Hôm đăng ký kết hôn, là cô đã đề nghị rằng, sau khi kết hôn không ai can thiệp tới ai.
Lúc này, điện thoại bỗng rung lên.
Ngu Thanh Vãn mở điện thoại ra nhìn, không ngờ lại là tin nhắn của Hạ Thành.
Bốn chữ rất đơn giản, không hề có câu nói thừa nào.
[Ra ngoài, cửa sau.]
Thấy hai chữ cuối, Ngu Thanh Vãn giật cả mình.
Sao anh lại tự mình tới đón cô chứ?
Lo Hạ Thành bị người trong đoàn làm phim nhìn thấy, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chuồn ra từ cửa sau đoàn phim.
Ai ngờ vừa ra, cô đã bị người ở sau lưng gọi lại.
"Cô Tiểu Ngu, xin chờ một lát!"
Ngu Thanh Vãn quay đầu, là một thực tập sinh trong đoàn phim, một cậu sinh viên có khuôn mặt thanh tú.
Cậu ấy đưa trà sữa cho cô, nở nụ cười xán lạn: "Vừa nãy người trong đoàn phim gọi trà sữa, em tiện mang cho cô một ly, không ngờ cô đi vội như vậy."
Ngu Thanh Vãn không ngờ người trong đoàn phim lại nhiệt tình thế, mấy năm nay cô không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, giờ đây hòa nhập vào môi trường công việc, cô vẫn chưa quen được ngay.
Thấy cậu cố tình đuổi theo đưa tới cho cô, cô cũng không tiện từ chối, bèn nói: "Cảm ơn cậu. Bao nhiêu tiền tôi gửi..."
Vừa định giơ tay cầm, sau lưng đã có một đôi tay khớp xương rõ ràng cầm lấy trước.
Giọng nói lạnh lùng vang lên, rất nhanh, vai cô đã bị người ta ôm lấy.
"Xin lỗi, vợ tôi không thích uống trà sữa."
Bất chợt rơi vào cái ôm rộng rãi vững chắc của người đàn ông, Ngu Thanh Vãn chợt ngẩn người.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng kiên nghị của Hạ Thành, đôi môi anh mím chặt, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
Thực tập sinh kia rõ ràng ngớ ra, không ngờ Ngu Thanh Vãn còn trẻ mà đã kết hôn rồi. Thấy người đàn ông cao quý tuấn tú, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo kia, cậu ấy không khỏi rùng mình.
Khí... khí thế mạnh mẽ quá, chỉ có người ở trên cao mới có áp lực thế này, không phải ai cũng chịu được.
Ý tuyên bố chủ quyền trong động tác của anh rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn.
Sống lưng cậu thanh niên đổ mồ hôi, thức thời nói tạm biệt với Ngu Thanh Vãn xong thì rời đi.
Còn Ngu Thanh Vãn thấy Hạ Thành quang minh chính đại đón cô như vậy thì vô cùng hoảng hốt, cô vội vàng kéo anh rời khỏi, đi tới chiếc xe đậu ở đường đối diện.
Trùng hợp là, lúc này, bên cạnh có một chiếc xe Alpha màu trắng chầm chậm đi qua.
Doãn Thiến ngồi trong xe cầm hộp phấn phủ dặm lại lớp trang điểm, trợ lý bên cạnh vừa quay đầu đã thấy Ngu Thanh Vãn cúi người lên xe ở phía đối diện, bên cạnh cô còn có một người đàn ông cao lớn mở cửa cho cô.
Bóng dáng người đàn ông rất bắt mắt, thân hình cao lớn thẳng tắp, áo sơ mi trắng tôn lên bờ vai hoàn hảo, nhìn bóng lưng còn tưởng diễn viên hoặc người mẫu nào.
Trợ lý vô thức nhìn hai cái, sau đó còn che miệng kêu lên kinh ngạc.
"Uây, kia không phải là giáo viên mỹ thuật mà đạo diễn mời tới à? Lại còn lên xe Rolls Royce? Cô ta có gia cảnh gì thế?"
Doãn Thiến khựng lại, sau đó cũng nhìn theo, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nghiêng của Ngu Thanh Vãn ở ghế ngồi sau. Ánh mắt cô ta lập tức sầm xuống.
Lại ngồi xe Rolls Royce thật ư?
Một trợ lý khác trên xe trả lời: "Chắc là được đại gia nào bao nuôi rồi. Vừa nãy nghe mấy nhân viên đoàn phim nói cô ta còn chẳng có học lực hẳn hoi, xem ra là dựa vào quan hệ để vào đoàn làm phim làm giáo viên mỹ thuật. Nghe nói hôm nay có người đại diện còn chạy tới hỏi cô ta có muốn ký làm nghệ sĩ công ty không kìa."
Nghĩ tới việc sau khi Ngu Thanh Vãn tới đoàn làm phim, có rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người cô, khiến cô ta bị giành mất rất nhiều sự chú ý, trong lòng Doãn Thiến không sao vui nổi.
Giờ đây nghe trợ lý nói thế, cô ta đóng hộp phấn lại thật mạnh, hừ lạnh, sau đó mỉa mai nói: "Nghệ sĩ? Không phải chỉ cần có khuôn mặt xinh đẹp là muốn làm thì làm. Tưởng con mèo con chó nào cũng có thể vào giới giải trí làm nghệ sĩ à?"
Thấy Doãn Thiến không vui, hai trợ lý liền im lặng, không dám nói gì nữa.
...
Cùng lúc đó.
Hạ Thành ôm vai cô, mở cửa xe chỗ ghế đằng sau cho cô.
Ngu Thanh Vãn lên xe, hơi lo lắng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Thấy vẻ mặt cô hoảng hốt, đôi mắt anh híp lại, mang theo mấy phần nguy hiểm và không vui.
"Tôi không thể gặp người khác à?"
Ngu Thanh Vãn nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Cái gì mà không thể gặp người khác.
Cô chỉ sợ sẽ gây cho anh phiền toái không đáng có thôi.
Lần trước anh từ chối liên hôn rồi bị chủ tịch Hạ đánh thành thế kia, lỡ bị người khác biết họ kết hôn, truyền tới nhà họ Hạ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ai biết anh lại ghen thế.
Cô bất lực giải thích: "Tôi sợ gây phiền phức cho anh, nhỡ họ nhận ra anh..."
Hạ Thành ngắt lời chắc nịch: "Sẽ không nhận ra đâu."
Sẽ không có phương tiện truyền thông nào ở thành phố Lâm có gan đăng ảnh của anh, cho dù ngẫu nhiên bị paparazzi chụp được thì cũng sẽ bị xóa ngay lập tức. Không có phóng viên nào dám chấp nhận nguy cơ bị thất nghiệp mà đăng ảnh anh lên cả.
Tầm mắt của Hạ Thành rơi xuống mặt cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, chậm rãi nhắc lại mấy chữ vừa nãy, giọng điệu còn hơi quyến luyến kỳ lạ.
"Nghĩ nhiều rồi, cô Tiểu Ngu ạ."
Nghe thấy mấy chữ sau cùng, vành tai cô bỗng nong nóng.
Rõ ràng chỉ là một xưng hô bình thường, nhưng khi được nói từ miệng anh lại bỗng có hương vị khác hẳn.
Nghe cứ là lạ.
Anh cười khẽ, giọng điệu sâu xa: "Quen biết không lâu mà gọi thân mật ghê."
Bỗng dưng trong xe lan tỏa mùi ghen tuông nồng nặc.
... Quả nhiên là đệ nhất móc mỉa.
Nghĩ tới những chuyện nghe được trong phòng chờ, buổi tối anh còn phải đi tiếp rượu, ngay cả sau nữ tuyến một đang nổi như Doãn Thiến còn phải nghĩ cách ăn diện để quyến rũ anh.
Ngu Thanh Vãn mím môi, trong lòng càng bức bối hơn, đến cô cũng chẳng hiểu vì sao.
"Cốc trà sữa đó là vì người ta muốn bày tỏ sự thân thiện, anh nghĩ nhiều rồi..."
"Thân thiện?"
Anh hơi híp mắt lại, đôi mắt âm u nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng trầm xuống.
"Bà Hạ, có phải em hơi ngây thơ rồi không?"
Cùng là đàn ông, anh có thể nhìn ra được ánh mắt nhòm ngó cô của những người khác không hề trong sáng.
Bởi vì chính anh cũng không trong sáng.
Hạ Thành cảm thấy anh đã khống chế sự tàn nhẫn trên người mình tốt lắm rồi.
Ít nhất sau khi đăng ký kết hôn, anh đã rất cố gắng khắc chế bản thân, không ngừng nhắc nhở mình có danh phận hợp pháp.
Chứ nếu là trước kia, thấy người đàn ông khác bày ra vẻ mặt đó với cô, anh không biết mình sẽ làm gì.
Nhưng còn Ngu Thanh Vãn lại không hiểu sao anh lại tức giận. Rõ ràng là đoàn làm phim người ta gọi trà sữa, mang tới cho cô cũng chỉ vì đạo đối nhân xử thế thôi.
Cô nhỏ giọng phản kháng: "Tôi chỉ nếm một ngụm thôi, nếu không sẽ lãng phí."
Ai ngờ Hạ Thành vẫn không đưa cho cô.
Bầu không khí rơi vào sự gượng gạo lúng túng, hai người không ai nói gì, im lặng như tờ.
Một lúc sau, Ngu Thanh Vãn quay đầu đi không nhìn anh mà nhìn phong cảnh bên ngoài, mày hơi nhíu lại.
Cô chỉ nhận một cốc trà sữa thôi mà.
Sao lại có người độc đoán như anh chứ? Ngay cả trà sữa của đồng nghiệp cũng không cho uống, đúng là vô lý.
Trước đây lúc đi học cô cũng từng gặp chuyện này, thỉnh thoảng có bạn nam tỏ ý tốt với cô, âm thầm nhét sô cô la, thạch các thứ... vào túi cô. Có lúc Ngu Thanh Vãn còn chưa phát hiện thì đã bị Hạ Thành lấy đi cho mèo hoang ở tiểu khu rồi.
Hàng ghế sau rất yên tĩnh, Hạ Thành cụp mắt nhìn dáng vẻ kháng nghị trong âm thầm của cô, suy nghĩ một lúc, anh bất lực lấy ra cái vòng tay vừa đấu giá được trong túi.
Ngu Thanh Vãn đang nhìn ra cửa sổ, bỗng cổ tay có xúc cảm mát mát trơn bóng.
Cô cúi đầu nhìn, thấy Hạ Thành đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy lên cổ tay cô.
Vòng tay óng ánh trong suốt, là loại Băng Chủng cực tốt, có màu xanh lục như trong tranh cổ, vừa nhìn đã biết giá trị liên thành.
Làn da cô trắng như sứ, vô cùng thích hợp với màu xanh lục trong suốt này, như được làm ra để dành riêng cho cô.
Hạ Thành hỏi: "Thích không?"
Cô thích màu xanh lục, cảm thấy nó tràn đầy sức sống.
Tuy cô không ham muốn châu báu đắt tiền, nhưng nhận được quà mình thích, cô vẫn rất vui.
Nhưng mà, dĩ nhiên cô biết lúc này Hạ Thành lấy quà ra là có ý đồ.
Tính cách của anh quá mức mạnh mẽ bá đạo, trước đây cũng thế, chỉ cần có ai nhìn cô thêm một cái, ánh mắt Hạ Thành sẽ hung dữ như sói, chỉ hận không thể đuổi người ta đi thật xa.
Mỗi lần Ngu Thanh Vãn nói với anh làm vậy là không đúng, lúc ấy anh sẽ cúi đầu dỗ dành cô với vẻ gượng ép, nhưng sau đấy thì vẫn nổi giận cáu gắt, vui giận thất thường. Có lẽ cũng vì tính cách như vậy nên trước đây mới có nhiều người hiểu lầm anh, không dám lại gần anh.
Nhiều năm trôi qua, cô không thể lần nào cũng bị anh dỗ, dung túng cho anh được.
Thế là lúc Hạ Thành hỏi cô có thích không, cô chỉ mím môi, hờ hững "ừ" một tiếng, sau đấy tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới anh.
Hạ Thành: "..."
Đeo chiếc vòng mấy chục triệu trên tay mà vẫn không thèm nhìn anh.
Đáng tiếc, trước nay anh không hề có tính nhẫn nại.
Mềm không được thì cứng.
Trầm ngâm một lúc, Hạ Thành bỗng nhếch môi, ấn một nút nào đó trên bảng điều khiển.
Vách ngăn giữa hàng trước và hàng sau dần dần nâng lên, ngăn cách ghế sau thành một không gian độc lập khép kín.
Nghe thấy tiếng động, Ngu Thanh Vãn ngẩn ra, vừa quay đầu đã thấy Hạ Thành cầm cốc trà sữa ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu rõ ràng lên lên xuống xuống, đôi mắt âm u nhìn xuống đôi môi cô.
Cảm giác được hơi thở nguy hiểm, Ngu Thanh Vãn siết chặt tay, còn chưa kịp phản ứng, giây sau đã thấy người đàn ông cúi người lại gần cô.
Sau gáy bị bàn tay anh giữ chặt không có chỗ trốn, ngay sau đó, xúc cảm mềm mại ấm áp phủ lên.
Không khí xung quanh như bị rút hết, bên tai chỉ còn lại tiếng quần áo ma sát vang lên tiếng sột soạt.
Thần kinh cô căng ra, môi răng giao hòa, đầu lưỡi anh thăm dò ở môi cô, mùi thơm của trà sữa theo đôi môi đi vào, ngọt quá mức, dễ dàng trêu chọc thần kinh yếu đuối của cô.
Cũng không phải là một nụ hôn sâu, anh chỉ quẹt qua đôi môi cô mang theo sự trừng phạt, tính xâm lược càng mạnh hơn, âm thầm cho thấy sự chiếm hữu của người đàn ông vào lúc này.
Trong không gian nhỏ hẹp ở hàng ghế sau ngập tràn hơi thở mát lạnh trên người anh, người Ngu Thanh Vãn không nhịn được mà run lên, đầu óc mất đi năng lực suy nghĩ, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ý nghĩ duy nhất còn lại chính là ở hàng ghế trước có tài xế.
Nghĩ tới tài xế có thể nghe thấy, Ngu Thanh Vãn căng thẳng tới mức vô thức đẩy lồng ngực anh, móng tay lại vô lực túm chặt vạt áo anh, cảm thấy đôi môi bị hôn tới mức tê dại sưng đỏ.
Hơi thở nóng bỏng như dây leo cuốn lấy, lúc không khí ở phổi cô sắp bị cướp sạch, cuối cùng Hạ Thành mới rời khỏi môi cô, sau đó chóp mũi vẫn dán vào cổ cô, khiến cô run rẩy tê dại.
"Giờ thì nếm được rồi đấy."
Hô hấp Ngu Thanh Vãn vẫn còn run rẩy, trên mặt vẫn nóng phừng phừng.
Thấy trên môi cô vẫn còn dính chút trà sữa màu trắng, Hạ Thành giơ tay dùng một lực mờ ám lau đi cho cô, nhẹ nhàng như đang dỗ dành con mèo nhỏ, lại giống như thả thính như có như không.
Cuối cùng, anh nhỏ giọng nói: "Muốn uống gì thì bảo anh, anh mua cho."
Hai người cách nhau rất gần, hàng lông mi dài của người đàn ông cụp xuống, đôi mắt đen như mực nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, tựa như có thể khống chế trái tim cô.
Rõ ràng rất mạnh mẽ độc đoán, nhưng lại mang theo sự thỏa hiệp âm thầm.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trái tim của Ngu Thanh Vãn lại đập trật một nhịp.
"Sau này không được nhận đồ của người đàn ông khác nữa, hiểu chưa?"