Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chương 53: Bắt đầu hôn lễ của công chúa Hải Phòng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ôi.." Cao Ánh Vy ngồi bệt xuống đất, đầu vùi sâu vào hai đầu gối, cô cổ gắng đè nén tiếng khóc nức nở của chính mình, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, nhưng làm cách nào cũng không ngăn lại được, làm cách nào cũng không được. Những năm này bởi vì lỡ quan hệ trước hôn nhân nên đã bị đuổi khỏi nhà họ Cao, một thân một mình còn mang theo một sinh mệnh nho nhỏ, trong lòng đã đè nén không biết bao nhiêu tủi nhục, khổ cực và đau đớn.
Những năm này cô mới là sinh viên vừa tốt nghiệp đã mang theo một đứa trẻ sơ sinh nay đây mai đó, chưa từng có người giúp cô làm nhiều chuyện lớn nhỏ như thế, vì cô tổ chức hôn lễ lớn như thế,...
Toàn thân Cao Ánh Vy run rấy, tận lực kiêm chế chính mình...
Giờ phút này, cả hội trường mấy trăm ngàn người đồng loạt yên lặng, có rất nhiều người không hề biết Cao Ánh Vy là ai, có phân nghi hoặc, thế nhưng những người biết chuyện năm năm trước nhìn cảnh Cao Ánh Vy khóc đến nấc nghẹn, toàn bộ đều rơi vào trầm mặc. Rất nhiều người bảt đầu tự
trách, trách bản thân năm đó tại sao lại chê cười Cao Ánh Vy, ở trên mạng công kích cô, nhục mạ cô.
Khóc đến khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, có thể biết được tâm trạng và cảm xúc của Cao Ánh Vy giờ phút này...
Toàn bộ hội trường đều im lặng vô cùng, ai cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Chiến Thân biên giới vẫn như trước đứng một bên thảm đỏ, đôi mắt đỏ bừng nhưng trên mặt vẫn hiện nét cười, chờ cô dâu của mình giải tỏa tâm trạng. Lặng lễ đợi cô dâu chấp nhận, chấp nhận tất cả những điều tốt đẹp ngày hôm nay, tất cả,...
“Cô gái đáng thương như tôi..” Cao Ánh Vy đứng trên khán đài cao, Trần Kim Phượng cuối cùng nhịn không được mà che miệng khóc nức nở, nước mắt không kìm được thi nhau rơi xuống.
Cao Huy Cường mắt cũng đỏ bừng, nắm chặt tay, toàn thân không ngừng run rẩy. Ông sống chết cần chặt răng, ngăn dòng nước mắt chực rơi xuống.
Lúc này Giang Minh Chính đứng sau Cao Huy Cường mới lặng lẽ tiến lên phía trước nói với ông: “Ông Cường, ông lên sân khấu đi, hôm nay là ngày trọng đại của Ánh Vy, Ánh Vy chỉ mong ông được vui vẻ, càng thêm mạnh mẽ, có phải
không? Ngài Chiến Thần còn đang đợi bên kia, dựa theo phép tắc thì ngài ấy không thế đến bên để an ủi Ánh Vy được, thế nhưng hôn lễ...vẫn còn phải tiến hành. Mong ông ổn định lại tâm trạng, giúp cô bé...
Cao Huy Cường hít một hơi thật sâu, gật mạnh đầu. Trân Kim Phượng lúc này cũng vội vàng lấy tay lau nước mắt, gật đầu nói với Cao Huy Cường: “Ba nó ơi, anh lên đi, mau đưa Ánh Vy đến trước mặt Hạo Thiên, hôm nay là ngày vui của hai đứa, không việc gì phải khóc, nhất định phải để Ánh Vy cười, nhất định...”
Cao Huy Cường gật đầu sau đó đi vẽ phía Cao Ánh Vy...
Thời gian chậm rãi trôi qua, một phút...hai phút...năm phút, mười phút trôi qua, Cao Ánh Vy vẫn không thể thoát khỏi dòng cảm xúc kia, thậm chí bởi vì ngồi xổm trên mặt đất quá lâu, toàn thân bắt đầu lung lay, dường như sắp ngất đi. Lúc này, những người xung quanh hội trường, thấy tình hình Cao Ánh Vy không được ổn lập tức sốt ruột lo lắng. Nếu như Cao Ánh Vy ngất tại đây, vậy thì hôn lễ long trọng ngày hôm nay sẽ bị hủy mất, hôn lễ lớn nhất mấy chục tỉnh miền Trung mà có lẽ cả đời này có lẽ cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng lần nữa. Bởi vì Tiêu Hạo Thiên đã tạo bất ngờ lớn nhất cho Cao Ánh Vy, cô cũng đã biết rôi, dời đến lần sau thì
sẽ không còn là bất ngờ nữa.
“Cố lên..” Một phù dâu phía sau Cáo Ánh Vy nhìn cô còn đang ngồi dưới đất khóc nấc, trong lòng khẽ nói.
“Cố lên...
“Cố lên...”
“Cố lên...”
Ngay lập tức, càng ngày càng nhiều người bắt đầu lặng lẽ nắm chặt hai tay, một lòng cổ vũ Cao Ánh Vy, nhất định phải cố lên đó.
Đúng lúc này, một đứa nhỏ đứng trên sân khấu, đứng trước màn hình lớn nhìn người đang khóc trên màn hình, đứa bé chạy nhanh đến bên micro, lo lằng nói với Cao Ánh Vy trên màn hình qua micro trên tay: “Mẹ ơi, cố lên! Mẹ mau đi tìm ba đi! Mẹ ơi, cố lên, mẹ ơi cố lên, mẹ ơi cố lên...”
Hội trường yên ảng suốt hơn mười phút bỗng nhiên bị tiếng nói của đứa trẻ khuấy động, khắp nơi đều vang lên giọng nói lo lảng của nó.
Ngay sau đó, Thấm Xuân Linh và Cao Ngọc Kiều đứng sau Cao Ánh Vy nắm chặt tay nói với Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, cố lên!”
“Ôi.." Cao Ánh Vy ngồi bệt xuống đất, đầu vùi sâu vào hai đầu gối, cô cổ gắng đè nén tiếng khóc nức nở của chính mình, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, nhưng làm cách nào cũng không ngăn lại được, làm cách nào cũng không được. Những năm này bởi vì lỡ quan hệ trước hôn nhân nên đã bị đuổi khỏi nhà họ Cao, một thân một mình còn mang theo một sinh mệnh nho nhỏ, trong lòng đã đè nén không biết bao nhiêu tủi nhục, khổ cực và đau đớn.
Những năm này cô mới là sinh viên vừa tốt nghiệp đã mang theo một đứa trẻ sơ sinh nay đây mai đó, chưa từng có người giúp cô làm nhiều chuyện lớn nhỏ như thế, vì cô tổ chức hôn lễ lớn như thế,...
Toàn thân Cao Ánh Vy run rấy, tận lực kiêm chế chính mình...
Giờ phút này, cả hội trường mấy trăm ngàn người đồng loạt yên lặng, có rất nhiều người không hề biết Cao Ánh Vy là ai, có phân nghi hoặc, thế nhưng những người biết chuyện năm năm trước nhìn cảnh Cao Ánh Vy khóc đến nấc nghẹn, toàn bộ đều rơi vào trầm mặc. Rất nhiều người bảt đầu tự
trách, trách bản thân năm đó tại sao lại chê cười Cao Ánh Vy, ở trên mạng công kích cô, nhục mạ cô.
Khóc đến khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, có thể biết được tâm trạng và cảm xúc của Cao Ánh Vy giờ phút này...
Toàn bộ hội trường đều im lặng vô cùng, ai cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Chiến Thân biên giới vẫn như trước đứng một bên thảm đỏ, đôi mắt đỏ bừng nhưng trên mặt vẫn hiện nét cười, chờ cô dâu của mình giải tỏa tâm trạng. Lặng lễ đợi cô dâu chấp nhận, chấp nhận tất cả những điều tốt đẹp ngày hôm nay, tất cả,...
“Cô gái đáng thương như tôi..” Cao Ánh Vy đứng trên khán đài cao, Trần Kim Phượng cuối cùng nhịn không được mà che miệng khóc nức nở, nước mắt không kìm được thi nhau rơi xuống.
Cao Huy Cường mắt cũng đỏ bừng, nắm chặt tay, toàn thân không ngừng run rẩy. Ông sống chết cần chặt răng, ngăn dòng nước mắt chực rơi xuống.
Lúc này Giang Minh Chính đứng sau Cao Huy Cường mới lặng lẽ tiến lên phía trước nói với ông: “Ông Cường, ông lên sân khấu đi, hôm nay là ngày trọng đại của Ánh Vy, Ánh Vy chỉ mong ông được vui vẻ, càng thêm mạnh mẽ, có phải
không? Ngài Chiến Thần còn đang đợi bên kia, dựa theo phép tắc thì ngài ấy không thế đến bên để an ủi Ánh Vy được, thế nhưng hôn lễ...vẫn còn phải tiến hành. Mong ông ổn định lại tâm trạng, giúp cô bé...
Cao Huy Cường hít một hơi thật sâu, gật mạnh đầu. Trân Kim Phượng lúc này cũng vội vàng lấy tay lau nước mắt, gật đầu nói với Cao Huy Cường: “Ba nó ơi, anh lên đi, mau đưa Ánh Vy đến trước mặt Hạo Thiên, hôm nay là ngày vui của hai đứa, không việc gì phải khóc, nhất định phải để Ánh Vy cười, nhất định...”
Cao Huy Cường gật đầu sau đó đi vẽ phía Cao Ánh Vy...
Thời gian chậm rãi trôi qua, một phút...hai phút...năm phút, mười phút trôi qua, Cao Ánh Vy vẫn không thể thoát khỏi dòng cảm xúc kia, thậm chí bởi vì ngồi xổm trên mặt đất quá lâu, toàn thân bắt đầu lung lay, dường như sắp ngất đi. Lúc này, những người xung quanh hội trường, thấy tình hình Cao Ánh Vy không được ổn lập tức sốt ruột lo lắng. Nếu như Cao Ánh Vy ngất tại đây, vậy thì hôn lễ long trọng ngày hôm nay sẽ bị hủy mất, hôn lễ lớn nhất mấy chục tỉnh miền Trung mà có lẽ cả đời này có lẽ cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng lần nữa. Bởi vì Tiêu Hạo Thiên đã tạo bất ngờ lớn nhất cho Cao Ánh Vy, cô cũng đã biết rôi, dời đến lần sau thì
sẽ không còn là bất ngờ nữa.
“Cố lên..” Một phù dâu phía sau Cáo Ánh Vy nhìn cô còn đang ngồi dưới đất khóc nấc, trong lòng khẽ nói.
“Cố lên...
“Cố lên...”
“Cố lên...”
Ngay lập tức, càng ngày càng nhiều người bắt đầu lặng lẽ nắm chặt hai tay, một lòng cổ vũ Cao Ánh Vy, nhất định phải cố lên đó.
Đúng lúc này, một đứa nhỏ đứng trên sân khấu, đứng trước màn hình lớn nhìn người đang khóc trên màn hình, đứa bé chạy nhanh đến bên micro, lo lằng nói với Cao Ánh Vy trên màn hình qua micro trên tay: “Mẹ ơi, cố lên! Mẹ mau đi tìm ba đi! Mẹ ơi, cố lên, mẹ ơi cố lên, mẹ ơi cố lên...”
Hội trường yên ảng suốt hơn mười phút bỗng nhiên bị tiếng nói của đứa trẻ khuấy động, khắp nơi đều vang lên giọng nói lo lảng của nó.
Ngay sau đó, Thấm Xuân Linh và Cao Ngọc Kiều đứng sau Cao Ánh Vy nắm chặt tay nói với Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, cố lên!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương