Ta Bị Hệ Thống Cưỡng Ép Cứu Vớt Thế Giới
Chương 3: Thế giới thứ nhất: Thanh Xuân vườn trường vốn dĩ chính là tốt đẹp! (2)
Đây là đâu a...
Ninh Ca day day mí mắt, cảm giác chân tay rã rời, lục phủ ngũ tạng đảo lộn.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Bạch đâu...
Tiểu Bạch...
Tiểu....
"Tiểu Ninh, nếu cô còn như vậy, e là buổi dạy hôm nay phải kết thúc tại đây."
Một giọng nói bất ngờ vang lên, trầm thấp mang theo một tia ý lạnh khiến Ninh Ca bất giác giật mình.
Nương theo tia sáng đến từ kẽ mắt, nàng rốt cuộc cũng mở đôi mắt nặng trịch ra.
Đập vào mắt là một bóng người, Ninh Ca xoa xoa mắt, mọi thứ dần hiện rõ ràng. Nàng đang ở trong một không gian yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng quạt chạy vù vù và tiếng lật sách. Xung quanh có vài người đang ngồi, không nói chuyện hoặc chỉ thì thầm khe khẽ.
Ngay lúc Ninh Ca đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng vang nhẹ vang lên thu hút sự chú ý của nàng.
Người đối diện đang thu dọn sách vở, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Là người này mới gọi sao? Tiểu Ninh? Hắn ta biết mình là ai?
Ngón tay thon dài như bạch ngọc nhanh chóng thu dọn đồ trên mặt bàn, ánh mắt Ninh Ca hơi lướt qua mặt hắn, lập tức đứng hình!
Sao có thể... Sao có thể...
Bạch Diệp chú ý tới ánh mắt của nàng, mày nhăn lại, đáy mắt hiện lên chút không kiến nhẫn.
Sao có thể đẹp như vậy aaa!!!
Đôi mắt hẹp dài hờ hững, cánh mũi cao cùng đôi môi mỏng khẽ mím, ngũ quan tinh xảo kết hợp lại với nhau khiến khuôn mặt hắn trông càng hoàn mỹ.
Người này sao có thể là nam nhân!!! Khụ khụ, Ninh Ca bị suy nghĩ của mình suýt sặc.
Tiểu ca ca ngài có thể cho ta hỏi bí quyết dưỡng nhan được không?
Gặp Ninh Ca không nói gì, Bạch Diệp hờ hững nói: "Thời tiểu thư mỗi ngày lên lớp hoặc ngủ hoặc nhìn ta đắm đuối... Nếu như nói trên mặt ta có thể in bài giảng, ta cũng nguyện ý làm vì tiểu thư"
"Dù sao như tiểu thư hiện tại... cũng thật làm khó ta a"
Bạch Diệp híp mắt cười, lạnh lẽo sâu trong mắt làm Ninh Ca cứng đờ.
Ân... mỹ nhân cười có lực sát thương khủng khiếp...
Lời Bạch Diệp vừa nói rất nhẹ nhàng, giống như cơn gió thu, nhưng nghe kĩ thì có thể lí giải... hắn đang dần mất kiên nhẫn với nàng!
A... vì sao ta lại có cảm giác giống như nghe lão sư răn dạy?
Ninh Ca không nhịn được ngồi nghiêm cẩn.
"Thực xin lỗi tiên sinh... ta sai rồi, ta ngủ trong giờ học là không đúng, lần sau nhất định không có chuyện đó nữa!"
"Tiên sinh?"
Bạch Diệp khẽ cười.
A? Không lẽ là lão sư? Ninh Ca kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã là lão sư... Không phải là yêu quái chuyển thế đi!
"Thời tiểu thư không cần xưng hô nghiêm túc như vậy..." Bạch Diệp nhìn nàng, đôi mắt hơi nghiền ngẫm.
"Trước đây cô luôn gọi ta là tiểu Bạch. Xem ra thời gian qua ta khắt khe khiến tiểu thư đối với ta có khoảng cách rồi."
Lại nữa, lại híp mắt cười. Vì sao nụ cười của mỹ nhân luôn khiến ta thấy lành lạnh....
"Khụ, tiểu Bạch... vừa nãy ta chỉ là có chút buồn ngủ, ngươi tha thứ ta được hay không, sau này ta tuyệt đối sẽ nghiêm cẩn nghe giảng."
Tuyệt đối, tuyệt đối!
Ninh Ca mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu cầu xin tha thứ.
"Ha ha..." Bạch Diệp bật cười, bàn tay thon dài sờ sờ đầu nàng, ngón tay cảm thụ được xúc cảm mềm mại, lại nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, gương mặt căng cứng hơi chút dịu xuống.
Thình thịch!
Vì cái gì? Vì cái gì câu dẫn ta a! Tên của mỹ nhân là gì ta còn chưa biết đâu...
"Thời tiểu thư."
Thình thịch!
Bạch Diệp lịch sự rút tay lại, lễ phép mỉm cười.
"Cô chảy máu mũi."
Ninh Ca:....
AAA!!!
Ta...
Bị mỹ nhân hiểu lầm là sắc quỷ làm sao bây giờ???
***
Ninh Ca không biết Bạch Diệp rời đi lúc nào, chỉ biết mùi hương thanh mát lại sạch sẽ còn vương lại trong chóp mũi.
Nàng ra sức hít thở không khí chung quanh, lần đầu tiên cách nam nhân gần như vậy, luôn là có chút nóng bỏng a...
Vì vậy Ninh Ca điềm nhiên hít thở mùi hương mỹ nhân lưu lại trong không khí, không gì khác, nàng chỉ sợ máu mũi tiếp tục chảy.
Nhớ lại vừa nãy Bạch Diệp đã dùng khăn tay của hắn giúp nàng chặn máu mũi, chỉ là lúc đó khoảng cách có chút gần... khụ khụ!
Ninh Ca thở dài... nữ nhân cổ đại chính là khổ! Có chút thường thức không thể quen ngay được... Vậy nên ta Ninh Ca lưu máu mũi chính là thực bình thường a!
Ninh Ca mặt không đỏ, tim không gấp bình tĩnh thu thập đồ đạc trên bàn.
Đợi cho đến khi nàng rời đi, tiếng người xì xào mới vang lên.
"Ân, vừa nãy soái ca kia rời đi cổ còn ở chỗ đó hít thật lâu!"
"Suỵt! Đừng nói, coi chừng là cái biến thái!"
Ninh Ca giờ phút này không biết nàng đã được vinh danh "biến thái phòng tự học". Nhìn dòng người nườm nượp lưu động trên phố, Ninh Ca:...
Ta là ai? Đây là đâu?
Cảnh sát thúc túc, nhà của ta ở đâu aaa!!!
Ân, ân, bình tĩnh! Ninh Ca người bình tĩnh, không đúng, là ta bình tĩnh, cũng không đúng...
Ô ô ô... Tiểu Bạch ngươi ở đâu???
"Cô bé thật xinh đẹp, lạc đường sao? Muốn thúc thúc dẫn về nhà không?"
Muốn muốn, nhưng là muốn cảnh sát thúc thúc, không muốn biến thái thúc thúc a... Ninh Ca nhìn người đàn ông to béo trước mặt, nở nụ cười so với khóc càng khó coi.
Ngay lúc nàng đang định nói chuyện, một cánh tay thon dài vươn ra kéo nàng lại.
"Thời Ninh Ca?"
Ninh Ca day day mí mắt, cảm giác chân tay rã rời, lục phủ ngũ tạng đảo lộn.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Bạch đâu...
Tiểu Bạch...
Tiểu....
"Tiểu Ninh, nếu cô còn như vậy, e là buổi dạy hôm nay phải kết thúc tại đây."
Một giọng nói bất ngờ vang lên, trầm thấp mang theo một tia ý lạnh khiến Ninh Ca bất giác giật mình.
Nương theo tia sáng đến từ kẽ mắt, nàng rốt cuộc cũng mở đôi mắt nặng trịch ra.
Đập vào mắt là một bóng người, Ninh Ca xoa xoa mắt, mọi thứ dần hiện rõ ràng. Nàng đang ở trong một không gian yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng quạt chạy vù vù và tiếng lật sách. Xung quanh có vài người đang ngồi, không nói chuyện hoặc chỉ thì thầm khe khẽ.
Ngay lúc Ninh Ca đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng vang nhẹ vang lên thu hút sự chú ý của nàng.
Người đối diện đang thu dọn sách vở, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Là người này mới gọi sao? Tiểu Ninh? Hắn ta biết mình là ai?
Ngón tay thon dài như bạch ngọc nhanh chóng thu dọn đồ trên mặt bàn, ánh mắt Ninh Ca hơi lướt qua mặt hắn, lập tức đứng hình!
Sao có thể... Sao có thể...
Bạch Diệp chú ý tới ánh mắt của nàng, mày nhăn lại, đáy mắt hiện lên chút không kiến nhẫn.
Sao có thể đẹp như vậy aaa!!!
Đôi mắt hẹp dài hờ hững, cánh mũi cao cùng đôi môi mỏng khẽ mím, ngũ quan tinh xảo kết hợp lại với nhau khiến khuôn mặt hắn trông càng hoàn mỹ.
Người này sao có thể là nam nhân!!! Khụ khụ, Ninh Ca bị suy nghĩ của mình suýt sặc.
Tiểu ca ca ngài có thể cho ta hỏi bí quyết dưỡng nhan được không?
Gặp Ninh Ca không nói gì, Bạch Diệp hờ hững nói: "Thời tiểu thư mỗi ngày lên lớp hoặc ngủ hoặc nhìn ta đắm đuối... Nếu như nói trên mặt ta có thể in bài giảng, ta cũng nguyện ý làm vì tiểu thư"
"Dù sao như tiểu thư hiện tại... cũng thật làm khó ta a"
Bạch Diệp híp mắt cười, lạnh lẽo sâu trong mắt làm Ninh Ca cứng đờ.
Ân... mỹ nhân cười có lực sát thương khủng khiếp...
Lời Bạch Diệp vừa nói rất nhẹ nhàng, giống như cơn gió thu, nhưng nghe kĩ thì có thể lí giải... hắn đang dần mất kiên nhẫn với nàng!
A... vì sao ta lại có cảm giác giống như nghe lão sư răn dạy?
Ninh Ca không nhịn được ngồi nghiêm cẩn.
"Thực xin lỗi tiên sinh... ta sai rồi, ta ngủ trong giờ học là không đúng, lần sau nhất định không có chuyện đó nữa!"
"Tiên sinh?"
Bạch Diệp khẽ cười.
A? Không lẽ là lão sư? Ninh Ca kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã là lão sư... Không phải là yêu quái chuyển thế đi!
"Thời tiểu thư không cần xưng hô nghiêm túc như vậy..." Bạch Diệp nhìn nàng, đôi mắt hơi nghiền ngẫm.
"Trước đây cô luôn gọi ta là tiểu Bạch. Xem ra thời gian qua ta khắt khe khiến tiểu thư đối với ta có khoảng cách rồi."
Lại nữa, lại híp mắt cười. Vì sao nụ cười của mỹ nhân luôn khiến ta thấy lành lạnh....
"Khụ, tiểu Bạch... vừa nãy ta chỉ là có chút buồn ngủ, ngươi tha thứ ta được hay không, sau này ta tuyệt đối sẽ nghiêm cẩn nghe giảng."
Tuyệt đối, tuyệt đối!
Ninh Ca mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu cầu xin tha thứ.
"Ha ha..." Bạch Diệp bật cười, bàn tay thon dài sờ sờ đầu nàng, ngón tay cảm thụ được xúc cảm mềm mại, lại nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, gương mặt căng cứng hơi chút dịu xuống.
Thình thịch!
Vì cái gì? Vì cái gì câu dẫn ta a! Tên của mỹ nhân là gì ta còn chưa biết đâu...
"Thời tiểu thư."
Thình thịch!
Bạch Diệp lịch sự rút tay lại, lễ phép mỉm cười.
"Cô chảy máu mũi."
Ninh Ca:....
AAA!!!
Ta...
Bị mỹ nhân hiểu lầm là sắc quỷ làm sao bây giờ???
***
Ninh Ca không biết Bạch Diệp rời đi lúc nào, chỉ biết mùi hương thanh mát lại sạch sẽ còn vương lại trong chóp mũi.
Nàng ra sức hít thở không khí chung quanh, lần đầu tiên cách nam nhân gần như vậy, luôn là có chút nóng bỏng a...
Vì vậy Ninh Ca điềm nhiên hít thở mùi hương mỹ nhân lưu lại trong không khí, không gì khác, nàng chỉ sợ máu mũi tiếp tục chảy.
Nhớ lại vừa nãy Bạch Diệp đã dùng khăn tay của hắn giúp nàng chặn máu mũi, chỉ là lúc đó khoảng cách có chút gần... khụ khụ!
Ninh Ca thở dài... nữ nhân cổ đại chính là khổ! Có chút thường thức không thể quen ngay được... Vậy nên ta Ninh Ca lưu máu mũi chính là thực bình thường a!
Ninh Ca mặt không đỏ, tim không gấp bình tĩnh thu thập đồ đạc trên bàn.
Đợi cho đến khi nàng rời đi, tiếng người xì xào mới vang lên.
"Ân, vừa nãy soái ca kia rời đi cổ còn ở chỗ đó hít thật lâu!"
"Suỵt! Đừng nói, coi chừng là cái biến thái!"
Ninh Ca giờ phút này không biết nàng đã được vinh danh "biến thái phòng tự học". Nhìn dòng người nườm nượp lưu động trên phố, Ninh Ca:...
Ta là ai? Đây là đâu?
Cảnh sát thúc túc, nhà của ta ở đâu aaa!!!
Ân, ân, bình tĩnh! Ninh Ca người bình tĩnh, không đúng, là ta bình tĩnh, cũng không đúng...
Ô ô ô... Tiểu Bạch ngươi ở đâu???
"Cô bé thật xinh đẹp, lạc đường sao? Muốn thúc thúc dẫn về nhà không?"
Muốn muốn, nhưng là muốn cảnh sát thúc thúc, không muốn biến thái thúc thúc a... Ninh Ca nhìn người đàn ông to béo trước mặt, nở nụ cười so với khóc càng khó coi.
Ngay lúc nàng đang định nói chuyện, một cánh tay thon dài vươn ra kéo nàng lại.
"Thời Ninh Ca?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương