Sủng Em Tận Xương
Chương 1: Trùng Sinh
Translation: Dii
Beta: Tm
Chuông giao thừa vang lên, pháo hoa điện tử không khói bay lên trời, nổ tanh tách. *Chính tiếng cười của người dưới đất lên trời lại biến thành một loại tiếng cười khác.*
Hạ Tình khó khăn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời đèn hoa rực rỡ, dưới đất là ngàn ngọn đèn của vạn nhà nhưng tất cả những điều này dường như không liên quan gì đến cô. Sự náo nhiệt của người khác cô sẽ không bao giờ chạm tới được.
Cô biết mình sắp chết, cô bị ung thư phổi và không thể chữa khỏi. Vào đêm giao thừa khắp nơi thì đang ăn mừng, còn cô thì chỉ biết chờ đợi cái chết của mình trong đau đớn khôn nguôi. Đương nhiên, nếu không phải vì người ba cờ bạc của cô, người đã tiêu sạch tiền tiết kiệm của cô thì cô có thể chống đỡ được đến sang năm.
Nhưng mà bây giờ cô đã nghĩ thông rồi. Dù sao cũng phải chết còn cần quan tâm là sớm hay muộn sao?
Đến khi quay đầu nhìn lại, cô mới thấy mình đã sống cả một đời hoang phí. Tình tình ái ái, giàu sang danh vọng… cô đều chẳng có được. Đến cả hơi ấm tình thân bình dị nhất cô cũng chưa một lần cảm nhận qua.
Sau khi sinh ra cô không lâu, mẹ cô bỏ trốn theo người khác. Ba cô là một kẻ cờ bạc vô công rồi nghề. Từ nhỏ cô đã biết cuộc sống rất khó khăn, cô hiểu mọi thứ đều phải dựa vào bản thân mình. Chỉ có dựa vào mình mới có thể không bị bán cho bọn buôn người. Chỉ có dựa vào mình mới có thể nắm chắc tấm bằng tốt nghiệp đại học. Chỉ có dựa vào mình mới có thể thoát khỏi nanh vuốt của ba mẹ. Cô liều mạng mà muốn sống, muốn sống thật tốt. Mỗi ngày cô đều bận rộn, dưới gánh nặng cuộc sống cô không còn thời gian để yêu đương. Kỳ vọng lớn nhất của cô chính là mua được một căn nhà cho riêng mình. Cô muốn có một tổ ấm của riêng mình, sợ gì căn nhà này chỉ có mình cô. Cô không muốn sống cuộc sống lang thang và không nơi ổn định.
Nhưng mà, ước mong giản đơn như thế cũng trở nên trống rỗng. Cô mắc ung thư phổi, dùng tiền cũng không thể sống qua nửa năm nữa.
Ba cô lấy tiền cứu sống cô chạy rồi, cô lại là người không muốn làm phiền người khác cho nên cô đã từ chối tất cả sự trợ giúp của mọi người. Dù sao cũng phải chết thôi, hà tất gì còn phải khiến người ta lãng phí tiền.
Cô trở về căn nhà thuê của mình, chậm rãi chờ đợi.
Còn bây giờ, ngày đó cuối cùng cũng đến. Cô không ngờ là vào thời điểm như vậy, vào thời điểm bận rộn nhất trong năm…
Có lẽ là ông trời cũng có ý muốn cái náo nhiệt của người khác làm nổi bật cái chết bi tráng của cô. Ông ấy luôn tàn nhẫn với cô như thế! Đến cả thời khắc cuối cùng cũng không muốn cho cô một chút thương hại nào.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nhìn lên bầu trời đêm rực rỡ và phồn hoa. Cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Nếu như lại… nếu như lại sống một lần nữa, cô không mưu cầu vinh hoa, phú quý mà chỉ mong có một gia đình êm ấm, hạnh phúc.
Vào lúc cô mở mắt ra một lần nữa không biết là đã qua bao lâu. Cô rất ngạc nhiên là mình vẫn chưa chết nhưng cô đã sớm phát hiện ra đây không phải là căn phòng mà cô thuê.
Căn phòng rất lớn, được trang trí rất sang trọng, bên trái căn phòng có cửa sổ sát đất. Dù có rèm dày che chắn nhưng ánh sáng từ cửa sổ vẫn nhẹ nhàng lọt vào, cô nheo mắt nhẹ nhàng thích ứng với ánh sáng rồi từ từ ngồi dậy từ trên giường. Khi ngồi dậy, cô nhận ra bên trái có treo một bình truyền dịch và trên đầu giường có mấy cái nút ấn tương tự như máy nhắn. Nhìn như thế này, căn phòng chắc là một phòng bệnh của bệnh viện.
Là ai đã đưa cô tới bệnh viện sao? Cô đã mất hết liên lạc với bạn bè kể từ khi bị bệnh, căn phòng cũng không phải thuê thêm. Bọn họ không ai biết gì, lẽ nào là chủ nhà? Cô ấy chắc sẽ không tốt bụng thế đâu?
Hạ Tình không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ cô nóng lòng muốn đi vệ sinh, bình truyền dịch đã được một nửa. Nếu cứ như vậy kêu y tá đi vào cùng cô đi vệ sinh thì cũng quá phiền cho người ta rồi. Cô dứt khoát gỡ chai truyền dịch, tự tay cầm lấy đi vào phòng vệ sinh của phòng bệnh.
Nhưng khi bước vào phòng tắm, cô nhận ra có điều gì đó không ổn…cô vậy mà có thể đi được rồi???!!!
Ung thư giai đoạn cuối, cả cơ thể đau như lửa đốt, cô chỉ động đầu ngón tay thôi cũng đã rất khó khăn rồi. Tới cuối cùng, cơn đau làm tê liệt thần kinh, không nói được, mũi không ngửi được gì, đại tiểu tiện mất khống chế, dường như đều ở trên giường nhưng mà cô bây giờ không những có thể xuống giường mà còn đi lại được. Kì quái chính là cô có cảm giác muốn đi vệ sinh, dường như trên người không còn cái cảm giác làm người ta đau khổ không bằng chết đó nữa.
Hạ Tình cảm thấy không thể tin được. Có một chiếc gương trên bệ rửa mặt trong phòng tắm, Hạ Tình quay đầu nhìn vào gương, người trong gương quả nhiên là chính mình…
Đợi đã…
Sau khi nhìn kĩ Hạ Tình phát hiện ra một số chỗ kì lạ. Cô vội vàng đến trước gương, chuyện đầu tiên khiến cô ngạc nhiên là nốt ruồi li ti trên đầu mũi của cô đã biến mất? Hơn nữa mắt của cô từ khi nào lại thành hai mí rồi? Còn có mũi của cô nữa, vậy mà vừa thẳng vừa cao sao? Khuôn mặt này vẫn là khuôn mặt cũ nhưng ngũ quan trên mặt có một vài chỗ đã thay đổi, giống như là có người từng phẫu thuật thẩm mỹ vậy. Hình dáng khuôn mặt thì vẫn như cũ, chỉ là xinh đẹp hơn so với trước kia.
Tất cả chuyện này quá khó bề tưởng tượng rồi. Cô rõ ràng nhớ là mình đã chết nhưng tỉnh lại thì lại đang ở bệnh viện, hơn nữa cơ thể cũng không còn đau nữa, ngũ quan cũng có sự thay đổi, việc này rốt cuộc là thế nào đây?
Chỉ nghĩ đến đó, cô chợt nhìn thấy bảng tên treo trên ngực mình qua gương, cô vội vàng cầm lên xem nhưng mà giống như doạ cô một trận vậy.
TRÌNH KHANH KHANH!!!
Tên trên thẻ này vậy mà lại là Trình Khanh Khanh!? Cô tên là Hạ Tình có được không vậy? Tại sao lại là Trình Khanh Khanh?
Cảm giác muốn đi vệ sinh mạnh mẽ, Hạ Tình không quan tâm đến những nghi ngờ của cô mà giải quyết nó trước. Nhưng lúc đứng lên trong não đột nhiên truyền tới một trận đau nhói như kim châm giống như có người cầm kim chích vào bộ não và trái tim cô vậy.
Sau đó một số mảnh kí ức vụn vỡ tràn ngập tâm trí cô như một cơn sóng dữ dội…
Cô thấy mình đang đập phá mọi thứ một cách cuồng loạn. Cô hình như rất sợ hãi, sợ cái gì đó đến gần. Cô cảm thấy ghê tởm những con nhện đang bò trên tay mình, cô phát điên khi cố bắt những con nhện này xuống, cô không nhìn mọi thứ, cánh tay cào ra một vết máu.
Có một người đàn ông đột nhiên từ cửa lao vào, anh ta tràn đầy đau lòng, cởi áo khoác xuống, kéo tay áo sơ mi lên. Anh duỗi cánh tay của mình trước mặt cô, giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng đầy lo lắng: “Khanh Khanh em đừng tự cào mình nữa, anh không sợ đau, em cào anh đi.” Anh vội vàng đặt hai tay cô lên cánh tay của mình, dưới trạng thái của chứng cuồng loạn, cô vừa điên cuồng vừa không khách sáo cào ra vết máu trên cánh tay anh.
Mà anh thì lại luôn ngồi yên để cô cào, giống như không thấy đau đớn. Tới khi cô cào mệt rồi, anh mới kéo cô vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng ôm lưng cô, một tay khác thì yêu thương xoa tóc cô. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng nói vừa ấm áp lại vừa không giống như nói chuyện: “Được rồi ổn rồi, không phải sợ nữa. Anh ở đây, anh luôn ở đây mà.”
Hồi ức dừng lại ở đây, cô không thể suy nghĩ gì khác ngoài cơn đau đớn đinh tai nhức óc kia.
Hạ Tình từ từ ngồi xuống bồn cầu, dùng ngón tay xoa trán, phải mất một lúc cơn đau nhói trong đầu mới từ từ giảm bớt.
Trong lòng cô càng lo lắng hơn, tại sao cô có một kí ức như vậy trong tâm trí của mình? Những ký ức này hoàn toàn không thuộc về cô. Còn có người đàn ông đó là ai? Tại sao lại đối xử với cô tốt như vậy? Gọi cô là Khanh Khanh?
Cô lại nhìn vào bảng tên trên ngực mình, Trình Khanh Khanh.
Trời ạ, đến cùng đây là đang diễn ra chuyện gì vậy?
Ngay khi đang phân vân, cô nghe thấy tiếng gõ cửa kính hợp kim nhôm của phòng tắm, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi: “Bạch phu nhân, Bạch phu nhân cô đã tỉnh rồi sao?”
Bạch phu nhân?! Cô ấy gọi cô là Bạch phu nhân?
Hạ Tình đứng dậy mở cửa, dò hỏi, thấy một y tá mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, vừa nhìn thấy cô mắt cô ấy chợt lóe lên tia ngạc nhiên và hoang mang: “ Bạch phu nhân cô thật sự tỉnh rồi?” Sau đó không đợi cô trả lời cô ấy quay người chạy ra khỏi cửa hét lên: “Bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu, Bạch phu nhân tỉnh rồi.”
“Cái đó…” Hạ Tình đang muốn nói chuyện thì lại thấy ở cửa ùa vào vài người. Người dẫn đầu mặc áo khoác trắng, khuôn mặt vuông vức, đeo kính, giống một bác sĩ, phía sau còn vài y tá đi theo.
Bác sĩ vừa bước vào cửa nhìn thấy cô liền hướng dẫn y tá phía sau: “Nhanh đỡ Bạch phu nhân ngồi xuống giường, còn có gọi điện thoại cho Bạch tiên sinh nói là Bạch phu nhân tỉnh rồi.”
Vài y tá nghe được lời của ông ta bèn vội vàng chạy qua đó, giúp cô treo bình truyền dịch, vài người khác có sức lực lớn hơn chút thì bước tới đỡ cô lên giường nằm.
“Tôi…”
Bác sĩ đó không cho cô cơ hội mở miệng, dùng ống nghe để nghe nhịp tim của cô còn mở mí mắt của cô ra để xem.
Làm những việc này xong bác sĩ liền lùi lại, dùng nụ cười dè dặt dò hỏi: “Bạch phu nhân có chỗ nào không thoải mái không?”
Hạ Tình ngây thơ lắc đầu: “Không có.”
Nhưng khi bác sĩ nghe những lời của cô vẻ mặt ông trở nên nghi ngờ hơn một chút, ông nhìn cô dò hỏi ngập ngừng nói: “Bạch phu nhân, cô nhìn tôi xem giống người hay là quỷ?”
“…”
Nếu không phải ông ta mặc áo blouse trắng, Hạ Tình quả thực cảm thấy ông ta có bệnh. Vậy mà lại đi hỏi cô câu hỏi ngớ ngẩn như thế. Trong tiềm thức của cô, cô thu người lại nhìn khuôn mặt ông ta đầy cảnh giác.
“Đương…đương nhiên là người rồi, sao lại hỏi như vậy?”
Bác sĩ và y tá bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cau mày bối rối giống như cảm thấy việc cô nhìn ra ông ta là người là việc không thể…
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc nữa, còn Hạ Tình thì dựng tóc gáy như nhìn phải quái vật. Như để chứng minh bản thân mình không phải quái vật, cô mở một đôi mắt trong veo nhìn ông. Bác sĩ nhanh chóng nhận ra nhìn như vậy có vẻ bất lịch sự, bối rối ho một tiếng, nhìn những y tá xung quanh với vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười với cô: “Bạch phu nhân nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ gặp cô sau.”
“Ồ, cái kia…”
Lời của Hạ Tình còn chưa nói hết, một nhóm bác sĩ và y tá đã vội vã rời khỏi phòng.
Cô bây giờ càng lúc càng mơ hồ, tại sao những bác sĩ và y tá này nhìn cô một cách kì lạ vậy? Với lại bọn họ vậy mà gọi cô là Bạch phu nhân? Cô còn chưa từng kết hôn, sao có thể trở thành Bạch phu nhân được?
Những câu hỏi này lần lượt hiện lên trong đầu cô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được, nghĩ cũng không biết đã qua bao lâu rồi thì có mấy tiếng gõ cửa không nhẹ cũng không nặng vang lên. Cô tưởng là bác sĩ đi rồi quay lại, đang định gọi vào, thì người bên ngoài đã vặn nắm cửa rồi.
Người tới không phải bác sĩ!
Hạ Tình sửng sốt khi nhìn thấy người đàn ông này. Người này, không phải chính là người đàn ông vừa xuất hiện trong kí ức của cô đối xử với cô vô cùng dịu dàng đó sao?
Beta: Tm
Chuông giao thừa vang lên, pháo hoa điện tử không khói bay lên trời, nổ tanh tách. *Chính tiếng cười của người dưới đất lên trời lại biến thành một loại tiếng cười khác.*
Hạ Tình khó khăn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời đèn hoa rực rỡ, dưới đất là ngàn ngọn đèn của vạn nhà nhưng tất cả những điều này dường như không liên quan gì đến cô. Sự náo nhiệt của người khác cô sẽ không bao giờ chạm tới được.
Cô biết mình sắp chết, cô bị ung thư phổi và không thể chữa khỏi. Vào đêm giao thừa khắp nơi thì đang ăn mừng, còn cô thì chỉ biết chờ đợi cái chết của mình trong đau đớn khôn nguôi. Đương nhiên, nếu không phải vì người ba cờ bạc của cô, người đã tiêu sạch tiền tiết kiệm của cô thì cô có thể chống đỡ được đến sang năm.
Nhưng mà bây giờ cô đã nghĩ thông rồi. Dù sao cũng phải chết còn cần quan tâm là sớm hay muộn sao?
Đến khi quay đầu nhìn lại, cô mới thấy mình đã sống cả một đời hoang phí. Tình tình ái ái, giàu sang danh vọng… cô đều chẳng có được. Đến cả hơi ấm tình thân bình dị nhất cô cũng chưa một lần cảm nhận qua.
Sau khi sinh ra cô không lâu, mẹ cô bỏ trốn theo người khác. Ba cô là một kẻ cờ bạc vô công rồi nghề. Từ nhỏ cô đã biết cuộc sống rất khó khăn, cô hiểu mọi thứ đều phải dựa vào bản thân mình. Chỉ có dựa vào mình mới có thể không bị bán cho bọn buôn người. Chỉ có dựa vào mình mới có thể nắm chắc tấm bằng tốt nghiệp đại học. Chỉ có dựa vào mình mới có thể thoát khỏi nanh vuốt của ba mẹ. Cô liều mạng mà muốn sống, muốn sống thật tốt. Mỗi ngày cô đều bận rộn, dưới gánh nặng cuộc sống cô không còn thời gian để yêu đương. Kỳ vọng lớn nhất của cô chính là mua được một căn nhà cho riêng mình. Cô muốn có một tổ ấm của riêng mình, sợ gì căn nhà này chỉ có mình cô. Cô không muốn sống cuộc sống lang thang và không nơi ổn định.
Nhưng mà, ước mong giản đơn như thế cũng trở nên trống rỗng. Cô mắc ung thư phổi, dùng tiền cũng không thể sống qua nửa năm nữa.
Ba cô lấy tiền cứu sống cô chạy rồi, cô lại là người không muốn làm phiền người khác cho nên cô đã từ chối tất cả sự trợ giúp của mọi người. Dù sao cũng phải chết thôi, hà tất gì còn phải khiến người ta lãng phí tiền.
Cô trở về căn nhà thuê của mình, chậm rãi chờ đợi.
Còn bây giờ, ngày đó cuối cùng cũng đến. Cô không ngờ là vào thời điểm như vậy, vào thời điểm bận rộn nhất trong năm…
Có lẽ là ông trời cũng có ý muốn cái náo nhiệt của người khác làm nổi bật cái chết bi tráng của cô. Ông ấy luôn tàn nhẫn với cô như thế! Đến cả thời khắc cuối cùng cũng không muốn cho cô một chút thương hại nào.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nhìn lên bầu trời đêm rực rỡ và phồn hoa. Cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Nếu như lại… nếu như lại sống một lần nữa, cô không mưu cầu vinh hoa, phú quý mà chỉ mong có một gia đình êm ấm, hạnh phúc.
Vào lúc cô mở mắt ra một lần nữa không biết là đã qua bao lâu. Cô rất ngạc nhiên là mình vẫn chưa chết nhưng cô đã sớm phát hiện ra đây không phải là căn phòng mà cô thuê.
Căn phòng rất lớn, được trang trí rất sang trọng, bên trái căn phòng có cửa sổ sát đất. Dù có rèm dày che chắn nhưng ánh sáng từ cửa sổ vẫn nhẹ nhàng lọt vào, cô nheo mắt nhẹ nhàng thích ứng với ánh sáng rồi từ từ ngồi dậy từ trên giường. Khi ngồi dậy, cô nhận ra bên trái có treo một bình truyền dịch và trên đầu giường có mấy cái nút ấn tương tự như máy nhắn. Nhìn như thế này, căn phòng chắc là một phòng bệnh của bệnh viện.
Là ai đã đưa cô tới bệnh viện sao? Cô đã mất hết liên lạc với bạn bè kể từ khi bị bệnh, căn phòng cũng không phải thuê thêm. Bọn họ không ai biết gì, lẽ nào là chủ nhà? Cô ấy chắc sẽ không tốt bụng thế đâu?
Hạ Tình không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ cô nóng lòng muốn đi vệ sinh, bình truyền dịch đã được một nửa. Nếu cứ như vậy kêu y tá đi vào cùng cô đi vệ sinh thì cũng quá phiền cho người ta rồi. Cô dứt khoát gỡ chai truyền dịch, tự tay cầm lấy đi vào phòng vệ sinh của phòng bệnh.
Nhưng khi bước vào phòng tắm, cô nhận ra có điều gì đó không ổn…cô vậy mà có thể đi được rồi???!!!
Ung thư giai đoạn cuối, cả cơ thể đau như lửa đốt, cô chỉ động đầu ngón tay thôi cũng đã rất khó khăn rồi. Tới cuối cùng, cơn đau làm tê liệt thần kinh, không nói được, mũi không ngửi được gì, đại tiểu tiện mất khống chế, dường như đều ở trên giường nhưng mà cô bây giờ không những có thể xuống giường mà còn đi lại được. Kì quái chính là cô có cảm giác muốn đi vệ sinh, dường như trên người không còn cái cảm giác làm người ta đau khổ không bằng chết đó nữa.
Hạ Tình cảm thấy không thể tin được. Có một chiếc gương trên bệ rửa mặt trong phòng tắm, Hạ Tình quay đầu nhìn vào gương, người trong gương quả nhiên là chính mình…
Đợi đã…
Sau khi nhìn kĩ Hạ Tình phát hiện ra một số chỗ kì lạ. Cô vội vàng đến trước gương, chuyện đầu tiên khiến cô ngạc nhiên là nốt ruồi li ti trên đầu mũi của cô đã biến mất? Hơn nữa mắt của cô từ khi nào lại thành hai mí rồi? Còn có mũi của cô nữa, vậy mà vừa thẳng vừa cao sao? Khuôn mặt này vẫn là khuôn mặt cũ nhưng ngũ quan trên mặt có một vài chỗ đã thay đổi, giống như là có người từng phẫu thuật thẩm mỹ vậy. Hình dáng khuôn mặt thì vẫn như cũ, chỉ là xinh đẹp hơn so với trước kia.
Tất cả chuyện này quá khó bề tưởng tượng rồi. Cô rõ ràng nhớ là mình đã chết nhưng tỉnh lại thì lại đang ở bệnh viện, hơn nữa cơ thể cũng không còn đau nữa, ngũ quan cũng có sự thay đổi, việc này rốt cuộc là thế nào đây?
Chỉ nghĩ đến đó, cô chợt nhìn thấy bảng tên treo trên ngực mình qua gương, cô vội vàng cầm lên xem nhưng mà giống như doạ cô một trận vậy.
TRÌNH KHANH KHANH!!!
Tên trên thẻ này vậy mà lại là Trình Khanh Khanh!? Cô tên là Hạ Tình có được không vậy? Tại sao lại là Trình Khanh Khanh?
Cảm giác muốn đi vệ sinh mạnh mẽ, Hạ Tình không quan tâm đến những nghi ngờ của cô mà giải quyết nó trước. Nhưng lúc đứng lên trong não đột nhiên truyền tới một trận đau nhói như kim châm giống như có người cầm kim chích vào bộ não và trái tim cô vậy.
Sau đó một số mảnh kí ức vụn vỡ tràn ngập tâm trí cô như một cơn sóng dữ dội…
Cô thấy mình đang đập phá mọi thứ một cách cuồng loạn. Cô hình như rất sợ hãi, sợ cái gì đó đến gần. Cô cảm thấy ghê tởm những con nhện đang bò trên tay mình, cô phát điên khi cố bắt những con nhện này xuống, cô không nhìn mọi thứ, cánh tay cào ra một vết máu.
Có một người đàn ông đột nhiên từ cửa lao vào, anh ta tràn đầy đau lòng, cởi áo khoác xuống, kéo tay áo sơ mi lên. Anh duỗi cánh tay của mình trước mặt cô, giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng đầy lo lắng: “Khanh Khanh em đừng tự cào mình nữa, anh không sợ đau, em cào anh đi.” Anh vội vàng đặt hai tay cô lên cánh tay của mình, dưới trạng thái của chứng cuồng loạn, cô vừa điên cuồng vừa không khách sáo cào ra vết máu trên cánh tay anh.
Mà anh thì lại luôn ngồi yên để cô cào, giống như không thấy đau đớn. Tới khi cô cào mệt rồi, anh mới kéo cô vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng ôm lưng cô, một tay khác thì yêu thương xoa tóc cô. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng nói vừa ấm áp lại vừa không giống như nói chuyện: “Được rồi ổn rồi, không phải sợ nữa. Anh ở đây, anh luôn ở đây mà.”
Hồi ức dừng lại ở đây, cô không thể suy nghĩ gì khác ngoài cơn đau đớn đinh tai nhức óc kia.
Hạ Tình từ từ ngồi xuống bồn cầu, dùng ngón tay xoa trán, phải mất một lúc cơn đau nhói trong đầu mới từ từ giảm bớt.
Trong lòng cô càng lo lắng hơn, tại sao cô có một kí ức như vậy trong tâm trí của mình? Những ký ức này hoàn toàn không thuộc về cô. Còn có người đàn ông đó là ai? Tại sao lại đối xử với cô tốt như vậy? Gọi cô là Khanh Khanh?
Cô lại nhìn vào bảng tên trên ngực mình, Trình Khanh Khanh.
Trời ạ, đến cùng đây là đang diễn ra chuyện gì vậy?
Ngay khi đang phân vân, cô nghe thấy tiếng gõ cửa kính hợp kim nhôm của phòng tắm, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi: “Bạch phu nhân, Bạch phu nhân cô đã tỉnh rồi sao?”
Bạch phu nhân?! Cô ấy gọi cô là Bạch phu nhân?
Hạ Tình đứng dậy mở cửa, dò hỏi, thấy một y tá mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, vừa nhìn thấy cô mắt cô ấy chợt lóe lên tia ngạc nhiên và hoang mang: “ Bạch phu nhân cô thật sự tỉnh rồi?” Sau đó không đợi cô trả lời cô ấy quay người chạy ra khỏi cửa hét lên: “Bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu, Bạch phu nhân tỉnh rồi.”
“Cái đó…” Hạ Tình đang muốn nói chuyện thì lại thấy ở cửa ùa vào vài người. Người dẫn đầu mặc áo khoác trắng, khuôn mặt vuông vức, đeo kính, giống một bác sĩ, phía sau còn vài y tá đi theo.
Bác sĩ vừa bước vào cửa nhìn thấy cô liền hướng dẫn y tá phía sau: “Nhanh đỡ Bạch phu nhân ngồi xuống giường, còn có gọi điện thoại cho Bạch tiên sinh nói là Bạch phu nhân tỉnh rồi.”
Vài y tá nghe được lời của ông ta bèn vội vàng chạy qua đó, giúp cô treo bình truyền dịch, vài người khác có sức lực lớn hơn chút thì bước tới đỡ cô lên giường nằm.
“Tôi…”
Bác sĩ đó không cho cô cơ hội mở miệng, dùng ống nghe để nghe nhịp tim của cô còn mở mí mắt của cô ra để xem.
Làm những việc này xong bác sĩ liền lùi lại, dùng nụ cười dè dặt dò hỏi: “Bạch phu nhân có chỗ nào không thoải mái không?”
Hạ Tình ngây thơ lắc đầu: “Không có.”
Nhưng khi bác sĩ nghe những lời của cô vẻ mặt ông trở nên nghi ngờ hơn một chút, ông nhìn cô dò hỏi ngập ngừng nói: “Bạch phu nhân, cô nhìn tôi xem giống người hay là quỷ?”
“…”
Nếu không phải ông ta mặc áo blouse trắng, Hạ Tình quả thực cảm thấy ông ta có bệnh. Vậy mà lại đi hỏi cô câu hỏi ngớ ngẩn như thế. Trong tiềm thức của cô, cô thu người lại nhìn khuôn mặt ông ta đầy cảnh giác.
“Đương…đương nhiên là người rồi, sao lại hỏi như vậy?”
Bác sĩ và y tá bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cau mày bối rối giống như cảm thấy việc cô nhìn ra ông ta là người là việc không thể…
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc nữa, còn Hạ Tình thì dựng tóc gáy như nhìn phải quái vật. Như để chứng minh bản thân mình không phải quái vật, cô mở một đôi mắt trong veo nhìn ông. Bác sĩ nhanh chóng nhận ra nhìn như vậy có vẻ bất lịch sự, bối rối ho một tiếng, nhìn những y tá xung quanh với vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười với cô: “Bạch phu nhân nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ gặp cô sau.”
“Ồ, cái kia…”
Lời của Hạ Tình còn chưa nói hết, một nhóm bác sĩ và y tá đã vội vã rời khỏi phòng.
Cô bây giờ càng lúc càng mơ hồ, tại sao những bác sĩ và y tá này nhìn cô một cách kì lạ vậy? Với lại bọn họ vậy mà gọi cô là Bạch phu nhân? Cô còn chưa từng kết hôn, sao có thể trở thành Bạch phu nhân được?
Những câu hỏi này lần lượt hiện lên trong đầu cô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được, nghĩ cũng không biết đã qua bao lâu rồi thì có mấy tiếng gõ cửa không nhẹ cũng không nặng vang lên. Cô tưởng là bác sĩ đi rồi quay lại, đang định gọi vào, thì người bên ngoài đã vặn nắm cửa rồi.
Người tới không phải bác sĩ!
Hạ Tình sửng sốt khi nhìn thấy người đàn ông này. Người này, không phải chính là người đàn ông vừa xuất hiện trong kí ức của cô đối xử với cô vô cùng dịu dàng đó sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương