Tên nghi phạm giết người hàng loạt đã bị bắt, cơn sốt trên mạng tạm thời vẫn chưa dừng lại, cư dân mạng giơ cao biểu ngữ đòi công lý và phán hắn án tử hình. Trước sức ép của dư luận, phiên tòa xét xử Lục Kiều khẩn cấp diễn ra.
Mặt khác, mặc dù bây giờ Lục Kiều đã ở trong tù, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh như cũ. Dáng vẻ trông giống như một đại gia đến quán uống trà vậy. Mỗi khi ngồi trong phòng thẩm vấn, hắn chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ, thỉnh thoảng còn ngâm nga hai bài hát, tức là sống chết cũng không chịu nói chữ nào, làm mất nhiều thời gian của kiểm phương và cảnh sát, thật khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Khi tất cả mọi người đều không còn biện pháp, Mộc đại gia vào phòng thẩm vấn hồi lâu, không biết anh dùng phương pháp gì đã khiến Lục Kiều thực sự nói rõ ràng mọi chuyện.
Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Mộc Tắc ném một tư tài liệu lên bàn, tấm lưng rộng dựa vào bức tường phía sau, nhìn Thẩm Hạ Thời đang khoanh tay trước ngực, lười biếng nhếch miệng, không giấu được sự dịu dàng: “Thẩm kiểm, biểu hiện của tôi thế nào?”
Nhiều người đang nhìn, anh cũng chẳng quan tâm.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Lần đầu tiên gặp đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Sau đó mới biết được Mộc thanh tra đặc biệt đến đây là để điều tra cùng Thẩm kiểm. Chính là Ngưu Lang Chức Nữ ngoài đời thật đấy, cảm động quá trời quá đất mà!
Thẩm Hạ Thời bị anh nhìn đến nóng mặt, bình tĩnh ừ một tiếng, lấy tập tư liệu rồi ôm trong ngực: “Tốt lắm.”
Cô xoay người, dáng người lắc lư dần dần rời đi. Phía sau, Mộc Tắc nhìn đường cong thướt tha của cô, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc.
Thẩm Hạ Thời có năng lượng mê hoặc người khác, bất kể làm việc gì đều luôn có một khí chất mê người. Cho dù chỉ đi bộ bình thường cũng rất uyển chuyển ưu nhã khiến người ta không cầm lòng được.
Anh đứng thẳng người rồi đuổi theo, đi càng gần, nghe thấy tiếng cao gót giẫm trên mặt đất của cô gái rất có quy luật, nhưng càng giống như là giẫm vào lòng anh, khiến cả trái tim anh nóng rực, đập càng lúc càng nhanh.
Đi qua một góc, không có ai ở đây, Mộc Tắc vốn định kéo cô vào để thân thiết một lúc, ai ngờ Thẩm Hạ Thời đột nhiên dừng lại, một tay đẩy anh vào bên trong.
Đợi khi anh đứng vững, cả người Mộc Tắc đã dựa vào tường. Tay Thẩm Hạ Thời di chuyển từ eo bụng anh rồi lên trên nữa, kéo cà vạt của anh về phía mình.
Mộc Tắc cười nhẹ tới gần cô, giọng khàn khàn: “Sao, nhớ ông xã à?”
Cô nheo mắt, đôi mắt hoa đào như ẩn hiện một tia khói, vừa quyến rũ lại mê người, cười như yêu tinh. Đột nhiên cô nhón chân, cắn môi anh một cái, đầu lưỡi đảo qua bờ môi anh rồi mút nhẹ, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên yết hầu của anh, nghe rõ ràng tiếng thở của Mộc Tắc đang nặng nhọc hơn.
Mộc Tắc đang lưu luyến mùi hương dịu dàng của cô, nụ hôn của Thẩm Hạ Thời dời sang chỗ khác, hôn lên vành tai anh như chuồn chuồn lướt nước, giọng điệu vừa giống làm nũng lại như tán tỉnh: “Ông xã, em nhớ anh lắm đó.”
Lời nói ngọt ngào lưu luyến, giống như còn có chút uất ức.
Từng lời nói như cứa vào tim anh, trong đầu Mộc Tắc nổ tung, cả hơi thở và suy nghĩ hình như đã bị cô cướp luôn rồi.
Có một cô bạn gái yêu tinh như vậy.
Cảm giác này quả thật rất chết người!
Mộc Tắc muốn bắt người lại rồi hôn thật lâu, thật lâu, tốt nhất là nên tìm một nơi để có thể dập lửa của chính mình, nhưng Thẩm Hạ Thời đã lùi về sau cách anh hai bước rồi.
Trong mắt cô hiện lên sự dịu dàng và ngọt ngào, thậm chí còn có chút khiêu khích, cô bình tĩnh đứng trước mặt anh, chiêm ngưỡng dáng vẻ hít thở hỗn loạn của anh, sau đó nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh: “Thanh tra tiên sinh biểu hiện rất tốt, đây là phần thưởng cho anh.”
Lúc đầu Mộc Tắc còn khó chịu, nhưng không ngờ cô lại đến gần anh, một mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào cánh mũi anh, khuấy động nhịp tim đang không thoải mái càng thêm mãnh liệt. Cô nói vào tai anh một câu, sau đó ưu nhã đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Vì một câu này, suýt nữa Mộc Tắc đã không đứng vững.
Cô nói là: “Ông xã, hôm nay ra ngoài vội quá, em còn chưa mặc cái đó…”
Còn cái đó là cái gì, Thẩm Hạ Thời bước đi, tay mảnh khảnh từ eo trượt xuống, vẽ hai vòng trên cặp mông đang vểnh lênh, để lại cho Mộc Tắc một cái nhìn đầy ẩn ý.
Anh bị trêu chọc đến mức hốc mắt đã đỏ lên.
Cảm thấy chính mình sớm muộn gì cũng bị cô giết chết!
Các anh em từ nhà ăn viện kiểm sát đi tới, thấy đại ca đang hút thuốc ở một góc, bên cạnh đã có vài tàn thuốc, anh vẫn còn tiếp tục hút, rất vội vã, miệng hút sâu vài hơi rồi lại bỏ xuống, không bao lâu lại ném tàn thuốc xuống, thoạt nhìn rất cáu gắt
Có chuyện gì thế, sao mà khó chịu quá vậy?
Mộc Tắc làm sao cũng không kìm nén được ngọn lửa đang rực cháy trong người, anh dứt khoát dập thuốc rồi đứng dậy, quyết định đi tìm ra người chơi xấu kia để cô chịu trách nhiệm.
Ve vãn anh xong rồi bỏ chạy, thật không biết lý lẽ!
Thẩm Hạ Thời mặc áo choàng kiểm sát viên, ôm tư liệu chuẩn bị vào tòa, thấy Mộc Tắc hung dữ tiến lại gần, chân cô mềm nhũn, nhanh chóng đẩy cửa tòa án bước vào.
Mộc Tắc cười như không cười nhìn chằm chằm bóng dáng cô đang chạy trốn, lúc này cũng không vội nữa, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ rơi vào tay anh, trận chiến ban đêm dự là khó tránh khỏi rồi.
Hôm nay là phiên tòa thứ hai của vụ quấy rối tình dục. Một loạt nhà giàu quyền lực mặc vest, mang giày da sang trọng, lịch lãm ngồi ở khu bị cáo, hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt ghê tởm khi đó ở Khu Rừng Đen.
Mộ Xán Vũ ngồi ở ghế luật sư, trên bàn dài có hai chồng tư liệu, cúi đầu viết viết bôi bôi. So với Đinh Thừa Chu khi đứng ở tòa, hiển nhiên Mộ Xán Vũ càng bình tĩnh hơn một chút.
Úy Tây Châu và Thẩm Hạ Thời cùng ngồi ở ghế kiểm sát viên, một số người muốn nghe ngóng và phía truyền thông đều lần lượt vào ngồi ở khu bàng thính. Mộc Tắc cũng ngồi trong đó, ánh mắt anh dừng ở sườn mặt Thẩm Hạ Thời. Hình như cô cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, bên tai có chút hồng, vội vàng mở tư liệu giả vờ xem.
Mộc Tắc cong môi cười nhạt, chống tay nhìn chăm chú hơn.
Một lúc sau, ba vị thẩm phán đã vào chỗ ngồi, mọi người trong tòa án đều đứng lên, chờ sau khi các vị thẩm phán ngồi xuống thì những người còn lại cũng ngồi xuống.
Gõ búa xuống, thẩm phán tuyên bố: “Phiên tòa thứ hai bắt đầu.”
@ a i k h i e t
Lần trước, Úy Tây Châu khó chịu một trận với Thẩm Hạ Thời, vì mặt mũi và lòng tự trọng, cũng để chứng tỏ năng lực của mình, hắn đã vội vàng biểu hiện trong lần phiên tòa thứ hai này.
Rốt cuộc cũng chỉ là nghé con mới sinh, mặc dù bằng chứng và thông tin mà hắn có được cũng có tác dụng nhất định, nhưng vẫn không đủ để lật đổ lợi thế của đối phương. Mộ Xán Vũ tùy tiện vài cái đã lật ngược tình thế, nửa trận đầu của phiên tòa đã thua rất nhẹ nhàng.
Trong lúc tạm nghỉ, Úy Tây Châu vẫn luôn ở bên cạnh lau mồ hôi, trông có vẻ khá khó chịu, hôm nay bộ trưởng đặc biệt đi một chuyến đến phiên tòa, thấy hắn như vậy liền nhẫn nại an ủi một chút.
Trái lại, Thẩm Hạ Thời vẫn nhàn rỗi dựa vào ghế dưỡng thần, hai vị trợ lý tựa hồ không sao cả, hiển nhiên đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, tâm tư cũng bình tĩnh, Bộ trưởng thấy vậy cũng yên tâm không ít. Chỉ cần Thẩm Hạ Thời không hoảng loạn thì vẫn có khả năng chuyển bại thành thắng.
Cánh cửa phòng nghỉ được đẩy ra, Mộc Tắc bưng một tách trà nóng bước vào, anh đi thẳng về phía Thẩm Hạ Thời, cô nhắm mắt không để ý. Mộc Tắc đặt tách trà xuống rồi đi vòng ra phía sau cô, ngón tay thon dài đặt trên vai cô, xoa bóp không nặng không nhẹ.
Từ khi anh bước vào, những người khác đã lặng lẽ rời khỏi hiện trường.
Thẩm Hạ Thời nghĩ là Khương Hân, cũng không quan tâm lắm.
Đột nhiên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô, giọng nói trầm trầm của anh vang lên trên đầu cô: “Đã tới giờ, em nên lên sân khấu rồi.”
Mở to mắt quay đầu lại, Mộc Tắc đứng đằng sau nhìn cô, ánh mắt dịu dàng giống như ánh mặt trời mùa đông mà Thẩm Hạ Thời đã phơi nắng vào vài ngày trước, rất ấm áp, cô nhìn đến mức trong lòng tràn ngập mật ngọt.
Cô đặt hai tay lên sô pha, chống cằm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh chủ, sao anh lại ở đây?”
Anh nhướng mày cười khẽ: “Anh chủ nhớ cục cưng của anh.”
“Cục cưng của anh là ai đó~”
Biết rõ còn hỏi, thật là ranh mãnh.
Mộc Tắc cúi người hôn lên chóp mũi cô, khẽ liếm môi cô, môi lưỡi hôn sâu hơn, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn quyến rũ: “Anh đang hôn cực cưng của anh đây, em nói xem là ai?”
Thẩm Hạ Thời cười, ôm cổ anh, đáp lại bằng một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, đầu lưỡi linh hoạt, câu dẫn đến mức tinh thần Mộc Tắc nhộn nhạo, lúc kết thúc còn có chút không tỉnh táo.
Cô thu dọn tư liệu chuẩn bị rời đi, Mộc Tắc cau mày nhìn cô: “Em học ở đâu vậy?”
“Cái này cần phải học nữa sao? Có người trời sinh đã biết rồi nha.”
Cô nói chuyện rất duyên dáng, ánh mắt nhìn anh có chút quyến rũ. Mộc Tắc nghĩ có lẽ đây là sự thật, khí chất quyến rũ này trời cao cũng khó tu luyện, có lẽ đây chính là khí chất có sẵn từ trong xương cốt, giống như Thẩm Hạ Thời.
Trước khi cô mở cửa bước vào, anh còn thản nhiên nói: “Nếu có thua thì tối nay cũng đừng tìm anh khóc lóc.”
Dường như Thẩm Hạ Thời mới nghe thấy một câu chuyện cười, lông mày của cô nhướng lên một chút, rất kiêu ngạo: “Nhìn kỹ vào, em còn chưa bao giờ thua nhé.”
Mộc Tắc cảm thấy.
Người phụ nữ Thẩm Hạ Thời này sinh ra đã là của anh.
Bọn họ như hai hành tinh va chạm dữ dội trong đêm tối, tia lửa bắn ra khắp nơi, sấm sét cuồn cuộn trong nháy mắt, ngay cả linh hồn và thể xác khi yêu đương cũng tương hợp không gì sánh được, hơn nữa tính cách còn gian tà y hệt nhau, rất hoàn mỹ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ngẩng lên, oai phong lẫm liệt nắm giữ quân lệnh xuất chinh, quả thật làm người ta trầm luân vào.
@ a i k h i e t
Khi phiên tòa bắt đầu trở lại, luật sư đã áp đảo đè hai kiểm sát viên trên mặt đất, kết quả trắng án dường như đã thật rõ ràng.
Hiệp hai này dường như không có bất kỳ lý do nào để tiếp tục, Mộ Xán Vũ càng thuận lợi kêu oan vì thân chủ của mình.
Theo lý mà nói, nếu bên kiểm phương có bằng chứng thật sự về hành vi quấy rối tình dục của bị cáo, chẳng hạn như video, hình ảnh hoặc âm thanh, cho dù chỉ có một trong thứ đó cũng có thể đứng dậy xoay chuyển tình thế. Nhưng rất tiếc, bọn họ không có, bởi vì những thứ này đã sớm bị phá hủy sạch sẽ.
Mộ Xán Vũ thúc giục thẩm phán đưa ra quyết định, thẩm phán nhìn xuống tư liệu bình tĩnh không nói, như là đang suy nghĩ hoặc chờ đợi gì đó.
Đột nhiên, tiếng cười của Thẩm Hạ Thời khẽ vang lên, những người trong tòa đều sửng sốt.
Cô chống tay xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, một đôi mắt sạch sẽ lạnh lùng quét qua Mộ Xán Vũ và một đám bị cáo, dửng dưng hỏi: “Nếu đúng như lời luật sư nói, thân chủ của anh vô tội, vậy tại sao phải gấp gáp lấy danh vô tội để được thả ra như vậy? Người không có tội, ngay thẳng chính trực thì không có gì phải sợ cả, vậy tại sao anh lại phải vội vã như vậy?”
Nghe có vẻ rất hợp lý.
Tuy nhiên, Mộ Xán Vũ cũng bình tĩnh đáp trả: “Lời của kiểm sát viên thật làm người khác buồn lòng, người vô tội bị buộc tội như thế, chẳng lẽ không nên lập tức rửa sạch tội danh cho bọn họ sao? Nếu chậm thêm chút nữa, cô biết giới truyền thông sẽ đưa tin thành thế nào không? Gia đình của thân chủ tôi lại gặp phải chỉ trích và công kích thế nào, trong lòng cô không rõ sao?”
Cũng rất hợp lý.
Thẩm Hạ Thời kéo ghế ra, đi tới: “Vô tội?”
Mộ Xán Vũ đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng: “Rất nhiều bằng chứng cho thấy vài vị thân chủ của tôi vô tội, đó hoàn toàn là lỗi điều tra của kiểm phương của người! Các người hẳn là nên chịu trách nhiệm về hành động của mình!”
Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng - Cẩn Dư
Chương 44: Vô tội
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương