Đợi đến khi đêm đến, mọi người tiến về phía trước đình viện nghỉ ngơi, Cố Nhàn Ảh xử lý vết thương trên người, lại đổi thành một thân xiêm áo, lúc này mới nói lời từ biệt với mọi người, rời khỏi sơn trang.
Tất cả mọi người ai cũng biết Cố Nhàn Ảnh muốn đi đâu, nhưng cũng không ai ngăn trở, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng mông lung trong bóng đêm yên lặng không nói.
Tướng mạo Cố Nhàn Ảnh mấy trăm năm chưa từng thay đổi, cô nương này không biết từ chỗ nào tìm thanh kiếm cầm trong tay, quần áo trong gió đêm bay phấp phới, thân ảnh làm lá rụng loạn xạ như thế đi xa, cực kì giống khách bộ hành thiếu niên ít tuổi hành tẩu thiên hạ, phủi xuống những bụi bặm tích tụ sau lưng mấy trăm năm.
Cố Nhàn Ảnh ngự kiếm mà đi, thời điểm đi tới bờ biển, ánh trăng trong đêm đang sáng ngời rực rỡ, sóng biển yên ả mênh mông khắp nơi.
Vừa lúc gặp mặt biển dâng lên một đạo ánh sáng, một thân ảnh từ nơi kia bỗng nhiên vút người nẩy lên, vẽ ra một đường cong tinh xảo tuyệt luân, dưới ánh sáng lộng lẫy sáng rực của ánh trăng xuất hiện một vầng sáng nhạt màu màu lam bạc, sau đó lại quay trở về trong biển.
Cố Nhàn Ảnh đứng dậy đi tới bờ biển, sóng nước vỗ vào đá ngầm nàng lại phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ bình tĩnh nhìn thân ảnh đang chìm vào trong nước ở nơi xa kia. Chỉ chốc lát sau, mặt biển lại một lần nữa gợn sóng, Hoa Ly đuôi cá thân người lại ở trên mặt nước nâng lên bơi đến trước mặt Cố Nhàn Ảnh, đáy mắt rõ ràng là ảnh ngược của ánh trăng cùng với hình dáng của Cố Nhàn Ảnh.
Cúi người thận trọng vững vàng chuyển đến cái trán dính những giọt nước trong suốt lóng lánh, Cố Nhàn Ảnh mỉm cười vươn tay về phía hắn nói: “Ta tới đón ngươi.”
Do nửa người của Hoa Ly ở trong nước, ngửa đầu nhìn người dưới ánh trăng đỏ mặt duỗi tay tới nắm thật chặt tay nàng.
Hoa Ly thích ngày lễ đại khái là bởi vì ngày trước ở biển sâu cách Bạch ốc nghe Cố Nhàn Ảnh nói qua quá nhiều về chuyện lý thú trong ngày lễ, cho nên luôn rất coi trọng mỗi một ngày lễ, mặc kệ là ngày hội gì chung quy vẫn kêu một đám người từ dưới biển lên chạy tới, một đám lớn vây quanh ngồi chung một chỗ ăn mừng.
Ngay cả tết Trung Nguyên cũng không ngoại lệ.
Đó là lý do mà buổi sáng Trung thu hôm nay, Cố Nhàn Ảnh vừa mở mắt đã bị một nụ hôn ướt nóng liếm đến hoàn toàn tỉnh táo.
Hoa Ly ngủ bên cạnh cũng không biết là rốt cuộc đã tỉnh dậy từ bao giờ, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, hai mắt phát sáng lên như những viên ngọc: “A Nhàn trung thu vui vẻ.”
“Trung thu vui vẻ.” Cố Nhàn Ảnh cong cong khỏe môi, nhìn sắc trời còn rất sớm, cảm giác có chút buồn ngủ, dứt khoát ôm lấy eo của Hoa Ly, dán lên cần cổ trắng nõn của y, ngửi mùi hương dễ chịu từ trên người y chợp mắt lại ngủ.
Kể từ sau khi thành thân, bọn họ sẽ không bao giờ đi gõ cửa đối phương sớm, hai người cùng ở tại chỗ đại gia hợp lực xây dựng phòng mới, mỗi sáng sớm tỉnh lại cũng có thể lần đầu tiên nhìn thấy mặt đối phương, Cố Nhàn Ảnh rất thích như vậy, đương nhiên nàng càng thích hơn cảm giác được ôm Hoa Ly ngủ vào mỗi buổi tối.
Tất cả nguy cơ của Bạch Vũ Kiếm Tông đã qua hết, bây giờ nàng không cần lúc nào cũng phải ở lại trên núi Bạch Vũ, nhưng cuối cùng nàng cũng không có rời khỏi.
Chẳng qua là là ban đầu nàng muốn bồi Hoa Ly đi xuống dưới biển nhìn qua nơi mà hắn từng ở, cũng thấy thân nhân cùng với bằng hữu của hắn, sau đó hai người cùng du sơn ngoạn thủy, sau nửa năm cũng chơi đùa xong, các đệ tử bên trong Kiếm Tông thúc giục vô cùng kịch liệt bọn họ mới trở về Bạch Vũ Kiếm Tông.
Khi đó Cố Nhàn Ảnh cũng mới phát hiện thật ra thì chỉ cần là được ở cùng với Hoa Ly thì đi nơi nào cũng không khác nhau lắm.
Cho nên sau khi bọn họ thương lượng, sau này hàng năm Cố Nhàn Ảnh ở trên núi dạy đệ tử, nhưng đến những ngày lễ ngày hội sẽ để trống khoảng thời gian đó cùng Hoa Ly đi xuống núi một chuyến, đợi đến khi chơi đã đời rồi thì mới quay trở về.
Cuộc sống như thế lúc trước Cố Nhàn Ảnh thậm chí còn không dám ước muốn.
Có lẽ là do người bên cạnh ảnh hưởng, cảm giác của Cố Nhàn Ảnh ở tiết Trung thu càng có xúc cảm hơn nữa, nhiều suy nghĩ như vậy xẹt qua trong đầu đương nhiên là ngủ không được, nàng dứt khoát ngồi dậy, buồn cười nhìn theo động tác Hoa Ly cùng đứng dậy với nàng, lắc đầu nói: “Được, dẫn ngươi đi làm bánh trung thu được không?”
Đương nhiên Hoa Ly rất cao hứng, nhào tới cọ tới cọ lui một trận.
Cố Nhàn Ảnh ôm Hoa Ly, cảm giác sâu sắc mình dạy thật tốt, lúc trước mình tùy tiện đụng hai cái là đã có thể đỏ mặt rồi, hiện tại đã thích chủ động thân mật với nàng, mỗi ngày đều có thể thuận tay nhận rất nhiều ôm ấp hôn hít, cuộc sống tràn đầy lạc thú.
Làm bánh trung thu đương nhiên không phải là chuyện của hai người, Cố Nhàn Ảnh dẫn Hoa Ly trước tiên đi tìm chưởng môn Tô Hành và còn có mấy trưởng lão, tiếp theo lại đi Kiếm Các vớt đi mấy đệ tử, mọi người cùng nhau vào bếp vô cùng náo nhiệt mà bắt đầu làm bánh trung thu.
Cố Nhàn Ảnh dù sao cũng đã sống nhiều năm như vậy, làm ra chút điểm tâm loại sự tình này tuy rằng ít khi làm nhưng đã đủ ở trước mặt đám người này xưng bá, mà những người khác hoặc là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước hành tây, hoặc là lão đầu hồ đồ ăn no chờ chết căn bản là không có năng lực gì bắt tay vào làm.
Ngược lại Hoa Ly lúc trước khi không có việc gì làm liền ở trong phòng bếp nghiên cứu cách làm món ăn cho Cố Nhàn Ảnh ăn, cho nên học được một chút liền học được cách làm.
Bánh trung thu còn chưa có làm xong, mắt Hoa Ly đã mở to mong chờ nhìn, chờ đến buổi tối thời điểm tất cả mọi người ở đại điện ăn uống náo nhiệt thuận tiện sẽ thả một ít pháo hoa.
Nhưng mà còn chưa chờ đến buổi tối bên này Hoa Ly đã xảy ra một chút phiền toái, nguyên nhân là thời điểm hóa hình mỗi tháng của Hoa Ly, khi toàn thể mọi người đang ở trong phòng bếp chơi đùa không chú ý dưới con mắt của mọi người hai chân yêu thích trực tiếp biến thành đuôi cá.
Đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy Hoa Ly biến thân trước mặt bọn họ vì thế nhịn không được có chút ngạc nhiên.
Cố Nhàn Ảnh phản ứng nhanh nhất, vội vàng ôm lấy Hoa Ly thay y tìm tới cái ghế để cho y ngồi xuống.
Những người khác nhìn chằm chằm đuôi cá của Hoa Ly, trên mặt tất cả đều là vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Cuối cùng vẫn là Hạ Uẩn nhịn không được ngẩng đầu dùng ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn Hoa Ly nói: “Hoa Ly tiền bối, cái đuôi này chúng ta có thể sờ được không?”
Vừa dứt lời đã bị Cố Nhàn Ảnh gõ đầu.
Cố Nhàn Ảnh nhìn như tính tình cực kỳ tốt cười, quét qua nhìn bọn họ một cái nói: “Các ngươi cứ việc thử xem xem.”
Dĩ nhiên sẽ không có người nào dám thử, vì thế ai nấy đều quy quy củ củ mà làm, nghênh đón buổi tối yến hội.
Tiệc tối không làm bên trong đại điện mà được tổ chức ở bên cạnh hồ, nguyên nhân là bởi vì bên người bọn họ có người mọc ra đuôi cá, vì thế buổi tối Hoa Ly bị Cố Nhàn Ảnh ôm vào trong nước ngâm, những người khác ngồi bên cạnh hồ ăn uống nói chuyện phiếm, Hoa Ly ngoan ngoãn ghé vào cạnh hồ, thỉnh thoảng Cố Nhàn Ảnh sẽ đút cho hắn một miếng bánh trung thu.
Trên đỉnh đầu có sao trời cũng có pháo hoa, khung cảnh trong hồ tràn đầy ánh sáng nhỏ bé không chỉnh tề. Tối hôm đó tất cả mọi người uống rượu, chỉ có Hoa Ly là không được bởi vì hắn mà uống một chút rượu liền say, Cố Nhàn Ảnh không dám để cho y uống bằng không sau cùng có thể nàng là người phải tự mình xuống nước vớt người lên.
Kết thúc buổi dạ tiệc mọi người có chút say, Hạ Ẩn và Diệp Ca ở bên cạnh phụ thân nhà họ so với ai khác quản nhiều nhất rất khiến cho người ta không vừa ý, Thích Đồng ôm Đoàn Đoàn dốc sức nhào nặn mặt nó, Tô Hành cúi đầu dùng đạo thuật truyền tin cho vị kia nhà mình ở xa cuối chân trời, Cố Nhàn Ảnh nâng cằm nhìn cái hồ đầy nước.
Hoa Ly không biết từ lúc nào lặng lẽ ẩn vào trong hồ, thời điểm trồi lên mặt nước lần nữa, còn tới đáy hồ cá cùng với rùa. Bọn họ ở trong nước vui sướng mà bơi lội, Cố Nhàn Ảnh giữa lúc mông lung mơ hồ dường như nghe thấy tiếng hát, tiếng hát kia giống như đang ở rất gần lại dường như đang ở rất xa, ánh trăng như nước chảy xuôi, tiếng hát như ánh trăng thuần khiết linh hoạt kỳ ảo.
Cố Nhàn Ảnh nở nụ cười, nàng cũng hơi say hướng về phía Hoa Ly trong nước vẫy vẫy tay, khẽ cười nói: “ Tới đây.”
Tóc dài Hoa Ly hơi ướt dán ở bên má nhưng nụ cười lại đẹp đến động lòng người, hắn bơi tới trước mặt Cố Nhàn Ảnh: “A Nhàn.”
“Ừ.” Hoa Ly còn ở trong nước cho nên so với Cố Nhàn Ảnh đang ở trên bờ thì có chút lùn, Cố Nhàn Ảnh nâng cằm Hoa Ly cúi người đến gần tự mình đòi hỏi nụ hôn tràn ngập hơi nước.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, nàng muốn.
Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 51: Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương