Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 16
Đường Ân vội vàng mở lại điện thoại, từ tận đáy lòng cũng có chút lo lắng.
Vương Nhụy liếc nhìn điện thoại di động của anh, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng càng rõ ràng hơn: “Đường Ân, cậu có ý gì đây? Cố tình để điện thoại di động chết máy, sau đó đứng đây kéo dài thời gian đúng không? Chắc không phải cậu không mua được loại điện thoại di động nào cho tử tế nên chỉ có thể dùng thứ rách nát này đấy chứ?” Đường Ân không để ý đến cô ta, anh vẫn luôn đợi điện thoại khởi động.
“Đường Ân có điều kiện như thế nào, mọi người đều hiểu rõ mà, nếu quả thật không lấy được tiền ra, vậy cũng bình thường thôi!” Lâm Thần Phong chế nhạo, nịnh nọt Vương Nhụy nói.
“Không có tiền còn ở chỗ này giả vờ cái gì? Cậu và Kỷ Du Du thật đúng là một đôi đấy, hai người đều nghèo kiết xác, một người ăn trộm kinh phí hoạt động của lớp, một người giả vờ là kẻ có tiền!” Vương Nhụy cười lạnh.
“Đủ rồi, bớt tranh cãi đi!” Đinh Huyên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lạnh lùng cắt ngang.
Vương Nhụy chế giễu cười một tiếng: “Lại thêm một kẻ nghèo kiết xác nữa kìa!” “Cô…” Định Huyên hơi nổi giận.
Đường Ân kéo Đinh Huyên lại, đưa điện thoại di động vừa mới khởi động lại ra.
“Đường Ẩn, hay là thôi đi, tôi…” Kỷ Du Du ngẩng đầu, đáng thương nhìn Đường Ân, mắt đã khóc đến sưng lên rồi.
Đường Ân nhìn bộ dạng cô ta, cũng cảm thán: “Nếu thôi thì cô phải làm sao bây giờ?” “Ôi… Vẫn còn có thời gian nói chuyện yêu đương nữa cơ à? Mau giao tiền ra đây!” Vương Nhụy lại vươn tay ra lần nữa, vẻ mặt buồn nôn nhìn hai người: “Nếu không giao được số tiền này ra, tôi sẽ liên lạc với phòng giáo vụ ngay lập tức, để hai người cút xéo…” “Nếu giao được số tiền này ra thì cô làm thế nào?” Đinh Huyên đứng bên cạnh gào lên giận dữ.
“Chỉ dựa vào cậu ta? Mà có thể giao được tiền á? Nếu giao được tiền ra thì tôi sẽ ra khỏi chỗ này ngay…” Vương Nhụy nhún vai, điên cuồng trợn mắt nói.
Đường Ân ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, từ tận đáy lòng mặc niệm thay cho cô ta, nhìn điện thoại di động đã khởi động lại một lần nữa, vội vàng mở wechat ra.
Ứng dụng wechat mở ra khiến cho Đường Ân hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Còn thật sự cho rằng loại người nào cũng có tiền sao? Chuyện này vẫn nên liên hệ với phòng giáo vụ cho xong đi! Lén lút sử dụng kinh phí hoạt động của hội sinh viên và lớp học, loại người như vậy nên đuổi ra ngoài đi…” Lâm Thần Phong đứng bên cạnh chế giễu.
“Đúng đấy… Thật sự cho rằng loại nghèo kiết xác nào cũng có thể ngồi cùng một lớp học với chúng ta sao? Chuyển tiền á? Không phải cô nói là chuyển tiền sao? Cậu chuyển tiền thì tôi lập tức ra khỏi chỗ này…” Vương Nhụy nhìn Đường Ân vội vàng đến mức đầu đầy mồ hôi, trong lòng đã kết luận Đường Ân hoàn toàn không có tiền.
Tỉnh tỉnh…
Nhóm wechat của lớp học vang lên tiếng thông báo. Google tra𝐧g 𝐧à𝘺, đọc 𝐧ga𝘺 khô𝐧g quả𝐧g cáo == Tr𝐔 𝘮Tru𝘺e𝐧.V𝐧 ==
Đường Ân đặt điện thoại xuống, ánh mắt khinh thường nhìn Vương Nhụy.
“A, thật sự chuyển tiền rồi này, mau nhìn trong nhóm đi…” “Hai mươi nghìn đồng, thế mà chuyển thật rồi này…” “Thật sự đúng là hai mươi nghìn đồng!” Đám sinh viên xung quanh đều mang vẻ mặt kinh hãi, không ngờ Đường Ân còn thật sự có thể chuyển hai mươi nghìn đồng đến đây được.
Trong mắt bọn họ Đường Ân cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác, bình thường ngay cả cơm cũng không có mà ăn, trong wechat làm gì có tiền chứ? Lúc này lại có thể chuyển được tiền đến sao? “Không thể nào!” Vương Nhụy sửng sốt một chút, vội vàng mở Wechat ra, trong nhóm lớp học quả nhiên nhìn thấy ghi chép chuyển khoản: “Làm sao có thể, làm sao cậu ta có thể có nhiều tiền như vậy được chứ…”
“Tôi đã chuyển tiền xong rồi, bây giờ đến lượt cô rồi chứ nhỉ?” Đường Ân liếc mắt nhìn Vương Nhuy, khóe miệng nhếch lên chế giễu: “Vừa nấy thế mà lại có người nào đó nói rằng sẽ ra khỏi chỗ này đấy!” “Đường Ân, cậu hơi quá đáng rồi đấy!” Lâm Thần Phong lạnh lùng nói một câu, che chắn Vương Nhụy sau lưng mình: “Vương Nhụy là con gái, làm sao có thể bảo cô ấy làm loại chuyện như vậy được chứ? Cho dù cậu thật sự chuyển tiền xong rồi, vậy cũng không thể đối xử với người khác như vậy được!” “Ồ? Tại sao lại không thể?” Đường Ân tỏ vẻ ngây thơ nhìn Lâm Thần Phong.
Mọi người trong lớp học đều im lặng, sắc mặt không mấy dễ chịu khi nhìn Đường Ân.
Tại sao lại không thể? Đương nhiên là vì Vương Nhụy rất xinh đẹp, là nữ thần của đa số người trong lớp, cho nên không thể đối xử với cô ta như vậy được! Lâm Thần Phong hơi ngẩn ra khi bị Đường Ân hỏi như vậy, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Đường Ân.
“Lớp trưởng, làm chuyện gì cũng phải hỏi lương tâm của mình một chút chứ, không thể tiêu chuẩn kép như vậy được đâu nhỉ? Kỷ Du Du cũng là con gái, các cậu nói lời ác độc, mở miệng ra là trào phúng, khi đó tại sao không nghĩ đến phải ga lăng một chút? Tại sao đến khi chuyện này xảy ra với Vương Nhụy, cậu lại không vui?”
Đường Ân cười lạnh, đi tới: “Chẳng lẽ trong mắt lớp trưởng, chỉ có Vương Nhụy là con gái, còn người khác không phải sao?” Mắt Vương Nhụy đỏ bừng, cảm thấy ấm ức từ tận đáy lòng: “Cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi chạy ra ngoài chứ?” “Không phải tự cô nói như vậy à? Chẳng lẽ cô muốn nuốt lời à?” Đường Ân híp mắt, lạnh lùng nhìn Vương Nhụy.
“Đường Ân, bỏ qua đi!” Kỷ Du Du cẩn thận kéo ống tay áo Đường Ân.
Đường Ân quay đầu lại nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng biết đầu óc cô gái này nghĩ cái gì nữa, cô ấy phải chịu ấm ức như vậy mà chẳng quan tâm chút nào hết sao? “Thôi bỏ đi…” “Đúng đấy, không được thì thôi!” Bạn cùng lớp nói những lời này, vẻ mặt giống như đang khuyên bảo.
“Không được!” Đường Ân ngắt lời, quát một tiếng, chỉ ra cửa: “Chạy ra ngoài…” “Cậu… Vương Nhụy có chút tức giận, nước mắt xoẹt một nhát chảy xuống: “Đường Ân, số tiền này của cậu có lai lịch bất chính, dựa vào cái gì lại ở đây bắt nạt một cô gái như tôi?” Đường Ân cười lạnh: “Tôi nhặt được tiền đấy, cần cô quan tâm à?” Những người trong lớp hơi khó tin nhìn Đường Ân khi nghe anh nói vậy.
Nhặt được? Có thể nhặt được hai mươi nghìn đồng ở đâu chứ? “Im lặng!” Lúc này, từ ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân.
Đường Ân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy người đang vội vàng gấp gáp đi về phía này.
Đường Ân cảm thấy người đi đầu hơi quen mắt, nhưng mà trong nhất thời không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.
“Là người của phòng giáo vụ…” “Thật sự là người của phòng giáo vụ đó!” Sáu bảy người này bước vào lớp học, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân, trên mặt mọi người tràn đầy nghiêm trọng và cảnh giác.
Vương Nhụy vừa nhìn thấy là người của phòng giáo vụ đến, oa một tiếng bật khóc, ngồi xổm xuống đất ôm cánh tay, giống như vừa phải chịu ấm ức rất lớn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chủ nhiệm Trương đi đầu nhìn thoáng qua, lập tức mở miệng dò hỏi.
“Chủ nhiệm Trương, không biết Đường Ấn lớp chúng em nhặt được hai mươi nghìn đồng ở đâu, cho nên đang đùa giỡn ra oai trong lớp, bắt con gái lớp em phải chạy từ đây ra ngoài!” Lâm Thần Phong vội vàng nói, một tay chỉ Đường Ấn.
“Đùa giỡn ra oai? Ai cho cậu ta lá gan đó? Cậu ta cho rằng mình là ai?” Chủ nhiệm Trương ngẩng đầu trừng mắt liếc Đường Ân.
“Chính là cậu ta… Tôi nghi ngờ cậu ta ăn trộm ví tiền của người khác ở nhà chúng tôi…” Một giọng nói lanh lảnh từ sau lưng chủ nhiệm Trương vang lên.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm.
Lâm Sở Sở! Tại sao cô ta lại chạy đến đây? “Cậu chính là Đường Ân? Cậu trộm ví tiền của người khác?” Chủ nhiệm Trương gương mặt lạnh lùng, phiền chán nhìn Đường Ân.
Trong nháy mắt trong lòng Đường Ân hiểu ra mọi chuyện, hóa ra là Lâm Sở Sở đã đến phòng giáo vụ nói mình ăn trộm ví tiền của người khác? Rốt cuộc thì Lâm Sở Sở này nghĩ gì vậy? Ngày hôm qua vừa mới giúp nhà cô ta giải quyết một phiền toái lớn, hôm nay lại mở miệng nói xấu mình sao? Trên đời này vẫn còn có người như vậy sao? “Tôi không có!” Đường Ân lạnh lùng trả lời.
“Chính là cậu ta, cậu ta và người cùng ký túc xá đều biết, vừa hỏi đã ra khai ngay rồi…” Lâm Sở Sở giơ ngón tay chỉ thẳng vào Đường Ân.
Ánh mắt Đường Ân nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Trần Uy đang cúi thấp đầu đứng cách đó không xa, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Trần Uy thế mà lại cấu kết với Lâm Sở Sở? “Chính là cậu ta…” Lâm Sở Sở chỉ vào Đường Ân.
Đường Ân hít sâu một hơi, cắn răng chất vấn: “Lâm Sở Sở, cô chắc chăn rằng mình muốn lấy oán báo ơn đấy à? Nhất định phải vu oan cho tôi?”
Vương Nhụy liếc nhìn điện thoại di động của anh, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng càng rõ ràng hơn: “Đường Ân, cậu có ý gì đây? Cố tình để điện thoại di động chết máy, sau đó đứng đây kéo dài thời gian đúng không? Chắc không phải cậu không mua được loại điện thoại di động nào cho tử tế nên chỉ có thể dùng thứ rách nát này đấy chứ?” Đường Ân không để ý đến cô ta, anh vẫn luôn đợi điện thoại khởi động.
“Đường Ân có điều kiện như thế nào, mọi người đều hiểu rõ mà, nếu quả thật không lấy được tiền ra, vậy cũng bình thường thôi!” Lâm Thần Phong chế nhạo, nịnh nọt Vương Nhụy nói.
“Không có tiền còn ở chỗ này giả vờ cái gì? Cậu và Kỷ Du Du thật đúng là một đôi đấy, hai người đều nghèo kiết xác, một người ăn trộm kinh phí hoạt động của lớp, một người giả vờ là kẻ có tiền!” Vương Nhụy cười lạnh.
“Đủ rồi, bớt tranh cãi đi!” Đinh Huyên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lạnh lùng cắt ngang.
Vương Nhụy chế giễu cười một tiếng: “Lại thêm một kẻ nghèo kiết xác nữa kìa!” “Cô…” Định Huyên hơi nổi giận.
Đường Ân kéo Đinh Huyên lại, đưa điện thoại di động vừa mới khởi động lại ra.
“Đường Ẩn, hay là thôi đi, tôi…” Kỷ Du Du ngẩng đầu, đáng thương nhìn Đường Ân, mắt đã khóc đến sưng lên rồi.
Đường Ân nhìn bộ dạng cô ta, cũng cảm thán: “Nếu thôi thì cô phải làm sao bây giờ?” “Ôi… Vẫn còn có thời gian nói chuyện yêu đương nữa cơ à? Mau giao tiền ra đây!” Vương Nhụy lại vươn tay ra lần nữa, vẻ mặt buồn nôn nhìn hai người: “Nếu không giao được số tiền này ra, tôi sẽ liên lạc với phòng giáo vụ ngay lập tức, để hai người cút xéo…” “Nếu giao được số tiền này ra thì cô làm thế nào?” Đinh Huyên đứng bên cạnh gào lên giận dữ.
“Chỉ dựa vào cậu ta? Mà có thể giao được tiền á? Nếu giao được tiền ra thì tôi sẽ ra khỏi chỗ này ngay…” Vương Nhụy nhún vai, điên cuồng trợn mắt nói.
Đường Ân ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, từ tận đáy lòng mặc niệm thay cho cô ta, nhìn điện thoại di động đã khởi động lại một lần nữa, vội vàng mở wechat ra.
Ứng dụng wechat mở ra khiến cho Đường Ân hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Còn thật sự cho rằng loại người nào cũng có tiền sao? Chuyện này vẫn nên liên hệ với phòng giáo vụ cho xong đi! Lén lút sử dụng kinh phí hoạt động của hội sinh viên và lớp học, loại người như vậy nên đuổi ra ngoài đi…” Lâm Thần Phong đứng bên cạnh chế giễu.
“Đúng đấy… Thật sự cho rằng loại nghèo kiết xác nào cũng có thể ngồi cùng một lớp học với chúng ta sao? Chuyển tiền á? Không phải cô nói là chuyển tiền sao? Cậu chuyển tiền thì tôi lập tức ra khỏi chỗ này…” Vương Nhụy nhìn Đường Ân vội vàng đến mức đầu đầy mồ hôi, trong lòng đã kết luận Đường Ân hoàn toàn không có tiền.
Tỉnh tỉnh…
Nhóm wechat của lớp học vang lên tiếng thông báo. Google tra𝐧g 𝐧à𝘺, đọc 𝐧ga𝘺 khô𝐧g quả𝐧g cáo == Tr𝐔 𝘮Tru𝘺e𝐧.V𝐧 ==
Đường Ân đặt điện thoại xuống, ánh mắt khinh thường nhìn Vương Nhụy.
“A, thật sự chuyển tiền rồi này, mau nhìn trong nhóm đi…” “Hai mươi nghìn đồng, thế mà chuyển thật rồi này…” “Thật sự đúng là hai mươi nghìn đồng!” Đám sinh viên xung quanh đều mang vẻ mặt kinh hãi, không ngờ Đường Ân còn thật sự có thể chuyển hai mươi nghìn đồng đến đây được.
Trong mắt bọn họ Đường Ân cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác, bình thường ngay cả cơm cũng không có mà ăn, trong wechat làm gì có tiền chứ? Lúc này lại có thể chuyển được tiền đến sao? “Không thể nào!” Vương Nhụy sửng sốt một chút, vội vàng mở Wechat ra, trong nhóm lớp học quả nhiên nhìn thấy ghi chép chuyển khoản: “Làm sao có thể, làm sao cậu ta có thể có nhiều tiền như vậy được chứ…”
“Tôi đã chuyển tiền xong rồi, bây giờ đến lượt cô rồi chứ nhỉ?” Đường Ân liếc mắt nhìn Vương Nhuy, khóe miệng nhếch lên chế giễu: “Vừa nấy thế mà lại có người nào đó nói rằng sẽ ra khỏi chỗ này đấy!” “Đường Ân, cậu hơi quá đáng rồi đấy!” Lâm Thần Phong lạnh lùng nói một câu, che chắn Vương Nhụy sau lưng mình: “Vương Nhụy là con gái, làm sao có thể bảo cô ấy làm loại chuyện như vậy được chứ? Cho dù cậu thật sự chuyển tiền xong rồi, vậy cũng không thể đối xử với người khác như vậy được!” “Ồ? Tại sao lại không thể?” Đường Ân tỏ vẻ ngây thơ nhìn Lâm Thần Phong.
Mọi người trong lớp học đều im lặng, sắc mặt không mấy dễ chịu khi nhìn Đường Ân.
Tại sao lại không thể? Đương nhiên là vì Vương Nhụy rất xinh đẹp, là nữ thần của đa số người trong lớp, cho nên không thể đối xử với cô ta như vậy được! Lâm Thần Phong hơi ngẩn ra khi bị Đường Ân hỏi như vậy, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Đường Ân.
“Lớp trưởng, làm chuyện gì cũng phải hỏi lương tâm của mình một chút chứ, không thể tiêu chuẩn kép như vậy được đâu nhỉ? Kỷ Du Du cũng là con gái, các cậu nói lời ác độc, mở miệng ra là trào phúng, khi đó tại sao không nghĩ đến phải ga lăng một chút? Tại sao đến khi chuyện này xảy ra với Vương Nhụy, cậu lại không vui?”
Đường Ân cười lạnh, đi tới: “Chẳng lẽ trong mắt lớp trưởng, chỉ có Vương Nhụy là con gái, còn người khác không phải sao?” Mắt Vương Nhụy đỏ bừng, cảm thấy ấm ức từ tận đáy lòng: “Cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi chạy ra ngoài chứ?” “Không phải tự cô nói như vậy à? Chẳng lẽ cô muốn nuốt lời à?” Đường Ân híp mắt, lạnh lùng nhìn Vương Nhụy.
“Đường Ân, bỏ qua đi!” Kỷ Du Du cẩn thận kéo ống tay áo Đường Ân.
Đường Ân quay đầu lại nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng biết đầu óc cô gái này nghĩ cái gì nữa, cô ấy phải chịu ấm ức như vậy mà chẳng quan tâm chút nào hết sao? “Thôi bỏ đi…” “Đúng đấy, không được thì thôi!” Bạn cùng lớp nói những lời này, vẻ mặt giống như đang khuyên bảo.
“Không được!” Đường Ân ngắt lời, quát một tiếng, chỉ ra cửa: “Chạy ra ngoài…” “Cậu… Vương Nhụy có chút tức giận, nước mắt xoẹt một nhát chảy xuống: “Đường Ân, số tiền này của cậu có lai lịch bất chính, dựa vào cái gì lại ở đây bắt nạt một cô gái như tôi?” Đường Ân cười lạnh: “Tôi nhặt được tiền đấy, cần cô quan tâm à?” Những người trong lớp hơi khó tin nhìn Đường Ân khi nghe anh nói vậy.
Nhặt được? Có thể nhặt được hai mươi nghìn đồng ở đâu chứ? “Im lặng!” Lúc này, từ ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân.
Đường Ân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy người đang vội vàng gấp gáp đi về phía này.
Đường Ân cảm thấy người đi đầu hơi quen mắt, nhưng mà trong nhất thời không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.
“Là người của phòng giáo vụ…” “Thật sự là người của phòng giáo vụ đó!” Sáu bảy người này bước vào lớp học, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân, trên mặt mọi người tràn đầy nghiêm trọng và cảnh giác.
Vương Nhụy vừa nhìn thấy là người của phòng giáo vụ đến, oa một tiếng bật khóc, ngồi xổm xuống đất ôm cánh tay, giống như vừa phải chịu ấm ức rất lớn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chủ nhiệm Trương đi đầu nhìn thoáng qua, lập tức mở miệng dò hỏi.
“Chủ nhiệm Trương, không biết Đường Ấn lớp chúng em nhặt được hai mươi nghìn đồng ở đâu, cho nên đang đùa giỡn ra oai trong lớp, bắt con gái lớp em phải chạy từ đây ra ngoài!” Lâm Thần Phong vội vàng nói, một tay chỉ Đường Ấn.
“Đùa giỡn ra oai? Ai cho cậu ta lá gan đó? Cậu ta cho rằng mình là ai?” Chủ nhiệm Trương ngẩng đầu trừng mắt liếc Đường Ân.
“Chính là cậu ta… Tôi nghi ngờ cậu ta ăn trộm ví tiền của người khác ở nhà chúng tôi…” Một giọng nói lanh lảnh từ sau lưng chủ nhiệm Trương vang lên.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm.
Lâm Sở Sở! Tại sao cô ta lại chạy đến đây? “Cậu chính là Đường Ân? Cậu trộm ví tiền của người khác?” Chủ nhiệm Trương gương mặt lạnh lùng, phiền chán nhìn Đường Ân.
Trong nháy mắt trong lòng Đường Ân hiểu ra mọi chuyện, hóa ra là Lâm Sở Sở đã đến phòng giáo vụ nói mình ăn trộm ví tiền của người khác? Rốt cuộc thì Lâm Sở Sở này nghĩ gì vậy? Ngày hôm qua vừa mới giúp nhà cô ta giải quyết một phiền toái lớn, hôm nay lại mở miệng nói xấu mình sao? Trên đời này vẫn còn có người như vậy sao? “Tôi không có!” Đường Ân lạnh lùng trả lời.
“Chính là cậu ta, cậu ta và người cùng ký túc xá đều biết, vừa hỏi đã ra khai ngay rồi…” Lâm Sở Sở giơ ngón tay chỉ thẳng vào Đường Ân.
Ánh mắt Đường Ân nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Trần Uy đang cúi thấp đầu đứng cách đó không xa, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Trần Uy thế mà lại cấu kết với Lâm Sở Sở? “Chính là cậu ta…” Lâm Sở Sở chỉ vào Đường Ân.
Đường Ân hít sâu một hơi, cắn răng chất vấn: “Lâm Sở Sở, cô chắc chăn rằng mình muốn lấy oán báo ơn đấy à? Nhất định phải vu oan cho tôi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương