Sủng Mị

Chương 1853: Cứu vớt thế giới



Trên mặt Thiên Yêu ma tổ rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ.

Nhiệt độ bên trong Xích Hỏa Diệu Nhật quả thật kinh khủng chí cực.

Hơn nữa, Thiên Yêu ma tổ vốn bị ánh sáng Xích Hỏa Diệu Nhật khắc chế, ở khoảng cách này làn da hắn dần dần khô héo, toàn thân xuất hiện dấu vết bị phỏng nặng nề.

Xích Hỏa Diệu Nhật chính là lực lượng duy nhất có thể giết hắn, ngay lúc này nội tâm Thiên Yêu ma tổ cực kỳ sợ hãi, điên cuồng cắn xé Sở Mộ cố gắng giãy thoát ra ngoài.

Nhưng Sở Mộ không chỉ giữ chặt thân thể Thiên Yêu ma tổ, mà còn khống chế linh hồn hắn.

Bọn họ tu luyện tới cấp bậc này, cho dù thân thể nát bấy triệt để cũng không thành vấn đề. Chỉ cần một luồng tàn hồn chạy thoát cũng có khả năng hồi sinh, vì thế Sở Mộ sẽ không cho Thiên Yêu ma tổ có cơ hội chạy thoát.

"Vù vù vù vù vù vù!"

Liệt diễm đập vào mặt, trước mắt hai người xuất hiện cảnh tượng tráng lệ.

Biển lửa quay cuồng kéo dài vô tận, sóng lửa hắnng hổi không ngừng công kích bọn họ.

Lúc này bọn họ đã có thể nhìn thấy bề mặt gồ ghề của Xích Hỏa Diệu Nhật, đại địa phía dưới chảy xuôi dung nham đỏ rực.

Sở Mộ vẫn đang tăng tốc bay tới Xích Hỏa Diệu Nhật,

"Ầm!"

Đột nhiên thân thể hắn chao đảo một vòng, tựa như vừa mới xuyên qua một tầng cấm chế.

Tầng cấm chế nơi này vô cùng mỏng manh, Sở Mộ cảm giác giống như tiến vào một thế giới khác.

Thiên Yêu ma tổ vào lúc này đã nổi điên rồi, móng vuốt và răng nanh cơ hồ phá nát thân thể đối phương, máu tươi dung nham tuôn trào xối xả.

Chẳng qua là năng lượng Xích Hỏa mãnh liệt từ từ bao quanh hai người, Sở Mộ chỉ cần bảo vệ linh hồn hoàn hảo là tốt rồi, thân thể mất đi sẽ tạo lại vô cùng đơn giản.

Về phần Thiên Yêu ma tổ không có dễ chịu như vậy, hắn là cường giả vô địch tại nhân gian, cường đại đến mức có thể uy hiếp Thiên cung tồn vong.

Nhưng ở trong thế giới Xích Hỏa Diệu Nhật, liệt diễm thần thánh thiêu đốt Thiên Yêu ma tổ khổ sở không chịu nổi.

Từng đợt sóng hỏa diễm không ngừng tràn tới đốt cháy thân thể hắn, bắt đầu từ làn da nứt nẻ, xương cốt hòa tan bốc lên sương khói xanh đen quỷ dị.

Cho dù thực lực mạnh mẽ đến mức nào cũng không thể so sánh với Xích Hỏa Diệu Nhật, huống chi bản thân Thiên Yêu ma tổ rất là kiêng kị hỏa diễm.

Sở Mộ không cho Thiên Yêu ma tổ có cơ hội chạy thoát, hai tay vận lực ném hắn xuống bề mặt Xích Hỏa Diệu Nhật.

Mặt ngoài Xích Hỏa Diệu Nhật toàn là đại địa nứt nẻ và dung nham nóng chảy.

"Ầm ầm!"

Sở Mộ nhanh chóng đuổi theo thân ảnh Thiên Yêu ma tổ, cả hai cắm đầu lao xuống biển dung nham đỏ rực. Trong lúc nhất thời bề mặt Xích Hỏa Diệu Nhật dâng lên từng đợt sóng lửa quay cuồng.

Sóng lửa lan tràn đánh tới Ngân hà, lực lượng hỏa diễm lập tức hòa tan tất cả vẫn thạch và tinh thể ngăn cản đường đi của nó.

Mặt trời rực sáng chói mắt chiếu xuống tận nhân gian, đám mây hắc ám cũng bị xua tan vài phần. Quân đoàn Thiên Yêu Ma đang tiến công thế giới nhân loại vội vàng tránh xuống dưới lòng đất.

Trời đã sáng.

Thế giới nhân loại trải qua nhật thực kéo dài cơ hồ đã quên mất ánh sáng mặt trời, tất cả mọi người vốn đang tràn ngập tuyệt vọng đối mặt với yêu ma khát máu.

Vào lúc này, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đại địa, tuy chỉ là tia sáng mỏng manh nhưng nó giúp cho bọn họ thấy được cơ hội sinh tồn.

Ánh sáng dần dần rõ ràng hơn, mọi người cố gắng mở mắt ra nhìn lên trời cao, khuôn mặt hưng phấn cảm thụ nhiệt độ ấm áp.

Lãnh thổ phương bắc.

Sở Thiên Mang nhìn thấy quân đoàn Thiên Yêu Ma tản đi thật nhanh, lúc này mới thu tay lại nhìn lên Xích Hỏa Diệu Nhật.

Tia sáng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh cương nghị của hắn có phần tang thương.

Diệp Khuynh Tư cũng im lặng nhìn thẳng vào vầng sáng chói mắt kia.

Nhật thực cuối cùng đã kết thúc rồi sao? Ánh mặt trời lại chiếu rọi đại địa?

Nhưng mà tại sao Diệp Khuynh Tư lại có cảm giác thấy được bóng lưng Sở Mộ ở đâu đó trên kia?

Hình như hắn đang bay đi cách nàng càng lúc càng xa. Bạn đang xem tại -

Đây là ảo giác, hay là dự cảm?

Nhân gian đại địa, vạn vật sinh linh lại được ánh nắng tẩy lễ. Tất cả thực vật, yêu thú bắt đầu rời khỏi hang động nghênh đón vầng sáng ấm áp chiếu xuống.

Người dân tại Tranh Minh đại địa, Ô Bàn đại địa, vô số cương thổ cũng rời khỏi hầm ngầm, ai nấy mừng rỡ nhảy múa trên đường phố, thanh âm reo hò vang vọng một góc trời.

Bọn họ cảm giác giống như trời đất khô hạn mười năm bỗng nhiên mưa lớn một trận.

Trên thực tế, tất cả mọi người trải qua nhật thực uy hiếp mới cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của ánh sáng mặt trời. Người đời vốn thế, thông thường phải mất đi rồi mới biết được cái gì là quý giá.

Ánh sáng ấm áp phủ khắp đại địa trong nháy mắt, xua tan ám ảnh kinh hoàng trong lòng mọi người.

Chẳng qua là bọn họ không biết rằng phía trên Xích Hỏa Diệu Nhật đang có một người liều mạng chiến đấu vì thế giới sinh tồn.

"Ầm ầm ầm!"

Dung nham Xích Hỏa Diệu Nhật bắn lên hỗn loạn.

Thân thể Sở Mộ đã bị thiêu đốt thê thảm, nhưng hắn vẫn nắm chặt cổ họng Thiên Yêu ma tổ.

Thiên Yêu ma tổ cũng không khá hơn bao nhiêu, thân thể hắn dần dần hòa tan, hỏa diễm nóng rực trực tiếp công kích linh hồn hắn.

Linh hồn Thiên Yêu ma tổ cực kỳ ương ngạnh, mặc cho sóng lửa không ngừng tràn tới vẫn ra sức chống đỡ.

Một hồi lâu sau, Thiên Yêu ma tổ từ bỏ thể xác e ngại hỏa diễm, chỉ còn giữ lại một luồng linh hồn bay ra ngoài tìm đường chạy trốn.

Sở Mộ từ trong biển dung nham nhảy ra ngoài, lập tức phóng tới đuổi theo linh hồn Thiên Yêu ma tổ.

Linh hồn Thiên Yêu ma tổ đã bay đi một đoạn khá xa, hắn phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Nếu không, linh hồn hắn cũng sẽ tan biến trong phút chốc nữa thôi.

Linh hồn Thiên Yêu ma tổ bay đi rất nhanh, Sở Mộ dốc toàn lực cũng chỉ giữ vững khoảng cách với hắn.

Điều này làm cho Sở Mộ nóng lòng như lửa đốt, mặc dù bản thân hắn cũng bị hỏa diễm gây thương tổn trầm trọng.

Không thể để cho tên kia chạy trốn, nếu không hậu hoạn khôn lường.

Sở Mộ vẫn tiếp tục đuổi theo, thoáng cái cả hai đã bay ra tầng ngoài bình lưu Xích Hỏa Diệu Nhật.

Bỗng nhiên Sở Mộ phát hiện linh hồn Thiên Yêu ma tổ không thể chạy đi xa hơn, hình như hắn đang bị thứ gì đó ngăn cản đánh văng ngược trở lại.

"Rống rống rống!"

Linh hồn Thiên Yêu ma tổ gầm lên điên cuồng, dùng lực lượng còn sót lại công kích tầng cấm chế vô hình kia.

"Ầm ầm ầm ầm ầm ~!"

Lực lượng Thiên Yêu ma tổ công kích vô cùng kinh khủng, mỗi lần va chạm đều dẫn phát sóng lửa chấn động ra xa ngàn vạn dặm.

Cái tên ác ma này chỉ còn lại một luồng linh hồn vẫn còn thực lực mạnh mẽ khiến cho người ta khiếp sợ.

Hắn không ngừng công kích khu vực phía trước mặt, chính là bức tường vô hình này đã ngăn cản hắn chạy trốn.

Thấy linh hồn Thiên Yêu ma tổ không có cách nào rời khỏi Xích Hỏa Diệu Nhật, Sở Mộ chợt nhớ tới thời điểm tiến vào Xích Hỏa Diệu Nhật hình như xuyên qua một tầng cấm chế nào đó.

Tầng cấm chế mỏng manh này tiến vô dễ dàng, nhưng không có cách nào chạy ngược trở ra.

"Phong ấn vĩnh viễn sao?"

Lúc này trong đầu Sở Mộ đã nhớ tới lời nói của Nhân mẫu lúc nãy.

"Chính là tầng cấm chế này đã phong ấn Hắc Yểm ma tổ vĩnh viễn?"

"Tên kia đã bị Hắc Hỏa Diệu Nhật giam cầm bao lâu?"

Nhìn thấy linh hồn Thiên Yêu ma tổ còn đang điên cuồng công kích tầng cấm chế bên ngoài Xích Hỏa Diệu Nhật, Sở Mộ cũng không đuổi theo nữa, thay vào đó ánh mắt hắn dần dần ảm đạm.

Linh hồn Thiên Yêu ma tổ chịu không nổi nhiệt độ nơi này, cho nên không cần Sở Mộ động thủ. Chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ tự động biến mất khỏi thế giới này.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...