Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game
Chương 9: Điện Thoại
- Điện thoại? Chu Lăng Phong hơi nghi hoặc một chút, qua một hồi lâu mới đột nhiên nói: - Điện thoại mà ngươi nói, có phải là điện thoại vỏ kim loại, toàn thân màu trắng, màn hình đen, không có phím ấn, lớn chừng năm sáu in phải không? - Không sai, chính là nó, điện thoại của ngươi sao? Chu Văn hơi kinh ngạc hỏi thêm. - không, đó là đồ của ông nội ngươi, nếu ngươi không nói, đoán chừng ta cũng đã quên. Chu Lăng Phong cười một cái: - Điện thoại kia là bảo bối của ông nội ngươi a. - Bảo bối của ông nội? ông nội lấy nó từ đâu? Chu Văn nghe được ngữ khí của Chu Lăng Phong có chút không đúng, liền truy hỏi một câu. Chu Lăng Phong liên đem lai lịch điện thoại lần lượt kể lại cho Chu Văn, Chu Văn nghe mà ngẩn người một chút. Năm đó, ông nội hắn là thợ mộc, có điều không phải là làm bàn ghế bình thường, những thứ đó ông ấy cũng có thể làm, nhưng công việc chủ yếu là kiến tạo các kiến trúc gỗ giả cổ. Trước kia, khi trùng kiến Quy Đức cổ thành, muốn khôi phục nguyên trạng thời cổ đại, cho nên cần rất nhiều kiến trúc giả cổ. Nên ông nội hắn liền trực tiếp chuyển tới đây, làm việc trong toàn thành cổ này hơn một năm. Trong quá trình này, tại một công trường nào đó, đào ra một cái giếng cổ khô cạn, lúc ấy đang trong giai đoạn gấp rút, làm ngày đêm không nghỉ, lúc đào ra cái giếng là nửa đêm, ngoại trừ ông nội hắn cùng mấy công nhân ở lại, cũng không còn ai khác. Khi cái giếng cổ bị đào ra, phía dưới lại có bảo quang mơ hồ phát sáng, mấy công nhân còn tưởng đào được bảo bối gì, cuối cùng bàn bạc một hồi, mấy người liền xuống giếng đào bảo, hòng phát tài một phen. Sau khi xuống giếng cổ, phát hiện một hộp góc cũ kỹ, vỏ hộp đã mục đến gần hết, phía trên còn có rất nhiều khe hở, ánh sáng kia chính là truyền từ trong khe hở ra. Mấy công nhân liền cầm hộp mang lên, vốn cho là bên trong có bảo bối gì, mấy người chia nhau, đoán chừng nửa đời còn lại có thể ăn ngon uống say. Thế nhưng vừa mở hộp gỗ, lại chỉ thấy một chiếc điện thoại, cái thứ này, mặc dù khi đó mới phổ cập, nhưng cũng không phải cái gì quý hiếm. Hơn nữa, điện thoại kia vốn vẫn phát sáng, nhưng sau khi bọn hắn cầm ra, lại biến thành điện thoại đen thui, trên điện thoại lại chả có lấy một cái nút, cũng không tìm được chỗ sạc điện. Mấy người khi đó rất thất vọng, nghĩ rằng ai đùa dai bỏ vào đấy, thoạt nhìn lại rất xấu, cũng không có giá trị gì, cho nên chẳng mấy ai hứng thú, cuối cùng ông nội Chu Văn tiện tay nhét vào túi đồ. Sau khi mang điện thoại về nhà, ông nội Chu Văn cũng không có ném đi, chẳng qua vứt ở trong phòng kho. Khi đó Chu Lăng Phong còn nhỏ, ông nội Chu Văn còn kể qua chuyện này, chẳng qua khi đó chỉ coi như là chuyện ma mà kể, cho nên Chu Lăng Phong tương đối nhớ kỹ. - Cái điện thoại kia, căn bản không thể mở được, khi còn bé ta từng cầm tới cửa hàng sửa điện thoại bán, vốn muốn đổi lấy tiền mua mấy bao thuốc, kết quả là cửa hàng bảo không đáng tiền, nên ta tiện tay nhét vào trong hộp bánh gấu, không phải ngươi cũng cầm nó đi bán đấy chứ? Từ đó tới giờ mới có mấy chục năm, còn không tính là đồ cổ, mà đồ cũ thì không đáng tiền. Chu Lăng Phong nói. Chu Văn thầm tự nhủ: “May mà điện thoại không bị ngươi đốt thành khói, bằng không thực sự khóc không ra nước mắt.” - Trước đó điện thoại chưa từng sáng lên sao? Chu Văn lại hỏi. - Sao có thể sáng lên, vứt đó bao nhiêu năm, đừng nói là hỏng, coi như không hỏng thì cũng không thể còn điện. Chu Lăng Phong cắt ngang câu hỏi của Chu Văn: - Được rồi, ta còn bận chuẩn bị hôn lễ, dù sao cũng đã báo cho ngươi, ngươi tới hay không tự ngươi quyết định. Nói xong, Chu Lăng Phong liền trực tiếp cúp điện thoại. “Lấy từ trong giếng cổ sao? Đáng tiếc khu vực Quy Đức thành cổ đã biến thành khu vực dị thứ nguyên, người bình thường căn bản không thể tới gần nơi đó, có điều kỳ khảo thí tới lại tiến hành ngay tại đây, không biết giếng cổ kia ở đâu, có cơ hội thì đi xem một chút.” Chu Văn âm thầm suy tử, lại nghĩ mãi cũng không được gì. Như lời Chu Lăng Phong nói, điện thoại này chỉ là sản phẩm của mấy chục năm gần đây, không thể nào là đồ cổ, mà coi như có là đồ cổ, cũng không có khả năng có được năng lực thần kỳ như thế. - Hỏng bét, quên hỏi lão ba xem có phải đắc tội ai không. Chu Văn vốn muốn gọi lại, nhưng nghĩ một chút lại không gọi. Dù sao An Tĩnh cũng đã đi, cũng không thực sự làm gì hắn, chuyện này xem như đã qua, cũng không cần thiết phải nhắc lại. Lấy ra điện thoại thần bí, lại mở trò Huyệt Ma kiến, Chu Văn lần nữa chú tâm cày quái. Từng con kiến bị nhân vật tí hon diệt sát, nhân vật trong trò chơi cũng giống như là hắn vậy, bất kể là kinh nghiệm hay cảm ngộ, hắn đều có thể cảm nhận được. Hiện tại, hắn giết Đại Lực nghĩ đã ngày càng thuần thục, một mạng trước kia chỉ có thể giết được hơn trăm con Đại Lực nghĩ, mà hiện giờ giết bốn năm trăm con cũng không thành vấn đề. Đáng tiếc, vận khí hôm nay của hắn rất bình thường, chỉ thu được hai viên Thể phách kết tinh, hơn nữa cấp bậc đều không cao lắm, chỉ có thể dùng làm năng lượng bổ sung, không cách nào trực tiếp tăng đẳng cấp. Giết đến hứng khởi, đột nhiên lại nhìn thấy Huyết sắc Đại Lực nghĩ biến dị xuất hiện, Chu Văn lập tức vui vẻ, thao túng nhân vật tí hon xông tới. Trước đó còn chưa có Đại Lực thần quyền, muốn giết Đại Lực nghĩ biến dị còn có chút khó khăn, nhưng lần này hắn đã có Đại Lực thần quyền, ngay sau một quyền, lập tức liền đánh nát Đại Lực nghĩ biến dị. Đinh! Một tiếng vang giòn tan truyền vào trong tai, quả nhiên lại đánh rớt được Thứ Nguyên kết tinh, đáng tiếc lần này chỉ có một viên. “Giết chết Đại Lực nghĩ biến dị, phát hiện Thể phách kết tinh.” Chu Văn nhìn lại, phát hiện trên Thể phách kết tinh lại có một con số chín, không khỏi thầm vui vẻ. Thể phách hiện tại của hắn là tám, có viên Thể phách kết tinh này, là có thể tiến thêm một bước. Thể phách là cường độ cùng sức bền của thân thể, chỉ có thể phách mạnh, mới có thể đánh lâu không mệt, kháng đòn cũng tăng lên, "Khổ Thiền" mà hắn tu luyện, chủ yếu là cường hóa thể phách cùng lực lượng. Điều khiển nhân vật tí hon nhặt Thể phách kết tinh, một cỗ quái lực lập tức truyền từ điện thoại tới thân thể, trong nháy mắt liền khuếch tán đến toàn thân, khiến mỗi một tế bào quanh thân hắn như đều được sống lại. Nhìn số liệu thể phách trong trò chơi biến thành chín, Chu Văn cũng cảm thấy thân thể cứng cỏi hơn không ít, khi bị Đại Lực nghĩ bình thường cắn trúng, thanh máu của nhân vật tí hon cũng giảm đi ít hơn. Chu Văn tiếp tục cày quái, hắn phát hiện Đại Lực nghĩ biến dị chỉ xuất hiện trong chỗ sâu trong xào huyệt, có điều điểm không cố định, hơn nữa không phải lần nào cũng có thể rơi ra Thứ Nguyên kết tinh. Sau đó, Chu Văn lại gặp hai con Đại Lực nghĩ biến dị, kết quả cũng không thu được cái gì. Thời gian cày quái cứ thế trôi qua, Chu Văn vẫn hoàn toàn như trước, lên lớp là ngủ, tan học liền chơi game, chẳng qua khóa tu luyện buổi chiều, hắn vẫn tới phối hợp với đám Phương Nhược Tích. Có điều, không biết là có chuyện gì, Chu Văn luôn có cảm giác ánh mắt của Dư Thái Bạch là lạ, mỗi khi hắn nhìn về phía Dư Thái Bạch, đều thấy lão híp mắt cười lại, cười đến mức khiến hắn có chút sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương