Khi đó cô vẫn còn đi học.
Vì nguyên nhân bệnh tật, Ngu Thanh Vãn rất sợ bản thân bị thương, một khi bị chảy máu thì sẽ rất phiền phức.
Cô sợ, Hạ Thành còn sợ hơn.
Thế là mọi công việc nặng nhọc, mệt mỏi đều do anh làm hết.
Một hôm sau giờ học, Hạ Thành đến muộn, Ngu Thanh Vãn tự mình dọn bàn ghế trong lớp.
Vừa mới bất cẩn chút thôi là trên cổ tay cô đã có một vết bầm tím, trên làn da trắng nõn của cô trông càng đáng sợ. Điều may mắn là không có máu chảy ra.
Đến khi Hạ Thành vào lớp nhìn thấy vậy, sắc mặt anh âm trầm vô cùng.
Khi đó Hạ Thành không tàn nhẫn bức người như bây giờ, tất cả cảm xúc của thiếu niên đều được viết hết trong mắt.
Sự thương xót bị đè nén trong sâu thẳm, không dễ phát hiện.
Anh khom người ngồi trước mặt cô, đột nhiên kéo cổ tay cô, cúi đầu, dùng môi chạm vào chỗ bầm tím của cô.
Cảm giác ấm áp ướt át bao phủ lên, khiến cả người Ngu Thanh Vãn cứng đờ. Anh hé môi, dùng đầu răng cọ xát, không nặng nhưng lại khiến cô ngứa ngáy vô cùng.
Tiếng quạt gió trong phòng như thể đột nhiên ngừng hoạt động, từng luồng nhiệt lan dần lên từ chỗ da thịt bị anh cắn, như con bướm đập cánh vậy, không đau không ngứa, nhưng lại dễ dàng tạo thành cuồng phong trên biển.
Nói là cắn, nhưng lại càng giống như một nụ hôn hơn.
Giống như một con thú hung dữ nhằm mục đích đánh dấu con mồi mà hung hăng vuốt ve, quyến luyến thương tiếc.
Người ta nói rằng, từ hành động có thể đọc được cảm xúc của một người.
Vậy thì vào lúc đó, Ngu Thanh Vãn cũng cảm nhận được từ trong đó thứ tình cảm trong trẻo không gì sánh được, lan tỏa theo sự tiếp xúc da thịt.
Nỗi đau của anh, thêm cả sự dịu dàng hiếm có của anh nữa.
Đó là một tình yêu sâu sắc thân thiết.
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, trái tim sụp đổ thành một mớ hỗn độn.
Nhưng ngoài miệng lại giả bộ bình tĩnh: "Hạ Thành, anh là chó đấy à?"
Thiếu niên khịt mũi, nhướng mày, hung ác trả lời: "Sói chuyên ăn thịt thỏ đấy."
Nhưng cô hoàn toàn không sợ anh, ngược lại còn vươn hai tay về phía anh làm nũng nói: "Hạ Thành, tay em đau, anh cõng em về đi."
Hạ Thành hơi híp mắt lại, nhìn cô chằm chằm vài giây rồi đột nhiên bật cười.
Anh không thích cười, bình thường khuôn mặt tuấn tú này rất ít khi lộ ra nụ cười khoa trương không kiêng kị gì như vậy.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng đỏ cam bên ngoài phòng học chiếu vào, nhuộm đường nét tuấn mỹ tinh tế của thiếu niên vô cùng mềm mại, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, như có thể đoạt lấy trái tim cô.
Tâm thần Ngu Thanh Vãn dao động, nhất thời sửng sốt.
Anh tà mị cong môi cười, như thể tức quá hóa giận: "Tay đau là đã muốn cõng ngay, Ngu Thanh Vãn, sao em giỏi hành hạ người khác thế hả."
Cô định thần lại: "Không muốn thì thôi..."
Lời còn chưa dứt, thiếu niên đã xoay người, quỳ xuống trước mặt cô không chút do dự.
Tấm lưng chưa bao giờ cúi giờ lại vì cô mà hạ xuống, đốt xương sống hơi nhô lên, cơ bắp căng chặt, tràn đầy sức mạnh dã tính.
"Lên đi."
Ngu Thanh Vãn sửng sốt vài giây, sau đó mới chậm rãi trèo lên lưng anh, vòng tay qua cổ anh.
Bờ vai của thiếu niên rộng hơn rất nhiều so với những người bạn cùng trang lứa, mang đến cho người ta cảm giác an toàn vững chắc, anh cõng cô trên lưng, từng bước đi hết một đoạn đường dài.
Ánh hoàng hôn phản chiếu hai bóng người chồng lên nhau, bị kéo thành rất dài. Cô áp mặt vào lưng anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.
Trái tim dường như cách rất gần, tiếng tim đập mãnh liệt của hai người trùng điệp lên nhau, khiến người ta không thể phân biệt
đâu là của mình đâu là của ai khác.
Trong bóng chiều tà buông xuống, cô thỏa mãn cong môi, dựa vào vai anh nói: "Không phải anh nói em hành hạ người khác sao, hay là anh thả em xuống đây đi."
Khoảnh khắc tiếp theo liền nghe thấy một tiếng thở dài bất lực phát ra bên tai, mang theo sự cưng chiều không thể nhận ra.
Anh nói: "Có lần nào ông đây không sẵn lòng để em hành hạ đâu."
...
Cảm giác đau nhói truyền tới từ cổ kéo cô trở về thực tại ngay lập tức.
Anh đã đích thân nói với cô sự áp bức thực sự là gì.
Hơi nóng bốc lên từ tai, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt dường như có thể làm tan chảy trái tim, nhưng lại không thể giết chết nhịp tim đang tăng tốc.
Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, tim đập càng lúc càng kịch liệt.
Đó là ký ức cơ thể mà Hạ Thành để lại cho cô.
Nó quá mức mãnh liệt, đến mức không cần biết đã trôi qua bao lâu, chỉ cần là khoảnh khắc liên quan đến ký ức đó thì đều có thể dễ dàng được đánh thức.
Không thể kiểm soát được, khiến cô cảm thấy hoảng loạn, như thể cả người cô đã bị mắc kẹt trong đầm lầy, không thể di chuyển.
Thừa dịp anh không chuẩn bị trước, cuối cùng Ngu Thanh Vãn dùng hết sức đẩy anh ra.
Khoảnh khắc cô thoát ra, cô lập tức quay người chạy.
Vừa mở cửa đã nghe thấy Hạ Thành trầm giọng gọi cô sau lưng.
"Ngu Thanh Vãn."
"Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chạy trốn." Anh nói.
Bàn tay đang nắm tay nắm cửa chợt khựng lại, Ngu Thanh Vãn nghe thấy anh khàn giọng nói: "Em chạy không thoát đâu."
Cơ thể cô lại run lên dữ dội, lập tức chạy trốn khỏi lãnh địa của anh mà không quay đầu lại.
Hạ Thành cụp mắt, nhìn bóng lưng cô vội vàng chạy trốn, biến mất ở cửa.
Trong văn phòng rộng lớn, trống rỗng và cô đơn. Mùi hương của người phụ nữ dường như vẫn còn thoang thoảng nơi đầu mũi, làn da mềm mại và tinh tế vẫn còn giữa đôi môi.
Yết hầu của anh lăn nhẹ, lại nhìn vào bộ đồ được gấp gọn trên giường.
Lý trí nói với anh rằng anh nên tàn nhẫn hơn một chút.
Ít nhất phải để cô cảm nhận được một phần vạn nỗi đau của anh trong quá khứ, để cô biết được cái giá của việc phản bội anh năm xưa.
Nếu cô muốn trốn thoát, anh sẽ dùng mọi cách để bắt được cô, cho dù là chân trời góc bể.
...
Bên ngoài công ty, màn đêm buông xuống.
Ngu Thanh Vãn đứng bên đường, làn gió đêm hiu hiu thổi tới, cuối cùng cũng làm dịu đi hơi nóng bốc lên từ tai cô.
Sau khi do dự hồi lâu, cô vẫn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối với đầu bên kia.
Đôi môi đỏ mọng của Ngu Thanh Vãn khẽ hé mở, cô dừng lại một chút rồi mới nói: "Anh Chung, chúng ta gặp nhau đi."
Nửa giờ sau, trong quán cà phê.
Khi Chung Đình Bạch đến, Ngu Thanh Vãn đã đợi một lúc ở ghế bên cửa sổ và gọi xong hai tách cà phê.
Chung Đình Bạch ngồi xuống đối diện cô, trên khuôn mặt dịu dàng thanh tú của người đàn ông lộ ra nét mệt mỏi hiếm có, nhưng ánh mắt thì vẫn hiền hòa.
"Thanh Vãn, sao thế? Sao lại đột nhiên gọi anh ra đây."
Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, cụp mi xuống, giọng nói mềm mại nghe có vài phần uể oải bất lực.
"Anh Chung, em xin lỗi."
Chung Đình Bạch dừng lại, nụ cười bên môi hơi xụ xuống.
"Em đã biết rồi à?"
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, càng thêm tự trách mình.
"Em xin lỗi, anh Chung, đều là tại em nên mới..."
"Em không cần xin lỗi, Thanh Vãn, chuyện này không liên quan đến em."
"Cho dù hôm nay em không tìm anh, anh cũng sẽ chủ động liên lạc với em."
Giọng điệu của anh ta đột nhiên trở nên trịnh trọng, anh ta vô cùng nghiêm túc nhìn cô: "Thanh Vãn, anh biết mấy năm nay em vẫn luôn muốn rời khỏi nhà họ Dung, nhưng vì một số nguyên nhân anh không biết nên em mới bất đắc dĩ phải ở lại."
"Không bao lâu nữa nhà họ Dung sẽ không trói buộc được em nữa. Nhưng bây giờ lại có thêm Hạ Thành. Nếu không thoát khỏi anh ta, em sẽ không bao giờ có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn."
Ngu Thanh Vãn thoáng sửng sốt, không ngờ anh ta lại đột nhiên nói ra lời này, cô mở miệng muốn từ chối: "Anh Chung, em..."
Chung Đình Bạch ngắt lời cô, dịu giọng đề nghị: "Nếu như em muốn, chúng ta có thể thỏa thuận kết hôn rồi ra nước ngoài. Anh ta sẽ không đến mức đuổi theo đến tận nước ngoài đâu. Cũng chỉ có như vậy, anh ta mới có thể kiềm chế hành động của mình. Thời gian lâu rồi, có lẽ anh ta sẽ không quấn lấy em nữa."
Anh ta nói chậm lại: "Chúng ta có thể rời khỏi Lâm Thành. Nếu muốn, em có thể quay lại học ở trường học nước ngoài. Chúng ta cũng có thể đi du lịch vòng quanh thế giới để ngắm nhìn bất kỳ phong cảnh nào em muốn."
"Em..."
Ngu Thanh Vãn mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Phải công nhận rằng cô hơi xúc động trước những lời này.
Chung Đình Bạch nói không sai, cô thực sự rất muốn rời khỏi nơi đây.
Mong muốn duy nhất và lớn nhất của cô đó chính là rời khỏi nhà họ Dung, thoát khỏi xiềng xích của Dung Khâm Hoa và làm những gì cô muốn làm.
Trong mấy năm được nhà họ Dung nhận nuôi, thậm chí Ngu Thanh Vãn còn không học đại học.
Dung Khâm Hoa sẽ thuê cho cô một gia sư tốt nhất, nhưng ông ta sẽ không để cô rời khỏi ngôi nhà tổ này của nhà họ Dung nửa bước. Ông ta thông qua phương pháp cực đoan này, cắt đứt mọi khả năng cô có thể trốn thoát.
Công bằng mà nói, đối với cô, không có đối tượng kết hôn nào phù hợp hơn Chung Đình Bạch.
Một người dịu dàng ân cần, thành thục ổn trọng, hiểu rõ những gì cô đã trải qua đời, anh ta sẽ là một người chồng tốt không thể chê vào đâu được của cô.
Nhưng những thứ đó, hoàn toàn không phải là điều mà Ngu Thanh Vãn muốn.
Ngay cả khi cô rời khỏi nhà họ Dung và kết hôn với Chung Đình Bạch, cô cũng chỉ như thay đổi từ sự dựa dẫm với người này sang người khác thôi, còn bản chất vẫn không thay đổi.
Cô không muốn điều này, cô không muốn sống một cuộc sống luôn phải phụ thuộc vào người khác để sinh tồn.
Loại cuộc sống như vậy, cô đã chịu đủ lắm rồi.
Đối mặt với mọi cám dỗ, cô chỉ muốn được tự do.
Cô muốn thoát khỏi quá khứ, đi càng xa càng tốt. Chỉ bằng cách này, cô mới có thể quên đi mọi đau đớn, quên đi tất cả những điều không thể chịu đựng được.
Sống một cuộc sống thuộc về Ngu Thanh Vãn và không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai.
...
Sau khi rời quán cà phê, Chung Đình Bạch đề nghị đưa cô về nhà nhưng đã bị Ngu Thanh Vãn từ chối.
Một mình cô đứng bên đường, gió đêm thổi tung mái tóc của cô, những lời Chung Đình Bạch vừa nói khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Hiện giờ xem ra, chỉ có kết hôn mới là cách duy nhất để có thể rời khỏi Hạ Thành.
Vết đỏ bên cổ bị gió đêm thổi qua, hơi nóng như thiêu đốt dường như đã quay trở lại, cuốn theo cả mùi đàn hương thấp thoáng như có như không.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó, rồi lại nhanh chóng thu về.
Sẽ như vậy sao?
Hạ Thành sẽ vì cô kết hôn mà buông tha cô sao?
Cô không biết.
Đột nhiên, khung cảnh hỗn loạn trước mặt dường như lại hóa thành đôi mắt cố chấp của anh.
Đôi mắt anh rõ ràng đang nói.
Ngu Thanh Vãn, em đừng có hòng.
Đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi tôi.