Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Chương 47: Vương Bảo Quốc vô cùng tức giận
Vương Bảo Quốc bước về phía trước vài bước, dùng ánh mắt khinh thường nói với Long Cửu Thần: “Chàng trai trẻ, không nên quá ngông cuồng, ông tam rộng lượng nên mới cho cậu toàn thây, tốt nhất là cậu nên tự mình giải quyết đi, ngoan ngoãn quỳ xuống chịu chết, kẻo nếu đế cho Vương Bảo Quốc tôi phải ra tay, cậu…”
Ông ta còn chưa kịp dứt lời thì Long cửu Trần lại lạnh lùng phun ra một câu: “Thứ cặn bã tàn nhẫn như ông mà cũng dám ở trước mặt tôi phát ngôn bừa bãi sao?”
Dứt lời, Long cửu Thần thuận tay đấm ra một quyền.
Mắt thường vẫn có thể nhìn thấy một quyền ảnh của anh tựa như đạn pháo bắn ra, nghiền nát không khí, nhanh như sấm sét và oanh tạc Vương Bảo Quốc.
“Thằng nhãi ranh, cậu thật to gan! Dám tấn công ở trước mặt tôi, cậu quả thực không biết tự lượng sức mình!”
Vương Bảo Quốc vô cùng tức giận, điểm nhẹ ngón chân, cả người ông ta lập tức bay ra ngoài, một quyền đánh vào quyền ảnh kia.
Bụp!
Quyền ảnh lập tức bị đập tan.
“Ôi! Vương đại sư thực sự quá mạnh!”
Tân Tử Đình kích động vỗ tay khen hay.
Tân Diệu Hoa cười ha ha nói: “Cha con đã bỏ ra 100 triệu đế mời đến một cao thủ, còn có thể không lợi hại sao?”
“Đừng nói là một Long cửu Thần, cho dù là có mười Long cửu Thần thì đại sư Vương Bảo Quốc cũng có thể đánh nố từng người một!”
“Đúng không đại sư Vương Bảo Quốc?”
“Chắc chắn là như vậy!”
Vương Bảo Quốc cảm thấy rất thích khi được
khen, lập tức bay lên chín tầng mây.
“Một người mới nhập môn tiểu võ hầu như cậu mà cũng dám ngông cuồng ở trước mặt Vương Bảo Quốc tôi sao?”
“Đi chết đi!”
Vừa dứt lời, cơ thể của Vương Bảo Quốc nhoáng lên một cái, tiến lại gần Long cửu Thần, tung một nắm đấm nặng nề đánh thẳng vào ngực Long Cửu Thần.
“Ông cảm thấy rất có thành tựu khi chặn được một cú đấm chỉ dùng một phần lực của tôi sao?”
Long Cửu Thần lạnh lùng nói, xuất ra hai phần lực, dùng một quyền đấm mạnh về phía ông ta.
“Cái gì? Một phần lực sao?”
Vương Bảo Quốc cực kỳ sợ hãi, ông ta đang chuấn bị thu quyền thì nắm đấm của Long cửu Thần và nắm đấm của ông ta va chạm với nhau.
Ầm!
Vương Bảo Quốc như va phải đường sắt cao tốc, hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể ông ta như diều đứt dây bay ra ngoài, đập vỡ một khấu súng trái phá, lúc ông ta rơi xuống đất, máu tươi trong miệng ông ta phun ra như suối, sau vài lần co giật, ông ta nằm yên bất động.
“Cái này, cái này, cái này…”
Tần Diệu Hoa bị dọa sợ đến ngây người!
Tân Tử Đình cũng sợ đến ngây người!
Những người có mặt ở đây cũng sợ đến ngây người!
Mất 100 triệu đế mời đến một đại sư Vương Bảo Quốc thế mà lại bị Long cửu Thần giết chết bằng một quyền sao?
Là do Long cửu Thần quá mạnh?
Hay là do Vương Bảo Quốc quá cùi bắp?
“Mau nổ súng! Để xem xem nó có bị nố chết hay không!” Thang Lập Võ hét lên.
Tần Diệu Hoa lấy lại sự tỉnh táo, ông ta cũng dắt cuống họng lên gào: “Nố súng! Mau nố súng cho ông đây!”
Ông ta còn chưa kịp dứt lời thì Long cửu Trần lại lạnh lùng phun ra một câu: “Thứ cặn bã tàn nhẫn như ông mà cũng dám ở trước mặt tôi phát ngôn bừa bãi sao?”
Dứt lời, Long cửu Thần thuận tay đấm ra một quyền.
Mắt thường vẫn có thể nhìn thấy một quyền ảnh của anh tựa như đạn pháo bắn ra, nghiền nát không khí, nhanh như sấm sét và oanh tạc Vương Bảo Quốc.
“Thằng nhãi ranh, cậu thật to gan! Dám tấn công ở trước mặt tôi, cậu quả thực không biết tự lượng sức mình!”
Vương Bảo Quốc vô cùng tức giận, điểm nhẹ ngón chân, cả người ông ta lập tức bay ra ngoài, một quyền đánh vào quyền ảnh kia.
Bụp!
Quyền ảnh lập tức bị đập tan.
“Ôi! Vương đại sư thực sự quá mạnh!”
Tân Tử Đình kích động vỗ tay khen hay.
Tân Diệu Hoa cười ha ha nói: “Cha con đã bỏ ra 100 triệu đế mời đến một cao thủ, còn có thể không lợi hại sao?”
“Đừng nói là một Long cửu Thần, cho dù là có mười Long cửu Thần thì đại sư Vương Bảo Quốc cũng có thể đánh nố từng người một!”
“Đúng không đại sư Vương Bảo Quốc?”
“Chắc chắn là như vậy!”
Vương Bảo Quốc cảm thấy rất thích khi được
khen, lập tức bay lên chín tầng mây.
“Một người mới nhập môn tiểu võ hầu như cậu mà cũng dám ngông cuồng ở trước mặt Vương Bảo Quốc tôi sao?”
“Đi chết đi!”
Vừa dứt lời, cơ thể của Vương Bảo Quốc nhoáng lên một cái, tiến lại gần Long cửu Thần, tung một nắm đấm nặng nề đánh thẳng vào ngực Long Cửu Thần.
“Ông cảm thấy rất có thành tựu khi chặn được một cú đấm chỉ dùng một phần lực của tôi sao?”
Long Cửu Thần lạnh lùng nói, xuất ra hai phần lực, dùng một quyền đấm mạnh về phía ông ta.
“Cái gì? Một phần lực sao?”
Vương Bảo Quốc cực kỳ sợ hãi, ông ta đang chuấn bị thu quyền thì nắm đấm của Long cửu Thần và nắm đấm của ông ta va chạm với nhau.
Ầm!
Vương Bảo Quốc như va phải đường sắt cao tốc, hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể ông ta như diều đứt dây bay ra ngoài, đập vỡ một khấu súng trái phá, lúc ông ta rơi xuống đất, máu tươi trong miệng ông ta phun ra như suối, sau vài lần co giật, ông ta nằm yên bất động.
“Cái này, cái này, cái này…”
Tần Diệu Hoa bị dọa sợ đến ngây người!
Tân Tử Đình cũng sợ đến ngây người!
Những người có mặt ở đây cũng sợ đến ngây người!
Mất 100 triệu đế mời đến một đại sư Vương Bảo Quốc thế mà lại bị Long cửu Thần giết chết bằng một quyền sao?
Là do Long cửu Thần quá mạnh?
Hay là do Vương Bảo Quốc quá cùi bắp?
“Mau nổ súng! Để xem xem nó có bị nố chết hay không!” Thang Lập Võ hét lên.
Tần Diệu Hoa lấy lại sự tỉnh táo, ông ta cũng dắt cuống họng lên gào: “Nố súng! Mau nố súng cho ông đây!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương