Sủng Thê Của Nịnh Thần
Chương 17: Quận chúa Hoa Uy
Nữ tịch (*) dẫn đường đưa bốn người đến cạnh ao sen, vì thời gian còn sớm nên chỉ có lác đác vài người, trái lại sân khấu trong nhà thủy tạ giữa ao sen đã được dựng ổn thỏa, giờ phút này võ sinh ở trên đó đang làm nóng người bằng cách múa thương tua đỏ, nhào lộn hoặc đánh quyền.
(*) Nữ tịch: Tì nữ chịu trách nhiệm dẫn khách đến chỗ ngồi.
Chính chủ chưa tới nên không ai dám vượt quyền để chọn kịch.
Nghê thị và Mạnh Nguyên được dẫn đến một chiếc bàn hình vuông phía trên bên cạnh. Bá phu nhân Đinh gia của phủ Trường Đình bá là Mã thị dẫn theo Tam cô nương nhà bà ấy và ngắm nhìn sân khấu trầm trồ khen ngợi.
Tính ra, hai nhà vẫn đang liên hôn, vì tiểu cô Mạnh Thiên được gả cho con thứ của Mã thị.
Song nếu bàn về giao tình thì chẳng có là bao.
Người hai nhà chào hỏi nhau rồi lại ngồi xuống, hàn huyên vài câu thì không còn gì để nói nữa.
Nghê thị nhìn xung quanh mình, thầm biết vị trí này không cao mấy nhưng bà không bắt bẻ, dù gì đây là buổi lễ chúc thọ tổ thái phu nhân của phủ Bác Vọng hầu, thậm chí đến cả đương kim Thiên tử còn ban thưởng lễ mừng thọ, nghe nói lát nữa Trưởng công chúa cũng sẽ đích thân đến dự.
Mạnh gia chỉ là một Hầu phủ, muốn ngồi vào ghế trên hãy còn xa vời lắm.
Dĩ nhiên, nếu Mạnh Nguyên làm phu nhân đương gia của Mộ phủ thì vị trí ngồi lại là một chuyện khác, thế nhưng niềm vinh dự đó, không phải ai cũng thụ hưởng nổi.
Nói sâu xa hơn, vì đương gia Hầu gia Mộ Hoài nên danh tiếng bên ngoài của Mộ phủ không được xem là tốt mấy.
Kể từ hai năm trước, khi Mộ Hoài được phong làm Tiết soái chỉ huy sứ canh giữ kinh kỳ thì có không ít kẻ đã bỏ mạng bởi tay người này, nhỏ như là chuyện bọn lục lâm thảo khấu ngoài vòng pháp luật gây bạo loạn, lớn như là các quan lại nội các khai quốc công hầu hay hội hè hưởng thụ. Hễ bị chàng để mắt tới, dù không bị gãy xương thì cũng phải bị xé mất một miếng thịt, còn cả chuyện bị tịch thu tài sản và giết cả nhà nơi nơi đều có.
Vì thế nếu có triều thần bị hỏi rằng hắn không muốn giao thiệp với ai nhất thì tất nhiên không ai hơn được Mộ Hoài.
Tuy vậy cũng nhờ tiếng xấu vang xa của Mộ Hoài nên không ai dám công khai bôi nhọ mặt mũi của chàng, chỉ cố gắng hết sức không đến nhà thăm viếng nhưng ít ra cũng cho nữ quyến trong nhà đi ngang qua góp mặt.
Nhìn khách khứa lẻ tẻ trước mắt, Nghê thị biết rằng chưa đến giờ Thìn thì chắc hẳn sẽ không ngồi đủ đầy được đâu.
*
Mặt trời dần dần lên cao, lại lục tục có khách tới. Vì thân phận liên quan đến Mạnh gia nên Nghê thị không quen thân với nhiều người lắm, bởi vậy bà chỉ chào hỏi với vài nhà mình quen biết rồi lại ngồi xuống. Mạnh Nguyên cũng quyết định ngoan ngoãn ngồi làm một vị khách quần chúng luôn.
Thế nhưng có người không muốn nàng được toại nguyện.
Mạnh Nguyên đang cúi đầu nhẹ nhàng uống miếng nước ô mai lạnh thì chợt có một làn váy đỏ thắm thêu một dải tơ vàng lướt qua trước mắt. Vì ống tay áo này khá rộng nên chỉ vừa hất lên đã đụng trúng hoa quả thịnh soạn đang bày trên bàn.
Loảng xoảng, đồ rơi xuống đất rồi lăn đi thật xa. Chủ nhân của tay áo đó cũng dừng bước lại.
Tiểu nha đầu dẫn đường hoảng sợ không thôi, vội vàng dùng khăn lau đi vết bẩn không tồn tại trên người nàng ta: “Quận chúa thứ lỗi, do nô tỳ dẫn chệch đường ạ.”
Quận chúa Hoa Uy trở tay giáng một cái tát: “Ngươi là thứ gì mà dám làm bẩn lễ phục của ta? Ngươi cũng biết đấy, mỗi một sợi chỉ trên tay áo của ta đều được may bằng vàng thật, nếu ngươi không cẩn thận làm hỏng nó thì định mang mấy cái đầu tới bồi thường đây hả?”
Nghê thị và Mạnh Nguyên liếc nhìn nhau, từ cử chỉ của nàng ta họ đã đoán được thân phận của nàng ta. Đây chính là ái nữ của Anh vương điện hạ - con trai thứ ba của Hoàng đế đương triều, cũng chính là vị mà Anh vương muốn gả cho Mộ Hoài.
Hai mẹ con ngầm hiểu không lên tiếng.
Trái lại, một vị phu nhân mới theo phu quân mình vào kinh không lâu bèn mở lời khuyên bảo, có lẽ bà ta đã không nghe thấy tước hiệu mà sử nữ kia vừa gọi.
“Xin cô nương đừng quá tức giận, hôm nay là đại thọ của tổ thái phu nhân Mộ phủ, y phục của ngài không bị hoen ố, cần gì phải trút giận lên đầy tớ của chủ nhà thế kia? Làm vậy sẽ gây tổn thương đến tình cảm và thể diện không tốt đâu...”
Phu nhân kia vốn có ý tốt nhưng quận chúa Hoa Uy mang theo tức giận đến đây nên sao có thể nghe lọt tai được chứ.
“Bà là cái thứ lắm điều rảnh hơi nào mà dám quản việc của bổn Quận chúa?”
Phu nhân nọ bị người bên cạnh kéo lấy, dẫu sao cũng không dám tiếp tục xen vào việc của người khác nữa, chỉ có điều vẻ mặt hơi đặc sắc đôi chút.
Đây vốn chỉ là khúc nhạc đệm, vả lại cuối cùng quận chúa Hoa Uy cũng ngồi vào ghế trên dành cho khách quý.
Nhưng ai ngờ chỉ một lát sau chợt có người đến chỗ Mạnh Nguyên.
Người đến là một cô nương mặc y phục nữ sử, trên cổ tay có đeo một vòng tay bằng vàng, vừa nãy còn đi sau lưng quận chúa Hoa Uy.
Mạnh Nguyên ngước nhìn nàng ta, còn nữ sử kia săm soi lại cực kỳ không lễ độ.
“Mạnh bát cô nương phải không, chủ tử của ta ra lệnh cho ta dẫn cô qua hỏi chuyện, cô mau đi theo ta qua đó đi.”
Nghê thị xụ mặt: “Ngươi là nô tỳ nhà nào, trước khi ra ngoài chưa học quy củ sao?”
Nữ sử kia chớp mắt, nghĩ thầm dẫn người qua đó quan trọng hơn, vì vậy nhún người chào một cái: “Ta là nữ sử trong phủ Anh vương, đặc biệt thay mặt Quận chúa nhà ta đến đây mời Bát cô nương Mạnh phủ lên bàn trên hỏi chuyện. Mời Mạnh bát cô nương đi theo ta.”
Mạnh Nguyên nghiêng đầu nhìn lên ghế ngồi chính, quả nhiên quận chúa Hoa Uy đang hất mặt kiêu căng như một con gà chọi sắp vào trận.
Mạnh Nguyên không hề hoảng sợ, thậm chí còn mỉm cười đáp: “Ta không quen biết Quận chúa nhà cô, vả lại hôm nay cũng không phải Quận chúa đãi tiệc, ta lại hay sợ người lạ nên thứ lỗi vì ta không thể tuân theo.”
Nữ sử kia không ngờ Mạnh Nguyên dám công khai cãi lời nhưng trong đây không có hộ vệ của vương phủ, lại không làm gì được nàng, thế nên nàng ta tức giận giậm chân rồi bỏ lại một câu dữ tợn: “Giỏi lắm, cô cứ chờ đấy.”
Xung quanh mình gần như đã ngồi đầy người, họ đều tỏ vẻ nửa đồng tình, nửa là khinh thường.
Đồng tình là vì quận chúa Hoa Uy khá ngang ngược, nữ quyến trong kinh không ai không biết, không ai không hiểu; còn khinh thường là vì Mạnh gia là cựu thần tiền triều, còn phản chủ cầu vinh mới đổi được tước vị hiện nay.
Mạnh Nguyên một mực làm như không thấy.
Không bao lâu sau, người khởi xướng - quận chúa Hoa Uy hung hăng vênh váo - đích thân đến đây. Nàng ta đứng trước mặt Mạnh Nguyên rồi quan sát nàng từ đầu đến chân một hồi lâu, mới khinh thường cất giọng: “Ta còn tưởng là loại hồ ly dung mạo xuất chúng thế nào mà được Mộ gia xem trọng như thế, hoá ra cũng chỉ là con gà rừng rơi xuống nước thôi...”
Quả nhiên những gì nàng ta nói rất không khách sáo nhưng dường như Mạnh Nguyên vẫn mắt điếc tai ngơ tiếp tục thảo luận mẫu hoa thêu thịnh hành trong mùa xuân này với Đinh tam cô nương bên cạnh.
Nữ sử bị chọc tức vừa nãy thấy chủ tử nhà mình bị thờ ơ thì không khỏi lên tiếng thay chủ tử: “Chủ tử nhà ta đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Mạnh Nguyên còn làm lơ quận chúa Hoa Uy thì sao có thể đáp lại nữ sử kia được. Nàng dứt khoát nhìn lên sân khấu tiếp tục không đoái hoài gì tới họ.
Nữ sử bực tức bước lên đưa tay muốn kéo Mạnh Nguyên đứng dậy: “Quận chúa nhà ta đang đứng mà có lý nào cô lại được ngồi thế hả.”
Tuy nhiên, nàng ta chưa kịp chạm vào tay áo của Mạnh Nguyên thì Tần ma ma bên cạnh Nghê thị đã cản trước mặt và đẩy nữ sử kia ra làm nàng ta phải chao đảo.
“Cô nương này thật không có đạo lý, chủ nhân nhà ta được mời tham gia vào thọ yến của tổ thái phu nhân Mộ phủ, một là không quấy rầy đến sự thanh tịnh của ai, hai là không hề gây chuyện, tại sao không thể an toạ trong bữa tiệc vậy?”
Quận chúa Hoa Uy thấy nữ sử của mình bị thua thiệt, lập tức quắc mắt: “Chỉ với thân phận con gái cưng của Anh vương điện hạ đương triều và là Quận chúa được sắc phong của ta, chẳng những có thể bảo một thần nữ đứng dậy thưa chuyện mà dù ta có muốn cô ta quỳ trước mặt ta khấu đầu vài cái cũng là đúng lẽ.”
Khu vườn rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh hẳn, thậm chí cả trống nhạc trên sân khấu cũng bị đứt đoạn.
Mạnh Nguyên chậm rãi đứng lên, nói với giọng điệu nhạt nhoà: “Hoá ra là Quận chúa đương triều, thứ lỗi cho vừa rồi mắt ta vụng về không nhìn ra được.”
Quận chúa Hoa Uy còn tưởng Mạnh Nguyên đã nhận thua rồi, hừ ra tiếng mũi: “Đã biết ta là ai còn không ngoan ngoãn quỳ xuống khấu đầu với ta.”
Mạnh Nguyên chỉ liếc ra sau lưng quận chúa Hoa Uy chứ không trả lời, thế nên quận chúa Hoa Uy quả quyết đặt tay lên vai Mạnh Nguyên rồi ấn xuống.
Đoàn người chẳng biết đã đứng phía sau từ lúc nào rốt cuộc không nhìn nổi nữa, người đi đầu cầm gậy chống bằng gỗ bàn đào gõ xuống đất: “Quận chúa Hoa Uy phô trương thật nhỉ, giở cả uy phong tới tận phủ Bác Vọng hầu ta rồi, có cần lão thái bà ta khấu đầu vài cái làm lễ với ngươi không?”
Mạnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần phải đối phó với Quận chúa vừa phiền phức vừa ngốc nghếch này rồi.
Nghe tiếng, quận chúa Hoa Uy hậu tri hậu giác quay lại mới phát hiện ra Bác Vọng hầu Mộ Hoài mà người người gọi là tiểu thái tuế đang đỡ tổ thái phu nhân Cố thị đứng trước mặt mình, xung quanh là tất cả thân quyến xa gần và lớn nhỏ của Mộ gia. Trưởng nữ của Hoàng đế - Trưởng công chúa đương triều - cũng ở trong đoàn người từ bao giờ.
Không biết họ đã đứng sau nhìn nàng ta bao lâu rồi.
Quận chúa Hoa Uy thầm kinh hãi, chuyến này phụ vương đã cố ý căn dặn nàng ta phải nghĩ cách làm vui lòng người trong Mộ phủ, nhưng dưới tình hình này e là khó thành rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Bắn ra chất xúc tác đầu tiên, biu~~~
(*) Nữ tịch: Tì nữ chịu trách nhiệm dẫn khách đến chỗ ngồi.
Chính chủ chưa tới nên không ai dám vượt quyền để chọn kịch.
Nghê thị và Mạnh Nguyên được dẫn đến một chiếc bàn hình vuông phía trên bên cạnh. Bá phu nhân Đinh gia của phủ Trường Đình bá là Mã thị dẫn theo Tam cô nương nhà bà ấy và ngắm nhìn sân khấu trầm trồ khen ngợi.
Tính ra, hai nhà vẫn đang liên hôn, vì tiểu cô Mạnh Thiên được gả cho con thứ của Mã thị.
Song nếu bàn về giao tình thì chẳng có là bao.
Người hai nhà chào hỏi nhau rồi lại ngồi xuống, hàn huyên vài câu thì không còn gì để nói nữa.
Nghê thị nhìn xung quanh mình, thầm biết vị trí này không cao mấy nhưng bà không bắt bẻ, dù gì đây là buổi lễ chúc thọ tổ thái phu nhân của phủ Bác Vọng hầu, thậm chí đến cả đương kim Thiên tử còn ban thưởng lễ mừng thọ, nghe nói lát nữa Trưởng công chúa cũng sẽ đích thân đến dự.
Mạnh gia chỉ là một Hầu phủ, muốn ngồi vào ghế trên hãy còn xa vời lắm.
Dĩ nhiên, nếu Mạnh Nguyên làm phu nhân đương gia của Mộ phủ thì vị trí ngồi lại là một chuyện khác, thế nhưng niềm vinh dự đó, không phải ai cũng thụ hưởng nổi.
Nói sâu xa hơn, vì đương gia Hầu gia Mộ Hoài nên danh tiếng bên ngoài của Mộ phủ không được xem là tốt mấy.
Kể từ hai năm trước, khi Mộ Hoài được phong làm Tiết soái chỉ huy sứ canh giữ kinh kỳ thì có không ít kẻ đã bỏ mạng bởi tay người này, nhỏ như là chuyện bọn lục lâm thảo khấu ngoài vòng pháp luật gây bạo loạn, lớn như là các quan lại nội các khai quốc công hầu hay hội hè hưởng thụ. Hễ bị chàng để mắt tới, dù không bị gãy xương thì cũng phải bị xé mất một miếng thịt, còn cả chuyện bị tịch thu tài sản và giết cả nhà nơi nơi đều có.
Vì thế nếu có triều thần bị hỏi rằng hắn không muốn giao thiệp với ai nhất thì tất nhiên không ai hơn được Mộ Hoài.
Tuy vậy cũng nhờ tiếng xấu vang xa của Mộ Hoài nên không ai dám công khai bôi nhọ mặt mũi của chàng, chỉ cố gắng hết sức không đến nhà thăm viếng nhưng ít ra cũng cho nữ quyến trong nhà đi ngang qua góp mặt.
Nhìn khách khứa lẻ tẻ trước mắt, Nghê thị biết rằng chưa đến giờ Thìn thì chắc hẳn sẽ không ngồi đủ đầy được đâu.
*
Mặt trời dần dần lên cao, lại lục tục có khách tới. Vì thân phận liên quan đến Mạnh gia nên Nghê thị không quen thân với nhiều người lắm, bởi vậy bà chỉ chào hỏi với vài nhà mình quen biết rồi lại ngồi xuống. Mạnh Nguyên cũng quyết định ngoan ngoãn ngồi làm một vị khách quần chúng luôn.
Thế nhưng có người không muốn nàng được toại nguyện.
Mạnh Nguyên đang cúi đầu nhẹ nhàng uống miếng nước ô mai lạnh thì chợt có một làn váy đỏ thắm thêu một dải tơ vàng lướt qua trước mắt. Vì ống tay áo này khá rộng nên chỉ vừa hất lên đã đụng trúng hoa quả thịnh soạn đang bày trên bàn.
Loảng xoảng, đồ rơi xuống đất rồi lăn đi thật xa. Chủ nhân của tay áo đó cũng dừng bước lại.
Tiểu nha đầu dẫn đường hoảng sợ không thôi, vội vàng dùng khăn lau đi vết bẩn không tồn tại trên người nàng ta: “Quận chúa thứ lỗi, do nô tỳ dẫn chệch đường ạ.”
Quận chúa Hoa Uy trở tay giáng một cái tát: “Ngươi là thứ gì mà dám làm bẩn lễ phục của ta? Ngươi cũng biết đấy, mỗi một sợi chỉ trên tay áo của ta đều được may bằng vàng thật, nếu ngươi không cẩn thận làm hỏng nó thì định mang mấy cái đầu tới bồi thường đây hả?”
Nghê thị và Mạnh Nguyên liếc nhìn nhau, từ cử chỉ của nàng ta họ đã đoán được thân phận của nàng ta. Đây chính là ái nữ của Anh vương điện hạ - con trai thứ ba của Hoàng đế đương triều, cũng chính là vị mà Anh vương muốn gả cho Mộ Hoài.
Hai mẹ con ngầm hiểu không lên tiếng.
Trái lại, một vị phu nhân mới theo phu quân mình vào kinh không lâu bèn mở lời khuyên bảo, có lẽ bà ta đã không nghe thấy tước hiệu mà sử nữ kia vừa gọi.
“Xin cô nương đừng quá tức giận, hôm nay là đại thọ của tổ thái phu nhân Mộ phủ, y phục của ngài không bị hoen ố, cần gì phải trút giận lên đầy tớ của chủ nhà thế kia? Làm vậy sẽ gây tổn thương đến tình cảm và thể diện không tốt đâu...”
Phu nhân kia vốn có ý tốt nhưng quận chúa Hoa Uy mang theo tức giận đến đây nên sao có thể nghe lọt tai được chứ.
“Bà là cái thứ lắm điều rảnh hơi nào mà dám quản việc của bổn Quận chúa?”
Phu nhân nọ bị người bên cạnh kéo lấy, dẫu sao cũng không dám tiếp tục xen vào việc của người khác nữa, chỉ có điều vẻ mặt hơi đặc sắc đôi chút.
Đây vốn chỉ là khúc nhạc đệm, vả lại cuối cùng quận chúa Hoa Uy cũng ngồi vào ghế trên dành cho khách quý.
Nhưng ai ngờ chỉ một lát sau chợt có người đến chỗ Mạnh Nguyên.
Người đến là một cô nương mặc y phục nữ sử, trên cổ tay có đeo một vòng tay bằng vàng, vừa nãy còn đi sau lưng quận chúa Hoa Uy.
Mạnh Nguyên ngước nhìn nàng ta, còn nữ sử kia săm soi lại cực kỳ không lễ độ.
“Mạnh bát cô nương phải không, chủ tử của ta ra lệnh cho ta dẫn cô qua hỏi chuyện, cô mau đi theo ta qua đó đi.”
Nghê thị xụ mặt: “Ngươi là nô tỳ nhà nào, trước khi ra ngoài chưa học quy củ sao?”
Nữ sử kia chớp mắt, nghĩ thầm dẫn người qua đó quan trọng hơn, vì vậy nhún người chào một cái: “Ta là nữ sử trong phủ Anh vương, đặc biệt thay mặt Quận chúa nhà ta đến đây mời Bát cô nương Mạnh phủ lên bàn trên hỏi chuyện. Mời Mạnh bát cô nương đi theo ta.”
Mạnh Nguyên nghiêng đầu nhìn lên ghế ngồi chính, quả nhiên quận chúa Hoa Uy đang hất mặt kiêu căng như một con gà chọi sắp vào trận.
Mạnh Nguyên không hề hoảng sợ, thậm chí còn mỉm cười đáp: “Ta không quen biết Quận chúa nhà cô, vả lại hôm nay cũng không phải Quận chúa đãi tiệc, ta lại hay sợ người lạ nên thứ lỗi vì ta không thể tuân theo.”
Nữ sử kia không ngờ Mạnh Nguyên dám công khai cãi lời nhưng trong đây không có hộ vệ của vương phủ, lại không làm gì được nàng, thế nên nàng ta tức giận giậm chân rồi bỏ lại một câu dữ tợn: “Giỏi lắm, cô cứ chờ đấy.”
Xung quanh mình gần như đã ngồi đầy người, họ đều tỏ vẻ nửa đồng tình, nửa là khinh thường.
Đồng tình là vì quận chúa Hoa Uy khá ngang ngược, nữ quyến trong kinh không ai không biết, không ai không hiểu; còn khinh thường là vì Mạnh gia là cựu thần tiền triều, còn phản chủ cầu vinh mới đổi được tước vị hiện nay.
Mạnh Nguyên một mực làm như không thấy.
Không bao lâu sau, người khởi xướng - quận chúa Hoa Uy hung hăng vênh váo - đích thân đến đây. Nàng ta đứng trước mặt Mạnh Nguyên rồi quan sát nàng từ đầu đến chân một hồi lâu, mới khinh thường cất giọng: “Ta còn tưởng là loại hồ ly dung mạo xuất chúng thế nào mà được Mộ gia xem trọng như thế, hoá ra cũng chỉ là con gà rừng rơi xuống nước thôi...”
Quả nhiên những gì nàng ta nói rất không khách sáo nhưng dường như Mạnh Nguyên vẫn mắt điếc tai ngơ tiếp tục thảo luận mẫu hoa thêu thịnh hành trong mùa xuân này với Đinh tam cô nương bên cạnh.
Nữ sử bị chọc tức vừa nãy thấy chủ tử nhà mình bị thờ ơ thì không khỏi lên tiếng thay chủ tử: “Chủ tử nhà ta đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Mạnh Nguyên còn làm lơ quận chúa Hoa Uy thì sao có thể đáp lại nữ sử kia được. Nàng dứt khoát nhìn lên sân khấu tiếp tục không đoái hoài gì tới họ.
Nữ sử bực tức bước lên đưa tay muốn kéo Mạnh Nguyên đứng dậy: “Quận chúa nhà ta đang đứng mà có lý nào cô lại được ngồi thế hả.”
Tuy nhiên, nàng ta chưa kịp chạm vào tay áo của Mạnh Nguyên thì Tần ma ma bên cạnh Nghê thị đã cản trước mặt và đẩy nữ sử kia ra làm nàng ta phải chao đảo.
“Cô nương này thật không có đạo lý, chủ nhân nhà ta được mời tham gia vào thọ yến của tổ thái phu nhân Mộ phủ, một là không quấy rầy đến sự thanh tịnh của ai, hai là không hề gây chuyện, tại sao không thể an toạ trong bữa tiệc vậy?”
Quận chúa Hoa Uy thấy nữ sử của mình bị thua thiệt, lập tức quắc mắt: “Chỉ với thân phận con gái cưng của Anh vương điện hạ đương triều và là Quận chúa được sắc phong của ta, chẳng những có thể bảo một thần nữ đứng dậy thưa chuyện mà dù ta có muốn cô ta quỳ trước mặt ta khấu đầu vài cái cũng là đúng lẽ.”
Khu vườn rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh hẳn, thậm chí cả trống nhạc trên sân khấu cũng bị đứt đoạn.
Mạnh Nguyên chậm rãi đứng lên, nói với giọng điệu nhạt nhoà: “Hoá ra là Quận chúa đương triều, thứ lỗi cho vừa rồi mắt ta vụng về không nhìn ra được.”
Quận chúa Hoa Uy còn tưởng Mạnh Nguyên đã nhận thua rồi, hừ ra tiếng mũi: “Đã biết ta là ai còn không ngoan ngoãn quỳ xuống khấu đầu với ta.”
Mạnh Nguyên chỉ liếc ra sau lưng quận chúa Hoa Uy chứ không trả lời, thế nên quận chúa Hoa Uy quả quyết đặt tay lên vai Mạnh Nguyên rồi ấn xuống.
Đoàn người chẳng biết đã đứng phía sau từ lúc nào rốt cuộc không nhìn nổi nữa, người đi đầu cầm gậy chống bằng gỗ bàn đào gõ xuống đất: “Quận chúa Hoa Uy phô trương thật nhỉ, giở cả uy phong tới tận phủ Bác Vọng hầu ta rồi, có cần lão thái bà ta khấu đầu vài cái làm lễ với ngươi không?”
Mạnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần phải đối phó với Quận chúa vừa phiền phức vừa ngốc nghếch này rồi.
Nghe tiếng, quận chúa Hoa Uy hậu tri hậu giác quay lại mới phát hiện ra Bác Vọng hầu Mộ Hoài mà người người gọi là tiểu thái tuế đang đỡ tổ thái phu nhân Cố thị đứng trước mặt mình, xung quanh là tất cả thân quyến xa gần và lớn nhỏ của Mộ gia. Trưởng nữ của Hoàng đế - Trưởng công chúa đương triều - cũng ở trong đoàn người từ bao giờ.
Không biết họ đã đứng sau nhìn nàng ta bao lâu rồi.
Quận chúa Hoa Uy thầm kinh hãi, chuyến này phụ vương đã cố ý căn dặn nàng ta phải nghĩ cách làm vui lòng người trong Mộ phủ, nhưng dưới tình hình này e là khó thành rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Bắn ra chất xúc tác đầu tiên, biu~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương