Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 127: Bắt Diệp Kiều phải trả giá



Tâm trạng Diệp Kiều đã có chút nóng nảy, đầu tiên là ảo cảnh, tiếp theo lại bị hai con yêu thú Nguyên Anh Kỳ chặn đường, ngay cả bí cảnh cũng không buông tha nàng, bộ nàng phạm luật trời sao?

"Nhanh nhanh nhanh, cho nổ bay nó đi Diệp Kiều, chúng ta ủng hộ ngươi."

"Tốt xấu gì cũng vào bí cảnh bốn lần rồi, bộ Diệp Kiều vẫn còn không hiểu chữ đại bí cảnh nghĩa là gì sao?"

Đại bí cảnh phải qua hàng chục năm, thậm chí là hàng trăm năm mới mở ra một lần, là vật do trời đất tạo ra. Đó giờ chưa từng nghe ai mạnh miệng nói chuyện không kiêng nể gì như Diệp Kiều.

Bên ngoài đều là âm thanh ồn ào, cực kì ủng hộ nàng cho nổ bay bí cảnh, Tần Phạn Phạn nghe thấy giọng điệu trêu đùa của bọn họ, liền vuốt râu, tâm trạng có chút phức tạp.

Bởi vì hắn cảm thấy, câu mà Diệp Kiều nói 'sẽ cho bí cảnh nổ tung' không phải nói chơi đâu.

Có lẽ đã nhận ra câu nói đại nghịch bất đạo của Diệp Kiều, bí cảnh im ắng từ đầu đến giờ không hề phản ứng cũng đã nổi giận, mặt đất lại lần nữa biến hóa, ngước mắt lên nhìn đã thấy một đám yêu thú đang vây xung quanh.

Tu vi toàn là Kim Đan Kỳ, bọn chúng dậm chân xuống đất, đôi mắt lạnh lùng, làm cho tim của mấy người bọn họ đập càng mãnh liệt hơn.

"Đến đây đi, giải quyết cho xong rồi về nhà ngủ." Diệp Kiều nhanh chóng cầm lấy Đoạt Duẩn, trong lòng nhịn không được mà nói câu xin lỗi với mấy tông còn lại, không phải bọn họ muốn tranh giành xếp hạng đâu.

Là do cái bí cảnh ngu ngốc kia ép bọn họ.

Năm con người số khổ liếc nhìn nhau, không hẹn mà kêu rên, a a a, đã nói là không muốn dính líu đến trận thứ năm này rồi mà. Bộ muốn lười biếng cũng khó vậy sao?

Người buồn người vui cũng không giống nhau, cũng vào thời gian này, Vấn Kiếm Tông bên kia nhìn thấy hang ổ yêu thú trống rỗng, liền rơi vào trầm tư.

"Mấy con yêu thú này đi đâu hết rồi?" Chúc Ưu xoay tới xoay lui bản đồ trong tay, trầm ngâm: "Vị trí không sai, mà tốc độ của mấy tông khác cũng không đến mức nhanh như vậy."

Nói về tốc độ thì Kiếm tu bọn họ là nhanh nhất, Nguyệt Thanh Tông thật ra có thể dùng bùa chú để tăng tốc, nhưng Chúc Ưu không cho rằng Nguyệt Thanh Tông có nhiều Phù tu như vậy, mà đối với giả dụ chỉ một Kiếm tu lại có thể tàn sát sạch sẽ yêu thú xung quanh thì cũng không hợp lí.

"Thấy được dấu vết kiếm pháp như gió cuốn mây tan." Tư Diệu Ngôn nói: "Thật ra những dấu vết này rất giống của Trường Minh Tông đi."

Trường Minh Tông?

Nói thật ra ở trận thi đấu thứ năm này Bích Thủy Tông đã bỏ qua Trường Minh Tông, dĩ vãng bọn họ là nhóm cần chú ý nhất, nhưng xếp hạng của trận này theo lí thuyết sẽ không liên quan đến bọn họ, kết quả khi mở ra ngọc giản, tốt lắm, số lượng yêu thú đang không ngừng tăng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Hai tông hợp tác với nhau, tốn mất nửa ngày lại không tìm được yêu thú, kết quả số điểm của Trường Minh Tông lại không ngừng gia tăng đến mức đáng sợ.

Liễu Uẩn chớp mắt: "Nhưng không phải bọn họ nói là không tham gia sao?"

"Không biết nữa." Sở Hành Chi: "Nếu không thì ngươi đi gặp bọn họ rồi quỳ xuống cầu xin, đừng giết nữa, chừa cho chúng ta một chút?"

Liễu Uẩn đen mặt.

"Sở Hành Chi mau câm miệng đi."

"Ở xung quanh hắn, chỉ cần thân truyền nào có thể đắc tội được thì hắn liền không do dự mà đắc tội hết."

"Có phần chờ mong hắn với Tống Hàn Thanh chạm mặt, cả hai người đều độc mồm độc miệng như nhau."

"Sở Hành Chi là ngu ngốc mang theo vài phần khắc nghiệt, còn Tống Hàn Thanh là đơn thuần khắc nghiệt."

Các tu sĩ phân tích rất đúng.

Tống Hàn Thanh bị gán mác khắc nghiệt vẫn không hề hay biết mà chuẩn bị dịch chuyển đi tìm người, ảo cảnh kia đã bị Diệp Kiều làm cho nứt ra bỏ chạy mất tiêu rồi, kết quả vẫn không thấy bóng dáng Vân Thước đâu, nếu không phải bị lạc thì chính là vẫn còn bị nhốt bên trong ảo cảnh.

Vân Thước vẫn còn ở trong ảo cảnh, hơn nữa ảo cảnh này rất khó đối phó, đầu tiên nó biến thành bộ dáng Diệp Kiều, đối phương nhất quyết hỏi nàng 'vì sao lại muốn cướp linh thảo của nàng ta'.

Vân Thước lúc này kinh ngạc phát hiện, nàng đối mặt với chuyện này đã không còn bất kì cảm xúc áy náy nào nữa rồi, "Vật đổi sao dời, đây không phải là phép tắc của Tu Chân Giới sao?"

Thấy chuyện này đối với nàng không có hiệu quả, ảo cảnh cũng không nhụt chí, tiếp tục biến hình, hóa thành bộ dáng Vân Thước, đi tới chất vấn: "Từ lúc gia nhập Nguyệt Thanh Tông cho đến bây giờ, dựa vào linh căn để trở thành đệ tử thân truyền, ngươi chưa từng hối hận sao?"

Sắc mặt Vân Thước khẽ biến đổi, sau đó đánh nát ảo cảnh, trả lời cực kì khí phách, "Ta không thẹn với lương tâm."

Ảo cảnh nhẹ nhàng, cười rộ lên, "Nếu thật sự ngươi không thẹn với lương tâm, thì ta đâu thể nào xuất hiện ở đây."

Nói xong, nó lại lần nữa biến thành bộ dáng của một nữ hài, bắt chước giọng nói đơn thuần, cười hỏi lại: "Vân Thước. Ngươi thật sự, không thẹn với lương tâm sao?"

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Ánh mắt Vân Thước trở nên vô tội, giơ tay lưu loát đánh tan ảo cảnh.

Nàng rốt cuộc đã xem nhẹ ảo cảnh, không ngờ nó thật sự có thể đọc được những kí ức mà người khác cất giấu thật sâu trong lòng, mà đây cũng chính là bí mật lớn nhất của Vân Thước, lỡ như bị vạch trần, thì sau này làm sao nàng có thể sống yên ổn ở năm tông.

Ảo cảnh không ngờ tố chất tâm lí của nàng cũng không dễ đối phó, nó tiếp tục lại gần nàng, mỉm cười nhẹ: "Vậy ta lại hỏi ngươi, linh căn này của ngươi dùng có thoải mái không?"

"Câm miệng." Vân Thước trong nháy mắt căng thẳng, con ngươi hơi co lại, sắc mặt trắng bệch, giây tiếp theo đột nhiên mở túi trữ vật lấy ra huyền kiếm đã chuẩn bị từ trước, sau đó hét lên một tiếng rồi nổi điên liên tiếp chém vào ảo cảnh.

Trong lúc ảo cảnh hoàn toàn biến mất.

Nàng sợ đến mức cả người như mất hồn mất vía.

"Đứa nhỏ kia là ai vậy."

"Linh căn lại là ý gì?"

Kiếm tu tấm tắc hai tiếng: "Nói đi cũng phải nói lại, xem tay Vân Thước cầm kiếm vậy mà rất tiêu chuẩn."

"Không thích hợp. Ảo cảnh sẽ không làm điều thừa, tuy rằng trước đó nó có chút thiểu năng, nhưng phải nói, phản ứng của Vân Thước vừa rồi quá lớn đi."

Mấy người khác khi đi vào ảo cảnh cũng không kích động như nàng.

Rốt cuộc thì ảo cảnh từ trong trí nhớ của Vân Thước thấy được gì vậy?

"Có đạo hữu nào đi điều tra tin tức một chút được không?"

Một đám tán tu ăn dưa vui vẻ ngồi xem nhóm thân truyền chịu khổ, thân phận kia chính là mơ ước của biết bao tu sĩ. Nên ai lại không muốn thấy được một chút bí mật của nhóm thân truyền chứ.

"Để ta đi điều tra."

"..."

Bên ngoài đang bàn tán xôn xao, còn bên trong sau khi Vân Thước thất tha thất thiểu đi ra khỏi ảo cảnh, sắc mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, bày ra dáng vẻ đơn thuần, "Chúng ta đi thôi. Đại sư huynh."

Tống Hàn Thanh thấy nàng cười liền nổi da gà, nghi hoặc hỏi: "Ngươi không bị gì đi?"

Sắc mặt quá kém, hắn đã gặp qua mấy thân truyền khác lúc đi ra khỏi ảo cảnh rồi, bọn họ cũng chỉ có hơi hoảng hốt một chút, chứ không đến mức khó coi như này.

Vân Thước lắc đầu, cố gắng trấn định, "Không sao hết."

Bên kia ảo cảnh rốt cuộc cũng lấy lại được chút tôn nghiêm từ chỗ Vân Thước, sau khi nó phun ra một ngụm ác khí, liền nghiến răng nghiến lợi bắt đầu suốt đêm tìm kếm tên của những cường giả hơn một ngàn năm qua ở Tu Chân Giới.

Hơn nữa nó còn âm thầm thề nhất định phải biết rõ Jack Ma là người phương nào.

*************

"Tần Hoài bị loại, Diệp Thanh Hàn bị loại, tình huống gì vậy?"

Sau khi Trường Minh Tông giải quyết xong đám yêu thú Kim Đan Kỳ, nhưng bởi vì đoán không ra vì sao bí cảnh này lại vô duyên vô cớ nhắm vào bọn họ, nên đã quyết định tạm thời án binh bất động. Tiết Dư lấy ra ngọc giản nhìn xem, không xem thì thôi, nhưng xem rồi mới phát hiện, trong lúc bọn họ chém giết yêu thú, tình huống của trận đấu đã xảy ra nghiêng trời lệch đất.

Đan tu bị loại còn có thể hiểu được, nhưng điều làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, Diệp Thanh Hàn với Tần Hoài thế nhưng cũng bị loại.

Hai người, một Nguyên Anh Kỳ, sau khi vào bí cảnh liền bị áp xuống Kim Đan Đỉnh Phong, một cũng đang ở Kim Đan Đỉnh Phong, loại cảnh giới như này mà ở trong bí cảnh sẽ coi như vô địch, kết quả chưa qua được bao lâu đã bị loại.

Thật là làm cho bọn họ chấn kinh rồi.

"Ta chỉ có thể nghĩ đến trường hợp Tần Hoài với Diệp Thanh Hàn đánh nhau, sau đó Tần Hoài bị loại, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Diệp Thanh Hàn bị ai đó đánh lén sau lưng, cuối cùng mới tạo thành tình huống như này."

Mộc Trọng Hi hợp lí suy đoán, "Có lẽ là tên lòng dạ hẹp hòi Tống Hàn Thanh kia."

Hắn mới vừa nói xong, tên của Tống Hàn Thanh liền tối thui, cái này còn chưa tính, sau đó là liên tiếp vài thân truyền nữa cũng bị loại, không giống như tình huống oan gia ngõ hẹp ta chết ngươi phải chết theo, mà giống như là gặp phải chuyện gì đó nên mới lựa chọn bóp nát thẻ thân phận.

Cho nên mấy tên thân truyền này ở bên trong đã trải qua chuyện gì?

"Haizz. Tống Hàn Thanh cũng chết rồi, người chết vì đại cục, thì chúng ta là đại gia nên không cần mắng hắn." Tiết Dư giả vờ nói xong câu đó liền nhíu mày, "Hơn nữa, mọi chuyện có vẻ không đúng lắm."

Nếu như ngày thứ ba có kịch liệt hơn đi chăng nữa cũng sẽ không đến mức có nhiều thân truyền bị loại như vậy, dựa trên hỗn chiến bất chấp quy tắc của Diệp Kiều phát minh, thì chỉ cần nửa ngày sẽ có vô số thân truyền bị loại.

Nhưng hiện tại Diệp Kiều vẫn chưa làm gì mà, tại sao lại có nhiều người bị loại đến vậy.

Tống Hàn Thanh vừa mới ra tới liền nghe được câu nói của Trường Minh Tông, thì tức giận đến mặt mũi đều vặn vẹo: "..." Bà nội ngươi mới chết.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Một loạt thân truyền bị truyền tống ra nhiều như vậy.

"Hình như do gặp được yêu thú triều Nguyên Anh Kỳ."

"??? Nguyên Anh Kỳ?"

Trong đại bí cảnh, ngay cả một hai con còn rất hiếm thấy, chứ đừng nói đến yêu thú triều, nếu thật sự như vậy, thì việc nhiều thân truyền bóp nát thẻ thân phận để đi ra cũng là chuyện bình thường, nhưng yêu thú Nguyên Anh Kỳ tập trung lại bên nhau để làm cái méo gì?

"Theo như Diệp Kiều đoán, thì có lẽ bí cảnh này có ý thức đi, nhưng vì sao nó lại nhắm vào Trường Minh Tông?"

Trường Minh Tông có gì đáng giá để bị nhắm vào sao? Trận thứ năm phải nói là bọn họ đã khiêm tốn hết mức có thể, nên nếu muốn nhắm vào thì nên là Vấn Kiếm Tông mới đúng chứ.

Hình ảnh trên lưu ảnh thạch vẫn tiếp tục phát ra.

Cục diện trước mắt đối với Trường Minh Tông mà nói thì xác thật không tốt lắm, yêu thú triều Nguyên Anh Kỳ với quy mô lớn đang không ngừng đến gần, mấy người họ đối với chuyện này vẫn chưa hay biết gì.

Đột nhiên, Tiết Dư sắc mặt khẽ biến, "Chạy mau."

Chỉ qua một giây khi hắn vừa nói xong, mặt đất đang yên đang lành đột nhiên sụp đổ.

Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi nhanh tay lẹ mắt tóm lấy Tiết Dư với Minh Huyền không biết ngự kiếm, lui về sau hơn ba mét, nơi bọn họ vừa mới đứng đã bị dẫm thành một cái hố sâu.

"Cái bí cảnh này điên rồi." Diệp Kiều vừa dứt lời, xung quanh trống rỗng bỗng dựng nên một lớp tường vây, bao bọc tứ phía, giống như muốn nhốt chết người bên trong.

Nàng híp mắt, dùng bùa chú cho nổ bay lớp tường đất, một bên chạy một bên nói, "Tách nhau ra, nó cố ý nhắm vào chúng ta đó."

"Không." Mộc Trọng Hi rút kiếm ra khỏi vỏ, nghiêm túc sửa lại cho đúng: "Trên thực tế nó chủ yếu vẫn nhắm vào ngươi thôi."

Bất kì ai cũng có thể nhìn ra được, lúc năm người tách nhau ra, thì chỉ có Diệp Kiều bị công kích.

Diệp Kiều: "..."

Nàng không muốn thừa nhận sự thật là bản thân đi đến đâu cũng sẽ bị nhắm vào, vẫn cố gắng duy trì sự quật cường cuối cùng, "Chắc chỉ là trùng hợp thôi."

Vừa dứt lời, thì một đám dây leo biến dị đã hung hăng lao đến, Minh Huyền ném ra một lá Ngự Hỏa Phù, nhanh chóng thiêu đốt đám dây leo, không quên tấm tắc hai tiếng, "Cho nên mới nói."

"Đi theo tiểu sư muội, không nhất định an toàn nhất, nhưng nhất định kích thích nhất."

Lúc trước ở Tống gia hắn đã dược may mắn trải nghiệm cảm giác bị đuổi giết chung với Diệp Kiều.

Không lúc nào là nàng không bị nhắm vào, nếu không phải ở một nơi nào đó, thì chính là ở trên đường.

Diệp Kiều này.

Đáng tin cậy.

Những cũng không hoàn toàn đáng tin cậy.

"Mau bóp nát thẻ thân phận." Tiết Dư nhắc nhở, bí cảnh này từ đầu đến cuối chính là nhắm vào Diệp Kiều, một khi đã như vậy thì rèn luyện cái méo gì nữa, trốn nhanh còn kịp.

Diệp Kiều thành khẩn nói: "Thật không dám giấu gì, lúc ta vừa thấy tình huống không thích hợp thì đã bóp nát thẻ thân phận rồi."

Dù sao trận thứ năm này cũng không quan trọng gì, có thể rèn luyện thì tốt, còn nếu không được thì cũng không có tổn thất gì.

"Nhưng sau đó." Diệp Kiều giơ tay, cho hắn xem thẻ thận phận đã bị bóp nát, "Kết quả là vậy đó, không ra được."

Truyền Tống Trận bị chặn, hiển nhiên cái bí cảnh này muốn giữ nàng lại.

Tuy rằng không biết mục đích là gì, nhưng nàng quen rồi, dù sao số phận của nàng cũng bị thiên đạo ghét cay ghét đắng, nên nàng hiểu.

"Được lắm, cho nên mới nói bí cảnh không phải nhắm vào Trường Minh Tông, mà là nhắm vào Diệp Kiều."

"Vận khí của Diệp Kiều thật tuyệt vời."

"Diệp Kiều với Vân Thước từ trước đến nay luôn đối lập nhau."

"Có Vân Thước ở trong bí cảnh thì mọi chuyện không nhất định sẽ thuận lợi, nhưng có Diệp Kiều ở trong bí cảnh thì nhất định chơi rất vui."

Có tu sĩ trêu chọc: "Một người là con gái cưng của thiên đạo, còn một người lại là con ghẻ của thiên đạo đi?"

Người canh giữ bí cảnh sau khi núp ở góc tối ra lệnh cho yêu thú triều xong, trong lòng liền thoải mái hơn nhiều, nó không nghĩ tới ảo cảnh lại vô dụng đến vậy, cuối cùng vẫn cần có nó ra tay.

Tuy rằng không hiểu tại sao đột nhiên thiên đạo lại hạ xuống ý chỉ này, nhưng nếu thiên đạo đã có lòng, thì bí cảnh nó sẽ có dạ, đương nhiên làm mọi cách để ngáng chân nàng không chừa đường lui.

Ảo cảnh rón rén bay đến: "Ngươi thật sự muốn nhắm vào nàng sao?"

Nó đã bỏ ra suốt một đêm để nghiên cứu về 'Siêu nhân điện quang' cùng với 'Jack Ma', cuối cùng cũng tỉnh ngộ, con nhỏ này có độc, phải nhất định tránh xa nàng!

Người canh giữ bí cảnh lạnh nhạt: "Nếu không phải do ngươi vô dụng, thì sao ta phải ra tay?" Ban đầu nó không hề đặt vào mắt một đứa Trúc Cơ như nàng.

Ảo cảnh câm nín không trả lời được, tuy tức giận nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Ai mà biết nàng chơi dơ như vậy."

"Hơn nữa, ta ở chung với nàng hai ngày cũng không phải không thu hoạch được gì a, lúc đó ta đã cố ý đọc một phần kí ức của nàng, sau đó phát hiện nàng không hề bình thường chút nào." Ảo cảnh vẫn tận tình khuyên nhủ: "Thật đó, ngươi đừng ép con nhỏ Diệp Kiều này."

"Lỡ đâu nàng thật sự chó cùng rứt giậu cho nổ bay bí cảnh thì làm sao bây giờ?"

Bí cảnh lại không thèm để bụng, nó nói năng cực kì hùng hồn, "Hôm nay, ta nhất định bắt Diệp Kiều phải trả giá."

Nó cũng không tin, chỉ là một Trúc Cơ hèn hạ mà thôi.

Một đợt yêu thú triều Nguyên Anh Kỳ còn không đủ để giải quyết nàng sao?

Năm người tách ra, Diệp Kiều là người duy nhất bị nhắm vào, nàng vẫn đang tính toán một chút, vì không muốn liên lụy đến người khác, nên đã chuẩn bị tìm một nơi không người, cưỡng chế đột phá Kim Đan.

Dọc theo đường đi, nàng đã trải qua vô số địa hình thay đổi bất ngờ, ngay cả việc bị đưa thẳng vào trong hang ổ yêu thú cũng có, nếu không nhờ Tiểu Tê, thì còn sống hay không lại là một chuyện khác rồi.

Trên đường đôi khi còn xuất hiện yêu thú chặn đường, lại nhịn xuống, Diệp Kiều cảm thấy bản thân với Ninja rùa thật giống nhau.

Cút bà nó đi!!!

Nàng không cam lòng.

Nhất định hôm nay nàng phải cùng cái bí cảnh ngu ngốc này ta chết ngươi sống.

***************

🐳: Hình như Wattpad bị lỗi phải hông mấy bà? Huhu😭. Hông biết tui đăng chương mới có bà nào thấy hông nữa?😢

Mất truyện chắc tui xỉu cái độp🥲
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...