Thuốc gây tê vẫn còn hiệu lực, Ngu Thanh Vãn không tỉnh dậy bao lâu thì lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi cô hoàn toàn ngủ say, Tần Duyệt Ninh mới đứng dậy kéo chăn giúp cô, sau đó nghe thấy tiếng vang truyền tới từ cửa phòng bệnh.
Thấy Hạ Thành đã đến, cô ấy nhường lại vị trí bên cạnh giường, nhỏ giọng nói với anh: "Lúc nãy Thanh Vãn mới tỉnh dậy một lần."
"Ừ."
Anh ngồi xuống bên giường, nắm bàn tay Ngu Thanh Vãn, không nói một lời.
Tần Duyệt Ninh rời khỏi phòng bệnh, nhưng vẫn không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn thoáng qua cảnh tượng bên giường bệnh.
Bóng lưng của người đàn ông rõ ràng không khác trước kia, nhưng không hiểu sao lại cho người ta cảm giác như anh đang bị cảm xúc nặng nề nào đó đè cong sống lưng, đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó.
Anh giúp người nằm trên giường bệnh vén những sợi tóc rối tung, dùng tăm bông nhúng nước rồi từ từ làm ướt cánh môi khô khốc tái nhợt của cô, động tác vừa cẩn thận vừa kiên nhẫn.
Sau đó anh vặn mở một chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường, lấy ống hút đặt bên cạnh, tiện cho lát nữa cô tỉnh dậy có thể uống nước.
Làm xong mọi chuyện, anh mới cúi xuống, cẩn thận khẽ hôn lên trán cô.
Đó là sự dè dặt nâng niu sau khi tìm lại báu vật mà mình đánh mất, thêm vào đó là cả sự áy náy. Quá nhiều cảm xúc phức tạp gom lại một chỗ, hỗn độn đến mức không thể phân biệt.
Thấy cảnh tượng này, Tần Duyệt Ninh đứng ngoài phòng bệnh bỗng đỏ hốc mắt.
Khoảng một tiếng sau, Hạ Thành mới rời khỏi phòng bệnh.
Cách cánh cửa, anh không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn người trên giường bệnh thật sâu, sau đó mới kìm nén dời tầm mắt.
Giọng anh khàn khàn, chỉ để lại một câu.
"Đừng nói với cô ấy rằng tôi đã đến thăm."
...
Hai tháng trôi qua chỉ trong thoáng chốc.
Có lẽ thật sự được ông trời chiếu cố, bệnh tình của Ngu Thanh Vãn khôi phục rất tốt, phản ứng thải trừ sau phẫu thuật cấy ghép cũng không mãnh liệt, dường như mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Mỗi ngày, Dung Tập và Tần Duyệt Ninh đều thay phiên nhau bầu bạn với cô, Đàm Nghiên và Hạ Minh Phi cũng thường xuyên đến thăm bệnh.
Từ đầu tới cuối, chỉ có mình anh là chưa từng xuất hiện sau khi cô tỉnh lại.
Ngu Thanh Vãn thường xuyên ngồi tựa lưng trên giường bệnh, ngẩn người nhìn cây đào đâm chồi bên cửa sổ.
Dần dà, cô cũng nhận thấy được điều gì đó, linh cảm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Mãi đến một buổi chiều nọ, Sầm Duệ đến phòng bệnh.
Ngu Thanh Vãn ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, im lặng nhìn Sầm Duệ, hô hấp căng thẳng, hỏi: "Anh ấy đâu?"
Sầm Duệ vẫn ngập ngừng: "Tổng giám đốc Hạ nói mợ hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Hai tháng qua, anh không hề xuất hiện dù chỉ một lần.
Khi Sầm Duệ đến đây cũng luôn qua loa lấy lệ bằng những lời này.
Thực ra Ngu Thanh Vãn đã mơ hồ đoán được.
Hôm đó Dung Tập đến bệnh viện thăm cô, vẻ mặt của cậu có phần ngượng nghịu.
Cả Hạ Thành nữa, bao ngày qua anh vẫn không xuất hiện.
Chỉ có một nguyên nhân thôi.
Đó là, anh đã biết mọi chuyện.
Ngón tay trắng nõn siết chặt tấm chăn, lồng ngực của cô nặng trĩu đến mức khó thở, ngay sau đó cô nghe thấy Sầm Duệ nói:
"Mấy thứ này là tổng giám đốc Hạ kêu tôi đưa cho mợ."
Sầm Duệ lấy từng phần tài liệu ra từ túi công văn.
"Visa du học của mợ đã được làm xong, kể cả học phí mấy năm của mợ cũng đã được nộp đầy đủ, còn tấm thẻ đen này nữa, có thể tùy ý sử dụng ở bất cứ nơi nào trên trái đất, không giới hạn số tiền. Ngoài ra, chúng tôi đã mua mấy chỗ bất động sản trang trí nội thất đầy đủ gần trường học dưới tên của mợ, sau khi sang đó mợ có thể dọn vào ở luôn..."
Anh ta vừa dứt lời, khớp ngón tay của Ngu Thanh Vãn dần dần co lại, hô hấp cũng trở nên run rẩy, dường như ý thức được điều gì đó.
Quả nhiên ngay sau đó, cô thấy Sầm Duệ lấy ra một phần văn kiện khác trong túi công văn.
Nghênh đón tầm mắt của Ngu Thanh Vãn, Sầm Duệ mở lời vô cùng khó khăn.
"Ngoài ra... Còn có đơn thỏa thuận ly hôn này nữa."
Cô bỗng nắm chặt bàn tay, hàng lông mi mảnh dài run rẩy, ngay sau đó nghe thấy Sầm Duệ nói.
"Tổng giám đốc Hạ nói rằng, lần này anh ấy sẽ để mợ rời đi, chờ sau khi cơ thể của mợ hoàn toàn khỏe mạnh."
Anh đã biết chuyện năm đó, trong lòng hổ thẹn với cô nên không dám xuất hiện trước mặt cô.
Càng yêu cô tận xương, anh lại càng không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Cho nên Hạ Thành đã trải xong toàn bộ con đường cho cô. Con đường kế tiếp, anh đồng ý buông tay, cho cô rời đi một mình.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể đẹp cả đôi đường.
Phòng bệnh lâm vào yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng giọng nói chua chát của người phụ nữ mới vang lên.
"Mấy thứ này, anh cầm về đi."
Ngu Thanh Vãn không nổi điên, không khóc lóc, bình tĩnh đến bất ngờ.
Thực ra mấy ngày nay tỉnh dậy, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.
Hoặc là nói kể từ khi mở mắt, thấy anh không ở bên cạnh cô, cô đã đoán được.
Lồng ngực hơi nhói đau, như thể vô số cây kim nhỏ li ti ghim sâu vào trái tim cô.
Suy cho cùng, cô vẫn không muốn thấy anh bị bắt phải thay đổi vì mình.
Cho nên khi anh nói rằng sẽ rời đi cùng cô, thực ra cô cũng không vui mừng cho lắm.
Dạo trước anh vẫn bận rộn vì di dời trọng tâm sản nghiệp của công ty, cô đều thấy rất rõ.
Sản nghiệp mậu dịch của Tập đoàn Hạ Thị cắm rễ ở thành phố Yến, là đầu mối then chốt đối với mậu dịch trên biển với các quốc gia khác, không phải là thứ có thể thay đổi dễ dàng nhất thời nửa khắc.
Người bên ngoài cứ nói rằng, cô và Hạ Thành không hợp nhau, nói anh không hiểu cô.
Bản chất của cô khát khao tự do và độc lập, là độc lập thực sự, chứ không phải sống nhờ cậy vào người khác.
Mà tính cách của anh trời sinh cố chấp, chỉ biết cướp đoạt chiếm hữu, không muốn từ bỏ cô.
Thậm chí đứng trước sự sống và cái chết, anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện rời xa cô.
Chỉ riêng lần này, anh thật sự lựa chọn thay đổi chính mình, để cô rời đi.
Cô nhắm mắt lại, chờ cho cảm giác quặn đau trôi qua rồi mới nhẹ giọng nói: "Kêu anh ấy tự chăm sóc bản thân, đừng lúc nào cũng chỉ lo công việc, ngay cả cơm cũng không rảnh ăn."
Sầm Duệ gật đầu với vẻ mặt nặng nề: "Vâng, mợ còn lời nào khác cần tôi truyền đạt cho tổng giám đốc Hạ không?"
Cô khẽ lắc đầu, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Im lặng một lát, cô mới lên tiếng: "Không có."
Nói xong câu này, hốc mắt của cô vẫn không kìm được mà dâng lên nước mắt.
Ngu Thanh Vãn nâng tay nhẹ nhàng quệt nước mắt đi, muốn kìm nén cảm giác ẩm ướt trong mắt mình.
Lần trước chia lìa, là cô tình nguyện từ bỏ sự tự do để cứu Hạ Thành.
Mà lần này, lại là anh làm trái với bản năng của mình, buông tay cô để tác thành cho nguyện vọng và ước mơ của cô.
Có lẽ mọi chuyện đều đã được sắp đặt sẵn.
Cũng như lá xăm mà cô xin được trên núi Nhạn Tuấn.
Yêu mà bỏ được, sau cùng sẽ trọn vẹn.
Thì ra cuối cùng, anh vẫn quyết định thỏa mãn nguyện vọng của cô.
...
Mùa xuân đến rất nhanh, rồi lại lặng lẽ đi đến cuối cùng, tiến vào mùa hè nóng bỏng.
Bệnh tình của Ngu Thanh Vãn dần dần chuyển biến tốt, chẳng qua bởi vì dùng loại thuốc chống xuất huyết nên dẫn tới mất thị giác trong thời gian ngắn, không thể nhìn thấy chung quanh.
Trong một tháng đó, cuộc sống hằng ngày của cô đều cần điều dưỡng chăm sóc, ngay cả ăn cơm uống thuốc cũng cần người đút tận miệng.
Người đó chăm sóc cô rất cẩn thận thỏa đáng, cho cô ăn từng ngụm cơm, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vệt thuốc dính trên khóe miệng, giúp cô kéo góc chăn đắm kín khi cô nằm lên giường.
Khi thời tiết ấm áp, người đó sẽ đẩy cô xuống dưới lầu bệnh viện phơi nắng, đắp một tấm chăn dày trên chân cô để tránh cô bị cảm lạnh.
Khi mái tóc dài của cô xõa tung, người đó còn sẽ giúp cô búi tóc bằng trâm cài, chăm sóc cô chu đáo về mọi mặt.
Chẳng qua, người đó chưa bao giờ trò chuyện với cô.
Có mấy lần cô chủ động bắt chuyện với người đó, nhưng anh chưa bao giờ đáp lời cô.
Y tá bệnh viện giải thích với Ngu Thanh Vãn rằng người chăm sóc cô vốn không thích nói chuyện, thậm chí không trao đổi với chủ thuê của mình, nhưng làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ nên mới phá lệ để người đó chăm sóc cô.
Sau này chờ đến khi cô hoàn toàn khỏe mạnh ra viện, người trong bệnh viện lại nói với cô rằng người chăm sóc cô suốt thời gian qua đã từ chức, chuyển sang một thành phố khác.
Ngu Thanh Vãn cụp mi mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy thì làm phiền các cô chuyển lời giúp tôi, cảm ơn mấy ngày qua anh ấy đã chăm sóc tôi."
"Vâng thưa cô Ngu."
...
Một tuần trước khi ra nước ngoài, Ngu Thanh Vãn đi ngắm núi tuyết Côn Luân một mình.
Cô đứng trong tuyết đọng nhìn chân trời xa xôi, trong thế giới mênh mông vô bờ, một mình cô đứng đó ngắm mây cuốn mây tan, dường như nhìn thấy gương mặt của một người khác xuyên qua từng tầng mây trắng tinh.
Trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lý, từng bầy linh dương Tây Tạng thảnh thơi đi ngang qua bên cạnh cô.
Dưới trời xanh mây trắng, cô đeo tai nghe, ngòi bút chuyên chú vẽ lên bản phác họa, dần dần phác thảo gương mặt đã quen thuộc đến tận linh hồn.
Đứa bé dân tộc Tạng đang chăn thả ở gần đó tò mò lại gần, thấy gương mặt của người đàn ông trên giấy vẽ, nó hỏi cô bằng tiếng Tạng: "Người này là ai vậy? Là người yêu của chị hả?"
Đôi môi Ngu Thanh Vãn cong lên, cũng đáp lại bằng tiếng Tạng: "Đúng vậy, anh ấy là chồng chị."
Đứa bé ngây thơ hỏi tiếp: "Thế sao anh ấy không cùng chị đến đây? Hai người đã chia tay ạ?"
Ánh mắt cô lưu luyến, giọng nói thì lại kiên định vô cùng: "Không đâu."
Họ chưa bao giờ chia tay.
Đứa bé nửa hiểu nửa không gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nó giơ tay chỉ về hướng cách đó không xa sau lưng cô: "Lúc nãy em thấy một người đàn ông trông rất giống người trong tranh của chị ở bên kia."
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn bỗng giật mình, vội ngoảnh đầu nhìn về phía đứa bé chỉ.
Bầu trời xanh thẳm, đám mây lượn lờ, mái tóc của cô tung bay trong không trung, hơi che khuất tầm mắt trước mắt.
Cô đẩy những lọn tóc chặn trước mắt mình, nhưng lại phát hiện sau lưng đã không còn một bóng người, chỉ có tiếng gió gào thét ập tới.
Trong tai nghe, tiếng hát êm dịu vẫn đang tiếp tục vang lên.
"Nơi em muốn đi, rồi một ngày nào đó em sẽ được đến
Người em muốn yêu, sẽ ở nơi nào đó chờ em về nhà.
Những gì em không làm, mới là điều tiếc nuối nhất
Dù mặt đẫm lệ tuôn, vẫn gắng sức tiến về phía trước."