Đỉnh núi, gió lạnh gào thét.
Chờ đến khi một điếu thuốc nữa chậm rãi cháy hết, lại một trận gió lạnh thổi qua, đốm lửa đỏ cuối cùng trong đêm cũng tắt ngấm.
Đàm Nghiên bị đông lạnh không nhịn được mà hắt xì một cái, vội kéo chặt áo măng tô trên người.
Vì tuân thủ tố chất chuyên nghiệp của bác sĩ và lòng tin bất diệt, Đàm Nghiên quyết đoán nói: "Hạ Thành, là một bác sĩ, tôi có thể nói chắc chắn với cậu, khi cậu quá mức để ý một người hoặc một việc nào đó, cậu sẽ không biết nên theo phương hướng nào."
"Chuyện tình cảm không như chuyện làm ăn đâu. Cậu áp dụng biện pháp chém giết đoạt lấy trên thương trường vào phương diện này là không có hiệu quả. Nếu chỉ biết từng bước ép sát sẽ chỉ khiến vợ cậu cảm thấy cậu muốn khống chế và giam cầm cô ấy. Chẳng ai thích người khác khống chế và cưỡng ép mình cả."
Đàm Nghiên vươn tay vỗ vai anh, lời nói thấm thía: "Vậy nên, thân là bạn của cậu, đề nghị của tôi là... đừng cứng miệng quá."
"Theo góc độ tâm lý học, một khi sinh ra dục vọng chiếm hữu hoặc cướp đoạt với một vật hoặc một người nào đó thì nguyên nhân lớn nhất là thích và để tâm. Đương nhiên, cũng không có gì xấu hổ khi thừa nhận tình cảm yêu thích hoặc quan tâm cả."
Cuối cùng Hạ Thành cũng ngẩng đầu lên, cau chặt mày, giọng khàn như mất tiếng: "Thế tôi phải làm sao bây giờ."
"Để cho cô ấy biết không phải cậu muốn chiếm giữ cô ấy, mà là vì cậu yêu cô ấy. Hiểu không?"
Nghe vậy, cổ họng Hạ Thành căng chặt.
Thật ra, chữ yêu này rất xa lạ đối với anh.
Yêu một người là năng lực trời ban, có lẽ từ nhỏ anh đã không có năng lực này.
Anh chỉ biết anh còn nợ cô một trận tuyết.
Một màn cầu hôn.
Dù sao cũng đều phải bù lại cho cô.
Nghĩ vậy, Hạ Thành dần buông lỏng mày, không hề suy sút âm trầm như khi tới nữa.
Đàm Nghiên thấy anh khôi phục lại thì cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay đến đây là đủ rồi. Anh ấy vỗ vai Hạ Thành: "Tốt lắm, cố vấn tới đây là xong, hai mươi phút, mỗi phút mười ngàn tệ, mai gửi vào tài khoản cho tôi. Hôm nào nhớ dẫn tôi đi gặp bà xã cậu đấy."
"..."
Không chờ Đàm Nghiên quay về xe, vừa mở cửa xe ra đã nghe giọng Hạ Thành vang lên ngay sau lưng: "Nghe nói dạo này ông cụ nhà cậu đang bố trí xem mắt cho cậu, hôm qua ông ấy còn gọi hỏi tôi có biết cậu đang ở đâu không đấy."
Đàm Nghiên đang kéo cửa xe thì khựng lại.
Đàm Nghiên: "?"
Hạ Thành gác tay lên cửa xe, từ tốn nói: "Phí cố vấn ban nãy tính thế nào nhỉ?"
Uy hiếp trắng trợn, chói lọi luôn.
Đàm Nghiên cắn chặt răng, cười lạnh một tiếng.
"... Cho đấy."
Mẹ nó, thứ tư bản ác độc.
...
Thứ bảy, thoáng cái đã tới giữa tháng mười hai, Giáng Sinh gần kề, khắp thành phố đều tràn đầy vẻ vui mừng.
Cuối tuần Tần Duyệt Ninh không cần đi làm, buổi sáng cô ấy đã đưa Tần Gia Tứ đến lớp học thêm, sau đó vội vàng chạy tới chỗ hẹn Ngu Thanh Vãn ra ngoài dạo phố.
Hai người hẹn gặp nhau tại một trung tâm thương mại gần khu CBD*.
(*: Khu trung tâm kinh tế, chính trị, nơi sầm uất nhất của một thành phố)
Chờ Tần Duyệt Ninh tới quán cà phê hẹn trước đã thấy Ngu Thanh Vãn ngồi một mình nhìn di động ngẩn người, trông cứ như mất hồn mất vía.
"Sao trông rầu rĩ không vui thế, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Ngu Thanh Vãn giật mình hoàn hồn lại, thoáng mím môi, nở nụ cười miễn cưỡng: "Không có gì."
Tần Duyệt Ninh đặt túi xách sang một bên, vội vàng hỏi: "Hôm trước nghe cậu nói là bán bản quyền mấy bức tranh này cho đoàn làm phim à?"
"Ừ."
"Đúng là tốt quá rồi, chờ sau này nếu phim lên sóng mà nổi tiếng thì chẳng phải tranh của cậu cũng nổi tiếng theo à? Đến lúc ấy khắc có nhà trưng bày xếp hàng tìm cậu hợp tác, nổi danh đến nơi rồi."
Tần Duyệt Ninh vẫn luôn tin tưởng vững chắc, chỉ cần có đủ cơ hội phơi bày bản thân, với tài năng của Ngu Thanh Vãn thì việc trở thành họa sĩ danh tiếng cũng không có gì khó.
Ngu Thanh Vãn tựa như một đóa hoa lớn lên trong nhà ấm, chỉ cần cho cô đủ không gian, cô sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Lúc này, Tần Duyệt Ninh lại nhớ tới gì đó, thân thiết hỏi: "Đúng rồi, vậy chuyện cậu đi học phải làm sao bây giờ?"
Ngu Thanh Vãn miết tách cà phê trong tay, cảm nhận độ ấm của cà phê.
Lát sau cô mới nhẹ nhàng đáp lời: "Cô giáo nói có thể xin bảo lưu một năm, lùi thời gian nhập học cho tớ, một năm sau hẵng quyết định."
Đây đã là biện pháp trọn vẹn hài hòa nhất mà Ngu Thanh Vãn có thể nghĩ ra được.
Tuy Giản Giảo phá lệ giúp cô lấy được tư cách nhập học, nhưng cô vẫn chưa thông qua cuộc thi ngoại ngữ.
Trong thời gian một năm, nếu cô thi qua vòng ngoại ngữ, nộp thành tích lên trường học thì sang năm tới cô muốn đi là có thể đi được ngay.
Cũng không biết Hạ Thành có thể đồng ý cho cô rời thành phố Lâm hay không.
Một năm nữa, còn không biết khi đó tình trạng hôn nhân của hai người sẽ như thế nào.
Chỉ có thể đi bước nào xem bước ấy.
Tần Duyệt Ninh nhận ra hôm nay Ngu Thanh Vãn rất buồn bực, lập tức trợn tròn mắt, quan tâm nói: "Bán được tranh là chuyện tốt cơ mà? Sao cậu lại không vui?"
"Sao? Quan hệ hôn nhân có vấn đề à?"
Tần Duyệt Ninh nhìn quanh một vòng, hai mắt đảo như rang lạc, nhỏ giọng bà tám.
"Đời sống tình dục không hài hòa hay gì?"
"..."
Ngu Thanh Vãn bất đắc dĩ ra mặt: "Không phải."
Từ ngày Hạ Thành cho người đưa cô về nhà, anh vẫn luôn chưa về.
Cũng không gọi điện thoại cho cô.
Bọn họ đã không liên hệ suốt ba ngày rồi.
Cô không có kinh nghiệm gì, nhưng chắc trạng thái của hai người hiện tại có thể tính là chiến tranh lạnh phải không?
"Thế tóm lại là có chuyện xảy ra? Giận nhau à?"
Ngu Thanh Vãn khái quát lại chuyện đêm đó, không quên bỏ qua chuyện xảy ra trong thang máy lúc cuối.
Tần Duyệt Ninh càng nghe càng há hốc miệng, lát sau, cô ấy ngây ngốc lặp lại: "Thế nghĩa là cậu ra ngoài gặp anh Chung mà không nói cho tổng giám đốc Hạ, ngược lại bị anh ấy tận mắt bắt gặp á?"
"Ừ."
Tần Duyệt Ninh tưởng tượng khung cảnh như chiến trường Tu La kia, không nhịn được mà rùng mình.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê và bánh ngọt lên, Tần Duyệt Ninh chống cằm, ăn một miếng bánh ngọt, nhồm nhoàm nói: "Hơi khó giải quyết đấy."
Cô ấy buông thìa xuống, giọng nghiêm túc: "Nếu ham muốn chiếm giữ của một người đàn ông quá mức mạnh mẽ, có khả năng rất lớn là do anh ta thiếu cảm giác an toàn."
Ngu Thanh Vãn nghe vậy thì giật mình.
Chỉ thấy Tần Duyệt Ninh cắn môi, tiếp tục phân tích: "Cậu nghĩ mà xem, cậu càng để ý một người hoặc một vật gì đó thì sẽ càng sợ bị người khác cướp mất. Nói cho cùng chính là không có cảm giác an toàn thôi mà. Anh ấy sợ cậu rời đi, sợ cậu bị người đàn ông khác cướp mất, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt."
Tần Duyệt Ninh ho nhẹ một tiếng, thần bí bổ sung: "Với cả bây giờ hai người cũng chưa... ấy ấy, chưa hành chuyện vợ chồng. Chẳng may ngày nào đó cậu vỗ mông chạy lấy người thật thì có phải là sếp Hạ mất cả chì lẫn chài không."
Ngu Thanh Vãn lặng đi một thoáng, cụp mắt xuống, muộn màng nhận ra. Ngực cô chợt tràn đầy chua xót, như thể khuyết thieus mất một mảng.
Là do cô không phải.
Cô đã quên, Hạ Thành cũng là người như cô.
Cả hai đều từng bị vứt bỏ, thế nên rất khó sinh ra sự ỷ lại và tin tưởng người khác, càng không dám đến gần ai cả.
Trước khi cưới, cô sợ phiền toái không cần thiết nên đề nghị kết hôn bí mật.
Cô luôn chỉ suy xét cho chính mình, nhưng lại chưa từng đứng ở góc độ của Hạ Thành mà cân nhắc.
Anh đi công tác nhưng vẫn mạo hiểm mưa lớn chạy về nhà với cô, vì muốn cưới cô mà chịu một trận đòn gia pháp của ba ruột.
Mà từ đầu đến cuối, cô chưa từng trả giá bất cứ gì cho cuộc hôn nhân này, cô chỉ lo trốn tránh, xem nhẹ cảm xúc của anh.
Cô cũng chưa bao giờ từng hỏi Hạ Thành vì sao trang hoàng ở Thanh Hồ Nhã Uyển lại giống hệt ngôi nhà trong mơ của cô. Thêm cả con thỏ kia nữa.
Vun đắp hôn nhân là chuyện của hai người, cô không thể luôn hưởng thụ, còn anh thì luôn bỏ ra được.
Hơn nữa, cô phát hiện mình cũng không bài xích xưng hô bà Hạ, càng không bài xích anh thân mật.
Ngược lại, cô còn bắt đầu quen với việc ỷ lại anh, tựa như nhiều năm trước kia.
Quyết tâm kiên định muốn rời khỏi nơi này của cô cũng dần bị dao động, thế nên cô mới đề nghị Giản Giảo lùi thời gian nhập học.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Cái ôm trong triển lãm khi mất điện, hay lúc ở nhà họ Dung, anh khom người đi dép giúp cô...
Hoặc có lẽ là lần đầu anh gọi cô là bà Hạ, khi cô thấy đèn sàn thủy tinh phủ kín Thanh Hồ Nhã Uyển.
Cũng có thể là khi nghe nói anh bị thương, cô không kịp thay quần áo, chờ đến khi kịp phản ứng thì đã chạy đến bệnh viện rồi.
Dù bản thân cô không muốn thừa nhận mình dao động thì sự thật cũng đã bày ra trước mắt, không cách nào khống chế.
Nếu những gì từng trải qua đều là những thứ không muốn nhớ lại, vậy cô chỉ có thể hết sức vùi lấp, sau đó nhìn về phía trước.
Mãi đến khi cả hai người hoàn toàn buông bỏ quá khứ điên cuồng kia.
Suy nghĩ rối loạn mấy ngày nay tựa như vén mây thấy ánh mặt trời, Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt Ninh, chân thành hỏi:
"Duyệt Ninh, tớ nên làm thế nào bây giờ?"