Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 43: 43: Vả Mặt 1
Thẩm Hoài và lão phu nhân dẫn đầu mang theo những người khác cùng Chấn Dương Tử trùng trùng điệp điệp đi đến Vi Lan Cư.Mặt Thẩm Thanh Hi lạnh lùng đứng ở một chỗ với Tịnh Nương: "Đạo trưởng nói đạo hạnh của mình sẽ không bao giờ sai, nhưng dù sao cũng phải tìm thấy tà vật mới được.Nếu như tìm không được, đạo trưởng sẽ là người hại tướng phủ chúng ta, khiến gia đình chúng ta bất hòa.Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!"Chấn Dương Tử và Trương ma ma nhìn nhau,vênh cằm lên nói: "Đó là điều đương nhiên!"Vừa nói vừa đốt lá bùa trong tay, lại dùng kiếm Mộc Đào vẽ quỷ trên không trung, trong miệng niệm vài câu khẩu quyết, sau đó chỉ về phía phòng chính nghiêm ngặt quát một tiếng: "Hiện!"Hồ Thị vội hỏi: "Đạo trưởng, tìm được không?"Đôi mắt Chấn Dương Tử khẽ nhíu, đi dọc theo hành lang vòng ra sau viện.Thấy vậy, Thẩm Hoài vội đỡ lão phu nhân đi theo.Đi được nửa vòng, Chấn Dương Tử đứng dưới cây liễu sau nhà.Hắn bí hiểm chỉ về phía bùn đất bên hông cây liễu:"Tà vật chính là ở chỗ này."Ánh mắt vui mừng của Hồ Thị không giấu được, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Nhu phía sau một cái.Đáy mắt hai người tràn đầy sự vui sướng khi đạt được gian kế.Đến lúc này rồi Hồ Thị cũng không muốn làm bộ dáng lương thiện nữa, quay sang dặn dò với Trương ma ma: "Trương ma ma, ngươi đào cây liễu này lên tìm kiếm một lần cho ta..."Trương ma ma dẫn theo hai bà tử tiến lên đào gốc cây.Một cuốc gõ xuống chỉ có bùn, hai cuốc gõ xuống vẫn là bùn...Thẩm Hoài nhướng mày, ánh mắt lão phu nhân cũng buông lỏng.Trương ma ma có chút bất ngời, vội vàng chỉ huy hai bà tử đào sâu xuống.Nhưng ba bốn cuốc hạ xuống, hai bà tử đều đã sắp đào đến tận gốc cây liễu rồi nhưng vẫn chỉ thấy bùn đất là bùn đất, vật gì cũng không có.Hồ Thị nhìn chằm chằm cái cuốc của hai bà tử, nụ cười trên mặt đang dần dần cứng lại trên môi.Trong mắt bà ta tràn đầy sự không tin.Không có khả năng! Không có khả năng không đào được.Nghĩ như vậy, con mắt Hồ Thị khẽ chuyển nhìn chằm chằm về phía Xuân Mai.Xuân Mai đứng ở phía cuối, vốn trong lòng cũng đã định liệu trước hết mọi việc.Nhưng đến lúc này, nhất thời cũng có chút luống cuống.Rõ ràng là nàng ta đã tận mắt nhìn thấy Tĩnh Nương một tay đầy bùn đi tới dưới gốc cây liễu này, làm sao có thể không đào được gì!"Đào đi, xung quanh đều đào cho ta!"Hồ Thị chưa từ bỏ ý định! Ở bên kia, Thẩm Thanh Dung và Thẩm Thanh Nhu ngược lại cũng hít vào một ngụm khí lạnh!Lần này chính Hồ Thị đã thiết kế tỉ mỉ.Bốn ngày trước Trầm Thanh Hi đã trúng chiêu, không có khả năng đến nơi này lại không tìm được chút chứng cứ phạm tội nào! Nếu như tìm không ra chứng cứ thì cảnh tượng hoành tráng này há chẳng phải là các nàng tự vả mặt mình sao!"Ta đã sớm nói ta chưa từng làm, phu nhân và phụ thân đều không tin.Nếu như dưới cây liễu không có, có phải phu nhân còn muốn đem toà viện này của ta đều đào lên một lần?" Đến lúc này, Thầm Thanh Hi rốt cuộc cũng không cần che giấu.Nàng châm chọc nhìn Hồ Thị, lạnh lùng cười nhạo nữ nhân ngu như lợn này!Cho rằng Xuân Mai nói dăm ba câu nàng liền tin? Cho rằng dùng thuật yểm bùa nàng chắc sẽ chắn phải chết?Nực cười, là Hồ Thị cho rằng đã nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay, nhưng lại không ngờ rằng nàng sớm đã tương kết tựu kế, đảo bị động thành chủ động.Bây giờ nàng muốn hỏi Hồ Thị một câu: Hồ thị, mặt của bà có đau không?Lòng bàn tay Hồ Thị thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, đáy mắt ngoan sắc loé lên tia sắc bén nhìn về phía Chấn Dương Tử."Đạo trưởng, đây là có chuyện gì xảy ra? Có phải là ông tính sai rồi không?"Không có đào ra đồ, Chấn Dương Tử cũng có chút sốt ruột, ông ta nhìn về phía Trương ma ma, Trương ma ma lại chỉ chỉ về phía gian phòng của Thẩm Thanh Hi.Chân mày Chấn Dương Tử lập tức dựng lên, bỗng nhiên niệm chú, sau đó kiếm Mộc Đào khẽ chuyển hướng: "Tà vật này sát khí bức người, nếu như không ở chỗ này thì nhất định là ở trong phòng.Phu nhân, vào trong nhà lục soát nhất định sẽ tìm ra!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương