Suỵt! Ngoan Ngoãn Chút Nào
Chương 19: Về nhà anh
Triệu Kỷ xử lý công việc đã về nhà từ trước, cậu ta đang ở trong nhà bếp rót cốc sữa uống thì nghe thấy tiếng bước chân, nhận ra chắc là anh đã về mới bước ra xem.
Đặng Tần Nhiên bế Tâm Châu sắc mặt hầm hầm đi thẳng lên lầu, nhìn một màn này Triệu Kỷ tròn hai mắt cái vẻ mặt này của anh Đặng hình như đang rất tức giận còn ôm cô trong lòng, cậu ta cũng để ý thấy nét mặt của cô cũng không ổn không được tự nhiên biểu cảm này là đang sợ hãi hay sao?
Là tên nào dám chọc đại ca tức giận?
Anh bế cô đi vào trong phòng ngủ của mình, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, dù anh đang tức giận nhưng anh không vì nở để nó lấn át bản thân mình làm ra hành động tổn thương đến cô.
Đặng Tần Nhiên có thể tự hành hạ bản thân đến thương tích đầy mình cũng không nỡ làm cô đau dù một chút.
Anh quay người định đi ra khỏi phòng, thì giọng nói của cô vang lên, bước chân anh dừng lại.
" Đặng Tần Nhiên! Anh làm sao vậy? Đừng như vậy, đừng làm em sợ. "
Đôi vai vững chãi gồng gánh mấy chục năm giờ đang cố gắng chống đỡ, hai hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
" Anh khiến em sợ sao....anh xin lỗi.... "
Nói xong anh rời khỏi phòng để cho Phạm Tâm Châu ngồi trên giường ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh xa dần, anh đi tới phòng luyện tập.
Đặng Tần Nhiên cởi bỏ chiếc áo sơ mi lịch sự trên người, bước tới bao cát rồi vung quyền liên tiếp vào mặt bao, mỗi lần đấm tới lực đạo đều tăng dần, anh muốn dùng cách này để trút bỏ cơn giận dữ trong lòng.
Tâm trạng anh nặng nề phức tạp, trong lòng anh đang rất rối, vừa nãy khi chạm mặt với Trần Tuyết Mai anh đã suýt không kiềm chế được mà muốn giết người, nhìn khuôn mặt của cô ta anh lại nhớ đến những ký ức kia.
Anh vẫn còn nhớ như in về đêm đó, đêm đó khí lạnh bao trùm máu chảy khắp giường, thấm đẫm vải thô, đêm đó anh sụp đổ tất cả, sự thống khổ ám ảnh, nổi dằn vặt hối hận nó vẫn còn in sâu trong trái tim và tâm trí của anh.
Anh cũng là con người anh có cảm xúc, anh đã cố gắng lắm rồi cố gắng lắm rồi.
Thấy cô thân thiết với người phụ nữ ác độc đó, người phụ nữ đã cùng thằng súc sinh kia khiến cô rơi vào cái chết tức tưởi tuyệt vọng, anh thật sự rất khó chịu.
Anh ghê tởm cái ánh mắt của Trần Tuyết Mai nhìn mình, cô ta rõ ràng là có ý dụ dỗ anh, kiếp trước cô ta cũng làm như vậy, anh biết rõ cô ta trở nên ghen ghét ác độc như thế với cô cũng một phần cũng là do anh.
Phạm Tâm Châu bước ra khỏi phòng, đi xung quanh ngôi nhà, cứ đi lang thang dọc hành lang rộng lớn, nhìn kiến trúc và nội thất của ngôi nhà cô tròn mắt ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, toàn là vàng, đèn trần nhà cũng bằng vàng, đến cả bình hoa trang trí toàn hàng cổ.
Âm thanh từ một căn phòng lọt vào tai của cô, Tâm Châu nhìn thấy ánh sáng từ một khe hở ở căn phòng ở lầu trên.
Khi lên đến nơi cô nghiên đầu đưa đôi mắt nhìn qua khe cửa, cô nhìn thấy Đặng Tần Nhiên một thân trên ở trần mang găng tay đấm bốc đang nghiêm túc đánh với Triệu Kỷ.
Hai người rất tập trung không để ý có cô đang ở trước cửa theo dõi, Tâm Châu im lặng xem hết trận đấu, biểu cảm gương mặt cả quá trình thay đổi chóng mặt, từ kinh ngạc sang giật mình đến hồi hộp e dè.
Đây là thứ mà cô có thể xem sao? Nói đây là trận đấu tiêu chuẩn quốc gia cô còn tin đấy chứ.
Giờ cô mới nhận ra rằng sáng nay, rõ ràng anh chỉ dùng một ít bản lĩnh của mình, anh nói đúng cô còn không so được với đàn em của anh nữa, cô thua rồi.
Triệu Kỷ cầm chiếc áo thấm đẫm mồ hôi của mình bước ra, cậu ta phát hiện ra cô đang đứng trước cửa liền tiến lại nhẹ mỉm cười thân thiện, nói nhỏ vào tai của cô.
" Chị...ờ cô vào đi anh ấy đang tâm trạng
không tốt, cô vào giúp tôi dỗ anh ấy nhé. "
Cánh cửa lúc này mở toanh ra, Đặng Tần Nhiên cũng nhìn thấy cô rồi, hai người chạm mắt với nhau, Tâm Châu như bị ai bắt quả tang chỉ biết cố nặng ra nụ cười thương mại.
Anh hiện tại đã bình tĩnh trở lại, trên gương mặt không còn biểu cảm tức giận nào.
" Anh có thể nói với em vì sao anh tức giận không? "
Đặng Tần Nhiên tiến lại gần phía cô, rồi lên tiếng trả lời.
" Em muốn nghe anh nói thật hay là nói dối? "
" Đương nhiên là nói thật rồi. "
" Vậy một lát nữa khi ăn xong thì anh sẽ nói, bây giờ anh gọi điện đặt lẩu người ta giao tới em xuống dưới nhà chờ nhé, anh tắm xong sẽ xuống. "
Nhìn cơ thể đầy mồ hôi của anh, cô gật đầu đồng ý, nghe lời anh đi xuống phòng khách ngồi trên ghế chờ.
Triệu Kỷ lúc này cũng mang một đĩa trái cây với một ly nước ép đặt xuống bàn ngay trước mặt cô, cậu ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
" Cô ăn chút trái cây nhé "
Cô lịch sự cảm ơn: " Cảm ơn! "
" Không cần phải khách sáo, người đến đây trước sau gì cũng là người nhà mà. "
Tâm Châu chậm rãi cầm ly nước lên uống, thì Triệu Kỷ lại lên tiếng nói tiếp.
" Cô thấy anh Đặng là người như thế nào? "
Tâm Châu cầm ly nước bằng hai tay để lên giữa hai đùi, câu hỏi của Triệu Kỷ có chút bất ngờ, cô cụp mắt đầu hỏi cúi xuống nhìn vào chiếc cốc nước ép trên tay, suy nghĩ về câu hỏi.
Bỗng tếng động cơ xe từ ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô quay đầu nhìn thấy một chiếc xe ô tô đang chạy vào.
" Là Nhật về "
Thấy cô tò mò nhìn mình Triệu Kỷ cũng nhiệt tình mà nói rõ cho cô nghe.
" Cậu ta cũng là một người giống tôi, đều là cấp dưới của anh Đặng, lát nữa tôi sẽ giới thiệu hai người làm quen với nhau. "
Cô gật đầu tỏ ý hiểu rồi, Nguyễn Quy Nhật lúc này cũng bước ra từ cánh cửa bên trái.
Nguyễn Quy Nhật đi tới bên cạnh Triệu Kỷ rồi thả người ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế, Triệu Kỷ rót một cốc nước lọc đưa vào tay anh ta.
Anh ta nhận lấy rồi nốc sạch hết một lần, chiếc ly thủy tinh trống không nhanh chóng xuất hiện trên mặt bàn.
" Cô gái này là ai đây?...Đừng nói là chú mày lén giấu anh Nhiên đưa bạn gái về nhà làm chuyện gì đó chứ, chú mày nay gan rồi. "
Anh ta tự nghĩ rồi nói một lèo, Triệu Kỷ ở bên cạnh không chen vô kịp với cái miệng của anh ta luôn đó.
" Thằng này mày suy nghĩ cái quái gì vậy? Tao có gan sư tử cũng không dám dắt người lạ về đâu, đây là người do anh Nhiên dắt về đấy. "
Quy Nhật trố mắt có vẻ chưa tin lắm, anh ta đánh ánh nhìn vào cô, Phạm Tâm Châu bị nhìn đến không thoải mái.
" Mày nói thật à? "
Hai cánh tay của Triệu Kỷ bị Nguyễn Quy Nhật bất ngờ bóp lấy, anh ta găng giọng lên hỏi.
" Tao đâu thích giỡn như mày. "
Nghe được lời khẳng định chắc nịch từ người anh em, Nhật mới buông tay ra, trở về bộ dạng bình thường.
" E... hèm! Cô... cô gái này cô tên là gì, cô là bạn gái của anh Nhiên ư? "
Phạm Tâm Châu bình tĩnh mà đáp lại câu hỏi của anh ta: " Tôi tên là Phạm Tâm Châu, hiện tại tôi và Đặng Tần Nhiên chưa phải là quan hệ yêu đương, chúng tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu. "
Hai người đàn ông đối diện lúc này mới hiểu được vấn đề chính, vậy là lão đại của mình vẫn chưa có bạn gái sao? Vẫn đang theo đuổi con gái nhà người ta?
Tinh! Tinh! Tinh
Ba tiếng chuông cửa vang vọng lên, ba người đồng đều nhìn ra hướng cửa, Triệu Kỷ đứng dậy.
" Chắc shipper đến giao đồ ăn đó, để tôi ra lấy. "
Hai phút sau Triệu Kỷ tay xách hai túi thức ăn đi vào cậu ta đi vào trong nhà bếp đặt túi đồ ăn lên bàn, thuần thục lấy thức ăn bày ra đĩa.
Nguyễn Quy Nhật cũng chạy vào phụ một tay với người anh em thân thiết, phòng khách bây giờ chỉ còn một mình cô.
Đặng Tần Nhiên từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cô ngồi một mình bơ vơ anh liền đi nhanh hơn.
" Em chờ anh có lâu không? "
" Ừm không đâu, chỉ mới mấy phút mà. "
" Shipper giao lẩu đến rồi, cùng vào ăn nhé, ăn xong nói chuyện một chút rồi anh đưa em về nhà. "
" Ừm được! "
Khi hai người đi tới bàn ăn đã được phủ kín bằng thức ăn rồi, anh kéo ghế ra cho cô ngồi, rồi tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
" Anh lần đầu tiên em thấy anh dắt người về nhà đó, anh không giới thiệu cho tụi em biết à? "
Nguyễn Quy Nhật vừa bỏ topping vô nồi lẩu vừa nói.
" Ừm giới thiệu với em đây là Nhật và Kỷ hai đứa nó là cấp dưới làm việc chung với anh lâu năm, hai người đều lớn tuổi hơn em, Khánh 30 tuổi, còn Kỷ 31 tuổi, em xưng hô theo bình thường là được. "
" Nhỏ tuổi? Vậy em bao nhiêu tuổi? "
Nhật nhìn cô tò mò hỏi, Tâm Châu liền đáp lại.
" Còn một tháng nữa em tròn 28 tuổi. "
" 28 tuổi? Không nói chứ nhìn bề ngoài em giống 24 25 tuổi cơ. " Quy Nhật nói
" 28 với 35 cách nhau 7 tuổi rất đẹp đó chứ. " Triệu Kỷ nói
Đặng Tần Nhiên bế Tâm Châu sắc mặt hầm hầm đi thẳng lên lầu, nhìn một màn này Triệu Kỷ tròn hai mắt cái vẻ mặt này của anh Đặng hình như đang rất tức giận còn ôm cô trong lòng, cậu ta cũng để ý thấy nét mặt của cô cũng không ổn không được tự nhiên biểu cảm này là đang sợ hãi hay sao?
Là tên nào dám chọc đại ca tức giận?
Anh bế cô đi vào trong phòng ngủ của mình, đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, dù anh đang tức giận nhưng anh không vì nở để nó lấn át bản thân mình làm ra hành động tổn thương đến cô.
Đặng Tần Nhiên có thể tự hành hạ bản thân đến thương tích đầy mình cũng không nỡ làm cô đau dù một chút.
Anh quay người định đi ra khỏi phòng, thì giọng nói của cô vang lên, bước chân anh dừng lại.
" Đặng Tần Nhiên! Anh làm sao vậy? Đừng như vậy, đừng làm em sợ. "
Đôi vai vững chãi gồng gánh mấy chục năm giờ đang cố gắng chống đỡ, hai hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
" Anh khiến em sợ sao....anh xin lỗi.... "
Nói xong anh rời khỏi phòng để cho Phạm Tâm Châu ngồi trên giường ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh xa dần, anh đi tới phòng luyện tập.
Đặng Tần Nhiên cởi bỏ chiếc áo sơ mi lịch sự trên người, bước tới bao cát rồi vung quyền liên tiếp vào mặt bao, mỗi lần đấm tới lực đạo đều tăng dần, anh muốn dùng cách này để trút bỏ cơn giận dữ trong lòng.
Tâm trạng anh nặng nề phức tạp, trong lòng anh đang rất rối, vừa nãy khi chạm mặt với Trần Tuyết Mai anh đã suýt không kiềm chế được mà muốn giết người, nhìn khuôn mặt của cô ta anh lại nhớ đến những ký ức kia.
Anh vẫn còn nhớ như in về đêm đó, đêm đó khí lạnh bao trùm máu chảy khắp giường, thấm đẫm vải thô, đêm đó anh sụp đổ tất cả, sự thống khổ ám ảnh, nổi dằn vặt hối hận nó vẫn còn in sâu trong trái tim và tâm trí của anh.
Anh cũng là con người anh có cảm xúc, anh đã cố gắng lắm rồi cố gắng lắm rồi.
Thấy cô thân thiết với người phụ nữ ác độc đó, người phụ nữ đã cùng thằng súc sinh kia khiến cô rơi vào cái chết tức tưởi tuyệt vọng, anh thật sự rất khó chịu.
Anh ghê tởm cái ánh mắt của Trần Tuyết Mai nhìn mình, cô ta rõ ràng là có ý dụ dỗ anh, kiếp trước cô ta cũng làm như vậy, anh biết rõ cô ta trở nên ghen ghét ác độc như thế với cô cũng một phần cũng là do anh.
Phạm Tâm Châu bước ra khỏi phòng, đi xung quanh ngôi nhà, cứ đi lang thang dọc hành lang rộng lớn, nhìn kiến trúc và nội thất của ngôi nhà cô tròn mắt ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, toàn là vàng, đèn trần nhà cũng bằng vàng, đến cả bình hoa trang trí toàn hàng cổ.
Âm thanh từ một căn phòng lọt vào tai của cô, Tâm Châu nhìn thấy ánh sáng từ một khe hở ở căn phòng ở lầu trên.
Khi lên đến nơi cô nghiên đầu đưa đôi mắt nhìn qua khe cửa, cô nhìn thấy Đặng Tần Nhiên một thân trên ở trần mang găng tay đấm bốc đang nghiêm túc đánh với Triệu Kỷ.
Hai người rất tập trung không để ý có cô đang ở trước cửa theo dõi, Tâm Châu im lặng xem hết trận đấu, biểu cảm gương mặt cả quá trình thay đổi chóng mặt, từ kinh ngạc sang giật mình đến hồi hộp e dè.
Đây là thứ mà cô có thể xem sao? Nói đây là trận đấu tiêu chuẩn quốc gia cô còn tin đấy chứ.
Giờ cô mới nhận ra rằng sáng nay, rõ ràng anh chỉ dùng một ít bản lĩnh của mình, anh nói đúng cô còn không so được với đàn em của anh nữa, cô thua rồi.
Triệu Kỷ cầm chiếc áo thấm đẫm mồ hôi của mình bước ra, cậu ta phát hiện ra cô đang đứng trước cửa liền tiến lại nhẹ mỉm cười thân thiện, nói nhỏ vào tai của cô.
" Chị...ờ cô vào đi anh ấy đang tâm trạng
không tốt, cô vào giúp tôi dỗ anh ấy nhé. "
Cánh cửa lúc này mở toanh ra, Đặng Tần Nhiên cũng nhìn thấy cô rồi, hai người chạm mắt với nhau, Tâm Châu như bị ai bắt quả tang chỉ biết cố nặng ra nụ cười thương mại.
Anh hiện tại đã bình tĩnh trở lại, trên gương mặt không còn biểu cảm tức giận nào.
" Anh có thể nói với em vì sao anh tức giận không? "
Đặng Tần Nhiên tiến lại gần phía cô, rồi lên tiếng trả lời.
" Em muốn nghe anh nói thật hay là nói dối? "
" Đương nhiên là nói thật rồi. "
" Vậy một lát nữa khi ăn xong thì anh sẽ nói, bây giờ anh gọi điện đặt lẩu người ta giao tới em xuống dưới nhà chờ nhé, anh tắm xong sẽ xuống. "
Nhìn cơ thể đầy mồ hôi của anh, cô gật đầu đồng ý, nghe lời anh đi xuống phòng khách ngồi trên ghế chờ.
Triệu Kỷ lúc này cũng mang một đĩa trái cây với một ly nước ép đặt xuống bàn ngay trước mặt cô, cậu ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
" Cô ăn chút trái cây nhé "
Cô lịch sự cảm ơn: " Cảm ơn! "
" Không cần phải khách sáo, người đến đây trước sau gì cũng là người nhà mà. "
Tâm Châu chậm rãi cầm ly nước lên uống, thì Triệu Kỷ lại lên tiếng nói tiếp.
" Cô thấy anh Đặng là người như thế nào? "
Tâm Châu cầm ly nước bằng hai tay để lên giữa hai đùi, câu hỏi của Triệu Kỷ có chút bất ngờ, cô cụp mắt đầu hỏi cúi xuống nhìn vào chiếc cốc nước ép trên tay, suy nghĩ về câu hỏi.
Bỗng tếng động cơ xe từ ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô quay đầu nhìn thấy một chiếc xe ô tô đang chạy vào.
" Là Nhật về "
Thấy cô tò mò nhìn mình Triệu Kỷ cũng nhiệt tình mà nói rõ cho cô nghe.
" Cậu ta cũng là một người giống tôi, đều là cấp dưới của anh Đặng, lát nữa tôi sẽ giới thiệu hai người làm quen với nhau. "
Cô gật đầu tỏ ý hiểu rồi, Nguyễn Quy Nhật lúc này cũng bước ra từ cánh cửa bên trái.
Nguyễn Quy Nhật đi tới bên cạnh Triệu Kỷ rồi thả người ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế, Triệu Kỷ rót một cốc nước lọc đưa vào tay anh ta.
Anh ta nhận lấy rồi nốc sạch hết một lần, chiếc ly thủy tinh trống không nhanh chóng xuất hiện trên mặt bàn.
" Cô gái này là ai đây?...Đừng nói là chú mày lén giấu anh Nhiên đưa bạn gái về nhà làm chuyện gì đó chứ, chú mày nay gan rồi. "
Anh ta tự nghĩ rồi nói một lèo, Triệu Kỷ ở bên cạnh không chen vô kịp với cái miệng của anh ta luôn đó.
" Thằng này mày suy nghĩ cái quái gì vậy? Tao có gan sư tử cũng không dám dắt người lạ về đâu, đây là người do anh Nhiên dắt về đấy. "
Quy Nhật trố mắt có vẻ chưa tin lắm, anh ta đánh ánh nhìn vào cô, Phạm Tâm Châu bị nhìn đến không thoải mái.
" Mày nói thật à? "
Hai cánh tay của Triệu Kỷ bị Nguyễn Quy Nhật bất ngờ bóp lấy, anh ta găng giọng lên hỏi.
" Tao đâu thích giỡn như mày. "
Nghe được lời khẳng định chắc nịch từ người anh em, Nhật mới buông tay ra, trở về bộ dạng bình thường.
" E... hèm! Cô... cô gái này cô tên là gì, cô là bạn gái của anh Nhiên ư? "
Phạm Tâm Châu bình tĩnh mà đáp lại câu hỏi của anh ta: " Tôi tên là Phạm Tâm Châu, hiện tại tôi và Đặng Tần Nhiên chưa phải là quan hệ yêu đương, chúng tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu. "
Hai người đàn ông đối diện lúc này mới hiểu được vấn đề chính, vậy là lão đại của mình vẫn chưa có bạn gái sao? Vẫn đang theo đuổi con gái nhà người ta?
Tinh! Tinh! Tinh
Ba tiếng chuông cửa vang vọng lên, ba người đồng đều nhìn ra hướng cửa, Triệu Kỷ đứng dậy.
" Chắc shipper đến giao đồ ăn đó, để tôi ra lấy. "
Hai phút sau Triệu Kỷ tay xách hai túi thức ăn đi vào cậu ta đi vào trong nhà bếp đặt túi đồ ăn lên bàn, thuần thục lấy thức ăn bày ra đĩa.
Nguyễn Quy Nhật cũng chạy vào phụ một tay với người anh em thân thiết, phòng khách bây giờ chỉ còn một mình cô.
Đặng Tần Nhiên từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cô ngồi một mình bơ vơ anh liền đi nhanh hơn.
" Em chờ anh có lâu không? "
" Ừm không đâu, chỉ mới mấy phút mà. "
" Shipper giao lẩu đến rồi, cùng vào ăn nhé, ăn xong nói chuyện một chút rồi anh đưa em về nhà. "
" Ừm được! "
Khi hai người đi tới bàn ăn đã được phủ kín bằng thức ăn rồi, anh kéo ghế ra cho cô ngồi, rồi tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
" Anh lần đầu tiên em thấy anh dắt người về nhà đó, anh không giới thiệu cho tụi em biết à? "
Nguyễn Quy Nhật vừa bỏ topping vô nồi lẩu vừa nói.
" Ừm giới thiệu với em đây là Nhật và Kỷ hai đứa nó là cấp dưới làm việc chung với anh lâu năm, hai người đều lớn tuổi hơn em, Khánh 30 tuổi, còn Kỷ 31 tuổi, em xưng hô theo bình thường là được. "
" Nhỏ tuổi? Vậy em bao nhiêu tuổi? "
Nhật nhìn cô tò mò hỏi, Tâm Châu liền đáp lại.
" Còn một tháng nữa em tròn 28 tuổi. "
" 28 tuổi? Không nói chứ nhìn bề ngoài em giống 24 25 tuổi cơ. " Quy Nhật nói
" 28 với 35 cách nhau 7 tuổi rất đẹp đó chứ. " Triệu Kỷ nói
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương