Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống
Quyển 2 - Chương 3: Kiếp thứ hai 21-30
21. Tôi có linh hồn của một người đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu, tôi không sợ ma. Nhưng mà tôi sợ chết.22. Cho nên khi hoàng đế ôm tâm địa xấu xa mà phong tôi làm thái tử bạn độc, còn lệnh cho thái tử thái phó phải đối tốt với tôi, nếu không phạm sai lầm lớn thì không được trách phạt, tôi cảm thấy tương lai mình ảm đạm một màu. Tôi chỉ có 2 lựa chọn: hoặc là từ chối nhiệm vụ của một công tử ăn chơi lôi kéo làm hư con nhà người khác, từ đó đắc tội người đàn ông quyền lực nhất toàn quốc; hoặc là hoàn thành nhiệm vụ công tử ăn chơi lôi kéo làm hư con nhà người khác, từ đó đắc tội người đàn bà quyền lực nhất toàn quốc. Còn cái vị nhi đồng quyền lực nhất toàn quốc kia, dựa trên mấy chuyện mà chị dâu tương lai kể cho tôi, bất kể là hoàn thành hay không hoàn thành nhiệm vụ, tôi đều lấy lòng không nổi rồi.23. Bảo bảo trong lòng khổ, nhưng bảo bảo không thể nói. Ai bảo tôi là nhị công tử nhà thừa tướng, còn người ta là dòng dõi hoàng gia.24. Thế nhưng, đợi đến khi tiến cung gặp thái tử nhỏ hơn mình một tuổi nọ, tôi bỗng dưng cảm thấy không còn sợ hãi như vậy nữa. Bởi vì thái tử hắn, đẹp đến mức méo thể nào chịu nổi. Bé bi mới có 9 tuổi đầu, trông mặt là biết sau này sẽ trở thành soái ca làm rung động ngàn vạn trái tim thiếu nữ hoặc gei thiếu nam.25. Tôi mặc dù cũng là một thiếu niên gei, nhưng tôi không nằm trong nhóm sẽ bị rung động trái tim. Thái tử đẹp thì có đẹp, nhưng cứ nghĩ đến những chuyện mà chị dâu tương lai kể, tôi đã xìu bố nó rồi.26. Hơn nữa, thái tử đẹp dzai đến méo thể nào chịu nổi kia, thực sự là cái loại tâm cơ boy. Hắn nếu không thích để tôi làm bạn độc, trực tiếp kêu ca với phụ hoàng or mẫu hậu hắn không phải được rồi sao. Thế nhưng, hắn lại không. Người ta sau khi gặp gỡ tôi lần đầu tiên liền giả ốm, hơn nữa ngay sau khi tôi rời đi liền “lên cơn sốt cao, hôn mê bất tỉnh”. Cho nên giờ Ngọ vừa rời cung về nhà, giờ Mùi tôi đã bị hoàng hậu nương nương lấy danh nghĩa “gặp gỡ bạn độc của hoàng nhi” để réo vào cung hỏi tội. Hoàng hậu nương nương trên mặt luôn treo nụ cười, ngữ khí cũng thân thiết ôn hòa, thế nhưng một canh giờ sau được xuất cung về nhà, tôi cảm thấy mình vừa bị lột một lớp da.27. “Tiện nhân!” Đó là lời bình dành cho thái tử của tôi và bà chị dâu tương lai vừa nghe chuyện chạy đến thăm tôi.28. Có đẹp dzai hơn nữa, hắn cũng chỉ là một tiện nhân đẹp dzai. Nói chung là “khanh bản giai nhân, nại hà vi tiện.” (*)(*) Ngươi vốn là giai nhân, sao làm chuyện thấp hèn. Chế từ câu của Vi Đỉnh đời Nam Bắc Triều: “Khanh bản giai nhân, nại hà tác tặc?” (Ngươi vốn là người tốt, sao lại đi làm giặc?)29. Thái tử “ốm” 3 ngày, cuối cùng cũng khỏi. Hoàng đế triệu tôi vào cung, bắt đầu chính thức làm bạn độc cho thái tử. Tôi vốn tưởng rằng hoàng hậu sẽ ngăn cản. Kết quả, trong 3 ngày vừa rồi nương nương lại được phát hiện có tin mừng, hơn nữa thai đã được 3 tháng, có lẽ vì muốn bảo đảm an toàn cho thai nhi không dễ gì có được này nên lão nhân gia liền di giá đến trang viên của hoàng gia ở ngoại thành chuyên tâm dưỡng thai, không quản chuyện trong cung nữa. Vì thế, tôi lại phải vào cung gặp mặt tâm cơ boy thái tử.30. Lần trước khi tôi tiến cung, thái tử biểu hiện đúng như gặp gỡ bạn độc mới, không có gì bất thường, vừa quay đi một cái đã giả bệnh 3 ngày hãm hại tôi. Lần này, khi hai chúng tôi gặp nhau, tôi hành lễ với hắn, hắn nửa ngày không hồi đáp, không nói năng, đến tận lúc tôi eo đau lưng mỏi thì bất chợt hắn cho người hầu xung quanh lui hết xuống. Tôi không khỏi giật mình hoảng sợ. Nhưng nghĩ mình tốt xấu gì cũng là nhị thiếu gia dòng đích nhà thừa tướng, cho dù hắn cho ngứa mắt mình hơn nữa, cũng phải nể mặt cha tôi mà không dám hung tàn quá với tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương