Sự Trả Thù Ngục Tù
Chương 78: Anh Biết Kế Hoạch Của Cô
Thời khắc quan trọng cũng đã đếnVì Dung Âm không thể đi được,cho nên cô ngồi trên chiếc xe lăn được Đường Cố Phong đẩy đến trước mặt của Vũ Hoàng Long.Vũ Hoàng Long đứng trên bục cao,ánh mắt dịu dàng nhìn cô.Trong đầu chợt nhớ đến buổi lễ đám cưới lúc nhỏ mà anh với cô đã từng diễn ra.Khi đó anh mười hai tuổi, cô bảy tuổi .....Dung Âm rất ngây thơ, cô đã nhìn thấy trên một bộ phim thấy được đám cưới của đôi nam nữ chính.Cô liền bắt chước nói với anh muốn chơi thử.Ngay từ lúc nhỏ anh đã có cảm tình với cô,cho nên với ngay lời yêu cầu của bé gái nhỏ này ,anh đương nhiên là không hề suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.Và lễ cưới của con nít đã diễn ra, Hướng Vãn với Trịnh Nhược Thiên khi đó làm chú rể và cô dâu phụ của anh và cô.Anh và cô đã diễn như một lễ cưới thật sự.Bây giờ có lẽ cô cũng giống như anh nhớ về khoảnh khắc đó có đúng không ? Cô có vui vẻ khi anh và cô đã biến trò chơi trở thành sự thật không?Cho dù hôm nay có bất cứ chuyện gì xảy ra,anh cũng sẽ nắm lấy tay cô tuyên lời thề dành cho nhau, cô sẽ làm vợ của Vũ Hoàng Long này, là phu nhân của Chủ Tịch Vũ Thị.Dung Âm khoác lên mình một chiếc váy cưới tựa như một nữ thần bước từ trong tranh đi ra.Mặc dù thời khắc này cô không thể đứng lên để cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp sắc sảo của cô.Nhưng đối với anh, một người sẽ làm chồng của cô, sẽ nắm tay cô đi suốt quãng đường còn lại.Giờ ngay khoảnh khắc quan trọng,anh đã được cảm nhận được sự xinh đẹp, dịu dàng được toát ra từ người vợ của anh.Khi chưa cô đến chỗ, Vũ Hoàng Long đã tỏ vẻ nóng lòng nhanh chóng bước đến chỗ cô.Một giây sau,anh nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn tình yêu.Anh đưa tay nắm lấy tay cô, khẽ khàng nói."Kể từ ngày hôm nay,em sẽ là vợ của anh.Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra,anh cũng sẽ không bao giờ buông đôi tay bé nhỏ của bà xã ra thêm một lần nào nữa..."Một hồi chuông nổ lớn vang lên trong đầu của Dung Âm.Cô cảm giác được trái tim của mình đang đập loạn nhịp lên vì anh.Dáng vẻ của anh lúc này càng khiến cô không thể nào nở rời xa anh.Anh bây giờ là đang muốn gì? Anh muốn đóng kịch với cô đến khi nào nữa đây?Vũ Hoàng Long khẽ mỉm cười,ngay sau đó anh đặt nhẹ lên trán của cô một nụ hôn.Chẳng mấy chốc, mùi hương nam tính trên cơ thể của anh đã bay xộc thẳng vào cánh mũi của cô.Bây giờ Dung Âm cảm thấy rất khó chịu trong người, cô muốn đưa tay ôm chặt lấy anh.Nhưng lại không thể nào làm được.Nhưng cô hoàn toàn không biết rằng, những tâm tư cô đang suy nghĩ trong đầu cũng đã dần được Vũ Hoàng Long đoán ra.Khi Dung Âm vẫn còn đang mải mê những suy nghĩ trong đầu, thì lúc này cô cảm giác cơ thể của mình bỗng chốc nhẹ lên,ngay sau đó cô mới phát giác được là anh đã trước mặt tất cả mọi người ở đây bế cô lên, lập tức bước đến khán đài.Cho đến lúc hai người đứng trước vị Cha Xứ, một người sẽ chủ trì buổi hôn lễ của hai người ngày hôm nay.Lúc này ánh mắt của Vũ Hoàng Long có chút khác lạ.Trên môi thì luôn một nụ cười đầy thâm tình với cô, nhưng nét mặt anh đã toát ra một sự ớn lạnh, khiến người vị Cha Xứ cũng ngầm hiểu được ánh mắt của anh đang muốn gì.Vị Cha Xứ ho nhẹ lên một tiếng lấy giọng,sau đó mới từ từ cất tiếng nói."Trước khi nghi thức kết hôn diễn ra,xin cho tôi hỏi ở đây có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?"Cả kháng phòng đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.Chỉ duy nhất còn một số người đang xì xầm với nhau về câu hỏi của Cha Xứ.Đôi mày Vũ Hoàng Long bỗng nhiên nhíu chặt lại,ngữ khí khó chịu nhanh chóng vang lên,ra lệnh cho Cha Xứ."Không cần rườm rà, đi thẳng vào vấn đề ngay bây giờ đi...."Sau đó,anh quay đầu lại nhìn Trương Nam, lạnh lùng nói."Cậu mau đem nhẫn cưới ra đây....!"Trương Nam giựt mình, lập tức di chuyển rất nhanh đi vào bên trong.Chừng một giây sau,anh quay trở lại với trên tay đang cầm một chiếc hộp gấm khá nhỏ.Vũ Hoàng Long vẫn bế Dung Âm trên tay,sau đó anh cầm chiếc hộp từ từ mở ra.Trong bộ dạng của anh lúc này khá là gấp gáp.Một chiếc nhẫn kim cương to lớn lập tức xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người.Phía bên dưới ai cũng trầm trồ vì chiếc nhẫn quá lấp lánh và sang trọng.Vũ Hoàng Long cúi đầu xuống nhìn Dung Âm, một giọng điệu vang lên rất là tình cảm."Em đưa tay lên cho anh!"Nhưng lúc này, Dung Âm cảm giác trong lời nói của anh có chút kỳ lạ.Vị Cha Xứ cũng có chút hơi bất ngờ, vì hai người vẫn chưa tuyên lời thề nguyện dành cho nhau, mà đã đến nghi thức đeo nhẫn rồi sao? Ban đầu ông cũng đang định lên tiếng nhắc nhở nhưng không ngờ rằng ông đã bị ánh mắt cảnh cáo của Vũ Hoàng Long làm cho hoảng hốt vài giây.Cả cô dâu và chú rể hôm nay rất rất kỳ lạ.Hai người dường như đang có chuyện gì đó muốn hôn lễ này diễn ra nhanh chóng vậy.Dung Âm gần như mất hồn đi vài giây, cô nhìn anh đến ngay cả người.Trong đầu luôn có những suy nghĩ về anh.Cô không biết người đàn ông này hôm nay bị làm sao nữa,trông anh có vẻ như rất nóng lòng muốn cô về làm vợ của anh.Nhưng tại sao chứ?Anh chẳng phải đã nói với trước mặt của ba cô là anh không hề yêu cô sao? Anh chỉ lợi dụng cô mà thôi....!Đã đến bước này rồi,anh còn đóng kịch đến khi nào nữa?Hay là anh đợi chờ đến khi cô mang thai con của anh, rồi sau đó anh lại tiếp tục dùng đứa bé đó để khống chế cô phục tùng mệnh lệnh của anh có đúng không?Khi Dung Âm vẫn còn ở trong những mớ suy nghĩ hỗn độn, thì cô bỗng nhiên cảm nhận được ngón tay mình có chút lạnh lạnh.Đến khi cô ý thức được, chiếc nhẫn không biết từ khi nào mà anh đã đeo gần phân nữa vào ngón áp út của cô.Hô hấp của Dung Âm đột ngột ngưng lại, cả gương mặt nhợt nhạt, con ngươi đầy hoảng sợ nhìn vào chiếc nhẫn.Nhưng chưa đầy một giây sau,Dung Âm đã kích động mà vung mạnh chiếc nhẫn lên, khiến cho anh chưa kịp đeo trọn vào ngón tay của cô đã bị cô làm cho chiếc nhẫn bay lên thật cao và rồi rơi mạnh xuống đất.Tất cả mọi người bên dưới đều im lặng và chỉ còn tiếng âm thanh của chiếc nhẫn rơi xuống.Chiếc nhẫn rơi xuống quay mấy vòng rất lâu, nhưng cho đến khi ngừng lại, thì lại nằm ngay dưới đôi giày da của Vũ Hoàng Long."Tôi chính là người phản đối cuộc hôn nhân này" Ngay sau đó là tiếng nói của Dung Âm vang lớn khiến cho mọi người ở đây nghe xong,ai nấy đều sững sốt.Nghe xong,Đường Cố Phong bất giác bước lên vài bước, gương mặt khắc khổ của ông bỗng nhiên đăm chiêu nhìn Dung Âm."Dung Âm....! Con.....""Phải đó thưa ba....Con không muốn lấy người đàn ông này làm chồng" Không đợi Đường Cố Phong nói xong, Dung Âm đã thẳng thắng trả lời.Dung Âm khẽ nhếch đôi môi, nhìn anh cười mỉa mai."Vũ Hoàng Long! Có chết tôi cũng không muốn làm vợ của một người đàn ông như anh....Mau thả tôi xuống" .Vũ Hoàng Long im lặng rất lâu, đôi mắt tràn đầy giá lạnh của anh nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô.Cao Hà Nhi thấy vậy cũng bức xúc đứng lên, nhìn Vũ Hoàng Long lập tức lên tiếng."Anh thấy chưa? Những lời tôi nói không hề sai, người phụ nữ của anh đang giở trò... Thật chất cô ta không hề muốn lấy anh làm chồng của cô ta".Dung Âm vẫn nhìn vào anh, nhưng cô cũng không biết anh sẽ làm gì cô nữa.Không hiểu sao, trong lòng cô rất sợ...Sợ anh sẽ đối xử tàn nhẫn với cô, sẽ trả thù ....Có khi nào anh vì giận quá mà ra tay đánh cô ở đây hay không?Vũ Hoàng Long im lặng đến đáng sợ, cả gương mặt anh đã dần như thay đổi.Một lúc sau, một nụ cười bỗng chốc vang lên từ anh.Vũ Hoàng Long cười rất lớn, một nụ cười rất thỏa mãn.Cả kháng phòng cũng im lặng vì tiếng cười của anh.Một lúc sau.Vũ Hoàng Long từ từ cúi đầu, đưa mắt nhìn Dung Âm,lạnh lùng hỏi."Có phải chân của em không hề bị tàn phế, vẫn bình thường...."Một dự cảm chẳng lành nhanh chóng áp đảo tâm trí của Dung Âm, cô dường như cảm nhận được từng câu nói của anh....Anh không quá ngạc nhiên,anh bình tĩnh đến mức một cách kỳ lạ.Không lẽ anh đã biết trước chuyện gì rồi sao?Khi Dung Âm còn chưa kịp trả lời, thì lúc này bỗng nhiên Vũ Hoàng Long đã buông tay một cách rất bất ngờ.Cả cơ thể Dung Âm chao đảo, lập tức rơi xuống.Cô hốt hoảng, vội vàng nhắm chặt đôi mắt lại.Nghĩ tưởng là mình sẽ rơi xuống đất, thì đúng lúc này cô cảm nhận được có một bàn tay đang ôm lấy eo cô lại vừa kịp lúc chân cô đã chạm xuống đất.Dung Âm nhanh chóng mở mắt ra, chiếc eo nhỏ nhắn của cô chính xác là được Vũ Hoàng Long nắm lấy.Vũ Hoàng Long khẽ nhếch môi cười khẩy, nghiến răng nói."Cho dù em không muốn, nhưng em từ bây giờ đã chính thức là vợ của Vũ Hoàng Long này rồi....!"Ánh mắt của anh nồng nặc mùi sát khí,ngay sau đó anh đã cúi đầu trực tiếp trước mặt mọi người hôn mạnh lên môi của cô.Anh gần như muốn nuốt chửng chiếc môi căng mộng của người con gái này vậy.Dung Âm mở mắt to tròn nhìn anh, cô lập tức đánh vào người anh vùng vẫy cả cơ thể, đều muốn thoát ra khỏi anh.Nhưng dường như Vũ Hoàng Long gần như phát điên,anh ôm cả người cô lên, một tay anh ôm sau gáy của cô cố định một chỗ, còn bàn tay kia anh ghì chặt chiếc eo nhỏ của cô, nụ hôn kéo dài cho đến một lúc lâu anh mới từ từ buông cô ra.Vũ Hoàng Long nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng đỏ của Dung Âm,cố ý nói vào tai của cô những câu đủ để anh và cô nghe."Anh sẽ chiều theo ý của em, diễn một màn kịch trước mặt mọi người....Đổi lại,em vẫn phải làm vợ của anh.Lần này không phải là đề nghị hay yêu cầu gì cả, mà anh bây giờ mới đúng là ép hôn với em. Đường Dung Âm...! Em nghĩ em sẽ thoát khỏi tay tôi sao? Đường còn dài,em chuẩn bị sống với một người đàn ông như tôi đến suốt đời đi".Dung Âm kinh hoàng, lúc này cô không còn cảm giác mà bây giờ cô thật sự rất sợ dáng vẻ của anh.Có lẽ cô không hiểu anh nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận được mức độ nguy hiểm mà anh sẽ đem đến cho cô.Vũ Hoàng Long rít một hơi thật sâu,sau đó anh lập tức nhìn qua Trương Nam,nhanh chóng ra lệnh."Mau lập tức di chuyển mọi người ra ngoài, tôi chỉ cần nhà họ Đường và một số người quan trọng ở đây được rồi....! Bà xã của tôi thích làm một cái đám cưới khó quên, nhiều người ở đây quá cô ấy sẽ không được tự nhiên diễn trò đâu....."Dứt lời anh di chuyển mắt nhìn qua Dung Âm, một nụ cười bỡn cợt lập tức xuất hiện."Phải không vợ yêu! Chẳng phải em không muốn mời nhiều người, không để phóng viên vào đây cũng là mục đích của em sao? Em yên tâm, một người chồng như anh luôn hiểu suy nghĩ trong đầu của em...."Trương Nam nghe xong, lập tức đi làm ngay.Trong lòng anh cũng đang muốn biết hai người này thật chất đang muốn diễn trò gì,họ có thể lấy đám cưới ra làm trò đùa thì xem ra chuyện không hề nhỏ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương