Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 25:



Ngôn Cảnh Tắc dám trực tiếp come out, cũng là có nguyên nhân.

Cha Ngôn mẹ Ngôn đối với con trai thật sự là rất sủng ái.

Nguyên cốt truyện, nguyên chủ sẽ vào một năm sau come out, mà lúc ấy, cha Ngôn mẹ Ngôn tuy rằng không vui, nhưng vẫn đồng ý.

Nếu như vậy, hắn trước thời gian come out sớm, hẳn là cũng không sao.

Quan trọng nhất chính là, hắn cùng nguyên chủ rốt cuộc không giống nhau, hắn yêu cầu một cơ hội thay đổi, mà tình yêu, chính là một lựa chọn rất không tồi.

Học tra vì tình yêu biến thành học bá, thật tốt nhỉ?

“Con con con…” Cha Ngôn trước đó sớm đã có suy đoán, hiện tại nghe được con trai thừa nhận, kỳ thật cũng không quá giật mình, nhưng phẫn nộ là không thiếu được.

Con của ông thế mà lại thích nam nhân!

“Cha, thực xin lỗi, nhưng con thật sự thực thích Trình An Tu.” Ngôn Cảnh Tắc ngoan ngoãn nhận sai.

Mấy năm nay vẫn luôn theo chân bọn họ đối nghịch, cũng không chịu ngoan ngoãn cùng bọn họ nói chuyện, đột nhiên con trai hướng bọn họ xin lỗi… cha Ngôn mẹ Ngôn đều sửng sốt.

Bọn họ trước kia thất lạc một đứa con, thế cho nên lúc Ngôn Cảnh Tắc sinh ra, không hẹn mà cùng quyết định, tương lai không cầu mong con có tiền đồ cỡ nào, chỉ cần con được vui vẻ sống là được.

Hiện tại người trẻ tuổi, cái dạng gì cũng có, bạn cùng lứa tuổi bọn họ, có người nguyên nhân vì hài tử không chịu kết hôn hoặc là ngỗ nghịch phát sầu, bọn họ cũng làm qua chuẩn bị tâm lý một chút rồi.

Nhưng khi gặp gỡ vấn đề không khác biệt lắm, bọn họ vẫn là có chút khó tiếp thu.

“Con đang ổn, sao lại tự nhiên thích con trai?” cha Ngôn buồn bực.

“Con vẫn luôn thích con trai, nhưng mà con trước kia thích chính là Trang Cao Hàng.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Cái gì?” cha Ngôn cả kinh. Hôm nay ở trường học, cha Ngôn không đem chuyện Trang Cao Hàng gọi điện thoại cho ông vào trường nói ra, là xem trên mặt mũi phụ thân Trang Cao Hàng.

Nhà làm chính trị, cha Trang Cao Hàng ngồi ở địa vị cao, cha Ngôn không vui vì chuyện như vậy mà đối địch với người ta. Nhưng dù vậy, ông cũng cho Trang Cao Hàng một cái nhãn dán “không thể thâm giao”.

Kết quả… Con của ông thích Trang Cao Hàng?

Nghĩ đến trước kia bộ dáng con mình đối với Trang Cao Hàng nói gì nghe nấy, mặt cha Ngôn đều đen đi.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này lại nói: “Con vẫn luôn thật thích Trang Cao Hàng, trước đó nhất định phải học Nhất Trung, nhất định phải vào lớp một, cũng là vì Trang Cao Hàng. Cha, kỳ thật học chữ Trình An Tu, con tự mình viết thư tình, chuyện này… Cũng cùng Trang Cao Hàng có quan hệ.”

Ngôn Cảnh Tắc đem gút mắc của nguyên chủ và Trang Cao Hàng, nói thẳng ra với cha Ngôn.

Hắn cũng không biết hôm nay cha Ngôn mẹ Ngôn là Trang Cao Hàng gọi tới, cũng không biết cha mẹ đã có ý kiến với Trang Cao Hàng, hắn làm như vậy, là hy vọng cha mẹ – vẫn luôn thật thích Trang Cao Hàng, về sau đừng bị Trang Cao Hàng lừa.

Hắn không muốn thời điểm đối phó Trang Cao Hàng, lại bị chính cha mẹ mình ngăn trở!

“Trình An Tu thành tích vẫn luôn so với Trang Cao Hàng tốt hơn, Trang Cao Hàng thật tức giận, bảo con đi câu dẫn Trình An Tu…” Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi nói, nhưng chưa nói chuyện Trình An Tu thích hắn: “Trình An Tu chỉ biết học tập, căn bản không để ý tới con, con lại muốn cho Trang Cao Hàng cao hứng, liền ở trong group nói những lời này nọ…… Lúc ấy Trang Cao Hàng bảo con muốn lấy chứng cứ Trình An Tu thích con, con lấy không ra, lại học bút tích của Trình An Tu, viết thơ tình……”

“Mày vậy mà làm ra được loại chuyện này!” cha Ngôn nổi giận.

“Cha…” Ngôn Cảnh Tắc lấy lòng mà hướng tới phụ thân cười cười: “Con đây không phải đã sửa lại sao! Con cùng Trình An Tu ở chung nhiều, cảm thấy Trình An Tu so với Trang Cao Hàng càng tốt hơn, sẽ không cùng Trang Cao Hàng thông đồng làm bậy nữa, ngày hôm qua Trang Cao Hàng bắt con kêu Trình An Tu tới tham gia sinh nhật, lại canh lúc Trình An Tu không tốt mà chụp ảnh lại hại Trình An Tu, con liền cố ý giả bộ phối hợp, buổi sáng nay, cũng cơ trí mà phá hủy âm mưu của Trang Cao Hàng!”

“Nếu không phải tại mày, người ta có thể làm ra cái âm mưu như vậy nhằm vào Trình An Tu sao? Mày nói coi mày có phải ngốc không con? Bộ dáng này, bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền!” cha Ngôn nhịn không được hoài nghi, trước đó ông chỉ nghĩ miễn con trai có thể sống vui vẻ là được, có phải là sai rồi không?

Con ông thật muốn cùng Trang Cao Hàng hãm hại Trình An Tu, này không phải hại Trình An Tu rồi sao?!

“Cho nên, con sửa đổi, con hiện tại thích Trình An Tu, con muốn vào lớp một, cha giúp con mời vài lão sư về đi!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Lão sư tốt dễ mời vậy chắc? Hơn nữa con bỏ bài nhiều như vậy, còn có thể bổ sung về sao?” cha Ngôn hỏi.

“Đương nhiên có thể bổ sung trở về, cha, người không phải vẫn luôn nói con là thông minh nhất sao?” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn phụ: “……” Tui đây không phải Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi sao?!

Tuy rằng cha Ngôn cảm thấy con mình muốn thi được vào lớp một là không có khả năng, nhưng con trai muốn tiến tới, ông khẳng định không thể ngăn đón.

Cha Ngôn lập tức quyết định đi mời vài lão sư về.

Cha Ngôn đi liên hệ lão sư, liên hệ liên hệ, đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp.

Từ từ, trước đó không phải đang nói chuyện con ông thích nam nhân gì gì sao? Sao lại đột nhiên chuyển qua chuyện mời lão sư rồi?

Thôi, vấn đề tình cảm cũng con ông, trước cứ để đó đi.

Dù sao con ông chắc chắn cũng không vào nổi lớp một, chờ tốt nghiệp cao trung, Trình An Tu vào đại học rồi ông tiêu tiền nghĩ biện pháp đưa con đi, con của ông chắc sẽ ngừng thôi.

Từ từ, con ông trời sinh thích nam nhân, không có Trình An Tu cũng sẽ thích người khác… Cha Ngôn lại rối rắm.

Lúc rối rắm, cha Ngôn cũng không quên gọi Lý thúc tới, dò hỏi sự tình hôm qua phát sinh trong tiệc sinh nhật.

Lý thúc đem chuyện hôm qua nhất nhất nói rõ, lại nói: “Học sinh ụp bánh kem vào thiếu gia rất lễ phép, không giống người sẽ làm chuyện thất lễ như vậy, việc này có khả năng có ẩn tình khác.”

“Đó là Cảnh Tắc tự ụp mình mặt mình đấy.” cha Ngôn nói. Sau khi nghe Lý thúc nói chuyện phát sinh hôm qua, ông đối với toàn bộ lời con trai nói cũng đã tin.

Trong lúc nhất thời, cha Ngôn đối với Trình An Tu càng thêm áy náy.

Người ta đang hoàng là một người học giỏi nhất khối, bị phụ thân an bài cho ngồi kế một người ảnh hưởng người ta học thì thôi đi, thế mà suýt chút nữa bị tính kế…

Chuyện con trai ông thích nam nhân làm cha Ngôn rất không cao hứng, nhưng bởi vì Trình An Tu quá vô tội, ông không thể hận Trình An Tu được, cũng chỉ có thể hận Trang Cao Hàng.

Tâm tư cha Ngôn*, Ngôn Cảnh Tắc có thể đoán được.

(*vài chỗ tác giả viết nhầm cha Trình nên tớ mạn phép sửa lại, vì nãy giờ chỉ đang nói với cha Ngôn mà thôi)

Hắn đúng là bởi vì hiểu biết cha Ngôn, mới cố tình lưu tờ giấy cho Trình An Tu, bảo Trình An Tu nhất định không thể đem chuyện bọn họ kỳ thật đang yêu đương nói ra.

Hắn sợ Trình An Tu nhất thời đầu óc nóng lên, đem chuyện hai người yêu nhau công khai… Nói vậy, cha Ngôn khẳng định sẽ có ý kiến với Trình An Tu.

Thậm chí, hắn hôm nay diễn một tuồng kịch đều phí công rồi.

Ngôn Cảnh Tắc thu phục phụ mẫu của chính mình xong, lập tức liền tìm sách giáo khoa, ngồi học tập.

Cùng lúc đó, Trình An Tu thừa dịp tan học đi lớp mười tìm người, biết được Ngôn Cảnh Tắc đã về nhà.

Cậu chỉ có thể nhíu mày rời đi.

Học sinh lớp mười nhìn Trình An Tu rời đi, một đám đều nhẹ nhàng thở ra.

“Trình An Tu sao lại tới?”

“Không phải là tới tìm Ngôn Cảnh Tắc gây phiền toái chứ?”

“May mắn Ngôn Cảnh Tắc đi về sớm.”

“Sắc mặt của cậu ta rất khó xem……”

……

Trò chuyện như vậy không nói, còn có đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc, đem chuyện Trình An Tu tới lớp nói cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc hồi phục: “Cậu ấy là tưởng niệm tao, một ngày không thấy như cách ba thu, mới đến tìm tao đó.”

Các đàn em: “……” Lão đại anh thời điểm này, cũng đừng khoác lác nữa được không?

Ngôn Cảnh Tắc bỏ qua đám đàn em, liền tiếp tục học tập.

Nguyên chủ đối với học hành không để bụng, nhưng cha Ngôn mẹ Ngôn đối với việc học của hắn vẫn rất để bụng, bởi vì nguyên chủ còn nhỏ thường quên sách giáo khoa linh tinh này nọ, hắn có sách giáo khoa, cha mẹ còn bảo người ta chuẩn bị mấy bộ.

Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc có yêu cầu, Lý thúc lập tức đem sách giáo khoa hắn học từ nhỏ đến lớn, toàn bộ lấy tới.

Nguyên chủ tiểu học ở một vài niên cấp cơ sở, vẫn là thật không tồi, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn là bắt đầu từ sách giáo khoa lúc nhỏ, chậm rãi xem. Ngày hôm sau, hắn lại lấy một cuốn sách bọc ngoài sách giáo khoa sơ trung, sáng sớm liền cầm bữa sáng nữ đầu bếp trong nhà làm, đi trường học ăn bữa sáng tình yêu.

Nguyên chủ trước kia đưa bữa sáng cho Trình An Tu đã qua bữa sáng một lúc lâu rồi, đều là mua ở bên ngoài.

Bởi vì nguyên chủ đến trường muộn, khi đó Trình An Tu thường thường đã ăn qua bữa sáng rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể đem bữa sáng nguyên chủ đưa lưu lại buổi trưa, giữa trưa ăn cơm.

Bữa sáng mua bên ngoài vốn dĩ khẩu vị đã không hợp ý, chờ đến giữa trưa nguội lạnh lại càng không thể ăn, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy nguyên chủ theo đuổi Trình An Tu thật sự là vô cùng không để bụng.

Hắn thì không như vậy!

Hắn buổi sáng sáu giờ, liền mang bữa sáng tới phòng học lớp một!

Trình An Tu ở bên cạnh ký túc giá giáo viên của trường, nhà bọn họ không nấu cơm, ba bữa đều ăn căn tin, mà cậu luôn năm giỡ rưỡi rời giường, 6 giờ đến phòng đọc sách, học đến 6 giờ 40, lại đi nhà ăn ăn bữa sáng, sau đó trở về tiếp tục đọc sách.

Cho nên, thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đến, cậu còn chưa ăn bữa sáng.

“Trình An Tu.” Ngôn Cảnh Tắc mang theo bữa sáng vào phòng học.

Trình An Tu ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy.

Ngôn Cảnh Tắc có thể tinh tường cảm giác được Trình An Tu thật cao hứng.

Trên mặt hắn tươi cười càng thêm xán lạn, đặt mông ngồi phía trước Trình An Tu, sau đó đem hộp cơm đặt trên bàn Trình An Tu, nói: “Đừng đọc nữa, tới ăn chút gì đi.”

“Chỉ còn một chút…” Trình An Tu nói, cậu tự động sửa soạn lại bút kí cho Ngôn Cảnh Tắc, tối qua thức đến nửa đêm vẫn chưa sửa xong, liền sớm tới trường học làm, hiện tại chỉ còn một chút chưa xong.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thoáng qua, liền biết cậu làm cái gì: “Ăn cơm trước rồi lại viết!

Đây là tôi bảo người chuyên môn làm cho cậu, cậu nhất định phải ăn cho hết nhé.”

Ngôn Cảnh Tắc nói, hướng tới Trình An Tu tà khí cười.

Tim Trình An Tu “thình thịch thình thịch” mà nhảy dựng lên.

“Nhìn xem có thích không.” Ngôn Cảnh Tắc mở ra hộp cơm.

Hộp cơm gồm có sủi cảo chiên, bò bít tết chiên chín và rau dưa salad hoa quả.

Trình An Tu học tập rất vất vả, phải ăn đầy đủ!

Trình An Tu không kén ăn, đương nhiên thích, bất quá cậu ngượng nói, liền cầm lấy đũa yên lặng mà ăn.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, đem ghế dọn đến cái bàn bên cạnh Trình An Tu, cánh tay đặt ở bàn học nâng mặt mình, không kéo lên khóa kéo áo lông, chặn tầm mắt những người khác nhìn qua, sau đó liền bắt đầu làm động tác nhỏ.

Tỷ như dưới bàn sờ sờ tay Trình An Tu gì đó.

Trình An Tu ngoan thật sự, cậu mặt vô biểu tình mà tiếp tục ăn bữa sáng, lại cũng giấu một bàn tay không đem ra, để Ngôn Cảnh Tắc có thể tận tình mà sờ tay cậu.

Ngôn Cảnh Tắc sờ đến cảm thấy mỹ mãn, còn cảm thấy loại cảm giác “yêu đương vụng trộm” này, hơi sảng khoái.

Trong lớp không có mấy học sinh, những học sinh đó tầm mắt còn bị hắn chặn, Ngôn Cảnh Tắc cúi đầu, hôn một cái lên tay Trình An Tu.

Trình An Tu cảm thấy cả người mình đều tê rần, cũng cứng người lại.

Cậu khẩn trương mà cả người đều cứng đờ.

Một lát sau, Trình An Tu đột nhiên đem tay Ngôn Cảnh Tắc cầm lại, dùng ngón tay ở trên mặt khoa tay múa chân gì đó.

Trình An Tu đây là… Muốn ở trên tay mình viết chữ?

Ngôn Cảnh Tắc tò mò Trình An Tu muốn viết cái gì, liền nhìn thấy Trình An Tu ở lòng bàn tay mình vẽ một trái tim.

An Tu nhà hắn, sao lại đáng yêu như vậy!

Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt muốn thơm Trình An Tu một cái, nhưng học sinh bên người, vẫn luôn trộm nhìn bọn họ…

Ngôn Cảnh Tắc yên lặng mà cầm lấy một cái nĩa, đem bò bít tết Trình An Tu đã cắn qua, ăn.

Gián tiếp hôn môi!

Tay Trình An Tu không tự chủ được mà run lên, thời điểm nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt phảng phất mang theo trách móc.

Thật là đẹp mắt!

Chờ Trình An Tu ăn xong, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mỹ mãn mà cầm hộp cơm không rời đi.

Trình An Tu lại nhìn chằm chằm sách vở trên bàn trong chốc lát.

Trên bàn sách vở quá nhiều, làm Ngôn Cảnh Tắc không thể dựa vào gần, tốt nhất cất bớt một chút.

Nhưng mà để một chồng sách vở cao như vậy, lại có thể che đậy tầm mắt…

Trình An Tu rối rắm.

Mấy người tới phòng học lớp một rất sớm kia, cũng rối rắm.

Vừa rồi Ngôn Cảnh Tắc có phải đang ép Trình An Tu ăn bữa sáng hắn mang đến không?

Ngôn Cảnh Tắc tươi cười làm người ta rất sợ hãi, Trình An Tu kia là không dám không ăn?

Bị Ngôn Cảnh Tắc theo dõi, Trình An Tu rất thảm.

Bất quá bữa sáng kia hẳn là rất tuyệt, bọn họ cũng chưa nhìn đến, đã nghe đến hương vị rồi, cũng đói bụng, hiện tại đều đọc sách không vô!

Chuyện ở lớp một Ngôn Cảnh Tắc không biết, hắn đã tới lớp mười.

Học sinh lớp mười “lợi hại” một chút đều là đàn em của Ngôn Cảnh Tắc, vừa tới lớp, Ngôn Cảnh Tắc đã được đám đàn em nhiệt liệt hoan nghênh, những người này một đám còn tới bên người Ngôn Cảnh Tắc dò hỏi, xem hắn có yêu cầu gì không.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tụi bây đem danh sách thành tích thi giữa kỳ lần này, khối mình tìm tới cho tao đi.”

Đám đàn em rất nhanh đem thành tích xếp hàng khối 11 tìm đến.

Chiếm cứ đứng đầu bảng, không hề nghi ngờ là Trình An Tu, hạng hai còn lại là Trang Cao Hàng.

Trang Cao Hàng tâm cạnh tranh rất mạnh, phi thường coi trọng thành tích, học bù lớp học không ít, nguyên chủ còn từng tiêu tiền mời các danh sư, lúc nghỉ hè đi theo y, y muốn học cái gì liền cho y học cái đó… Kết quả y vẫn là thi không qua được Trình An Tu.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thoáng qua, sau đó tìm được thành thích đám đàn em, rồi tìm được thành tích chính mình.

Đám đàn em hắn, ngoại trừ Vu Lê Minh, những người khác thành tích đều không tốt, mà hắn…… Không, nguyên chủ thế nhưng là hạng nhất đếm ngược từ dưới lên.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

“Lão đại, anh nhìn cái gì?” Một đàn em hỏi.

“Tao nhìn xem tao cách Trình An Tu còn xa lắm không.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Lão đại, kỳ thật hai người rất gần, đều là hạng nhất!” Bất quá một người là số dương đệ nhất, còn có một người là số âm đệ nhất.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Học sinh lớp mười thành tích tuy không bằng lớp một, nhưng thời điểm đi học đa phần đều rất nghiêm túc, dù sao nơi này cũng là Nhất Trung.

Nhất Trung lớp chính quy hiệu suất trên 90%, tuyệt đại đa số học sinh học tập đều nghiêm túc.

Vì thế, lúc lão sư giảng bài, lo nhất là Ngôn Cảnh Tắc đang tự đọc sách, nhìn qua là thấy.

Lão sư đang giảng bài đều hết chỗ nói rồi, trước đó bọn họ ngồi trong văn phòng nghe Ngôn Cảnh Tắc tuyên bố muốn thi để về lại lớp một, lúc đó ông và những người khác cũng cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc khẳng định làm không được, nhưng cũng không nghĩ tới hắn mới một ngày đã kiên trì không được…

Lão sư nhịn không được, đi tới bên người Ngôn Cảnh Tắc, muốn biết Ngôn Cảnh Tắc xem sách gì.

Ngôn Cảnh Tắc đang xem sách toán học sơ trung.

Lão sư: “……” Ông nên chỉ trích Ngôn Cảnh Tắc đi học không nghiêm túc nghe giảng cho tốt, hay là nên khích lệ Ngôn Cảnh Tắc biết ôn bài?

Trước đó ông đã xem qua bài thi của Ngôn Cảnh Tắc, gia hỏa này xác thật cần phải bổ sung kiến thức sơ trung lại một chút.

Ngôn Cảnh Tắc trong trường học, vốn dĩ chính là kẻ dị loại, các lão sư yêu cầu duy nhất đối với hắn, chính là không ảnh hưởng những người khác, hiện tại hắn chuyên tâm xem sách giáo khoa sơ trung, cũng không ảnh hưởng đến người khác chút nào, bọn họ đặc biệt vừa lòng.

Học sinh lớp mười vốn dĩ đang nói chuyện ầm ĩ, Trình An Tu vừa đến, mọi người liền an tĩnh, còn không tự chủ được mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Trình An Tu… có phải tới tìm Ngôn Cảnh Tắc gây phiền toái không?

Đang nghĩ như vậy, bọn họ liền nhìn thấy Trình An Tu từng cuốn vở đặt trước mặt Ngôn Cảnh Tắc: “Đây, nội dung bên trong cậu chép một lần, rồi giữ kĩ lấy.”

“Không thành vấn đề!” Ngôn Cảnh Tắc nói, bút ký chính là tâm ý của Trình An Tu, hắn khẳng định phải chép cho tốt, giữ cho tốt!

Người xung quanh đều nhìn mình chằm chằm, Trình An Tu rất ngượng ngùng, lại nghĩ đến không thể để cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc biết chuyện bọn họ, cậu xoay người đi.

Chờ Trình An Tu đi rồi, học sinh lớp mười đồng tình nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Trình An Tu cũng không biết đưa hắn cái gì, lại muốn hắn chép, lại muốn hắn giữ…

Bị Trình An Tu theo dõi, Ngôn Cảnh Tắc rất thảm!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...