Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 18: Bữa Tiệc
Sau cả tiếng đồng hồ cô cũng chuẩn bị xong, bước ra trước gương cô cũng không nhận ra chính mình, nhìn cô giờ thật giống thiên thần a. Anh hận không thể giấu cô vào túi áo mình được"Bảo bối em đẹp lắm, chúng ta đi thôi" anh chạy qua ôm eo cô đi ra xeCả 2 đi tới nhà hàng, anh bước xuống xe trước, chạy sang mở của xe cho cô. Đám phóng viên thấy anh xuống xe thì chụp lấy chụp để, lúc anh sang mở cửa xe cho cô, bàn tay nhỏ bé của cô vịn lấy tay anh thì bọn họ ngạc nhiên. Chẳng phải Huỳnh tổng là người rất ghét phụ nữ ở gần sao,vậy mà hôm nay lại sang mở cửa cho cô gái này, tin này ngày mai sẽ là tin nóng nhất ngày. Cô bước xuống xe, chưa thích ứng được với ánh đèn flash nên nhíu mày, lấy tay che mắt. Anh thấy vậy liền ra dấu cho bảo vệ dọn ngay đám người này đi. Anh che cho cô bước vào nhà hàng, hận không thể bỏ cô vào túi để mình anh mới có thể thấy cô, cô quay mặt vào ngực anh, sau 1 lúc thì cả 2 mới vào trong được. Anh dắt cô vào 1 căn phòng"Ngồi đợi anh ở đây, không được đi đâu, lát nữa anh quay lại" anh nhẹ nhàng nói"Ân" Anh hôn cô một cái rồi xoay người đi, anh đi kiểm tra lại lần nữa rồi quay lại chỗ cô, thấy cô nghịch đồ trong phòng thì nở nụ cười"Nhi nhi đi thôi"Cô nghe giọng anh thì quay lại, thấy anh ngoắc cô lai thì chạy ù tới chui vào lòng anh, anh dẫn cô sang bữa tiệc. Mở cửa ra, cô giật mình vì tiếng bắn pháo bông, bước tiếp vào trong, cô thấy dòng chữ "Diệc Phong❤️Vũ Nhi" thì bất ngờ, quay sang anh thì thấy anh cầm tay cô, đeo chiếc nhẫn cưới vào tay cô, rồi anh cũng đeo một chiếc"Nhi nhi, cảm ơn em đã bước vào đời anh" anh cúi xuống hôn cô"Em đồng ý làm vợ anh nha" anh ôn nhu nói"Em đồng ý" mặt cô ửng hồng trả lời anhCả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay. Bữa tiệc diễn ra suôn xẻ, anh dẫn cô đi lấy đồ ăn, sau đó cho cô ngồi ở góc khuất, dặn cô ở yên đó rồi mới đi chào hỏi mọi người. Từ lúc bước vào, cô đã thu hút được rất nhiều ánh mắt giết người, ghen tị của các thiên kim tiểu thư và đặc biệt là sự chú ý của bao nhiêu đàn ông trẻ tuổi. Thấy anh để cô ngồi ở một góc, một cô tiểu thư đã để ý, đợi anh đi xa một chút, cô ta cầm ly rượu vang liền bước tới gần cô, đánh giá cô một chút rồi cất tiếng"Hạng người như cô chỉ đáng làm đồ chơi cho Diệc Phong thôi, chán rồi cũng sẽ vứt. Tôi mới xứng làm phu nhân của cậu ấy" Cô ta là Mân Nhi, con của tập đoàn Võ thị. Ba cô ta và ba anh là bạn thân nên anh nể tình mời họ đi, công ty của ba cô ta tồn tại tới bây giờ là nhờ anh đầu tư không ít Vũ Nhi nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt thì trong lòng đầy khinh bỉ. Cô dáo dác nhìn như tìm ai đó rồi quay lại nói với ả"Cô đang nói tôi sao?""Ở đây chỉ có tôi với cô, không nói chuyện với cô thì với ai" giọng bắt đầu tức giận"Tôi chính là vợ của anh ấy, việc tôi có xứng hay không thì tự tôi biết, không tới lượt cô quan tâm"Cô ta tức giận hất ly rượu vang cầm trên tay lên người cô, cô bị bất ngờ nên né không kịp, bộ đồ cô hứng trọn ly rượu ấy, cô la lên. Mọi người gần đó nghe cô la thì quay lại, thấy cô với chiếc váy bị dính một mảng đỏ lớn trên váy. Mân Nhi chưa dừng lại ở đó, cô ta bước lại nắm lấy tóc cô khiến cô đau điếng, tiếng la thất thanh của cô khiến anh nghe được, chạy lại thì thấy một đám đoong vậy quanh, họ tự động tách đường cho anh đi. Anh thấy cảnh cô bị nắm tóc thì đôi mắt trở nên sắc bén, người hừng hực lửa"Đừng lại ngay cho tôi. Buông vợ tôi ra" giọng đầy uy nghiêmẢ ta buông cô ra, cô chạy ôm anh, úp mặt vào người anh, quay người cô định ôm lên thì thấy váy cô dơ 1 mảng khá lớn, trên mắt còn đọng vài giọt nước mắt, anh càng điên người hơn. Anh quay sang nói với Võ lão gia"Tôi cần lời giải thích cho chuyện này" Nói xong anh ôm cô đi lên 1 căn phòng sang trọng, đặt cô lên giường nhẹ nhàng"Anh xin lỗi. Để em chịu uỷ khuất rồi, là anh không tốt" anh ôm chặt cô"Em sợ lắm" giờ cô vẫn con hơi run, anh ôm cô ở trong lòng thấy cô run nhẹ thì đau lòng, là anh không để mắt tới cô"Anh gọi người mua đồ mới cho em rồi, vào tắm đi kẻo bị bệnh" anh nói với côCô đi vào phòng tắm, 15 phút sau cô nói vọng ra"Phong ơi đồ của em"Cô vừa nói xong thì cửa phòng tắm mở ra, anh bước vào với bộ đồ ngủ"Mặc tạm cái này đi, lát nữa sẽ có đồ.""Anh không xuống tiếp khách nữa sao?" Cô vừa nói vừa mặc đồ vào"Không. Anh sẽ ở đây với em, xong rồi chúng ta về"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương