Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không?

Chương 7:



Có lẽ là ngủ say quá lâu, âm thanh người nọ trong nước ấm áp mềm mại khiến cho nàng nghe được liền rung động.

Nhưng đó thực sự là giọng nói mà nàng quen thuộc.

Cố Nhàn Ảnh vốn đã chuẩn bị xong lời trêu chọc, nhưng lúc này lại thay đổi chủ ý, ý cười của nàng trở nên nhu hòa hơn, từ trong ngực lấy ra một con ốc biển màu trắng, đưa về phía Hoa Ly nói: "Là ta.”

Hoa Ly chỉ nhìn qua con ốc trắng kia một cái, trong nháy mắt lại đưa tầm mắt trở về trên mặt Cố Nhàn Ảnh, kinh hỉ và thất thố, cũng có thể là mang theo quá nhiều cảm xúc ngũ vị tạp trần, mặt y ửng đỏ, không biết vì sao bỗng dưng lại rút về trong nước.

"Này." Còn chưa nói được hai câu lại không thấy bóng người, Cố Nhàn Ảnh ngồi xổm bên mép nước buồn cười gọi tên người nọ.

Một câu còn chưa nói ra, người trong nước đã bơi đến gần nàng, lại một lần nữa nổi lên mặt nước, có chút cẩn thận, lại có chút ngượng ngùng quẫn bách nói: "A Nhàn, ta là Hoa Ly.”

"Ừm, ta biết." Nói đến đây, Cố Nhàn Ảnh cũng khẩn trương một hồi lâu, thời gian Hoa Ly ngủ say mấy trăm năm, nàng cũng ở trên thế gian này trải qua mấy trăm năm năm biến hóa, nàng sớm đã không nhớ được bộ dáng trước kia của mình là như thế nào, cũng không biết bộ dáng trong trí nhớ của mình và Hoa Ly đến tột cùng kém bao nhiêu.

Nhưng hiện giờ Hoa Ly đã bớt căng thẳng, có vẻ đã thoải mái hơn không ít.

Nàng đem ốc trắng cất đi, nhếch khóe môi cười một cách bất đắc dĩ, vươn tay về phía Hoa Ly nói: "Cho nên, chúng ta có thể lên bờ nói chuyện không?”

Hoa Ly lại ngẩn ra, lại đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống dưới thân, không thể tin sờ sờ thăm dò hai chân mình, không biết đến tột cùng nghĩ tới cái gì, đỏ mặt càng thêm lợi hại.

"Ta..."

Cố Nhàn Ảnh mặc dù không nhìn được người này đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra ý tứ, không hề suy giảm ý cười, áp chế cảm xúc phức tạp trong mắt, nhẹ giọng nói: "Đứng lên thử xem. ”

Hoa Ly do dự một lúc, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Cố Nhàn Ảnh, cuối cùng cũng gật đầu đáp: "Ừ. ”

Y vốn đã gần bờ, giơ tay ra liền có Cố Nhàn Ảnh đỡ, y liền chậm rãi rời khỏi mặt nước. Chỉ là sau khi di chuyển lên bờ, y lại không lập tức đứng dậy, tay kia đặt trên đùi giống như là đang lo lắng cái gì đó.

Cố Nhàn Ảnh nhếch khóe môi, dứt khoát nắm tay kia của hắn.

Vừa mới từ trong nước đi ra, quần áo Hoa Ly dán hết lên người, trên tay cũng dính nước, vốn nên có vài phần chật vật, nhưng y lại không như vậy, y cùng nước có mối liên hệ đặc biệt, Cố Nhàn Ảnh túm lấy hai tay y, cảm giác được đầu ngón tay hai người lành lạnh, y chậm rãi đứng lên.

Cứ như vậy, Hoa Ly dựa theo sức lực mơ hồ của mình, từ bên ao đứng lên.

Dáng đi loạng choạng đứng không vững, hai chân mềm nhũn lại không biết dùng lực như thế nào, Hoa Ly mất một hồi lâu mới run rẩy bước ra được một bước, vui vẻ ngước mắt lên thì đụng phải nụ cười yếu ớt của Cố Nhàn Ảnh.

...

Mặc dù Hoa Ly không sợ lạnh, nhưng nếu đã lên bờ, Cố Nhàn Ảnh đương nhiên cũng không thể để cho y mặc y phục ướt sũng như thế được, nàng mang theo người trở lại chỗ ở của mình, nàng tùy tiện làm một vài chiêu thức rồi đi gọi người tới.

Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến, người tới lại đường đường là Chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông Tô Hành.

Cảm giác được tầm mắt Cố Nhàn Ảnh, Tô Hành sờ sờ mũi nhìn trái nhìn phải, liếc mắt một cái liền thấy Hoa Ly đang ngồi bên giường.

Tô Hành ngẩn người, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Ly tỉnh lại, có chút không thể tin: "Sư thúc tổ, hắn..."

Hoa Ly cũng đang nhìn Tô Hành, nghe hắn hỏi thì liền lên tiếng nói: "Ta là Hoa Ly. ”

"Hoa..." Tô Hành do dự trong chớp mắt, nhìn Cố Nhàn Ảnh bên cạnh, cân nhắc mãi rồi mới nói: "Hoa Ly tiền bối.”

Tô Hành nhìn bộ dáng tuổi tác của y, xưng hô như vậy cũng xem là hợp lý, nhưng Hoa Ly đối với xưng hô này hiển nhiên còn có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía Cố Nhàn Ảnh.

Cố Nhàn Ảnh cười không giải thích, chỉ phân phó Tô Hành hai câu, nói là muốn tìm mấy bộ y phục sạch sẽ cho Hoa Ly, thuận tiện an bài thay y một chỗ ở tốt.

Nói xong, lúc sau thấy Tô Hành đã tìm quần áo tới, lúc này nàng mới nhìn Hoa Ly một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng chờ y thay quần áo.

Trong phòng truyền đến tiếng thay quần áo, Cố Nhàn Ảnh sau khi rời đi kỳ thật cũng không có đi xa, chỉ dựa vào vách tường phòng nhẹ nhàng che ngực, nhịp tim đập tựa hồ còn chưa bình tĩnh lại.

Cho dù sắc mặt thủy chung vẫn như thường, nhưng chỉ có nàng biết tâm tình của nàng lúc này có bao nhiêu không bình tĩnh.

Đã lâu lắm rồi, việc chờ đợi đã mất quá nhiều thời gian, lâu đến mức bây giờ người đã ở trước mắt, nàng lại cảm thấy hết thảy tựa hồ đều có vẻ không chân thật.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...