói vậy thôi, chứ trong lòng anh thật sự đang có sự lo lắng rất nhiều.Anh còn muốn mau chóng mình mau làm xong công việc trở về nhà bên cạnh cô
“Hức…” Dung Âm nhìn vào nhan sắc mình trong gương, bĩu môi nói “Em đi làm kiếm tiền, chứ có phải đến phục vụ tên chủ tịch ác ma như anh đâu”.
"Tiền lương của em, là tên ác ma này cấp đấy.Em không đi làm,anh vẫn tính lương cho em mà " Giọng điệu anh nhỏ nhẹ, như một người cha đang khuyên bảo đứa con gái bé bỏng của mình.
Dung Âm chợt im lặng.
Đầu dây bên kia, Vũ Hoàng Long lại tiếp tục luyên thuyên nói.
“Được rồi! Ở nhà ngoan ngoãn,anh sắp về rồi!”
“Thật không?” Mặt Dung Âm hớn hở.
Lúc này Vũ Hoàng Long nghe thấy có tiếng nước chảy bên đó,liền hỏi cô.
“Vợ yêu đang tắm sao?”
“Ừ…Em đang cởi đồ…” Dung Âm không suy nghĩ liền trả lời.
Một câu nói vu vơ của cô mà đã khiến máu huyết trong lòng anh bất ngờ nổi dậy, yết hầu lên xuống dữ dội.
Vũ Hoàng Long khó khăn nói.
“Vậy… mở màn hình lên cho anh”.
“Ui… Không được đâu anh yêu…” Dung Âm biết ngay tên đàn ông này lại lên cơn háo sắc.
“Mau lên…Anh muốn nhìn em một chút…”
Dung Âm nở một nụ cười ngập tràn sự xấu hổ.
Một giây sau cô cũng ngoan ngoãn nghe lời,cho anh ăn một bữa ăn thịnh soạn bằng đôi mắt đầy ắp sự sắc dục hiện lên.
*******
Trong khoảng thời gian Vũ Hoàng Long không có ở công ty.Dung Âm cũng không hề đến công ty.Cũng chính vì vậy mà Cao Đức Huy gần như xem mình là người đứng đầu Vũ Thị, việc ra sản phẩm mới cũng vì ông ta làm vướng bận.Nhưng cũng may trước khi Vũ Hoàng Long đi, đã sắp xếp cho Hứa Nhã Tịnh có quyền quyết định mọi dự án.
Cũng vì điều đó đã làm cho Trương Nam tỏ ra bất mãn.Anh ta đã không suy nghĩ liền nộp đơn nghỉ việc.Tất nhiên trong công ty không một ai ngăn cản anh ta.Thậm chí có người nói rằng, anh ta nghĩ rồi thì càng tốt.Nếu không, chẳng biết anh ta để gây ra chuyện gì.
Nhưng họ cũng không biết được rằng,Trương Nam rời khỏi cũng chính là lúc sóng gió sẽ ập đến.
Thứ sáu,sau khi kết thúc buổi học vào lúc mười giờ sáng.Dung Âm đã đi đến một quán cà phê.Một điểm hẹn mà người nặc danh vào buổi sáng của mấy ngày trước đã gửi tin nhắn cho cô, bảo rằng muốn hẹn cô ra đây để một việc quan trọng.
Dung Âm đi đến đó với tâm trạng tràn đầy lo lắng, cô không biết người này hẹn cô là nói về vấn đề gì, mục đích có phải nhắm vào gia đình của cô không?
Khi Dung Âm đến, thì người đó đã ngồi sẵn ở một góc đợi chờ cô.
Dung Âm nhẹ nhàng bước đến.
“Xin cho hỏi, có phải…”
Khi Dung Âm còn chưa nói hết, thì người đó đã ngẩng đầu lên.Khi bốn nhìn nhau,Dung Âm đã hoàn toàn bất ngờ,hai mắt chợt rưng rưng,bật ra hai chữ.
“Chị Tâm…”
“Đường Dung Âm… Là chị đây!”
Trước mặt Dung Âm chính là Lưu Tố Tâm, một người mang chất giọng khá trầm, gương mặt có chút khí chất của chị đại, dáng vóc đẩy đà.Lưu Tố Tâm ngồi ở đây đã được ba mươi phút, đã thu hút ánh nhìn của các tên cánh mày râu, từ lâu đã hiện lên hai chữ " Háo sắc"
Nhưng họ đâu biết rằng.Người phụ nữ có chút kiêu ngạo như thế này, đã từng ngồi tù.Là một người chị em thân thiết của Dung Âm,khi cô còn ở trong đó.
Ban đầu Dung Âm đã khổ sở như thế nào mới thích nghi với cuộc sống trong đó, nhưng may mắn có Lưu Tố Tâm thường xuyên giúp đỡ.Cô ấy luôn đối xử tốt với Dung Âm.Ngay cả biết Dung Âm không ăn cá được chỉ toàn ăn thịt.Cô ấy đều sẵn lòng đổi với những người khác, chỉ để kiếm vài miếng thịt để cho Dung Âm ăn.
Những tấm lòng của Lưu Tố Tâm, cả đời Dung Âm cũng không thể nào quên được.
Dung Âm ngồi xuống, miệng cười tươi nhìn Lưu Tố Tâm cất tiếng hỏi. Đam Mỹ Sắc
“Chị ra khi nào, tại sao bây giờ chị mới tìm em?”
Nghe vậy, Lưu Tố Tâm không đắn đo liền trả lời nhanh.
“Chị ra lâu rồi, chỉ sau em một tháng.”
“Sao… Vậy mà chị cũng không đến gặp em” Dung Âm có chút hờn dỗi.
Hành động của cô khiến Lưu Tố Tâm không nhịn được phải bật cười, liền đưa tay ngắt lấy má của cô.
“Em cũng như ngày nào, vẫn còn rất đáng yêu.Đã làm vợ người ta rồi đấy…”
Dung Âm tỏ ra ngạc nhiên.
“Chị biết em có chồng rồi sao?”
Cô vừa nói xong, thì chợt nhớ đến những lời mà ba của cô đã nói với anh vào hôm sinh nhật.Chẳng phải chính chị Tâm là người đã giúp anh chăm sóc cô trong những ngày trong đó sao?
Lưu Tố Tâm vừa định trả lời, thì cô đã thấy sắc mặt của Dung Âm có chút thay đổi.Cô liền hỏi.
“Em sao vậy? Sao nhìn chị chằm chằm vậy”.
Dung Âm cụp mắt xuống,ủ rũ.
“Tại sao khi đó chị không nói chính Vũ Hoàng Long là người đã nhờ chị trông chừng em”.Nếu khi đó cô biết được sự thật, thì cô đã ngoan ngoãn làm vợ anh từ lâu rồi, chứ không phải đợi anh bày hết trò này đến trò khác.
Lưu Tố Tâm sững người.
“Em…Em biết hết rồi sao?”
Dung Âm gật đầu.
"Em còn biết Vũ Hoàng Long đã vì em mà làm rất nhiều chuyện "
Lưu Tố Tâm thở dài một hơi, cô nắm lấy tay Dung Âm, cười khẽ.
“Vậy em đã tha thứ cho anh ta rồi đúng không?Em đã chấp lấy Vũ Hoàng Long, là có nghĩa bằng lòng chấp nhận đi đến cuối cuộc đời với anh ta”.
Cô vẫn còn nhớ,Dung Âm khi còn trong tù.Bề ngoài em ấy luôn nói không hận ai đã khiến mình ngồi tù, nhưng cô biết Dung Âm rất hận Vũ Hoàng Long,thậm chí còn mang những suy nghĩ trả thù anh ta.
Cô không biết Dung Âm đã làm gì…Nhưng cô nghĩ cả hai đã là vợ chồng rồi, thì tất nhiên mọi ân oán trước đây cũng đều đã bỏ qua.
Hơn hết khi nhìn thấy Dung Âm, cô có thể thấy sự hạnh phúc hiện lên trên gương mặt của em ấy.
Dung Âm mím chặt môi, buông ra một câu.
“Em muốn sinh con cho anh ấy”.
Lưu Tố Tâm mỉm cười, gương mặt vui mừng.
“Vậy thì tốt rồi… Chị cũng mong em sinh ra một đứa con, còn để chị nhận nuôi nữa chứ”
“Nhưng…”
Dung Âm không biết có nên nói bệnh tình của Vũ Hoàng Long cho chị ấy biết không.Nhưng đây là chuyện tế nhị, cô cũng chẳng muốn phải ai biết.Cô sẽ tự mình tìm ra cách.
“Em sao vậy,Dung Âm” Lưu Tố Tâm thấy Dung Âm ngồi bất động,liền huơ tay trước mặt cô.
Dung Âm chợt giật mình,vội lãng qua chuyện khác.
“Không có gì… Hôm nay chị hẹn em ra đây là có chuyện gì?”
Lúc này sắc mặt Lưu Tố Tâm bỗng trở nên căng thẳng, cô nhìn Dung Âm nghiêm túc hỏi.
“Có phải em đang điều tra người đứng sau vụ bắt cóc của em khi hai người đi hưởng tuần trăng mật không?”
Dung Âm kinh hãi.
“Tại sao chị biết”.
Cô vẫn đang âm thầm điều tra xem tại sao hắn ta lại bắn Vũ Hoàng Long, một người từng là chủ của hắn ta.
Lưu Tố Tâm thở mạnh, cô đưa tay áp trán.
“Chuyện này rất nguy hiểm, chị nghĩ em nên dừng lại.Sẽ ảnh hưởng đến em và cả Vũ Hoàng Long”.
“Nhưng chị có biết rằng người này từng đi theo anh ấy.Rất có thể hắn ta ngày hôm đó thật sự muốn giết chết anh ấy rồi, nếu em không vạch trần hắn ta.Thì một ngày nào đó,hắn ta cũng lập lại hành động như vậy”. Dung Âm bức xúc, không đồng ý rút lui.
Lưu Tố Tâm nhìn cô, rồi hỏi.
“Em nghĩ vụ việc hôm trước là tên đó muốn giết chết Vũ Hoàng Long sao?”
Ánh mắt Dung Âm nghi hoặc.
Lưu Tố Tâm lắc đầu, nhếch môi cười nhẹ.
“Thật ra người mà hắn ta muốn giết, chính là em… Vũ Hoàng Long thật sự đã cứu mạng em”.
“Sao chứ?” Dung Âm không thể nào tin những gì mình vừa nghe.
“Việc đến nước này.Chị nghĩ em hãy nên cẩn thận,hắn ta đã ra tay với em một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.Sau này em hãy cố gắng nghe lời, ở bên cạnh Vũ Hoàng Long,anh ta nói gì thì em cứ nghe,đừng làm trái ý” Lưu Tố Tâm dặn dò.
Dung Âm cắn chặt môi, nhìn ra bên ngoài.Thì ra những tên vệ sĩ mà anh luôn bảo bọn họ đi theo cô mọi lúc mọi nơi.Phải chăng anh ấy cũng đã biết diện mạo của người đứng đằng sau của bọn bắt cóc.
Bây giờ nghĩ đến, cô mới chợt nhận ra vì sao Vũ Hoàng Long mặc dù đi công tác nhưng cách nửa tiếng là gọi điện thoại về cho cô thường xuyên.Có phải anh cũng đang rất lo lắng rất nhiều.Chuyến công tác lần này,anh cũng đã nói với cô rằng anh thật sự không muốn đi.Có lẽ nguyên nhân chính là cô.
Anh sợ cô gặp nguy hiểm…
Nhưng cô quả thật không hiểu, tại sao người đó lại muốn giết chết cô.Rốt cuộc cô đã gây ra lỗi lầm gì mà đến nỗi một tên như hắn ta,mang trong lòng hận thù đến như vậy.
Một lúc sau, Lưu Tố Tâm đưa một chiếc USB cho Dung Âm, khẽ nói.
“Em hãy đưa cái này cho Vũ Hoàng Long, đây là những thứ anh ta cần.”
Dung Âm không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, vội cầm USB rồi đứng lên.Khi cô định ra về, thì Lưu Tố Tâm lại nói thêm một câu.
“Đường Minh Vũ nữa…Em cũng phải bảo cậu ấy cẩn thận.Tên đó không phải chỉ muốn ám sát một mình em thôi đâu…”
Trong đầu Dung Âm như nổ tung.Trước mắt cô giờ đây hiện ra hình bóng của một ai đó, gương mặt lo lắng không thể bước ra khỏi quán…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương