Tiếng tim đập trong lồng ngực ngày càng trở nên nặng nề hơn một cách không đúng lúc, dường như không chỉ vì sợ hãi, mà còn chứa đựng những cảm xúc không nói được thành lời.
Gần như nghe theo bản năng trong nội tâm, đầu ngón tay đang nắm chặt lấy vạt áo anh của cô vô thức siết chặt hơn một chút.
Dường như bóng tối cũng không còn đáng sợ nữa.
Vào lúc này, thời gian nhanh chóng trôi qua trong im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.
Chỉ mấy phút trôi qua, sau một loạt tiếng tách vang lên, đèn trên đầu lại vụt sáng một lần nữa.
Đèn sáng rồi.
Ánh sáng đột nhiên trở lại, đợi đến khi thấy rõ khung cảnh trước mắt, cô thoáng nín thở.
Đường nét cơ thể rõ ràng của người đàn ông thoáng chốc phóng to ngay trước mắt, xương quai xanh tinh xảo đang khẽ nhấp nhô, phần vai cổ thẳng tắp hoàn mỹ, thậm chí còn có thể thấy rõ mạch máu màu xanh nhạt nằm dưới làn da trắng lạnh của anh, hàng lông mi dài rậm tạo thành bóng râm trên sống mũi.
Sau đó, Ngu Thanh Vãn mới sực nhận ra tư thế của hai người lúc này, cô vội buông bàn tay đang siết chặt lấy vạt áo anh ra, hơi thở dồn dập.
Chiếc áo sơ mi trắng vốn thẳng tắp bị cô siết chặt tạo thành nếp nhăn, lẳng lặng nhắc nhở cô mọi chuyện vừa xảy ra.
Vành tai cô dường như càng nóng rần lên hơn, cô ổn định cảm xúc, cố gắng nói với vẻ bình tĩnh: "Xin lỗi, tôi..."
Nhìn thấy hành động nhanh chóng lùi lại của cô, Hạ Thành nhướng mày, tầm mắt cũng nhìn vào mắt cô không chịu bỏ qua, ung dung cất lời: "Ai dạy em cái kiểu dùng xong thì vứt này thế?"
Ngu Thanh Vãn chợt bị anh làm nghẹn lời.
Không phải cô chỉ ôm anh một tí thôi sao?
À không, rõ ràng còn chưa được xem là ôm.
Hạ Thành thấy cô im lặng không nói gì, rõ ràng là thật sự có ý định dùng xong thì vứt.
Ánh mắt anh thoáng trở nên u ám, vừa định cất lời.
Thì lúc này, đột nhiên có người mở cửa lối thoát hiểm, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Thanh Vãn!"
Là Tần Duyệt Ninh.
Thấy rõ tình huống trước mắt, Tần Duyệt Ninh bất ngờ đến mức sững người.
Chuyện... Chuyện gì thế này?
Trong lối thoát hiểm chật hẹp, có một người đàn ông xa lạ anh tuấn, vạt áo trước ngực bị siết chặt tạo thành những nếp nhăn mờ ám, thêm cả Ngu Thanh Vãn đang đỏ ửng hai tai.
Kỳ lạ đến mức rất khó bảo người khác không suy nghĩ lệch lạc.
Nhưng người đàn ông này là ai?
Tần Duyệt Ninh vừa nhìn tới bằng ánh mắt thăm dò đã phải dời mắt đi, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Tại cô ấy sợ.
Trông người này hung ác quá.
Thấy Tần Duyệt Ninh đột nhiên xuất hiện, Ngu Thanh Vãn vội lùi về sau mấy bước, hốt hoảng cách xa Hạ Thành.
Nhưng càng như thế thì lại càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Tần Duyệt Ninh nuốt khan một cái, thử dò xét: "Thanh Vãn... hai người..."
Tần Duyệt Ninh còn chưa nói xong, cũng chưa kịp phản ứng với tình huống trước mắt thì đã bị Ngu Thanh Vãn kéo ra ngoài, không cho cô ấy cơ hội đặt câu hỏi.
"Chúng ta đi trước đã."
Cô kéo Tần Duyệt Ninh đi rất nhanh, không dám quay đầu nhìn lại.
Nhìn hai bóng người rời khỏi lối thoát hiểm, Hạ Thành cũng không đuổi theo.
Anh đứng im tại chỗ, cúi đầu nhìn áo sơ mi nhăn nhúm, giữa cánh mũi dường như vẫn còn vương vấn hương thơm trên người cô gái, cảm nhận được xúc cảm khi lông mi của cô lướt qua xương quai xanh, mềm mại không xương.
Yết hầu lại chợt lăn lộn.
Hạ Thành giơ tay, ngón tay thon dài mở thêm một cúc trên cổ áo.
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cuối cùng mấy nhân viên của phòng triển lãm cũng tìm thấy Hạ Thành.
Người phụ trách liên tục nói xin lỗi: "Sếp Hạ, xin lỗi vì chuyện khi nãy, tủ điện ở tầng một phòng triển lãm đột nhiên bị hở mạch nên bị mất điện, rất xin lỗi vì đã mang đến bất tiện cho anh..."
Hạ Thành bình tĩnh giơ tay sửa lại vạt áo, lạnh lùng đáp: "Không sao."
Anh nhấc chân đi ra ngoài, cuối cùng người phụ trách cũng thở phào, sau đó mới chú ý tới vạt áo xốc xếch của Hạ Thành, lại thoáng sửng sốt.
Không phải chỉ mất điện một lúc thôi ư? Sao cổ áo của sếp Hạ lại nhăn nhúm thế?
Anh ta đưa mắt nhìn lên, càng thấy nghi ngờ hơn.
Ấy, lạ thật đấy.
Sao tai ông chủ Hạ lại trông hơi đỏ nhỉ?
...
Sau khi tiễn Hạ Thành rời đi, trong phòng tiếp khách thoáng chốc trở nên vắng lặng.
Mạnh Y Linh nhìn tập tranh trên bàn, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bầu không khí khi nãy hơi sai sai, cô ta cau mày, quay đầu hỏi người phụ trách bên cạnh: "Người phụ nữ khi nãy có lai lịch thế nào vậy?"
Người phụ trách tỏ vẻ lúng túng: "Chuyện này tôi không rõ lắm, là do phó giám đốc Tần giới thiệu. Dù tác phẩm rất có hồn, nhưng không có trình độ học vấn, không có lý lịch. Khi nãy lễ tân nghe hai người họ trò chuyện, hình như có nhắc đến nhà họ Dung thì phải?"
Mạnh Y Linh lẩm bẩm: "Nhà họ Dung à..."
Nhắc đến nhà họ Dung thì sẽ lập tức nghĩ tới cô con gái nuôi gần như chưa bao giờ lộ diện kia, thân phận địa vị cũng rất thấp kém.
Nghe nói cô đau ốm đã lâu nên mới không lộ diện trong giới nhà giàu thành phố Lâm, thậm chí trong giới quyền quý, còn có người đồn rằng quan hệ giữa cô và ông cụ Dung rất mờ ám.
Mạnh Y Linh cũng đã xem qua tập tranh Ngu Thanh Vãn mang đến, phong cách đặc biệt, nét vẽ tràn đầy linh khí, có thể nhìn ra cô rất có thiên phú về mặt hội hoạ, thật sự là tài năng hiếm có.
Tiếc rằng cô không biết trời cao đất rộng, chọc giận Hạ Thành.
Mọi người đều biết chuyện Hạ Thị nhắm vào nhà họ Dung.
Nếu phòng triển lãm đồng ý hợp tác với Ngu Thanh Vãn, sau đó dính líu với nhau thì đúng là mất nhiều hơn được.
Trong lòng Mạnh Y Linh đã có quyết định, cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: "Người bạn kia của cô ta thì sao?"
Người phụ trách ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: "Cô đang nói đến phó giám đốc Tần à?"
"Cô ta là phó giám đốc bộ phận của công ty quảng cáo Tân Lịch đang hợp tác với chúng ta."
Mạnh Y Linh ừ một tiếng rồi căn dặn: "Gọi điện thoại bảo công ty họ đổi người, nói là cô ta làm việc không tỉ mỉ chu đáo."
"Còn tranh của cô Ngu này, chúng ta không nhận, cũng nhắc nhở những phòng triển lãm khác không cần nhận."
...
Ngu Thanh Vãn cùng trở về xe với Tần Duyệt Ninh, xe hòa vào dòng xe, đi về phía nhà tổ nhà họ Dung.
Ánh nắng chiều lấp đầy khe hở giữa các cao ốc, trên đường đông nghịt, đèn màu đỏ ở sau xe lóe lên.
Tần Duyệt Ninh đánh mắt nhìn Ngu Thanh Vãn đang ngồi im trên ghế lái phụ, cuối cùng cũng không thể kìm nén sự tò mò trong lòng nữa.
"Thanh Vãn, người khi nãy..."
Đoán ra Tần Duyệt Ninh muốn hỏi gì, Ngu Thanh Vãn cụp mi mắt, cũng không giấu giếm.
"Anh ấy tên Hạ Thành."
"Hạ Thành... Hạ..."
Sau khi đọc cái tên này hai lần, Tần Duyệt Ninh khựng lại, hai mắt vô thức trợn to, tay cũng nắm chặt tay lái.
"Đừng nói là..."
Ngu Thanh Vãn cụp mắt, khẽ ngắt lời cô ấy: "Là anh ấy."
Tần Duyệt Ninh bỗng chốc càng hoảng hốt hơn.
Sản nghiệp và trụ sở chính của nhà họ Hạ vốn dĩ đều ở thành phố Yến, nhưng gần đây lại đột ngột tiến quân vào thành phố Lâm, các ngành nghề lớn đều đã loan tin rất nhiều, Tần Duyệt Ninh cũng đã nghe nói tới chuyện Hạ Thị nhắm vào bất động sản Dung Thị từ lâu.
Cổ phiếu của bất động sản Dung Thị liên tục hạ giá, đã có xu hướng suy tàn rồi. Tuy biết Ngu Thanh Vãn không hề quan tâm nhà họ Dung sẽ thế nào, nhưng Tần Duyệt Ninh vẫn không khỏi lo lắng.
"Anh ta là người muốn mua tranh của cậu à? Tại sao anh ta lại muốn mua tranh của cậu?"
Nghe Tần Duyệt Ninh hỏi như thế, Ngu Thanh Vãn hoàn toàn rơi vào im lặng, không biết nên trả lời thế nào.
Cô nhìn phong cảnh đang lùi nhanh về phía sau bên ngoài cửa sổ, lồng ngực chợt có cảm giác nhói lên khó hiểu.
Vì...
Đó là quá khứ của họ.
Một quá khứ rõ ràng vô cùng tồi tệ, nhưng lại mãi không thể quên được trong cuộc đời.
...
Tám năm trước, Lâm Tây lại sắp chào đón một mùa đông mới.
Khi đó, sức khỏe Ngu Thanh Vãn rất kém, cô mắc chứng thiếu máu rối loạn tái tạo, bệnh viện đề nghị chỉ có thể chữa trị theo cách truyền thống, uống thuốc Đông y mỗi ngày, truyền máu và sinh thiết định kỳ, leo lắt kéo dài mạng sống.
Mùa đông luôn là mùa gian nan nhất, cô gần như rất ít ra khỏi nhà, ở nhà cả ngày, cũng chưa từng nhìn thấy người sống trên tầng cô ở.
Trong nhà chỉ có bảo mẫu do ba mẹ nuôi thuê chăm sóc cô, mỗi lần khi bảo mẫu đến, lúc trò chuyện, bà ấy luôn nhắc đến hai ba con ở nhà trên tầng.
Người ba là một con ma cờ bạc thực thụ, vay rất nhiều tiền nặng lãi, cho nên rất hay có người đòi nợ đến, đập ầm ầm lên cửa sắt, buổi sáng đi trốn nợ, buổi tối thì về nhà trong tình trạng say bí tỉ.
Con trai thì là một chàng trai không có giáo dục, không ăn học đàng hoàng, suốt ngày chơi bời cùng đám lưu manh, còn nhỏ mà trông rất hung ác.
Có hàng xóm nói, đứa trẻ trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, dù bản chất thế nào thì dần dà cũng sẽ hỏng người thôi.
Tóm lại, hàng xóm láng giềng không một ai muốn dính líu tới nhà đó, nhìn thấy đều đi đường vòng, không muốn qua lại với họ.
Đến mức mỗi lần trên tầng vang lên tiếng đánh nhau đều chẳng có ai can ngăn.
Bảo mẫu cũng luôn nhắc nhở cô là ban ngày nhất định phải hạn chế đi ra ngoài, lần trước lúc bà ấy đến còn gặp người đòi nợ đổ dầu trước cửa nhà đó, rất đáng sợ.
Hiệu quả cách âm ở nhà cũ rất tệ, sau khi dọn vào, Ngu Thanh Vãn rất hay nghe thấy tiếng đánh nhau không dứt bên tai.
Vào một đêm nào đó, người đàn ông trên tầng đột nhiên trở về.
Sau đó lại có tiếng mắng chửi ầm ĩ và tiếng ném đồ xuống đất nối đuôi nhau vang lên, khiến người nghe sợ hết hồn hết vía.
Ngu Thanh Vãn lăn qua lộn lại trên đường không ngủ được, cứ lo sẽ xảy ra án mạng.
Cuối cùng, cô khó khăn ngồi dậy từ trên giường, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, đèn xe cảnh sát màu đỏ liên tục chớp lóe như bùa đòi mạng. Ngu Thanh Vãn không dám ra ngoài xem, chỉ dám trốn trong nhà cho đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại.
Cô ngồi trong phòng khách nghe tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, khi thấy không giống tiếng bước chân của người trưởng thành mới dám thò đầu ra nhìn.
Trên hành lang bừa bộn bẩn thỉu có bóng đèn bị hỏng trên đầu lúc sáng lúc tắt, còn có chàng trai với khuôn mặt đầy vết thương và đôi mắt đen nhánh.
Bốn mắt bất ngờ giao nhau, khiến Ngu Thanh Vãn quên cả hít thở.
Chàng trai trước mặt mặc chiếc áo ba lỗ màu đen rộng thùng thình, để lộ cánh tay săn chắc.
Rõ ràng là cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhưng lại khiến anh trông cao lớn lạ thường, trên người còn mang theo khí chất bướng bỉnh. Đốt xương và sống lưng anh cứng đờ, mỗi một đường cong cơ bắp đều tràn đầy sức dẻo dai và ngỗ ngược, như một con thú dữ ẩn nấp trong bóng tối.
Bóng đèn trên đầu vẫn liên tục chớp lóe, giữa ngón tay anh còn đang kẹp một điếu thuốc chưa cháy hết, ngọn lửa đỏ chập chờn, chiếu lên đường nét khuôn mặt anh.
Anh có xương lông mày nhô cao, một đôi mắt lạnh lùng đầy tàn nhẫn, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng lại lộ vẻ uể oải chán nản.
Không giống với dáng vẻ mà Ngu Thanh Vãn tưởng tượng cho lắm.
Đẹp trai một cách quá đáng.