Sau khi từ Khu Rừng Đen trở về, Thẩm Hạ Thời trở lại chung cư ngủ một ngày một đêm. Bạn thân cũng không hề nhắc đến chuyện này nữa. Hôm ấy, cô nhảy múa ở quán bar thì bị Mộc Tắc bắt vào phòng. Sau đó, bọn họ đợi rất lâu mà không thấy người ra.
Trong lòng biết chờ đợi cũng không có kết quả, cuối cùng cũng lái xe rời đi, nhưng không ngờ rằng Thẩm Hạ Thời lại ở trong phòng đến trưa ngày hôm sau mới đi ra.
Trời ạ, hai người cũng quá là củi khô bốc lửa đi!
Thẩm Hạ Thời cũng hạ quyết tâm im bặt không nhắc đến chuyện này nữa, sau khi ngủ một giấc dài mới bình phục lại. Khương Hân và Giang Hàn tới đưa đồ ăn cho cô. Hai người đặt xúc xích mua từ siêu thị vào tủ lạnh, nói: “Món này chiên ăn cũng được đấy, vị mới, hôm nào cậu thử xem.”
Thẩm Hạ Thời hơi bị sặc nước ấm, cô thật sự không muốn nhìn mấy cái xúc xích kia, đỏ mặt đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, cũng không biết mình bị cái quỷ gì, đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó ở Khu Rừng Đen.
Cô không biết xúc xích này khi chiên lên sẽ có mùi vị như thế nào, nhưng… món không có chất phụ gia ở Khu Rừng Đen thì cô đã ăn no rồi, đến bây giờ miệng vẫn còn đau đây.
Thật là bậy bạ mà!
Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ của cô cũng kết thúc. Thẩm Hạ Thời vẫn đi làm như thường lệ. Khương Hân và Dương Cẩn rảnh rỗi liền đến đón cô ngay. Hôm nay bận, Khương Hân lái xe đến, đưa cho cô mấy cái màn thầu và một ly sữa dừa làm bữa sáng.
Thẩm Hạ Thời ngồi vào ghế sau, chọc ống hút vào đồ uống rồi uống một ngụm.
“A!!!” Dương Cẩn ngồi cạnh gào to lên. Thẩm Hạ Thời giật mình suýt cắn phải lưỡi, ném ánh mắt dò hỏi qua, Dương Cẩn liền nhanh chóng đưa điện thoại tới: “Mời nhìn xem top 1 hot search trên Weibo, bùng nổ rồi!”
Top 1 hot search: Mộ Nhu và con gái Tịnh Yên ở quán bar!
Đương nhiên Thẩm Hạ Thời biết chuyện này, là tối hôm qua Mộc Tắc đã cho người làm, chỉ là Mộ Nhu đã không còn mặt mũi nào để vinh dự nhận hot search hôm nay mà thôi.
Cô giơ tay, ngón tay xinh đẹp nhấp vào top 1 hot search, đó là video quay cảnh Mộ Nhu ngoại tình. Làm người ta ngạc nhiên là nam chính hóa ra lại là Ngô Nham, nhân vật giàu nhất Trừng Dương!
Người giàu nhất và vợ của cựu Viện trưởng viện kiểm sát ngoại tình với nhau, bản thân nó cũng đủ để bùng nổ, chưa kể còn có bức ảnh nóng được làm mờ như vậy, quả thật chưa thỏa mãn trí tò mò của dân ăn dưa tứ phương. Chính vì vậy, cư dân mạng đổ xô từ mọi hướng đến xem đoạn video ngoại tình sống động này.
Mà lý do tại sao An Tịnh Yên có thể có tên trên hot search, tất nhiên là vì Thẩm Hạ Thời đã đưa đoạn ghi âm cô ta nhanh mồm dẻo miệng xúc phạm mình cho giới truyền thông.
Một minh tinh mười lăm tuổi nhỏ bé, ngày thường khí chất như tiên nữ, mọi người đều đoán là một bước đột phá từ phía chân trời, không ngờ lại là một cô gái nhỏ khắc nghiệt như vậy. Sụp đổ trong một đêm thật khó có thể cứu được, hơn nữa còn có một người mẹ như vậy, đúng thật là sẽ bị mọi người xa lánh. Hai mẹ con cũng như gã nhà giàu Ngô Nham kia, bây giờ đều bị dư luận đẩy lên đỉnh núi.
Hiện tại chắc chắn Mộ Nhu và Tịnh Yên đã trốn ở trong nhà, thậm chí còn không dám ra khỏi cửa.
Thẩm Hạ Thời vui vẻ xem, đôi môi đỏ mọng cắn ống hút cong lên, đẩy đẩy kính râm, nâng cằm, giọng nói tràn đầy vui sướng: “Quay về viện kiểm sát chuẩn bị tư liệu khởi tố Mộ Nhu.”
Lần này, cô sẽ không bỏ qua cho Mộ Nhu!
@ a i k h i e t
Gần đây Dạ Oanh đang bàn chuyện với một doanh nghiệp lớn, đối tác là Hà tiên sinh, một trong những nhân vật nổi tiếng hàng đầu ở Tấn Thành. Lúc trước ông Phùng đã nói chuyện với hắn rất lâu nhưng không giành được đơn làm ăn, nhưng không ngờ Mộc Tắc ra ngựa một chuyến đã có thể rất suôn sẻ lấy được.
Người bên kia thậm chí còn tỏ ra rất muốn hợp tác với bọn họ, trên mặt ông Phùng lộ ra vẻ vui mừng, còn cố ý khen ngợi Mộc Tắc trước mặt các anh em một lúc. Chỉ là khi ông ta rũ mắt xuống, đôi mắt hơi vẩn đục kia đã tràn đầy kiêng kỵ Mộc Tắc.
Sau khi ông Phùng và Hà tiên sinh nói chuyện xong, ông ta đích thân tiễn hắn về. Lúc quay lại, ý cười trên mặt ông ta đã chậm rãi tan biến. Cách khoảng không xa không gần, ông ta lặng lẽ nhìn Mộc Tắc thật kỹ, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn, ông ta xoay người: “Theo tôi vào phòng làm việc.”
Mộc Tắc im lặng đi theo.
Vừa bước vào phòng, một bóng đen nhanh chóng nhào tới trước mặt anh. Một tiếng bốp vang lên, mặt của Mộc Tắc đã bị đánh nghiêng sang một bên.
Ông Phùng ra tay rất tàn nhẫn. Mặt Mộc Tắc nhanh chóng đỏ lên, khóe miệng có chút da tróc ra, một sợi máu uốn lượn chảy xuống, đầu lưỡi đẩy má, anh im lặng rũ mắt, cứng nhắc đứng thẳng người.
“Sao anh dám cãi lệnh của tôi để qua lại với con kiểm sát viên kia hả!”
Mộc Tắc không lên tiếng, nửa khuôn mặt ẩn vào trong góc tối mờ mịt khiến người ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh. Bởi vì không thể nhìn rõ, thái độ của anh càng có vẻ thêm bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khí thế cũng giảm đi rất nhiều. Ông Phùng thấy anh không nói chuyện thì giơ chân định đá anh, lúc này Mộc Tắc hơi nghiêng người sang một bên tránh đi.
“Bố.” Giọng nói bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào. Mộc Tắc giơ tay lên, ngón tay cái xoa một giọt máu nơi khóe miệng, anh lắc lắc tay với ông Phùng: “Cái tát này coi như là thứ cuối cùng con báo đáp ân tình nuôi nấng của bố.”
Anh cười, nhưng trong mắt không hề có một chút ý cười nào cả, giọng nói có hơi u ám: “Còn tiếng bố này, cũng coi như là lời giải thích tại sao bố đối xử với con như vậy suốt mười tám năm qua. Từ nay về sau, ông không thể kiểm soát tôi được nữa.”
Cuối cùng cũng thẳng thắn, cuối cùng cũng giương cung bạt kiếm, lớp ngụy trang đều đã bị lột tẩy. Bây giờ Mộc Tắc là sói, trước đây cố tình thu hết móng vuốt giả vờ ở lại bên cạnh ông Phùng, thậm chí còn tuân theo mọi mệnh lệnh của ông ta, làm nhiệm vụ, làm việc như lúc trước.
Vì thế, lúc này mới làm ông Phùng nghĩ rằng Mộc Tắc vẫn dễ dàng bị kiểm soát như vậy, giống như năm đó vừa nhặt được anh ngoài đường vậy.
Nhưng ông Phùng đã quên, sói chung quy vẫn là sói. Anh có xương máu, cũng sẽ không một ngày nào đó đột nhiên thay đổi tính khí của mình. Hơn nữa bây giờ, con sói này đã không phải là mười tám mà là hai mươi tám tuổi. Đã mười năm trôi qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
@ a i k h i e t
Ông Phùng hoàn hồn sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, trên mặt nở một nụ cười âm trầm, kỳ quái. Đôi mắt ông ta tràn đầy sự trào phúng như thể đang nhìn một gã hề: “Được rồi, Mộc Tắc, vậy mà mày lại lừa tao! Nhưng mà, mày cho rằng mày có thể đánh bại tao sao?”
Ông ta vỗ tay. Trong giây lát, vô số Dạ Oanh vây quanh Mộc Tắc, phòng thủ kiên cố, ai nấy đều cầm vũ khí trên tay, ngay cả Chu Kỳ và Tần Giáng cũng giơ súng về phía Mộc Tắc.
Mộc Tắc bật cười, nhưng cũng không nhìn ra biểu hiện hoảng loạn nào, thậm chí còn dửng dưng bước đến tủ sách bên cạnh, gác một tay lên: “Xuất hiện đi.”
Bên ngoài cửa sổ, người Hòe Giang trượt dây xuống như bóng ma, chân đá vỡ tấm kính, giữ cửa sổ, đứng yên phía sau Mộc Tắc.
Hai phe đối mặt với nhau, nồng nặc mùi thuốc súng.
Thấy tư thế này của ông Phùng, đoán chừng ông ta đã lòng lang dạ sói từ lâu, có lẽ sáng sớm đã bắt đầu bố trí rồi.
Vốn dĩ ông ta đã nghĩ tới việc lợi dụng Mộc Tắc trở lại, dự định sau khi lợi dụng xong sẽ giải quyết anh để không ai có thể uy hiếp đến địa vị của ông ta.
Ông ta có thể nghĩ đến, đương nhiên Mộc Tắc cũng có thể nghĩ đến. Cho nên ngoài mặt cúi đầu xưng thần, anh đã sớm nội ứng ngoại hợp với Hòe Giang, thành công cắt được những ánh mắt rình rập trong biệt thự, dần dần đưa người Hòe Giang bên ngoài lấp vào. Thật là một tâm tư đen tối, cũng không hổ là người do ông Phùng dạy dỗ.
Hai bên giằng co với nhau. Ông Phùng không hề hoảng sợ, Mộc Tắc cũng không có chút bối rối. Ông Phùng xoay người, rót rượu đỏ vào ly trong tay, nhìn anh: “Không ngờ mày cũng học được cách ngoan độc nhanh như vậy.”
Mộc Tắc cười, đáp lại: “Ông với tôi cùng ngoan độc, nhưng tôi sẽ không trở mặt giống như ông.”
Đang nở nụ cười, đột anh nhiên không cười nữa, vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt kết băng: “Từ giây phút ông động vào người phụ nữ của tôi, quan hệ cha con giữa chúng ta đã kết thúc.”
Nếu như ông Phùng không động tới Thẩm Hạ Thời, dù sao Mộc Tắc cũng sẽ không phản chiến lại. Nhưng cái sai của ông ta là lầm tưởng đã nắm được thóp của Mộc Tắc, khiến anh sẽ luôn đi theo mình, ảo tưởng muốn lợi dụng xong thì vứt đi.
Nói không chừng, tình nghĩa hơn mười năm qua của bọn họ đã hoàn toàn tan biến. Ánh mắt ông Phùng bình tĩnh, không hề có một tia buồn bã. Vốn dĩ ông ta cũng không có cảm tình đặc biệt gì với Mộc Tắc, cho anh danh nghĩa con trai cũng chỉ vì để anh mang ơn đội nghĩa với mình, lợi dụng càng suôn sẻ hơn.
Nếu ông ta không cần nữa, giữ cái người có danh xưng vô dụng này có ích lợi gì cho mình? Ông Phùng vô cảm lắc ly rượu đỏ trong tay, ngẩng đầu lên uống vài ngụm rồi đặt ly xuống, đôi mắt rũ xuống đã tràn đầy sát khí, đột nhiên trầm giọng nói: “Ra tay đi!”
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua …
Không ai cử động.
Không khí yên tĩnh lạ thường, áp suất không khí giảm xuống đến mức thấp nhất.
Ông Phùng nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, lớn tiếng quát: “Tao nói tụi mày ra tay!! Không nghe thấy sao!!”
Vẫn không có ai hành động.
Một tiếng cười chế giễu nhẹ vang lên, Mộc Tắc lười biếng giơ tay, ngón tay gập lại: “Ra tay.”
Tất cả mọi người, từ Dạ Oanh đến Hòe Giang, Chu Kỳ và Tần Giáng đều quay súng về phía ông Phùng. Ông Phùng trợn tròn mắt, bước qua đám người, ánh mắt dừng trên người Mộc Tắc: “Mày!!”
“Không sai.” Mộc Tắc tiến lên vài bước, lười biếng ngồi xuống, gác chân lên, cực kỳ nhàn rỗi: “Bằng không, ông cho rằng trong khoảng thời gian này tôi đã làm gì?”
Anh giơ tay lên, lướt qua đám người Dạ Oanh, cười nhạt: “Đương nhiên là bận thu phục lòng người rồi.”
@ a i k h i e t
Phải nói rằng khi Mộc Tắc còn ở Dạ Oanh, hầu hết người đều theo anh vào sinh ra tử, là bạn chung hoạn nạn, rất nhiều người kính trọng anh. Chỉ cần anh ra lệnh cho họ một câu, đương nhiên các anh em thề sống chết sẽ đi theo anh.
Về phần Chu Kỳ và Tần Giáng, lúc trước nói chuyện với Mộc Tắc đã nhận ra có gì đó không ổn, cả ba cố tình vung tay đánh nhau trước mặt ông Phùng, sau đó cố tình giả vờ không hợp nhau trước mặt ông Phùng, cũng để ông Phùng tạm thời yên tâm Mộc Tắc, không thể nghi ngờ anh thu phục lòng người nhanh như vậy.
Mà từ mấy năm trước, âm mưu phản bội này đã được dự tính, chính là do ông Phùng kiêng kỵ danh tiếng Mộc Tắc sẽ dần vượt qua ông ta, cố ý tạo nên một chuyện như vậy để ép anh em bọn họ phải quay lưng lại với nhau. Vốn đã định đối phó với Mộc Tắc, nhưng không ngờ lúc trước anh lại rời đi, coi như cũng bớt chút việc.
Ông Phùng cũng là một bậc thầy đã nhiều năm kinh doanh trong lĩnh vực này, nhưng lại không bao giờ ngờ rằng mình sẽ thua người mà ông ta đã một tay dạy dỗ. Thật ra thì thủ đoạn của Mộc Tắc cũng không quá cao minh, nhưng anh quá hiểu tính tự phụ của ông Phùng, đoán chắc được mỗi bước đi của ông ta sẽ như thế nào mà thôi.
Mà ông Phùng, có lẽ đã ở vị trí cao nhiều năm, quanh năm quen được khen ngợi, cảm quan và sự sắc bén của ông ta dần dần không còn tốt như khi còn trẻ, hay là phải nói rằng, ông ta đã già rồi?
Ý thức được vấn đề này, ông ta hoảng sợ lùi lại một bước, ngây người nhìn Mộc Tắc, không nói được lời nào.
Mộc Tắc đứng dậy vẫy tay, mọi người bỏ vũ khí xuống, anh bước đến chỗ ông Phùng, đứng yên lặng.
Người đàn ông cao hơn rất nhiều, từ trên cao liếc đối phương một cái, chậm rãi cúi nửa người, nghiêng đầu cười: “Đánh thắng tôi, tôi sẽ thả ông đi.”
Kỹ năng đấm đá của anh là do ông Phùng dạy, bây giờ có thể nói như vậy với ông ta, bảo anh ngông cuồng cũng không quá. Ông Phùng hừ lạnh một tiếng, chân bước ra, cong gối, cánh tay đưa lên, “Vậy để tao nhìn xem. mấy năm nay mày đã đạt được trình độ gì rồi.”
“Trình độ nào thì không biết, nhưng cũng đủ để đánh bại ông.” Giọng của Mộc Tắc quá bình tĩnh, càng tăng mức độ chọc giận ông Phùng đến mức cao nhất.
Hai người vung quyền gần như cùng một lúc. Mộc Tắc rất nhanh, ngay lúc nắm đấm của anh chạm vào nắm đấm của ông Phùng, anh lập tức xoay cổ tay lại, giữ chặt cánh tay của đối phương rồi hất cả người ông ta lên.
Thân hình ông Phùng xẹt qua không trung, lưng đập xuống đất, một trận đau thấu xương, trước mắt tối sầm lại. Nắm đấm của Mộc Tắc tới ngay sau đó, ông ta nhanh chóng né tránh rồi đá một cước.
Khi Mộc Tắc đang cực lực né tránh, anh đột nhiên nhấc một chân lên rồi đạp xuống, lưu loát hạ lực trên bắp chân của ông Phùng.
Có tiếng xương gãy vang lên, ông Phùng nghiến răng chịu đựng, trừng mắt với Mộc Tắc. Chỉ là sau khi gãy chân, tốc độ chiến đấu của ông ta đã trở nên chậm hơn rất nhiều.
Động tác của Mộc Tắc nhanh hơn trước, mỗi bước di chuyển đều quyết liệt và dứt khoát. Ông Phùng hoàn toàn không có cơ hội tấn công, chỉ có thể hoảng sợ lùi về phía sau để tránh đòn công kích.
Khi đến gần góc tường, eo của ông ta đột nhiên bị va vào một cái bàn, ly trên bàn bị rơi, vỡ xuống đổ rượu đỏ đầy ra đất. Mùi thơm của rượu tỏa ra trong không khí, tiếng đấm đánh nhau cũng vang trong gió, kịch liệt khiến người ta khó lòng rời mắt.
Người Dạ Oanh và Hòe Giang đều tìm một chỗ để ngồi xem trận chiến, thân nhau như thể anh em một nhà, hoàn toàn không hề có sự thù địch như đã từng trong xưởng sửa chữa trước đây.
Đồ vật trong phòng gần như đã bị vỡ nát, ông Phùng biến sắc rất nhiều. Trái lại, vẻ mặt của Mộc Tắc rất thờ ơ, tuy rằng không hiện rõ trên mặt nhưng khi công kích lại vô cùng tàn nhẫn, mỗi lần ra tay đều mang theo sát ý.
Ông Phùng dần dần không địch lại, thất bại rõ ràng. Ông ta không cam lòng, rõ ràng là mười năm trước còn quát tháo cả giang hồ này, tại sao bây giờ ngay cả một tên phản bội ông ta nhặt được ngoài đường cũng không đánh lại được?
Như biết ông ta đang nghĩ cái gì, Mộc Tắc giữ cánh tay ông ta rồi đè ông ta xuống bàn, khụy cùi chỏ, đấm mạnh vào eo ông ta. Cuối cùng ông Phùng cũng chịu không nổi: “A!!!”
“Ông già rồi.” Mộc Tắc đẩy ông Phùng xuống vực sâu chỉ với một câu nói.
Ông ta có vẻ hoang mang, nhưng Mộc Tắc sẽ không cho ông ta thời gian nghỉ ngơi. Anh kéo vạt áo đối phương để nâng cả người ông ta lên, nện ông ta xuống thật mạnh, giơ chân đá vào ông ta. Kích cuối cùng, ông Phùng suýt nữa mất mạng, dở sống dở chết nằm dưới đất, ngồi dậy không nổi.
@ a i k h i e t
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Hà tiên sinh vừa rời đi đã trở lại, thấy tình cảnh như vậy, hắn hiểu chuyện cười cười: “Không hổ là Mộc Tắc, tôi chưa từng thấy ông Phùng chật vật như vậy đâu.”
Mộc Tắc cầm điếu thuốc hắn đưa rồi cắn trong miệng, mắt híp lại, nghiêng đầu châm lửa, làn khói trắng xanh dày đặc bốc lên. Anh vừa đánh xong một trận, sát khí chưa kịp thu lại, đứng đó tựa như A-tu-la.
Hà tiên sinh là người thông minh, giữa ông Phùng và Mộc Tắc, nghiễm nhiên là hắn chọn Mộc Tắc làm đồng bọn của mình. Dù năng lực của ông Phùng có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì ông ta đã là một lão già. Một kẻ nửa đời sau, suốt ngày xen vào những người trẻ tuổi bọn họ, Hà tiên sinh đã khó chịu từ lâu rồi.
Dường như hắn nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, vừa mới bắt được mấy người lén lút bên ngoài.”
Thuộc hạ của hắn đưa người đến. Là Thẩm Hạ Thời mặc quần áo nam và mấy người bạn thân của cô. Không biết Thẩm Hạ Thời lấy quần áo ở đâu ra, một bộ đồ tây nhỏ, giày da nhỏ, tóc của cô được giấu trong chiếc mũ lưỡi trai. Không có chút nam tính nào cả, tất cả chỉ lộ ra nét đẹp mềm mại của con gái nhà người ta.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộc Tắc, sau đó khó chịu quay đầu đi không nhìn anh. Mộc Tắc cau mày vội vàng chạy tới, nhận Thẩm Hạ Thời từ thuộc hạ xong, một chân đá thuộc hạ kia đi, “Cút mẹ mày đi, không biết nhẹ chút sao! Đây là vợ của ông.”
Hà tiên sinh: “???”
Đù má Mộc Tắc có vợ rồi?
Hắn vội vàng khởi động khuôn mặt tươi cười đi tới: “Anh Mộc, tôi không biết đây là vợ của anh.”
Mộc Tắc phớt lờ hắn, ném điếu thuốc trong miệng đi, vội vàng cầm tay Thẩm Hạ Thời lên kiểm tra. Trên cổ tay cô gái có một vết đỏ, Mộc Tắc đau lòng muốn chết, vội vàng hỏi cô: “Đau không?”
Bị bao nhiêu ánh mắt dõi theo, ít nhiều Thẩm Hạ Thời cũng có chút ngượng ngùng, muốn rút tay về nhưng Mộc Tắc lại nắm rất chặt, cô không còn cách nào khác đành dời mắt nhìn ông Phùng trên mặt đất, nói: “Em chưa gây phiền phức cho anh phải không, em chỉ muốn đến hỗ trợ thôi.”
“Không có, sao em có thể gây phiền phức được chứ.”
Mộc đại gia nói lời tình tứ cũng quá chai mặt rồi.
Hà tiên sinh tưởng mình bị mù, quay đầu nhìn đám người chung quanh, trên mặt ai cũng viết: Đm, thật là buồn nôn!!
Dĩ nhiên, Thẩm Hạ Thời vẫn còn nhớ chuyện ông Phùng đã hai lần ra tay với mình. Là một người có thù tất báo, cô trực tiếp nhặt cây gậy trên mặt đất lên rồi bước qua.
Vốn dĩ mọi người nhìn thấy tay chân cô gầy guộc, đều cho rằng dù có đánh thế nào đi nữa thì làm sao đánh chết ông Phùng được?
Ai ngờ Thẩm Hạ Thời nhấc gậy lên đập, đập liên tục, cuối cùng tỏ vẻ không đã ghiền còn dùng tay đấm chân đá.
Mọi người: “…”
Cô gái sói của thời đại mới đây sao?
Ngược lại, vẻ mặt Mộc Tắc dịu dàng, ánh mắt yêu chiều, đốt một điếu thuốc rồi tựa vào cây cột bên cạnh nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời. Đột nhiên anh cười khẽ, giọng nói tràn ngập sự thích thú: “Chậc, đáng yêu thật.”
Mọi người: “…”
Sau khi đại ca yêu đương, mắt của bọn họ đều mẹ nó sắp mù rồi!
Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng - Cẩn Dư
Chương 55: Ra tay
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương