Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 622



Lâm Đốn không dám ngồi, mặt đỏ lên, cố nhịn cơn hô hấp trong mũi, nhỏ giọng nói:

- 20 phút trước vợ tôi là Hồ Nhàn điện thoại tới nói tới chuyện của cậu em vợ Hồ Tiểu Cường. Bây giờ vợ tôi đã dựa theo ý của tôi dẫn Hồ Tiểu Cường đi tự thú. Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến, tôi sẽ kiên quyết phối hợp nói rõ vấn đề.

- Rốt cuộc là như thế nào, anh nói cụ thể đi.

Dương Phàm không ép Lâm Đốn ngồi xuống. Dương Phàm vừa nói liền cầm lấy điếu thuốc, Lâm Đốn đi lên châm lửa cho hắn, lui về sau một bước rồi nói:

- Khi còn ở huyện Nhai Sơn, tôi đã cho Hồ Tiểu Cường làm một công trình, nhưng không hề có vấn đề gì về chất lượng cả. Điểm này tôi phải thừa nhận mình có vì việc riêng một chút. Thành phố Hải Tân không phải do tôi quản việc xây dựng, đây là do phó thị trưởng Nguyễn quản. Hồ Tiểu Cường thông qua con đường khác liên lạc với Nguyễn Bình Hòa. Tôi đã cảnh cáo Hồ Tiểu Cường không nên đi lại quá gần Nguyễn Bình Hòa, người kia không có quy củ. Nhưng Hồ Tiểu Cường không nghe, vì thế mà mấy năm nay tôi không gặp cậu ta. Hồ Nhàn vì thế cũng rất tức giận đã cãi nhau với tôi mấy lần.

Nghe đến đây vẻ mặt Dương Phàm tốt hơn một chút, vẻ lạnh lùng lui dần, chẳng qua vẫn nghiêm trọng như trước. Lâm Đốn ngẩng đầu lên nói tiếp:

- Trong điện thoại Hồ Nhàn nói với tôi, Hồ Tiểu Cường lần này cũng bị Nguyễn Bình Hòa làm hại. Nguyễn Bình Hòa để Hồ Tiểu Cường ra mặt nhận công trình, sau đó phân công trình cho một công ty không đủ tư cách mà làm. Cụ thể tôi cũng không hỏi quá rõ ràng, đại khái là sau khi Hồ Tiểu Cường nhận công trình, nhưng không phải do đội ngũ của cậu ta làm. Bây giờ công trình xảy ra chuyện, Hồ Tiểu Cường sợ hãi nên chạy tới nhà tôi cầu cứu.

- Cậu gọi điện thoại nói cho Hồ Nhàn, nói chuyện này tôi đang chú ý. Sau đó bảo Hồ Tiểu Cường đi tự thú, đừng có suy nghĩ gì khác nếu không hại mình hại người.

Dương Phàm đã thở dài trong lòng, vấn đề không có quan hệ quá nhiều với Lâm Đốn.

Lâm Đốn lập tức gọi điện cho Hồ Nhàn, trước mặt Dương Phàm mấy lần nhấn mạnh. Nói xong Lâm Đốn dập máy thì điện thoại di động của Dương Phàm lại vang lên.

Cầm lấy nhìn số máy, Dương Phàm nghe điện. Ừ ừ hai câu, Dương Phàm hơi nhíu mày lại.

Điện thoại là Trần Minh Dương gọi tới. Ngày hôm nay Hác Nam tìm một vài thường vụ tỉnh ủy nói chuyện. Ngoài ra còn một chuyện, Tiếu Vũ lúc ra ngoài mua đồ ăn thì luôn cảm thấy có người theo dõi mình.

Hai chuyện không đâu vào đâu này nhưng lại làm Dương Phàm có chút buồn bực trong lòng. Lâm Đốn xảy ra chuyện, không cần biết có bị liên quan hay không thì trong thời gian ngắn rất khó quay về tỉnh Giang Nam. Lâm Đốn là một quân cờ rất quan trọng trong thế cục của Dương Phàm ở tương lai. Hác Nam đang rất muốn ra tay, Dương Phàm tự nhiên không hy vọng ở tình huống này sẽ cò kè mặc cả với Hác Nam.

- Tôi biết rồi.

Dương Phàm trả lời mà không có bất cứ tâm trạng nào, trên mặt rất nhanh khôi phục bình thường. Lâm Đốn trầm ngâm đứng im tại chỗ chờ đợi, một lát sau thì Dương Phàm nói:

- Anh gọi điện cho Hồ Nhàn nói mang em vợ anh đến tìm Tào Dĩnh Nguyên. Người giao vào tay Tào Dĩnh Nguyên thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lâm Đốn nghe xong lậ tức lại sang bên cạnh gọi điện dặn dò một phen. Lúc Lâm Đốn quay về Dương Phàm đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế sô pha. Lâm Đốn hiểu thói quen của Dương Phàm nên lặng lẽ đứng đó.

- Về nghỉ ngơi đi. Bắt đầu từ bây giờ không nên gọi điện nữa.

Dương Phàm bình tĩnh dặn một câu, phất tay ra hiệu cho Lâm Đốn ra ngoài:

- Bảo Trầm Ninh vào đây.

Lâm Đốn cúi đầu ra ngoài.

Trầm Ninh vẫn đang chờ ở cửa. Dựa vào trực giác Trầm Ninh cảm thấy Dương Phàm nhất định sẽ tìm mình. QUả không ngoài suy đoán, Lâm Đốn ra ngoài truyền đạt, Trầm Ninh đưa tay vỗ vỗ vai Lâm Đốn mà nói:

- Không có việc gì, con người của Dương Phàm, tôi hiểu rất rõ.

- Mày lập tức suốt đêm quay về thành phố Hải Tân. Tao lo lắng Nguyễn Tú Tú vì cứu Nguyễn Bình Hòa sẽ nhảy loạn lên. Cho nên sau khi mày về chắc cũng biết làm gì rồi hả. Mày nhất định phải nắm chắc bên công an. Ngoài ra mày trực tiếp đến tìm Tào Dĩnh Nguyên làm rõ tình hình, tranh thủ nắm giữ chứng cứ có lợi cho Lâm Đốn.

Dương Phàm thận trọng dặn dò, Trầm Ninh nghiêm túc gật đầu nói:

- Tao biết nên làm như thế nào mà.

....

Vẫn như bình thường, sau khi ăn xong Tào Ny Ny lại đi dạo một vòng quanh khu nhà. Phụ nữ đến tuổi này thì càng muốn giữ được thân hình. Nói cách khác không cẩn thận là béo ngay.

Khi về đến cửa khu nhà thì phía sau có một chiếc ô tô chạy tới. Tào Ny Ny đứng sang bên cạnh, đợi một lát mà không thấy xe vượt qua mình, mà tiếp tục chiếu vào mình. Tào Ny Ny có chút không hài lòng, quay đầu lại trừng mắt nhìn thì ngây ra, rất nhanh vẻ không hài lòng trên mặt đổi thành mỉm cười, có chút xấu hổ vội vàng chạy tới.

- Sao anh lại tới đây?

Tào Ny Ny nhỏ giọng hỏi.

Dương Phàm đứng cạnh xe cười nói:

- Nơi này nói chuyện không tiện, lên xe rồi nói. Tào Ny Ny nhẹ nhàng chui vào trong xe, Dương Phàm lái xe rời đi.

- Anh chuyên môn đến tìm em sao?

Tào Ny Ny hưng phấn viết rõ trên mặt, Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:

- Phải nhưng cũng không phải.

- Sao anh lại nói thế?

- Anh vốn định nhân mấy ngày nghỉ xuống Uyển Lăng rồi đặc biệt thăm em. Chẳng qua tạm thời xảy ra chút chuyện nên muốn em giúp một chút. Cho nên em đừng hiểu lầm anh có việc mới tìm em là được.

Tào Ny Ny nhìn Dương Phàm đầy oán trách mà nói:

- Xem anh nói kìa, với em mà còn phân biệt rõ ràng vậy sao? Chuyện gì vậy, anh trực tiếp nói là được, hỗ trợ gì cơ chứ.

Vừa nói Tào Ny Ny liền dựa sát vào người Dương Phàm. Dương Phàm đang lái xe vội vàng xua tay cười nói:

- Đừng, coi chừng một xe hai mạng.

- Hì hì.

Tào Ny Ny vui vẻ cười nói:

- Em nói với anh này, em sắp làm hiệu trưởng rồi.

- Lãnh đạo bên giáo dục mà ai cũng tinh mắt như lãnh đạo thành phố Uyển Lăng thì sự nghiệp giáo dục của nước ta có hy vọng rồi.

Dương Phàm nói với giọng đùa giỡn, trên mặt Tào Ny Ny có chút đắc ý. Đây là lần đầu tiên Tào Ny Ny nghe được Dương Phàm nịnh nọt mình. Trước kia muốn nghe Dương Phàm nói như vậy là vô cùng khó khăn.

- Hôm nay anh làm sao thế? Đột nhiên xuất hiện làm người ta kinh ngạc còn không tính, còn trêu người ta như vậy nữa.

Tào Ny Ny lộ ra vẻ vui mừng, theo bản năng đưa tay lên vuốt tóc. Tào Ny Ny sợ Dương Phàm nhìn thấy chỗ nào không ổn.

- Ha ha, anh lái xe mà. Đến địa điểm anh sẽ nói rõ chi tiết với em.

Xe chạy đến biệt thự ở thành tây kia, nơi này là hang ổ của Dương Phàm. Vào phòng không đợi bật đèn lên, Tào Ny Ny đã lao tới, hai tay ôm chặt cổ Dương Phàm, đôi môi nóng bỏng dán lên, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Nhớ chết em.

Vừa nói Tào Ny Ny hung hăng cắn môi Dương Phàm, hai người hôn nhau.

Trong bóng tối, Tào Ny Ny rất nhanh đã động tình, mặt đỏ ửng và thở hổn hển. Bàn tay nhỏ bé đi xuống thì tay Dương Phàm giữ lại rồi nói:

- Đừng gấp, anh có chuyện nghiêm túc.

Mặt Tào Ny Ny trong nháy mắt đỏ rực lên, cũng may trong bóng tối Dương Phàm không thấy nên làm Tào Ny Ny bớt xấu hổ hơn:

- Đáng ghét, nói đi, anh có chuyện gì cần em làm.

Trong bóng tối Tào Ny Ny không thấy rõ vẻ mặt của Dương Phàm, nhưng có thể thấy tia sáng lóe ra từ trong mắt. Ánh mắt này rất nghiêm trọng, Tào Ny Ny theo bản năng buông cổ Dương Phàm ra, chẳng qua cuối cùng vẫn không rời khỏi lòng Dương Phàm, ngửa mặt nói với người đàn ông:

- Anh muốn em làm gì, em sẽ làm cái đó.

- Gọi điện cho bố em, sau khi bên kia nghe điện thì đưa cho anh nói chuyện.

Tào Ny Ny nghe xong ngẩn ra một chút, chẳng qua cô không hỏi gì vội vàng buông tay ra, lấy điện thoại di động từ trong ví gọi bên kia rồi nhỏ giọng nói:

- Bố, Dương Phàm tìm bố nói chuyện.

Ở đầu biên kia điện thoại Tào Dĩnh Nguyên nghe xong liền cảm thấy rất bực bội, rất rõ ràng tình cảm của Tào Ny Ny đã quay về con đường xưa. Đối với việc này Tào Dĩnh Nguyên vô cùng bất mãn, chẳng qua cũng rất bất đắc dĩ, dù sao con gái cũng lớn rồi. Ngoài ra Dương Phàm lựa chọn lúc này để Tào Ny Ny gọi điện, ý tứ đại khái Tào Dĩnh Nguyên tự nhận đây là vì chuyện của Lâm Đốn nên Dương Phàm mới gọi.

- Lão Tào, lão hãy nghe tôi nói. Em vợ Lâm Đốn - Hồ Tiểu Cường bị người hãm hại, bây giờ Hồ Nhàn đang dẫn Hồ Tiểu Cường đến chỗ lão tự thú. Lão nhất định phải cam đoan Hồ Tiểu Cường an toàn, nguyên nhân cụ thể Hồ Tiểu Cường gặp sẽ nói với lão. Ngoài ra Trầm Ninh sẽ lập tức bay về, có lời của tôi nhờ cậu ta chuyển lại. Tôi nói xong rồi, đến lượt lão.

Dương Phàm rất nhanh dứt lời, Tào Dĩnh Nguyên không để ý mấy cái này, ừ một câu mà nói:

- Ny Ny ở bên cạnh cậu?

Một lời có hai vấn đề, Dương Phàm dừng một chút rồi nói:

- Đúng vậy.

Tào Dĩnh Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói:

- Đối tốt với Ny Ny. Dập máy đây.

Nói xong Tào Dĩnh Nguyên liền dập máy. Nếu không dập ngay thì Tào Dĩnh Nguyên sợ mình không thể khống chế được, muốn mắng Dương Phàm một trận. Sau một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt, Tào Dĩnh Nguyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Con gái đã lớn như vậy, lựa chọn của nó thì bố mẹ không tiện can thiệp quá sâu. Trước kia thật ra có can thiệp nhưng không phải không có kết quả tốt gì hay sao?

Ngoài cửa có tiếng cốc cốc, Tào Dĩnh Nguyên ra mở thì thấy Hồ Nhàn cùng Hồ Tiểu Cường. Tào Dĩnh Nguyên lấy lại uy quyền của bí thư thị ủy.

....

- Xảy ra chuyện gì vậy anh?

Trong bóng tối Tào Ny Ny lo lắng ma fhoir. Lâm Đốn là người của Dương Phàm, điều này Tào Ny Ny hiểu rõ. Tào Ny Ny lo lắng việc này liên lụy đến Dương Phàm cũng là rất bình thường.

- Không có chuyện gì lớn, bố em ra mặt xử lý là không có vấn đề gì.

Dương Phàm cười cười lộ ra hàm răng trắng bóng. Tào Ny Ny yên tâm thở dài một tiếng, hai tay lại quấn lên.

- Nếu không có việc gì thì anh cứu em trước đi, mấy ngày em không ít lần em mơ thấy anh.

Không đợi Dương Phàm trả lời, môi hắn đã bị Tào Ny Ny chủ động chiếm lấy, một bàn tay nóng bỏng đang sờ sờ trên mặt. Sau khi khơi mào ngọn lửa dục của Dương Phàm, Tào Ny Ny chủ động giơ chân lên khóa lấy hông người đàn ông, thuận tiện cho Dương Phàm hành động.

- A.

Trong bóng tối Tào Ny Ny phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, vòng eo không ngừng đong đưa ra trước và sau. Mặc dù bị Dương Phàm ép lên trên tường, Tào Ny Ny vẫn dùng sức đẩy về trước.

Trong bóng đêm một người phụ nữ khát tình và điên cuồng khác hẳn với người phụ nữ đó khi ở trước mặt công chúng lại đoan trang, hiền hậu. Cảm giác trộm tình này làm Tào Ny Ny vô cùng kích thích, cao trào rất nhanh là đến. Sau một phen co quắp kịch liệt, Tào Ny Ny giống như không còn chút sức lực, mềm nhũn giống như bông lục bình trong mưa gió, vòng eo lắc lư theo tiết tấu của Dương Phàm.

...

Sáng sớm trời đổ cơn mưa, điện thoại di động yên tĩnh nằm trên đầu giường, ngạc nhiên là nó không vang lên một lần. Theo lý thuyết người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai phải suốt đêm chạy tới chứ. Xuất phát từ việc tránh nghi kỵ, Dương Phàm liền chọn cách tránh né. Hắn dặn mấy người Lý Thắng Lợi ở đó chờ.

Bốp bốp bốp, tiếng mưa rơi lên lá cây tràn ngập cả thế giới, đánh vào lòng người. Tào Ny Ny bên cạnh ngủ trông không đẹp mắt chút nào, đạp chăn ra, thân thể trần truồng vươn tay vươn chân chiếm 2 phần 3 giường. Dương Phàm mỉm cười đưa tay đắp chăn cho cô.

Châm một điếu thuốc lặng lẽ dựa lưng vào giường. Dương Phàm ít nhiều có chút lo lắng. Rất nhanh Dương Phàm đã cười cười, rõ ràng có người đang hy vọng nhìn thấy Lâm Đốn bỏ chạy. Cho nên người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai không suốt đêm mà chạy, chắc chắn là như vậy.

Tào Ny Ny giống như mơ thấy gì, đưa tay ra túm vào không trung, không bắt được gì liền tỉnh dậy. Tào Ny Ny mở mắt ra nhìn thấy Dương Phàm ở bên cạnh, không khỏi an tâm:

- Em mơ thấy anh đi, em ở phía sau gọi theo nhưng anh không quay đầu lại.

Tào Ny Ny có vẻ sợ hãi mà nói, cảm thấy cả người lạnh toát. Tào Ny Ny mới nhớ tới mình đang trần truồng, đưa tay xuống kéo chăn đắp lên người.

- Em có phải quá phóng đãng?

Nhớ đến cảnh đêm qua, Tào Ny Ny cúi đầu có chút xấu hổ tự giễu mình. Dương Phàm nhẹ nhàng lắc đầu mà nói:

- Không có, anh lại cảm thấy mình đúng là phong lưu thành tính.

Tào Ny Ny hé miệng cười, lặng lẽ dựa vào người Dương Phàm, từ từ thở dài một tiếng mà nói:

- Con người quá cố chấp, hầu hết đều là như vậy. Phụ nữ trong thế giới này cũng rất cố chấp.

...

9 giờ sáng, Dương Phàm đã trở về, quyết định này là đột nhiên mà có. Đã có người suy nghĩ thì mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, Dương Phàm cảm thấy mình nhất định phải về. Thân ngay không sợ bóng gió, tránh né lại thành bị động.

Gần như cùng lúc khi xe Dương Phàm dừng lại, một chiếc xe Jeep biển tỉnh thành phan két bên cạnh Dương Phàm. Nghe âm thanh này thì hình như có kẻ đang thị uy.

Xe phanh khá gấp, mặc dù còn cách Dương Phàm hai mét đã dừng lại nhưng điều này vẫn làm cho Lâm Chí Quốc đi ra mở cửa vô cùng khó chịu. Nói khó nghe một chút nếu phanh không ăn thì với tốc độ vừa rồi không phải đâm xe vào Dương Phàm sao.

Lâm Chí Quốc lao tới trước như quỷ mị, đưa tay túm lấy cổ tên lái xe. Bạn đang đọc truyện được copy tại

- Anh lái xe như thế nào?

Người lái xe có vẻ cũng có thân thủ, nhưng bị Lâm Chí Quốc túm lấy hắn lại không dám chống cự. Bởi vì ngón tay cái của Lâm Chí Quốc đã đặt trên động mạch chính. Người hơi có hiểu biết đều rõ nếu Lâm Chí Quốc muốn giết chết hắn chỉ là chuyện trong nháy mắt.

- Chí Quốc, trở về.

Dương Phàm lúc này lạnh lùng nói một câu, mắc không nhìn người đang xuống xe, lững thững đi vào trong biệt thự. Từ trên xe Jeep có ba người xuống, cầm đầu là một người đàn ông 40 tuổi vừa đen vừa gầy, điển hình vẻ ngoài của người tỉnh Thiên Nhai. Người này vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn tên lái xe, sau đó mới lớn tiếng kêu.

- Chào Phó bí thư Dương, ngài chờ chút.

Đi lên bậc thang, Dương Phàm đứng lại, từ từ quay đầu lại nhìn người này mà nói:

- Xưng hô như thế nào?

Nói khá khách khí nhưng trên mặt Dương Phàm lại lộ ra một tia kiêu ngạo, cằm hơi ưỡn lên dường như đang nói cho người ta khác phải biết rõ ai đang đứng trước mặt.

- Xin lỗi Phó bí thư Dương, đồng chí mới tới làm việc nóng nảy, xin ngài thứ lỗi.

Dương Phàm khoát tay cau mày nói:

- Nói đúng trọng tâm.

- Tôi là Lê Thăng – Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai. Tôi đã sớm nghe đến tên tuổi của ngài, trước kia trên Tv, báo chí cũng thường xuyên thấy sự tích về ngài.

- Ồ, Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai, chủ nhiệm Miêu vẫn tốt chứ?

Dương Phàm thản nhiên nói. Lê Thăng lập tức lộ ra một tia khẩn trương, quay đầu lại tức tối nhìn tên lái xe vừa nãy. Ý của Dương Phàm rất rõ ràng, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Miêu Hằng Sinh mới có tư cách nói chuyện với Dương Phàm. Đám tôm cua nhỏ bé bọn mày thu thập chỉ là mở miệng mà thôi.

- Trước khi xuất phát chủ nhiệm Miêu đã dặn gặp ngài nhất định phải thay thế chủ nhiệm chào hỏi.

Lời này thực ra là Lê Thăng tự biên tự diễn. Miêu Hằng Sinh trước đó có quan hệ không tốt mấy với Dương Phàm. Dương Phàm trước kia thậm chí còn chỉnh thế lực bản địa do Miêu Hằng Sinh cầm đầu.

- Ừ, vào đi.

Dương Phàm gật đầu nói, sau đó mình vào nhà trước.

Lâm Đốn đã sớm thu dọn xong liền cầm túi đi tới, cười nói với Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương, bọn họ cũng không cần vào, tôi đã chuẩn bị tốt.

Ba người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai đúng là không dám vào. Vừa nãy Dương Phàm có ý gì, Lê Thăng rõ ràng nhìn ra được. Lê Thăng biết Dương Phàm đang rất khó chịu, nói là mời bọn họ vào, nhưng phối hợp hành động lại là để bọn họ chờ bên ngoài. Đây là nét đặc sắc của Trung Quốc, lãnh đạo Đảng đứng đầu, Ủy ban kỷ luật cũng chỉ là một bộ môn trong Đảng mà thôi.

Trước mặt ba người Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai, Dương Phàm đưa tay vỗ vỗ vai Lâm Đốn mà cười nói:

- Trở về nói rõ tình hình với các đồng chí Ủy ban kỷ luật. Có chuyện tôi là người đầu tiên không tha cho anh. Nhưng nếu không có vấn đề gì thì ai muốn động tay động chân, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Lời này nếu nói riêng thì có ý khác. Bây giờ trước mặt người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai, Dương Phàm lại nói thì đó chính là cảnh cáo một số người, rõ ràng phát ra một tín hiệu. Vấn đề của Lâm Đốn tốt nhất theo trình tự bình thường mà xử lý, nếu không sẽ gặp phải sự trả thù mạnh mẽ nhất từ Dương Phàm.

Ba người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai nghe thấy đều biến sắc. Hai mắt Lâm Đốn lại đỏ lên, gật đầu thật mạnh, khàn khàn nói:

- Tôi nhớ kỹ.

Lâm Đốn ra ngoài, tên thanh niên lái xe đưa tay móc còng tay, Lê Thăng thấy thế hung hăng đá vào chân hắn một cái.

Khi tên này kêu đau một tiếng, Lê Thăng vội vàng đi tới trước, rất thành khẩn nói với Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương, cảm ơn ngài ủng hộ công việc của chúng tôi.

Dương Phàm đầy kiêu ngạo gật đầu, tỏ vẻ tiếp nhận thành ý của đối phương, phất phất tay với Lâm Đốn ra hiệu hắn lên xe.

Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai đứng đó đúng là tiến lùi không được, không được uống miếng nước đã lại phải lên đường. Ở tình huống bình thường, người của Ủy ban kỷ luật sẽ không nhận lời mời dùng cơm. Nhưng hôm nay gặp phải đối xử lạnh lùng thì không đơn giản là vấn đề không được mời ăn cơm. Nhưng cái rắm cũng không dám đánh ra, không dám tỏ vẻ bất mãn. Lúc này Ngô Yến cười cười đi ra nói với bọn họ:

- Đừng đi gấp như vậy, đường đi vất vả rồi, ăn uống gì đó rồi hãy đi.

Dương Phàm không nói gì xoay người đi vào phòng. Ngô Yến mời đám người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai vào phòng, dặn nhà bếp làm thức ăn, pha trà. Lúc này mới coi như lấy lại chút mặt mũi.

Sau khi ăn xong đến ngồi nghỉ ngơi, Ngô Yến cười nói với Lê Thăng:

- Phó bí thư Dương vẫn luôn coi trọng người bên cạnh mình. Lâm Đốn là người đầu tiên đi theo Phó bí thư Dương, cho nên càng coi trọng hơn.

Lê Thăng xấu hổ cười cười, trong lòng rõ ràng vì sao Dương Phàm đối xử với bọn họ như vậy. Rất nhiều chuyện tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Dương Phàm làm không phải cho bọn họ xem, mà là cho người khác xem. Lê Thăng chuyển đạt một chút là được mà

Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nhai không ở lâu, rất nhanh dẫn Lâm Đốn lên đường. Ngô Yến cười cười đi vào phòng Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Thái độ của em là sao vậy?

Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:

- lần này dẫn đội là một phó chủ nhiệm, nhưng người ở tỉnh thành không xuống.

Dương Phàm vừa nói như vậy, Ngô Yến lộ ra một tia lo lắng mà nhỏ giọng nói:

- Không liên lụy đến em đó chứ?

- Đương nhiên là không, chẳng qua có người hy vọng cho nên mới làm như vậy. Đây là do trong lòng có ý đồ, lại lo lắng nên không dám tới gặp em.

Dương Phàm cười lạnh một tiếng. Hắn vừa nói như vậy, Ngô Yến liền hiểu rốt cuộc có chuyện gì.

- Có người muốn lấy Lâm Đốn làm văn chương?

Ngô Yến lại hỏi. Dương Phàm thản nhiên nói:

- Đâu chỉ là muốn, em thấy có người muốn chụp cái mũ to lên đầu Lâm Đốn. Em vợ Lâm Đốn bây giờ đang ở chỗ Tào Dĩnh Nguyên. Lão Tào để người đi làm tài liệu trước, miễn cho có người định giở trò.

Ngô Yến hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ mấu chốt trong đó, cười nói:

- Tiếp theo em định làm như thế nào?

- Ngồi xem động tĩnh.

Dương Phàm nhẹ nhàng nói bốn chữ, trong mắt lộ ra vẻ nuối tiếc. Ngô Yến thấy rõ ràng. Chuyện của Lâm Đốn xảy ra như vậy, kế hoạch vốn có của Dương Phàm đã rối loạn. Cũng có thể nói, Lâm Đốn bỏ qua bước này thì sự phát triển sau này sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đây tự nhiên không phải điều Dương Phàm hy vọng thấy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi.

- Đáng tiếc. Chẳng qua em vừa chấn nhiếp như vậy thì sẽ có người phải thu lại.

Ngô Yến thở dài một tiếng. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:

- Tái ông thất mã không biết là phúc hay là họa. Hy vọng ý của em có người hiểu rõ. Xem ra cuộc gặp mặt lần này bỏ ngang rồi. Thu dọn một chút, ngày mai em về tỉnh thành.

Vừa nói Dương Phàm rút điện thoại di động ra gọi cho Hà Thiếu Hoa thông báo một chút tình hình. Hà Thiếu Hoa bên kia ừ ừ hai tiếng rồi nói:

- Tôi biết rồi và đã phái người đến thành phố Hải Tân phối hợp Tào Dĩnh Nguyên.

- Cảm ơn.

Dương Phàm nói đơn giản một câu rồi dập máy. Hà Thiếu Hoa đương nhiên hiểu rõ ý của Dương Phàm là ghi nhận nhân tình này. Hà Thiếu Hoa phái người xuống, nếu như Hồ Tiểu Cường nói chính là sự thật, như vậy vấn đề của Lâm Đốn tự nhiên sẽ không quá lớn. Có bí thư tỉnh ủy nhìn chằm chằm, ai dám làm quỷ cơ chứ?

....

Chu Tử Dương đến đã là giữa trưa, nhận được điện thoại của Dương Phàm liền vội vàng mà đến. Đến dưới phòng thấy mọi người đang ngồi vây quanh mình, Dương Phàm đứng lên cười nói:

- Mọi người tùy ý một chút, hôm nay không có phân trên dưới, chỉ có bạn bè mà thôi.

Tuy Dương Phàm nói như vậy nhưng phát hiện không có Lâm Đốn và Trầm Ninh ở đây, Chu Tử Dương vẫn cảm thấy không khí có chút biến hoá. Chu Tử Dương không lập tức hỏi mà chờ sau khi ăn trưa xong liền nhân lúc Dương Phàm rời đi mà đuổi theo.

Dương Phàm không giấu diếm nói tình hình ra. Chu Tử Dương nghe xong không khỏi có chút lo lắng:

- Chú không có việc gì đó chứ?

Dương Phàm cười khổ một tiếng, trừng mắt nhìn Chu Tử Dương mà nói:

- Anh thấy tôi là kẻ phạm sai lầm kinh tế sao?

- Giống.

Chu Tử Dương trầm giọng nói. Dương Phàm biết hắn nói đùa liền giơ chân lên đạp một cái, không khỏi nở nụ cười. Chu Tử Dương thấy thế cười hắc hắc mà nói:

- Đúng, nếu không có quan hệ gì với chú, chú cần gì phải nhăn nhó như vậy.

Dương Phàm nhìn Chu Tử Dương, đảo đảo mắt mà nói:

- Trong tỉnh muốn điều chỉnh đội ngũ cán bộ địa phương, anh muốn đến nơi làm làm không?

Chu Tử Dương nghe xong ngẩn ra một chút, rất nhanh có phản ứng đây là một cơ hội. Nhưng suy nghĩ một chút Chu Tử Dương liền quyết định buông ta. Hắn cười nói:

- Bỏ đi, con người của tôi không thích hợp xuống dưới làm lãnh đạo, nếu không nhất định xảy ra vấn đề.

- Anh cũng biết bản thân mình đó, được rồi.

Dương Phàm cười nói:

- Trong mấy người anh đề cử có ai mà anh cảm thấy thích hợp không? Thành phố Tam Hà tôi có lẽ là lấy được.

Nếu Chu Tử Dương không muốn rời khỏi sở Xây dựng, nói cách khác hắn không định dồn hết tinh lực vào trong chốn quan trường. Từ một góc độ nào đó mà nói đây là biết tiến lui. Dương Phàm thuận theo tự nhiên bán nhân tình lựa chọn người cho Chu Tử Dương. Có công tiến cử, sau này Tề Quốc Viễn đi theo Chu Tử Dương không phải có thêm một con đường làm ăn nữa sao?

- Cái này có được không?

Chu Tử Dương cười nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. Dương Phàm hiểu ý lắc đầu cười khổ nói:

- Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý chia tách rõ ràng. Sau này ý của anh cũng là ý của tôi. Tương lai nếu sở Xây dựng có biến hoá, tôi sẽ toàn lực bảo vệ anh. Nói như vậy đi, sau này chuyện của anh là chuyện của tôi, quan hệ giữa tôi và anh đủ để có hứa hẹn này. Nếu thật sự tính ra thì lúc trước khi tôi ở cơ sở đã làm phiền anh không ít. Anh cũng không nói nửa chữ không mà.

Chu Tử Dương lộ ra vẻ xấu hổ mà nói:

- Ha ha, đó là anh lo lắng nhiều, anh xin lỗi.

Dương Phàm xua tay không nói gì, chẳng qua ý đã rất rõ ràng, quan hệ của mọi người không cần giải thích làm gì.

- Hai người lần trước anh dẫn tới đều được. Tiễn Thiên Nguyên ở Vu Thành giữ chức phó bí thư thị ủy, mặc dù nói cấp bậc không thay đổi, nhưng làm thị trưởng thì vẫn khác.

Chu Tử Dương cười cười mà nói.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...