Sủng Phi Là Thôn Nữ Không Dễ Trêu Chọc

Chương 4: Trấn Thanh Thuỷ



Ngược lại với Lý thị, Tống Hoa lại vô cùng phấn khích chạy đến tóm lấy nhưng chú lợn nô đùa:

"Tỷ tỷ, chúng ta nuôi lớn những con lợn này được không? Bọn chúng còn nhỏ như vậy không có mấy thịt."

Tống Tương xoa đầu Tống Hoa nở một nụ cười ấm áp:

"Được! Để đệ nuôi chúng!"

Nàng cũng có ý định nuôi lớn ba con lợn rừng nhỏ này nếu Tống Hoa thích thì nàng để cho cậu nuôi.

"Thật tốt quá!"

Được tỷ tỷ đồng ý cho nuôi lợn rừng nhỏ, Tống Hoa vui mừng nhảy nhót reo hò.

Sở Tiêu ngồi dậy, dựa vào đống cỏ khô, nhìn qua khe cửa thấy con lợn rừng lớn trước mặt Tống Tương, đôi mắt âm u loé lên tia sáng. Hắn lại nhìn đến vết thương đã được băng bó cẩn thận trên ngực, từng lớp, từng lớp vải trắng được quấn kín miệng vết thương, hắn muốn xem vết thương thế nào cũng không thể xem được. Hắn đứng lên mặc áo ngay ngắn lại rồi đi ra khỏi kho củi.

Sở Tiêu bước ra, trên mặt Lý thị hiện rõ bối rối, phút bối rối trôi qua lý thị lo lắng bước tới hỏi thăm:

"Công tử tỉnh rồi, thân thể đã tốt hơn chưa?"

Nhìn thấy phụ nhân mặc y phục vải lanh đang đứng trước mặt mình, Sở Tiêu đoán được đây là mẹ của Tống Tương. Hắn điềm tĩnh đáp lại:

"Đa tạ phu nhân quan tâm, vết thương của tại hạ không còn đáng ngại."

Lý thị quan sát, đánh giá Sở Tiêu thấy hắn lễ phép Lý thị hài lòng nói tiếp:

"Ta chỉ là thôn phụ quê mùa, công tử không cần phải gọi ta là phu nhân.. công tử nên đi nghỉ ngơi tránh cho vết thương nặng thêm."

Nói xong Lý thị xoay người đi đến định kéo con lợn rừng nằm dưới đất vào bếp thì bị Tống Tương cản lại:

"Nương, vết thương người còn chưa có lành đâu, người cũng mau nghỉ ngơi, bữa tối để con nấu!”

Không để Lý thị nói thêm, Tống Tương đã kéo luôn con lợn rừng đi vào bếp chuẩn bị nấu bữa tối. Lý thị xoay lại nạc nhiên khi thấy Sở Tiêu đã đứng ngay bên cạnh mình.

"Công tử, chúng ta qua bên kia nói chuyện."

"Vâng, thưa phu nhân!"

Sở Tiêu không thay đổi xưng hô, nàng cũng không quản nhiều. Sở Tiêu liếc nhìn Tống Tương bận rộn trong nhà bếp rồi đi theo Lý thị đến gian phòng bên cạnh. Trong phòng, Lý thị ngồi trên kháng, nhìn Sở Tiêu thành thật ngồi trên ghế gỗ mà hài lòng mỉm cười rồi hỏi:

"Công tử tên là gì? Nhà ở đâu?"

Chu Tiêu không ngờ Lý thì lại ân cần hỏi han như vậy, hắn thoáng bối rối nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại trả lời:

"Thưa phu nhân, thực sự ta không nhớ mình là ai, tên là gì và đến từ đâu!"

"Cái gì?"

Lý thị ngạc nhiên thốt lên, Chu Tiêu ngượng ngùng nói tiếp:

"Ta chỉ nhớ mình bị thương được Tống Tương cô nương cứu về rồi trị thương giúp, ngoài ra ta không nhớ gì cả."

"Tống Tương?"

Lý thị nghe thấy cái tên này lại sửng sốt, thấy bản thân liên tục thất thố trước người ngoài Lý thị trấn tĩnh lại nói tiếp:

"Thì ra là vậy, công tử cứ ở đây trị thương, tuy nhà chúng ta không khá giả nhưng nuôi thêm một miệng ăn nữa cũng không có vấn đề gì."

Nói đến đây, Lý thị chợt nghĩ đến Tống Tương đang bận rộn dưới bếp, bà nói:

"Công tử ở lại, để ta qua giúp Tương nhi."

Sở Tiêu ngại ngùng đứng dậy khỏi ghế tiễn Lý thị rời khỏi phòng. Lý thị đi khỏi hắn nhìn căn phòng đánh ra một phen. Mái nhà có nhiều lỗ thủng khiến hắn nhăn mặt.

Nửa canh giờ sau Tống Tương bưng nồi thịt kho tàu thơm phức đi vào, nàng thấy Sở Tiêu đang sửa mái nhà, hắn lấy những đoạn gỗ hôm nay nàng chặt mang về buộc lên mái nhà, sau đó dùng rơm phủ kín lên. Lý thị một phen lo lắng:

"Công tử, ngươi còn đang bị thương, sao chúng ta dám làm phiền, mau xuống đi."

Tống Tương đem nồi thịt đặt lên mặt bàn, lạnh nhạt nói:

"Thương thế của ngươi chưa lành, ngươi mau đi xuống."

Sở Tiêu phủ rơm xong cũng từ từ đi xuống. Nhìn thấy thịt trong nồi màu sắc hấp dẫn, mùi thơm phức tỏa ra. Nước miếng hắn ứa ra không ngừng, hắn thất thố nuốt xuống một ngụm.

"Công tử lại đây ngồi xuống."

Lý thị ngồi trên ghế gỗ ra hiệu cho Sở Tiêu ngồi xuống. Tống Tương gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho Tống Hoa, cậu bé nuốt nước miếng ừng ực ánh mắt lộ rõ thèm thuồng như hổ đói. Tống Tương thấy buồn cười xoa đầu cậu bé rồi nói:

"Mau ăn đi trong bếp vẫn còn nhiều."

Con lợn rừng nặng cả trăm cân, rất nhiều thịt, ăn không hết lại không giống như hiện đại có tủ lạnh bảo quản. Tống Tương rửa sạch, ướp muối phần thịt không ăn hết, sau đó đem hong khô, làm như vậy sẽ để được thịt lâu hơn, hàng ngày đều có thịt để ăn.

Sau một tuần, vết thương của Lý thị gần như khỏi hẳn, Tống Tương cũng sửa xong căn nhà tranh dột nát, mở rộng thêm mảnh vườn nhỏ trong sân chuẩn bị trồng thêm rau.

Tống Tương thu gom dược liệu hái từ mấy hôm trước chuẩn bị xuống chợ phiên dưới trấn Thanh Thuỷ bán. Đường đi khá xa nên đi mượn trâu, còn mấy hôm trước Sở Tiêu đã làm xong chiếc xe kéo đơn giản. Sắp xếp xong cả hai người cùng đi xuống trấn Thanh Thuỷ.

Đi hơn một canh giờ hai người họ mới tới trấn Thanh Thuỷ, thị trấn tuy nhỏ nhưng dân cư đông đúc, người qua lại nhộn nhịp, hàng quán hai bên đường dày đặc. Tiếng người hò hét rao bán, tiếng người hỏi mua hàng khiến con phố càng trở lên nhộn nhịp tấp nập.

Đến bãi trống rộng, Tống Tương xuống xe, Sở Tiêu đi cột trâu lại rồi xách theo gùi đựng đầy dược liệu đi theo sau Tống Tương, hắn hỏi:

"Tống Tương cô nương, chúng ta đi đâu trước tiên?"

"Trước tiên đi bán số dược liệu này, sau đó phải đi ăn một bữa no nê rồi tính tiếp."

Sau mấy ngày ở chung với Sở Tiêu, nàng không còn tỏ ra lạnh nhạt với hắn như ban đầu nữa. Nàng cũng thích có một người theo sau phụ giúp nàng làm việc. Tống Tương nhìn vào biển hiệu phía trước khoé miệng cong lên. Sở Tiêu nhìn xung quanh cuối cùng cũng tìm thấy một hiệu thuốc nhỏ tên Kim Ngọc Đường.

"Được, chúng ta đi hiệu thuốc bán dược liệu."

Bước vào hiệu thuốc, tiểu nhị đang ngồi gần cửa ngủ gật, nghe được động tĩnh thì bừng tỉnh dậy thì thấy có hai người đang đi vào; hắn lập tức đứng dậy đón khách:

"Hai người tới khám bệnh hay mua thuốc?"

Tống Tương thong thả đáp:

"Chúng ta tới là để bán dược liệu."

Tiểu nhị nghe xong thì trừng mắt nhìn Tống Tương và Sở Tiêu một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt hắn thay đổi, hắn khinh khỉnh hừ lạnh:

"Hóa ra là bán dược liệu, các ngươi bỏ ra ta xem thử, chỗ chúng ta không cần những thứ vô dụng."

Tống Tương không đáp lại chỉ lạnh lùng ra hiệu cho Sở Tiêu dỡ dược liệu ra cho hắn xem. Tiểu nhị kinh ngạc thốt lên:

"Phù phục thảo! Các ngươi hái nó ở đây vậy?"

Thấy tên tiểu nhị kinh ngạc hét lên, Tống Tương mắng thầm trong lòng: "Đúng là mắt chó nhìn thấp, khinh người quá đáng" – nàng tiến đến đoạt lại thảo dược trên tay tiểu nhị khinh miệt nói:

"Ngươi không cần phải biết ta hái chúng ở đâu, hiện tại lúc này ta không muốn bán cho hiệu thuốc của ngươi."

Rồi nàng cười lạnh quay sang nói với Sở Tiêu:

"Chúng ta đi, chúng ta đến hiệu thuốc khác bán!"

Tống Tương chuẩn bị mang theo dược liệu rời khỏi hiệu thuốc, tên tiểu nhị sốt săng lo lắng gọi ông chủ đến. Tống Tương nhìn người đến là một nam nhân trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Đôi mắt ông ta sáng ngời khi nhìn thấy số dược liệu quý giá trong tay tiểu cô nương. Ông cũng thấy được tiểu cô nương này đang tức giận nên thành thật nói:

"Vị cô nương xin dừng bước, dược liệu phù phục thảo này vừa có tác dụng cầm máu vừa có tác dụng làm tan máu bầm lại hiếm gặp nên đây là loại dược liệu quý. Cô nương định bán cho chúng tôi bao nhiêu?"
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...