Sủng Phi - Triêm Y
Chương 134: Thuần Vu
Edit: Linh Sờ Tinh“Tờ giấy đó đã qua tay ngươi. Là một mật thám được bồi dưỡng tỉ mỉ,ngươi còn không phát hiện ra có gì khác thường thì thiếp làm sao có thểbiết nhiều hơn chứ…?” Mộ Tịch Dao giảo hoạt nháy mắt mấy cái, trong lòng đã có quỷ, đương nhiên sẽ không bình an.Ngũ thị quả nhiên là người thông minh, chỉ cần vừa suy nghĩ một chút đãhiểu. Biết được mình bị tính kế ngay từ đầu, trong giây lát mọi thứ như tan vỡ, không thể nói nổi một câu, máu từ trong cổ họng liên tục tràora.Mộ thị nói mình sẽ càng không thể giải thoát, quả đúng không sai, ứng nghiệm nhanh vô cùng.Điện hạ, đây là nữ nhân mà ngài ưa thích? Khi đối mặt với địch nhân, dù là một kích cuối cùng cũng không mềm lòng.Ngũ thị nhớ tới thân ảnh mà mình luôn chờ đợi, rõ ràng mình rất muốn tới gần nhưng lại bất đắc dĩ không thể không tận lực kiềm chế. Nàng giảngốc tự tay đẩy người ấy ra xa, nên giờ trong lòng chỉ còn lại đauthương.“Điện hạ… điện hạ sẽ không chết… nô tỳ, nô tỳ đã chuẩn bị tốt giải dược”.Đã sắp chết, liệu câu giải thích muộn màng này Mộ thị có chuyển đến tai điện hạ hay không, dù chỉ được hắn cảm thông một chút cũng tốt.Mộ Tịch Dao thấy ánh mắt mong mỏi của nàng ta thì hiểu rõ sâu trong lòng nữ nhân này có một sự áy náy không cách nào nói rõ được với Tông ChínhLâm.Tuy rằng nàng ta động tình với hắn, nhưng lại muốn hủy diệt nữ nhântrong lòng hắn và con nối dòng của hắn. Hành động này chắc chắn sẽ làmhắn hận nàng nên nàng lo sợ không yên.Mộ Tịch Dao cau mày, không biết là mình nên có cảm giác gì. Loại tìnhtiết bi kịch thế này, nàng rất không thích. Thế nhưng người này lại cómột trái tim thuần túy sạch sẽ đối với tình cảm. Điểm này Mộ Tịch Dao tự nhận mình không làm được.Tròng mắt của Ngũ thị dần dần tan rã, năm ngón tay xanh tím nắm chặtthành ghế cũng dần dần buông lỏng, nàng ta cố dùng sức lực cuối cùng,nhìn Mộ Tịch Dao một cái thật sâu.Mộ Tịch Dao thấy nàng ta chết không nhắm mắt, không khỏi lắc đầu tiếcnuối. Mặc dù nàng ấy chưa từng có ý mưu hại Tông Chính Lâm nhưng một khi hắn biết được thân phận của nàng ấy, tuyệt đối sẽ không vì phần chântình này mà thả một lối đi.Thực chất con người Tông Chính Lâm vô cùng bá đạo. Chỉ cần là thứ hắnmuốn, sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy. Điều hắn chướng mắt, cho dù tình sâu như biển cũng sẽ vứt bỏ như giày rách. Đối với Ngũ thị, Tông ChínhLâm từ đầu đến cuối chưa từng để tâm vậy thì làm sao hắn có thể thươngtiếc chút hoàn cảnh bất đắc dĩ của nàng ta chứ?“Đại quản sự, xử lý theo quy củ”. Hậu sự của Ngũ thị Mộ Tịch Dao chẳngmuốn hỏi đến. Cả cuộc đời nàng là một bi kịch, nhưng cái bi kịch này lại làm nàng chán ghét chứ chẳng hề thấy đáng thương. Ở Đại Ngụy, nữ tử cócảnh ngộ đáng buồn hơn nàng ta nhiều vô cùng, nhưng những người kháccòn có thể cố gắng sống qua ngày, vì sao nàng ta lại làm chuyện xấu đểsinh tồn chứ. Trương thị cả đời không con, chắc lý do cũng không thiếusinh tồn chứ. Trương thị cả đời không con, chắc lý do cũng không thiếunhờ người này.“Tỷ tỷ, việc này đã xong, thiếp cũng không tiện ở lại”.Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Ngũ thị tắt thở, mới yên lòng. Mọi chuyện thuậnlợi, trong phủ không còn người có ý làm loạn với điện hạ, mình cũng cóthể an tâm điều dưỡng thân thể, sớm ngày sinh con trai trưởng cho điệnhạ.“Hôm nay muội muội vất vả rồi, trên đường cẩn thận một chút”.Ánh mắt của Vạn Tịnh Văn dõi theo đám người Mộ Tịch Dao một lúc lâu, mãi đến khi không thấy bóng nữa, mới chậm rãi thu hồi. Liếc mắt thấy Tô Lận Nhu bị khiêng đi, trong mắt nồng đậm vẻ khinh thường.Cùng là Trắc phi, khí thế của một người có thể đè ngươi xuống tận vựcsâu, còn người này thì ngay cả mặt bàn cũng không lên nổi. Khó trách đến tận bây giờ Tông Chính Lâm cũng không muốn thị tẩm.“Ngày mai Chính phi nhất định sẽ tiến cung, ma ma thuận đường ôm ThànhKhánh vào thăm Thục phi nương nương. Cũng đã hơn một tháng không vàocung thỉnh an, chắc nương nương cũng nhớ”.Bánh bao nhỏ được Thục phi yêu thích, Hách Liên Mẫn Mẫn muốn thừa dịpthân thể nàng không tiện để lôi kéo Thục phi thì làm sao Mộ Tịch Dao cóthể để nàng ta được như nguyện? Vì vậy, sau khi thay mẹ hắn gánh tộiThành Khánh bảo bối lại một lần nữa bị Mộ Tịch Dao đẩy lên trước, trởthành nhóc con vướng víu nhất trong mắt Hách Liên Mẫn Mẫn.****Kỳ thành, trước phủ Tri châu.“Vi thần cung nghênh hai vị điện hạ. Hàn xá đơn sơ, nếu chiêu đãi khôngchu toàn, kính xin nhị vị điện hạ rộng lòng tha thứ”. Tri châu Vương Chí Khuê hạ thấp đầu, cúi lưng ép xuống thực thấp.Tông Chính Minh thu quạt xếp lại, gõ gõ vài cái, ngữ khí rất khoan dung. “Vương đại nhân không cần đa lễ, bản điện hạ cùng Lục đệ chẳng qua làđi qua Kỳ thành, dừng lại một đêm, có chút chuyện quan trọng cần làm.Khách sáo quan cách làm gì, chi bằng miễn đi”. Trong mềm có cứng, ý tứrất rõ ràng.Vương Chí Khuê nghe cũng hiểu ý, hai vị điện hạ không quan sự tâm giả bộ ,xu nịnh trên quan trường, xem ra tiệc tẩy trần buổi tối tổ chức ở TụTiên lâu không có hi vọng rồi, nhanh chóng hủy bỏ, đổi thành gia yếntrong phủ Tri châu mới là thỏa đáng.Tuy vậy, những nỗ lực ngóng trông có cơ hội thân cận cùng điện hạ củanhững đồng liêu có quan hệ với hắn nhất định sẽ tan thành mây khói. Cũng may điện hạ ở tại phủ Tri châu, với hắn mà nói là chuyện tốt. Một mìnhkhoản đãi hai vị điện hạ, cái thể diện này, bình thường có cầu cũngkhông cầu được.“Vi thần đã rõ, buổi tối đành ủy khuất hai vị điện hạ, thưởng thức cơmrau dưa của tệ phủ, kính xin nhị vị điện hạ đừng ghét bỏ”. Vương ChíKhuê hôm nay rất cảm tạ tài nấu ăn của phu nhân nhà mình, hẳn là có thểKhuê hôm nay rất cảm tạ tài nấu ăn của phu nhân nhà mình, hẳn là có thểchống đỡ chút thể diện.“Cơm thường rất tốt”. Tông Chính Lâm chuyển động nhẫn ngọc trên tay trái, coi như là hài lòng với phản ứng của hắn.“Vậy vi thần liền lui xuống dưới chuẩn bị, nếu hai vị điện hạ mệt mỏi,trong phòng đã chuẩn bị nước ấm”. Vương Chí Khuê là người thận trọngtrầm ổn, thu xếp mọi chuyện cực kỳ hợp lý.“Ngũ ca, tắm rửa nghỉ ngơi cho lại sức, lát nữa đệ đệ lại đến tìmhuynh”. Tông Chính Lâm quay người rời đi, trong sương phòng Nghiêm ThừaChu đã chuẩn bị những quần áo mà hắn quen dùng để tắm rửa.“Điện hạ, Hách Liên Chính phi và Mộ Trắc phi đều có gửi thư”. NghiêmThừa Chu đưa thư cho Tông Chính Lâm. Chỉ sợ với sức nặng của hai lá thưnày điện hạ cũng không thỏa mãn.Quả nhiên, điện hạ vừa nhận thư lông mày liền giật giật.Tông Chính Lâm đảo qua kiểu chữ quen thuộc của Mộ Tịch Dao, để thư củanàng sang một bên, sau đó mở thư của Hách Liên Mẫn Mẫn ra, cẩn thận đọc.Ngoài việc nói một chút chuyện trong phủ, thì là hỏi han ân cần, bày tỏquan tâm. Cuối cùng nói chuyện để Hách Liên gia tham gia vào binh quyền, ngôn từ có chút thẹn thùng.Tông Chính Lâm đọc xong thư, khuôn mặt không tỏ ra vui buồn. Mở thư MộTịch Dao ra xem, thấy trên phong thư có hai hình nhỏ nàng nghịch ngợm vẽ lung tung, Lục điện hạ thấy rất bất đắc dĩ.Ngay cả viết thư nàng cũng muốn thành một trường phái riêng, chỉ cầnnhìn góc phải bên dưới có vẽ một khuôn mặt cười là biết tâm tình nàngkhông tệ.Tông Chính Lâm mở phong thư ra, một lát sau mặt đã đen lại.Mộ Tịch Dao rõ ràng chỉ viết có nửa trang giấy, sau đó còn dám lấy conhắn ra “gán nợ”. Thấy trên mấy trang giấy là dấu ấn tay và chân củaThành Khánh, Tông Chính Lâm có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Tiểu tử kia nhất định sẽ rất vui vẻ khi được mẹ hắn dạy như thế, hắn chínhlà loại thích mấy trò mới mẻ.Đáng lẽ ra khi nữ nhân và con trai của mình vui vẻ, Lục điện hạ cũngphải lây chút vui vẻ mới đúng, như vậy chứng tỏ quý phủ hòa thuận vuivẻ. Đáng tiếc ,lúc này Tông Chính Lâm lại hận đến ngứa răng, chẳng hềcảm kích cái sự “dụng tâm lương khổ” của Mộ Tịch Dao.Thật đúng là giỏi. Trước khi đi đã liên tục dặn dò nàng không được lườibiếng, nay mới đi đã tìm đương tắt, trộm dùng mánh lới. Mộ Tịch Dao rất thông minh, nhưng mà nàng lại dám khôn vặt với hắn, xem ra nàng thựccòn chưa chịu đủ giáo huấn.Nhưng mà, nàng muốn dùng Thành Khánh để bổ sung phần nợ của nàng nhiềulần sao? Lục điện hạ đúng là quá hiểu Mộ Tịch Dao, đoán là trúng.Tông Chính Lâm đen mặt cất thư đi, nhẹ tháo nhẫn ngọc, khóe mắt lộ ra chút vui vẻ.Tiểu nữ nhân dám cùng hắn đấu ,vậy thì đừng trách hắn đoạt át chủ bài trước một bước.Một lát sau Nghiêm Thừa Chu đến, cầm theo hồi âm của điện hạ nhanh chóng đi làm việc. Trong lòng lại nhủ thầm, rốt cuộc trong thư Dao chủ tửtrêu chọc gì điện hạ, khiến chủ tử dứt khoát như vậy.Trên tay hắn là hai lá thư hồi âm, một phong là thư nhà cho Hách Liêntrêu chọc gì điện hạ, khiến chủ tử dứt khoát như vậy.Trên tay hắn là hai lá thư hồi âm, một phong là thư nhà cho Hách LiênChính phi. Một phong khác Nghiêm Thừa Chu cực kỳ tò mò, là thư gửi choMộ phủ, còn có con dấu riêng của điện hạ. thư có đóng dấu riêng, cónghĩa là cực kỳ quan trọng, không thể khinh thường được.Nghiêm Thừa Chu mới đến chỗ rẽ, dã gặp ngay Ngũ điện hạ dẫn người tới.Tông Chính Minh nhìn thoáng qua hai bức thư trong tay hắn, hai chữ “Mộphủ” bất chợt đập vào mắt, một tia vui vẻ bất giác hiện ra.“Trắc phi nhà ngươi lại phạm tội gì rồi hả?”. Nếu không phải Mộ Tịch Dao lại chọc Lục đệ không vui, thì làm sao Tông Chính Lâm lại điểm danh “Mộ phủ” mà không phải cha vợ “Mộ đại nhân”.Lông mày Nghiêm Thừa Chu nhảy lên, thanh danh của Dao chủ tử cũng đã đến tai Ngũ điện hạ rồi sao? Có một vị chủ tử như vậy, Nghiêm Thừa Chu thực không biết nên trả lời như thế nào.Tông Chính Minh thấy hắn khó xử, vỗ nhẹ quạt xếp trong tay hai cái, cười rất vô tư, “Mà thôi, chuyện của điện hạ nhà ngươi quan trọng hơn, nhanh đi làm đi”. Không biết mấy ngày sau vẻ mặt của nàng sẽ như thế nào.Tông Chính Minh cảm thấy nếu Mộ Tịch Dao tức giận bất bình, vội vàng gửi đến một bức thư “trả lời”, thì hắn cũng sẽ có thể được xem chuyện cườicủa Tông Chính Lâm, có thể trêu chọc một chút cho vui.Bây giờ nàng đã mang thai gần chín tháng, còn một tháng nữa hài tử thứ hai của nàng sẽ ra đời.Nghĩ đến lần đầu gặp nàng khi tuyển tú.. thật đúng nhoáng một cái thời gian đã qua nhiều năm.“Ngũ ca, ở đây”. Tông Chính Lâm mang theo Diệp Khai đi tới, đến gần lại phát hiện thần sắc Tông Chính Minh không đúng.“Đang định tìm đệ”. Tông Chính Minh cười cười, che giấu nỗi lòng.“Chuyện Thục trung…”. Hai người sóng vai đi, thỉnh thoảng trao đổi chútchuyện, nếu như xếp chuyện chuyện đoạt vị, không có sự đối địch, nóikhông chừng hai người có thể thân thiết.“Còn không mau khai ra! Có phải ngươi trộm mang áo choàng gấm da lông của tiểu thư ra phủ đổi lấy tiền hay không?”“Ma ma biết rõ, nô tỳ theo tiểu thư đã bảy năm, sao có thể làm ra chuyện như thế?”Tiếng quát lớn phía trước cắt ngang hai người Tông Chính Lâm. Đây là tiền viện, sao lại có nữ tử ở hành lang nỉ non?“Phía trước là người nào? Thấy điện hạ còn không hành lễ?” Đại quản giaTri châu phủ bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh. Tên nô tài nào không cómắt vậy chứ, thật đúng là xíu quẩy. Sao có thể làm mất mặt trước quýnhân?Bốn người phía trước nghe thấy người đến là điện hạ mà lão gia nhà mìnhcẩn thận hầu hạ, vôi quỳ xuống. Run rẩy thỉnh an thứ lỗi.Tông Chính Lâm vốn không kiên nhẫn với chuyện vặt ở hậu viện, ánh mắtdời đi, đột nhiên lại gắt gao chăm chú nhìn một nữ tử, trong mắt phượnglộ ra vẻ tĩnh mịch khó lường.Hai mắt Tông Chính Minh cũng khóa tại một nữ tử lộ ra nửa khuôn mặt như phù dung.Giống, thực giống. Hình dáng này đúng là giống Mộ Tịch Dao đến bảy támphần, ngoài đôi mắt quá kém, nhưng nếu nhìn thoáng qua sẽ rất dễ nhậnnhầm người.“Ngươi là người nào?” ngoài dự đoán, người đầu tiên chất vấn lại là người trước nay ít nói , Lục điện hạ Tông Chính Lâm .“Điện hạ hỏi ngươi, còn không nhanh trả lời, muốn chết hay sao!”. Ma maquản sự vừa rồi còn hung hăng răn dạy, thấy nàng kia trì độn nhìn hai vị điện hạ đến ngây người, bị dọa vội nàng kéo cánh tay nàng ta, bảo nàngta đáp lời.Người kia hình như rất kinh hãi, trả lời có chút run run, “Bẩm điện hạ… nô tỳ là nha đầu sai sử bên cạnh Tam tiểu thư”.Tông Chính Minh thấy nàng sợ hãi, ngữ điệu hòa hoãn hơn một chút, “Ngươi tên họ là gì, tại sao lại ở đây, vì sao dung nhan không chỉnh tề?”. Búi tóc của Nữ nhân này tán loạn, quần áo nhăn nhúm, hốc mắt còn phiếmhồng. Ánh mắt đảo qua mấy người còn lại phía sau, Tông Chính Minh đạikhái đoán được toàn bộ câu chuyện trong đó.Nha hoàn kia cúi thấp đầu, khàn khàn đáp lời, “Nô tỳ vốn tên Thuần VuDao, nguyên quán ở Mạc Bắc. Sau chiến loạn, bị người bán đến Đại Ngụylàm nô tỳ. Được Tam tiểu thư chọn hầu hạ bên người, đổi tên tiểu Kiều”.Tông Chính Minh cùng Tông Chính Lâm nghe nàng nói lại thân thế xong, cả hai đôi lông mày đều nhíu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
