Sương Đêm

Chương 04 - Part 02



 

Bà Hân trầm ngâm : 

- Từ ngày anh ấy mất đi, tôi dồn hết tình thương cho con . Nuôi con khôn lớn và ước mong con thành đạt . Ước nguyện đã đạt thành, nhưng tôi vẫn chưa vui trọn vẹn , vì Trung Nam vẫn còn long nhong với những cuộc tình vu vơ . Tôi không chê gái thành thị , nhưng đa số họ không sống thật lòng cho tình yêu, chỉ biết chạy theo ảo ảnh và hào nhoáng bên ngoài . Nếu hôm nay Trung Nam không làm giám đốc, không giàu sang, họ có vây quanh Trung Nam không ? Đời là thế đấy. 

- Nhưng trong số những người vì danh lợi cũng có những người thật lòng mà bà. 

- Đúng, đúng . Chị nói không sai. 

Chị Nhu ngập ngừng : 

- Thế cô Bảo Uyên thì sao hả bà ? 

- Cũng đẹp người đẹp nết .. Nhưng hình như Trung Nam nó chỉ dừng lại ở tình bạn. 

- Tôi thấy cô Bảo Uyên yêu cậu Trung Nam. 

Bà Hân hơi cười : 

- Trực giác và cách nhìn của những người phụ nữ như chúng ta cũng hay đấy . Tôi cũng mến Bảo Uyên, nhưng rất tiếc, con bé không có duyên với nhà này. 

- Bà có nghĩ cậu Trung Nam quá kén chọn không ? 

- Có lẽ... sự nghiệp đối với Trung Nam còn quan trọng hơn tình yêu. 

- Theo như tôi thì cậu chủ chưa gặp đối tượng của mình thôi . Đúng đối tượng rồi , bà chuẩn bị đám cưới không kịp nữa là. 

Bà Hân chợt nhìn chị Nhu : - Thế chị có thích Bảo Uyên không? 

- Tôi... 

- Chị hãy nói thật lòng mình. 

- Bạn cậu chủ đến nhà chơi, ai tôi cũng yêu mến cả . Nhưng nếu nói chọn Bảo Uyên là người yêu của cậu chủ , thì tôi chưa nghĩ đến. span>

- Tại sao ? Chị không bằng lòng điều gì đó ở Bảo Uyên à ? span>

- Tôi... Có những điều tế nhị, bà chủ đừng buộc tôi phải nói ra. 

- Thôi được, tôi không ép chị . Nhưng nếu ảnh hưởng đến thanh danh và tương lai của Trung Nam sau này, chị không được giấu tôi. 

- Vâng . Tôi biết rồi. 

Chuông điện thoại chợt reo , chị Nhu nhấc ống nghe : 

- Alô. 

- Nhu hả ? Có Hồng Hân ở nhà không ? 

- Dạ thưa cụ , có ạ. 

Chị Nhu chuyển máy cho bà Hân. 

- Bà cụ gọi. 

Bà Hân cầm máy. 

- Alô . Thưa mẹ. - Còn nhớ bà già này sao ? 

- Mẹ đừng nói vậy mà. 

- Hừ ! 

- Mẹ Ơi ! Mẹ có khỏe không ? 

- Nhờ trời, ta luôn bình an . Đợi các người nhớ đến, chắc ta chết lâu rồi . Thằng Trung Nam đâu ? Hứa về thăm ta sao chẳng thấy ? Đúng là con với cháu. 

- Trung Nam có sắp xếp về thăm mẹ chứ . Nhưng vì gặp vài sự cố nhỏ nên không về nữa. 

- Ta không cần nó về nữa . Cứ ở trên ấy mà lo chuyện của các người đi . Vùng tỉnh lị này không bằng ở thành phố đâu. 

- Mẹ ! Mẹ nghe con nói đã . Dạo này, Trung Nam rất bận , mẹ đừng trách cháu . Tuần sau, con sẽvề thăm mẹ và ở chơi với mẹ lâu hơn. 

- Không gạt bà già này chứ ? 

- Dạ , con không dám. 

- Vậy thì tốt . Ta có rất nhiều chuyện muốn nói cới con đây. 

Bà Hân hỏi thăm. span>

- Mẹ à ! Ngoài ấy có gì thay đổi không ? 

- Ngày nào mà chẳng thay đổi . Cà phê vào mùa nên vợ chồng Lê Hải hơi cực thôi. 

- Mọi người vẫn khỏe hả mẹ ? 

- Ừ. 

Bà cụ khoe : - Ta vừa mới nhận vào nhà một con bé dễ thương . Vừa thông minh và vừa được việc . Có con bé, ta đỡ buồn hơn. 

- Cô ta ở đâu tới hả mẹ ? 

- Con đừng lo về xuất xứ của con bé . Ức Mi xinh đẹp và thật thà lắm . Nhưng cá tính thì không khác gì Trung Nam đâu . Cứng rắn và rất bướng bỉnh. 

- Con bé tên Ức Mi à ? span>

- Ừ . Rất ấn tượng, phải không ? Cuộc sống con bé rất đáng thương, không nhà, không cửa, không người thân , lại là con gái nữa . Ta muốn con và Trung Nam giúp đỡ con bé. 

- Là sao hả mẹ ? 

- Cho con bé đến trường và cho con bé cuộc sống tốt đẹp hơn . Nghe đây, đừng hiểu lầm ý ta . Không phải là ta không lo nổi, nhưng ở thành phố gần gũi người có ăn học như Trung Nam, dù sao vẫn tốt đẹp hơn . Con nghĩ sao ? 

- Nếu mẹ đã yêu mến và tin tưởng con bé như vậy, thì con không có gì từ chối . Nhưng để con gặp con bé qua một lần , mẹ nhé. 

- Nếu mẹ đã yêu mến và tin tưởng con bé như vậy, thì con không có gì từ chối . Nhưng để con gặp con bé qua một lần , mẹ nhé. 

- Ừ . Đó là ý của con . Mẹ đảm bảo một điều là khi gặp con bé, con sẽ mến liền . Không chừng... 

Bà cụ cười vang. 

- Thôi . Chuyện gì tới sẽ tới, nói trước mất hay. 

- Mẹ có bí mật à ? 

- Con thấy vậy ? 

- Vâng. 

- Không sai . Nhưng chưa tới ngày bật mí đâu. 

- Con sẽ chờ. 

- Được thôi, nếu con có kiên nhẫn giống như ta. 

Bà cụ gác máy làm bà Hân ngẩn người . Giận nữa rồi ư ? Tuổi về già cứ y như trẻ con vậy. 

Bà Hân ngả người ra ghế suy nghĩ những điều bà cụ vừa nói. 

Cụ có những ý nghĩ gì nữa đây ? Chẳng lẽ .. Cụ muốn chọn cháu dâu cũng như cụ đã từng chọn ta cho ba của Trung Nam ? 

Mà cụ có con mắt tinh đời thật chứ bộ. . Nếu đã chọn một người con gái nào rồi, thì người con gái đó không chê vào đâu được . Nói vậy thì bà tự khen bà rồi. 

Bà phải công nhận người con gái nào bước vào nhà họ Từ này đều là diễm phúc của họ . Tuy bà sống cô đơn, nhưng trong cô đơn đó không lạnh lẽo mà nó rất nồng ấm, ngọt ngào bên người thân. 

Thêm vào đó, bà còn sự an ủi của cậu con trai quá tuyệt vời. 

Từ Trung Nam, người đàn ông lý tưởng của bao cô gái . Trung Nam thừa hưởng tất cả những đức tính, sự thông minh của cha và nét đẹp của mẹ. 

Bà Hân rất hãnh diện bởi đứa con trai của mình . Trung Nam chưa bao giờ làm bà thất vọng cả. 

Nhưng trong mấy lúc gần đây, bà thấy hơi buồn , vì Trung Nam chưa chịu tìm cho bà một nàng dâu . Cứ mỗi lần đề cập đến chuyện này là hầu như Trung Nam lãng chuyện, việc đủ thứ lý do . Như vậy là thể nào đây ? Chắc bà phải đích thân chọn vợ cho Trung Nam quá . Nghĩ tới bí mật của mẹ chồng, bà Hân tủm tỉm cười . Nghe diễn tả , bà muốn gặp Ức Mi ngay bây giờ . Chị Nhu đứng kế bên thấy bà cười, chị cũng tò mò : 

- Bà chủ có tin vui à ? 

Bà Hân không giấu giếm : span>

- Có thể nói là như vậy . Me chồng tôi đã chấm được một cô gái cho Trung Nam . Bà muốn tôi về Bảo Lộc gặp cô gái ấy. 

Chị Nhu mừng theo : 

- Vậy bà chủ còn chần chờ gì nữa ? 

- Cho nên tôi quyết định tuần sau về ngoài ấy đây. 

- Cô gái mà bà cụ chọn chắc tuyệt lắm . Chúng ta có nên cho cậu chủ biết không thưa bà ? 

Bà Hân xua tay : 

- Không nên . Chị cũng biết Trung Nam không thích mấy cái trò ấy . Chị cứ im lặng để mặc tôi và bà cụ . Nếu đúng là duyên nợ thì đâu vào đấy thôi. 

- Tôi hiểu rồi. 

Bà Hân hỏi : 

- Chị chuẩn bị điểm tâm cho Trung Nam chưa ? 

- Dạ , đã xong. 

Chị Nhu nhíu mày. 

- Đã hơn bảy giờ, cậu chủ không tập thể dục trên sân thượng, vậy cậu chủ đi đâu nhỉ ? 

- Ai nhắc tôi đó, có tôi đây. 

Chị Nhu vừa dứt lời thì có tiếng Trung Nam . Bà Hân và chị Nhu đều quay lại. 

Trung Nam lịch sự trong bộ đồ quần Jean, áo thun ngắn tay đang từ trên lầu đi xuống. 

- Chào mẹ , chào chị Nhu. 

- Chào cậu chủ . Chúc buổi sáng tốt lành ! 

- Cám ơn chị. 

Trung Nam như một đứa trẻ sà xuống bên mẹ : 

- Sao mẹ không chúc gì cho con ? Lời chu"c của mẹ quan trọng với con lắm đó. 

- Nếu con nói lời mẹ quan trọng, vậy sao con bỏ ngoài tao hết ? 

- Mẹ muốn nói gì đây ? 

Bà Hân hất mặt : 

- Mới sáng sớm, con đã làm gì ? 

- Vẫn như ngày nào . Con tập thể dục trên sân thượng. 

- Nhưng con đã khỏe hẳn chưa ? 

Trung Nam gồng tay : 

- Mẹ thấy này, không gì có thể quật ngã con cả. 

- Mẹ biết con mẹ giỏi rồi. 

- Là mẹ khen con đó nghe. 

- Là mẹ khen con đó nghe. 

Bà Hân mắng yêu. 

- Cha mày ! 

Trung Nam phá lên cười . Anh nhìn chị Nhu : 

- Chị và mẹ tôi đang bàn tính gì thế ? Nói trước, không được có âm mưu gì nghe. 

- Cậu chủ quá lo rồi . Tôi và bà chủ nói chuyện phím với nhau thôi. 

- Vậy à ? Có lẽ tôi giỏi suy nghĩ . - Anh xoa bụng - Chị có gì cho tôi ăn không ? Đói bụng quá. 

- Tôi đã chuẩn bị rồi , cậu và bà chủ sang phòng ăn đi. 

Trung Nam đứng lên. 

- Đi mẹ ! Con không thể chịu nổi nữa rồi . Cái bao tử con "biểu tình" quá trời. 

Bà Hân lườm ngang : 

- Đúng là xấu hổ. 

Trung Nam đi với mẹ vào phòng ăn . Vừa ngồi xuống ghế, anh đã nhỏm lên : 

- Thơm quá ! Chị Nhu ! Chị cho tôi ăn gì vậy ? 

Bà Hân nạt nhỏ : 

- Lớn rồi, ngồi xuống đàng hoàng đi nào . Chị N. cho con ăn gì thì chốc nữa biết. 

Trung Nam gãi đầu: 

- Sao hôm nay mẹ khó khăn quá vậy ? 

- Con biết mà. 

- Chẳng lẽ vì... Vừa lúc chị Nhu mang thức ăn ra tới, bà Hân khoát tay : 

- Ăn đi. 

Trung Nam lấy làm thắc mắc khi hôm nay mẹ anh có vẻ khó khăn . Anh cố ý đùa nhưng bà không đùa lại như thường ngày . Trái lại, bà còn cau mày và khó chịu. 

Thường đó là tín hiệu của người bị bệnh . Trung Nam lo lắng ẹ, mà tô hủ tíu Nam vang trở nên vô vị. 

Cố gắng ăn thật nhanh, nhưng Trung Nam chưa kịp buông đũa thì đã nghe bà Hân hỏi : 

- Con chuẩn bị ra ngoài à ? 

- Thưa vâng . Con có hẹn với Thế Khiêm và Chí Tường, nhưng bọn họ chưa tới nên con chưa đi bây giờ . Mẹ có gì muốn nói với con à ? 

- Ừ . Cũng không có gì quan trọng lắm nên không nhất thiết phải rườm rà. 

Trung Nam khoanh tay lại : 

- Con đanh chờ nghe. 

- Bà nội con vừa gọi điện vào lúc nãy. 

Trung Nam hơi nhỏm dậy : 

- Có chuyện gì không mẹ ? 

- Thì cũng là những thắc mắc sao con không về Bảo lộc như đã hứa. 

Trung Nam hồi hộp : 

- Rồi mẹ nói sao ? 

- Gặp một vài trục trặc nhỏ. 

- Chúa ơi ! Bà nội mà biết con bị tai nạn, bà dám vào thành phố lắm à . Căn bệnh huyết áp của bà làm con rất sợ. 

- Nếu con biết sợ thì con đừng nên làm bà nội nổi giận nữa . Xem ra lần này, nội con giận con thật đấy. 

- Không về thăm nội được ư ? 

Bà Hân lắc nhẹ : 

- Đó chỉ là chuyện nhỏ trong sự giận dỗi của nội con. 

- Còn chuyện gì ghê gớm hơn nữa sao ? 

- Con nghĩ đi. 

Trung Nam nhíu mày : 

- Con nghĩ con chưa làm gì cho nội phải giận. 

- Thật ư ? Nội con đang mong muốn ở con điều gì, con có biết không ? Không phải sự giàu sang của con đâu. 

- Vậy... Thôi chết rồi mẹ Ơi ! Lại chuyện nội muốn con sớm tìm cho nội một đứa cháu dâu. 

- Thế con đã làm được chưa ? 

- Con... tại sao nội và mẹ cứ lấy chuyện ấy làm đề tài giận con vậy ? 

Bà Hân nghiêm giọng : 

- Trung Nam ! Năm này con cũng đâu còn nhỏ nữa . Công danh và sự thành đạt không thể đánh mất con . Hãy tìm và xây dựng ình một mái ấm gia đình đi chứ . Nội và mẹ đâu còn thời gian để chờ. 

- Mẹ Ơi ! Chuyện ấy với con lúc này chưa thích hợp đâu. 

- Mẹ Ơi ! Chuyện ấy với con lúc này chưa thích hợp đâu. 

- Vậy bao giờ mới thích hợp ? Năm năm , mười năm hay đợi đến lúc bà nội và mẹ không còn nữa. 

Trung Nam nhăn mặt : 

- Đừng nói vậy mà mẹ . Con nhất định đưa về cho nội và mẹ một nàng dâu ưng ý. 

- Đừng nói vậy mà mẹ . Con nhất định đưa về cho nội và mẹ một nàng dâu ưng ý, nhưng không phải là bây giờ . Hãy cho con thời gian đi. 

- Cho con thời gian, đó không phải là quyền của mẹ . Nội con đã già rồi, những ngày tháng cuối đời đâu còn bao nhiêu nữa . Con không thể làm cho nội con vui lòng sao ? 

- Mẹ Ơi! Chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời người đó . Hai người cưới nhau phải có tình yêu, bây giờ bảo con cưới vợ thì con cưới ai đây ? 

- Bảo Uyên. 

- Mẹ đừng có nhầm lẫn . Giữa con và cô ấy đơn thuần chỉ là tình bạn thôi. 

- Nhưng mẹ không thấy vậy . Bảo Uyên yêu con. 

- Cô ấy yêu con là quyền của cô ấy . Với con, Bảo Uyên mãi mãi là một người bạn. 

- Con khẳng định mình không yêu Bảo Uyên thì con phải làm sao chứ ? Đừng để sự nhầm lẫn kéo dài không hay đâu. 

- Mẹ bảo con phải làm sao đây ? Chẳng lẽ nói thẳng với cô ấy ? Như thế thì không tế nhị cho lắm. 

- Không cần thiết . Trong cách đối xử của con, rồi Bảo Uyên sẽ hiểu. 

Trung Nam chép miệng: 

- Tìm một nửa của mình không phải là dễ. 

- Nếu con tìm không ra thì để bà nội và mẹ tìm cho con. 

Trung Nam xua nhanh: 

- Không thể như thế được. 

- Tại sao ? 

- Phải nói như thế nào đây ? 

Trung Nam ôm đầu: 

- Chúa ơi! Tại sao có những lúc con khó xử như thế này ! 

- Đừng than vãn nữa . Bà nội và mẹ đang chờ đợi câu trả lời của con. Con không làm được thì mọi người phải giúp con thôi. 

Bà Hân liếc con trai xem phản ứng thế nào. Bà thấy Trung Nam nhăn mày có vẻ suy nghĩ, sau đó quyết định nhanh. 

- Cho con hai năm nữa đi, con nhất định làm được. 

- Là con nói đó nghe. 

- Vâng. 

Bà Hân mỉm cười hài lòng 

- Nếu con chịu hứa như vậy thì bà nội đâu có giận con. Nè, tuần sau mẹ về Bảo Lộc đấy, bà nội muốn mẹ lên trên ấy ở chơi lâu lâu một chút 

Trung Nam gật gật 

- Hay đấy ! Bà nội sẽ có người bầu bạn. Để con bảo với tài xế đưa mẹ đi. Nếu con sắp xếp được thời gian, con sẽ sớm về thăm nội. 

- Công việc làm ăn là lâu dài, con đừng để nội con phải giận nữa. 

- Con biết rồi, thưa mẹ. 

Trung Nam vừa dứt lời thì chị Như vào tới : 

- Cậu chủ, bạn cậu đã đến. 

- Chị bảo họ chờ tôi chút nghe. 

- Vâng. 

Chị Như vừa dợm bước đi thì bà Hân ngăn lại : 

- Không cần đâu. Trung Nam, con hãy ra với bạn của con đi. 

- Nhưng còn … 

- Mẹ chỉ có bấy nhiêu lời, không còn gì nữa. Con nhớ đừng quên buổi nói chuyện hôm nay. 

- Vâng. 

Bà Hân quay sang chị Nhu : 

- Chị xem chúng nó có cần gì không. 

- Dạ. 

Trung Nam đứng dậy : 

- Mẹ nghỉ ngơi nhé. 

- Chúc con vui vẻ. 

- Cám ơn mẹ .
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...