Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 132: Hẹn gặp lại ở trận thi đấu cá nhân
Không những không xuất hiện tình trạng không ổn, mà ngược lại càng bị đánh càng hứng khởi tinh thần, đây là cái đạo lí gì vậy?
Trưởng lão lẩm bẩm: "... Lôi kiếp này, sẽ kéo dài bao lâu."
Nếu tư chất của nàng giống như bọn họ suy đoán, thì có lẽ còn hơn ba ngày ba đêm, thông thường lôi kiếp sẽ càng ngày đánh càng hăng.
Thành công vượt qua nó mới được tính là chính thức kết đan.
"Có lẽ còn lâu hơn ba ngày, nên ở chỗ này canh chừng đi. Khi nào kết thúc thì coi như xong."
"Thông báo với những tu sĩ ở bên ngoài không liên quan đến chuyện này thì mau giải tán." Tông chủ Vấn Kiếm Tông nhanh chóng đưa ra quyết định, "Mấy thân truyền còn lại thì muốn đi hay ở tùy thích, tất cả tông chủ với trưởng lão canh giữ chỗ này, đợi lôi kiếp của Diệp Kiều kết thúc."
Nàng độ kiếp, nhưng tập thể bên ngoài đều bị lan đến, đây cũng là trường hợp xuất hiện đầu tiên ở Tu Chân Giới.
Vân Ngân đi thông báo với những tu sĩ để bọn họ tự giác giải tán, sau đó phất tay xóa đi kết giới, lạnh nhạt nói: "Các ngươi có thể đi rồi, mấy thân truyền khác có thể về tông trước, chuẩn bị cho trận thi đấu cá nhân sắp tới. Trường Minh Tông ở lại."
Bên ngoài các tu sĩ cầu mà không được, ai lại muốn ở đây để bị sét đánh trúng, nhìn lôi kiếp này, thì không chỉ kéo dài ba ngày thôi đâu, bọn họ đến lúc đó về nhà xem lưu ảnh thạch là được rồi.
Tống Hàn Thanh khoanh tay, đứng một chỗ nhìn đám người Trường Minh Tông đang tụ lại với nhau, lạnh nhạt nói: "Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ ở lại."
"Linh hồn của chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh Diệp Kiều." Minh Huyền lười biếng: "Nhưng thân thể thì không."
Hiện tại không thích hợp để ở lại.
Cùng tồn tại chính là muốn cùng nhau bị sét đánh.
Vân Thước mơ màng nhìn thiên lôi, có chút dự cảm không tốt, nàng ngẩn đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tống Hàn Thanh, "Đại sư huynh, lôi kiếp hung tàn như vậy, có nghĩa là thiên phú của nàng rất cao sao?"
Tống Hàn Thanh: "..."
"Nếu không thì sao?" Hắn không kiên nhẫn giải thích: "Lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ của Diệp Thanh Hàn kéo dài tận ba ngày, thì có nghĩa kéo dài càng lâu thiên phú càng cao."
Thiên phú thấp thì thiên đạo còn không thèm đánh, có thể được thiên đạo nhắm vào cũng là một loại bản lĩnh.
Vân Thước nắm chặt bàn tay, đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, vậy tại sao lúc trước nàng không có thiên lôi?
Loại chuyện không có thiên lôi này, ở Tu Chân Giới rất hiếm gặp, năm tông hiện tại đã không thích nàng, nếu như biết được nguồn gốc linh căn của nàng, thì khả năng sẽ không cho nàng tham gia thi đấu cá nhân nữa.
Giữa bí cảnh, sau khi nghe Diệp Kiều nói xong, nó đã xù lông, gấp chết rồi, muốn đá nàng lại không thể đến gần, thiếu chút nữa đã tức đến khóc.
Diệp Kiều nằm trên mặt đất, xoay người tiếp tục hưởng thụ, nghe thấy giọng bí cảnh như sắp khóc đến nơi, oán hận chất vấn nàng: "Vậy khi nào lôi kiếp của ngươi mới kết thúc?"
"Ta không biết."
Đây là lần đầu tiên nàng độ kiếp nên không có chút kinh nghiệm nào, sự thật chứng minh ngay từ đầu lôi kiếp vẫn còn nhẹ chán, sau đó đến nửa đêm những nơi trên mặt đất bị thiên lôi đánh xuống đã trở nên khô cằn, phạm vi trăm mét đã bị tàn phá dữ dội.
Bí cảnh khẽ cắn môi, tự động viên bản thân, ba ngày thôi mà, nó cũng là vật được sinh ra từ đất trời, sẽ không đến mức yếu ớt như vậy đâu.
Những người khác cũng nghĩ như thế.
Ba ngày ba đêm, chắc cũng đánh xong rồi đi?
Ngày thứ ba, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, các trưởng lão đã lẳng lặng đứng chờ đợi, nhìn thấy bầu trời sáng lên, có trưởng lão đã đứng dậy, vui mừng cười ra tiếng: "Ngày thứ ba, sắp kết thúc rồi."
Xem như kết thúc.
"Vui lắm sao?" Tần Phạn Phạn thâm sâu hỏi.
"Vui chứ." Các trưởng lão gật đầu, rốt cuộc có thể rời đi, ai lại không vui?
Sợ bị lan đến, còn chuyên môn mở ra kết giới, một đám trưởng lão tông chủ bọn họ như bị ngồi tù chờ Diệp Kiều ra tới.
Tần Phạn Phạn cũng cười: "Vậy ngươi mừng hơi sớm rồi."
Lôi kiếp của thiên linh căn, so với cực phẩm linh căn không giống nhau, hắn lúc trước đã tìm hiểu qua, lôi kiếp của Diệp Kiều không kéo dài năm ngày thì không kết thúc được, nói cách khác, hiện tại chỉ mới đi được hơn nửa đường mà thôi.
Trưởng lão: "..."
Bí cảnh đã đến gần bờ vực sụp đổ, nó hét lên một tiếng, hận không thể nào quay ngược lại thời gian về lúc bắt đầu, khi đó nó sẽ coi như không nhìn thấy nàng.
Diệp Kiều nhìn bí cảnh đang lơ lửng giữa không trung không ngừng tan rồi tụ, vặn vẹo điên cuồng, nàng không nói gì, như đang suy tư, có lẽ sắp đến lúc nó bị sụp đổ rồi.
Trước đó nàng đã có kinh nghiệm trải qua bí cảnh sụp đổ một lần.
Sấm sét cuồn cuộn, đợt sau so với đợt trước càng mạnh hơn, đánh liên tục suốt năm ngày trời.
Cùng với đợt thiên lôi cuối cùng đánh xuống, thì bí cảnh cũng hoàn toàn tiêu tán, Diệp Kiều híp mắt, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Đã quen cảm giác sáng bừng bên trong bí cảnh, đột nhiên lại nhìn thấy được không gian bên ngoài, lại thêm mây đen chưa tan đi nên có chút không kịp thích ứng.
Diệp Kiều nhẹ nhàng xoa mắt đi ra, vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy một đám fans nhiệt tình rải hoa hoan nghênh.
Kết quả nàng vừa ra tới, hiện thực với tưởng tượng lại không giống nhau.
Chỉ thấy trên khán đài đã không còn một bóng người, trưởng lão đang ngồi chống đỡ kết giới, nhìn thấy nàng bước ra liền sôi nổi né xa ba mét, giống như xem nàng là phần tử khủng bố nguy hiểm.
Diệp Kiều: "?"
"Sao vậy." Nàng chết lặng đi qua, mấy thân truyền liền tự động nhường đường cho nàng, kèm theo một loạt ánh mắt cổ quái.
Mấy thân truyền hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì, Minh Huyền thấy vậy liền đánh vỡ sự trầm mặc, "Sau khi lên Kim Đan, cảm giác như thế nào?"
Diệp Kiều theo bản năng rũ mắt dùng thần thức xem xét tình huống trong cơ thể thì thấy một viên Kim Đan tròn vo, nàng chớp mắt, "Khá tốt."
Nàng quay đầu nhìn U Linh bí cảnh đã tiêu tán, đúng trọng tâm nói: "Nhưng mà, bí cảnh tiêu rồi."
Hai bí cảnh bị nàng làm cho sụp đổ, cũng không biết bản thân có độc gì không.
Nàng không có chỗ nào không thích ứng được, thậm chí còn có chút bị đánh đến tinh thần phấn chấn, ngoại trừ mỗi lần bị sét đánh xong đều nhìn như ăn mày ngoài chợ, thì cũng không có gì xấu.
Triệu trưởng lão: "..." Con nhóc ranh nhà ngươi còn biết là mình làm hư bí cảnh sao? Hắn đã tưởng tượng ra cảnh, lần này Vấn Kiếm Tông đến đòi tiền hắn như thế nào luôn rồi.
Nhưng thiên tài xác thật là thiên tài, hắn chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà đền tiền, coi như là lấy số tiền ít ỏi của tông môn để trả cho việc đệ tử nhà mình đã lợi dụng bí cảnh vì chuyện cá nhân vậy.
"Tần Phạn Phạn!" Vấn Kiếm Tông chất vấn tuy muộn nhưng cũng đã đến.
"Đây là lần thứ hai bí cảnh bị Trường Minh Tông các ngươi làm sụp đổ rồi." Trưởng lão Vấn Kiếm Tông lạnh lẽo nói, "Trăm năm đại bí cảnh mới mở ra một lần, bộ ngươi xem đây là chỗ cho bọn chúng vui chơi sao? Nói phá liền phá."
Đợi U Linh bí cảnh nghỉ ngơi lấy lại sức để mở ra không chừng phải tốn thời gian rất lâu nữa đi, năm nay đám thân truyền này đúng là bất ổn mà.
Một đứa song tu, một đứa tam tu.
Càng tuyệt vời hơn nữa, Diệp Kiều là thiên linh căn.
Thiên tài lại không phải của tông mình, làm ban tổ chức, nhóm cấp cao Vấn Kiếm Tông không chút nghĩ ngợi mà lên án mạnh mẽ.
Tần Phạn Phạn thấy tình huống không ổn, liền vội vàng chạy đến trước mặt đối phương, cướp đi đề tài: "Thật quá đáng, thật quá đáng, thế nhưng lại làm sụp bí cảnh tận hai lần, mọi người tạm thời đừng nóng nảy, để ta đi răn dạy nàng!"
Sau đó hắn kéo Diệp Kiều chạy.
"A đúng đúng đúng." Triệu trưởng lão trong cái khó ló cái khôn: "Ta cũng đi răn dạy nàng."
Nói xong hắn cũng chạy.
Mấy trưởng lão khác: "..." Trên dưới của Trường Minh Tông sao không thấy ai bình thường hết vậy.
Trưởng lão Bích Thủy Tông thu hồi ánh mắt, nhíu mày, lôi kiếp tận năm ngày, bộ dạng lại dọa người như vậy, lần này có thể nói Trường Minh Tông đã chiếm nổi bật hết mười phần, hắn than một tiếng, "Thiên tài như này, đang yên đang lành sao lại gia nhập Trường Minh Tông."
"Cho nên mới nói vì sao nàng chỉ là trung phẩm, nhưng lại được nhận làm thân truyền." So với việc tin Trường Minh Tông bất chấp tất cả, thì bọn họ nguyện ý tin tưởng chuyện Tần Phạn Phạn đã sớm biết nàng là thiên tài, sau đó lên kế hoạch hơn.
Sự thật đã được sáng tỏ.
Tóm lại cái tên Tần Phạn Phạn nhìn như vô hại kia mới là người thâm sâu khó dò nhất, bọn họ cứ nghĩ hắn không tranh đoạt, nhưng trên thực tế Tần Phạn Phạn đã lên kế hoạch từ rất sớm rồi đi.
Nhìn nhóm trưởng lão đã bắt đầu bàn luận âm mưu, Vân Ngân cũng đứng ngồi không yên, "Con nhóc đó là đệ tử của tông ta." Hắn không cảm xúc nhắc nhở: "Con nhóc Diệp Kiều kia, là do năm đó ta nhặt được ở chân núi mang về."
Không chút kiêng nể nói, Trường Minh Tông chính là chiếm tiện nghi của hắn.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông liếc mắt một cái, "Chậc, cho nên con nhóc thiên tài kia ngay từ đầu đã ở tông của ngươi? Sau đó ngươi đã làm gì? Lựa chọn cướp đi linh thảo của con bé à?"
Vân Ngân: "..."
"Còn bắt con bé quỳ xuống?" Trưởng lão Bích Thủy Tông cười, tuy rằng không thích nhìn thấy vẻ xuân phong đắc ý của Trường Minh Tông, nhưng hắn cũng không ưa gì Vân Ngân.
Phù tu chiếm đa số ở Nguyệt Thanh Tông, mấy tông khác muốn kiếm một Phù tu cũng không ra, bọn họ đã mời gọi tất cả Phù tu ở Tu Chân Giới, nhưng vẫn không ai chịu.
Sắc mặt Vân Ngân tối sầm.
Hắn có chút phiền não, vốn dĩ biết được bản thân để một thiên phẩm chạy mất thì tâm tình đã không xong, bây giờ lại bị mấy lão già ở tông khác cố ý nói đi nói lại nhiều lần, cái này không phải là đang vả mặt hắn sao?
Diệp Kiều là một đứa nhỏ bình thường nhất trong mắt Vân Ngân.
Kết quả đột nhiên vào một ngày, tất cả mọi người đều đến nói với hắn 'Ngươi không biết sao? Thật ra con bé là một thiên tài đó.'
Cảm giác chênh lệch cực lớn này làm cho tâm trạng Vân Ngân có chút bất ổn.
"Là con nhóc đó muốn đi. Hơn nữa, lúc nó còn ở tông của ta cũng không giống như này." Hắn không nhịn được mà đứng lên ngụy biện, khi đó Diệp Kiều chỉ là một trung phẩm linh căn mà thôi!
Tông chủ Vấn Kiếm Tông hỏi lại, "Vậy sao ngươi không nghĩ đến việc, khi con nhóc đó đến Trường Minh Tông lại thay đổi?"
Tuy rằng xem thường bầu không khí ở Trường Minh Tông luôn không có sự nỗ lực cùng tiến bộ, nhưng so với mấy tông khác, thì ở Trường Minh Tông đúng là rất thoải mái.
Vân Ngân im lặng, trưởng lão Vấn Kiếm Tông bình tĩnh lí giải, "Hiện tại là do ngươi thấy con bé là một thiên tài, nên mới hối hận, chứ nếu không phải thì sao? Ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì lúc trước đã đuổi con bé đi."
Bản chất con người luôn là tiêu chuẩn kép, nên Vân Ngân như vậy cũng có thể hiểu được. Có điều hiện tại hối hận cũng muộn rồi. Mọi chuyện đã có kết cục, Diệp Kiều là thân truyền của Trường Minh Tông cũng không thể thay đổi.
Giọng nói Vân Ngân cũng yếu đi vài phần, hắn không cam lòng: "Ta không hề muốn đuổi con bé đi."
Nếu biết Diệp Kiều là thiên linh căn, hắn nhất định sẽ dành vị trí thân truyền cho nàng.
"Dù sao Diệp Kiều cũng từ tông của ngươi lớn lên." Tông chủ Bích Thủy Tông châm chọc nói, "Hiện tại tốt rồi, ở Đại hội thi đấu tự tìm đối thủ cho mình. Bây giờ Trường Minh Tông hạng nhất, chắc ngươi vui lắm ha."
Bọn họ cũng khó chịu.
Đang yên đang lành, giữa đường lại xuất hiện Trường Minh Tông giành mất hạng nhất, cho dù là ai đi chăng nữa cũng vui không nổi.
Vân Ngân giật giật khóe môi, không thể phản bác được.
Hắn chỉ muốn vì lợi ích của tông môn nhà mình thì có gì sai? Lúc trước thiên phú của Tiểu Thước xác thật rất tốt, nếu không phải như thế thì sao hắn lại làm ra chuyện cướp đoạt linh thảo của đệ tử khác?
Nhưng thả chạy mất một thiên linh căn, lại nhặt về một cực phẩm linh căn, thì dù nhìn như thế nào cũng là lỗ vốn.
Vân Ngân càng nghĩ càng hối hận.
Đó là đệ tử hắn nuôi lớn, cuối cùng người chiếm tiện nghi lại là Trường Minh Tông, vừa rồi nhìn thấy sắc mặt xuân phong đắc ý của Tần Phạn Phạn, đã làm cho trong lòng Vân Ngân khó chịu cực kì, không khống chế được mà giận chó đánh mèo, lạnh lùng trừng mắt nhìn đám thân truyền nhà mình, như có như không liếc sang hướng Vân Thước, hít sâu một hơi: "Đi về."
"Bị Diệp Kiều đè đánh." Tống Hàn Thanh thong thả đi qua, cười nhạt: "Thật nhục."
Nhìn bóng dáng lạnh nhạt cùng bộ dạng ngạo mạn của hắn, làm Vân Thước bực bội cực kì.
Tô Trọc vội vàng an ủi Vân Thước, "Tính tình của Tống sư huynh đó giờ như vậy rồi." Nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu.
Nhị sư tỷ, vậy mà lại là thiên linh căn...
Hơn nữa.
Hắn ngơ ngẩn nhìn xếp hạng của trận thi đấu, mím môi, nếu như Diệp Kiều vẫn còn ở tông bọn họ, thì chắc có lẽ hạng nhất bây giờ đã là của Nguyệt Thanh Tông rồi.
Tổng điểm qua năm trận, Trường Minh Tông hoàn toàn xứng đáng được hạng nhất, lúc này trên diễn đàn Tu Chân Giới đã nháo muốn điên rồi.
【 Trời ạ, Trường Minh Tông vẫn luôn đứng chót đoạt được hạng nhất rồi ư? Không lẽ Tu Chân Giới đã đến lúc diệt vong? 】
【 Không không không, Trường Minh Tông giành hạng nhất bằng thực lực đó, ngáo quá thì mở lưu ảnh thạch ra xem dùm đi, thân truyền mới đến kia, nhất định sẽ làm cho các ngươi bất ngờ. 】
【 Thật là một bất ngờ to lớn. Thân truyền thiên linh căn, đờ mờ giấu đến tận ngày cuối cùng luôn. 】
Nếu không phải nhờ đợt lôi kiếp này thì ai lại nghĩ đến? Này mẹ nó đúng là trăm triệu không thể tưởng tượng được a.
【 Ta ở hiện trường, lôi kiếp tận năm ngày, mẹ nó bí cảnh bị đánh tan luôn. 】
Ngày thứ năm tình huống ở khán đài rất long trọng, một đám tông chủ, trưởng lão lẫn thân truyền tụ lại một chỗ bên trong kết giới, để tránh đi dư chấn của lôi kiếp, đúng là một trường hợp hiếm gặp.
*************
Trận thi đấu đoàn đội xem như đã hạ màn, nhưng cái gọi là quá trình thì vẫn phải diễn ra, ví dụ như lần đầu Trường Minh Tông giành được hạng nhất, nên một đám tu sĩ muốn hóng hớt liền vây quanh, Trường Minh Tông đứng nhất, nên danh tiếng đã vang xa, fans Trường Minh Tông nghe tin đã nhiệt tình ríu rít chạy đến.
"A a a Diệp Kiều."
"Người bản lĩnh nhất ở Tu Chân Giới, chính là Diệp Kiều của chúng ta!!"
"Kiều Kiều!"
Bọn họ còn chưa kịp về đến nhà đã bị người người chặn đường.
"Chuẩn bị chuẩn bị." Tần Phạn Phạn nhắc nhở: "Một chút nữa, các ngươi phải đứng lên nêu cảm nghĩ của mình, Vấn Kiếm Tông sẽ tập hợp tất cả thân truyền để mở họp."
"Đặc biệt là năm người các ngươi."
Hạng nhất đó.
Nghi thức vẫn phải có, đương nhiên chủ yếu vẫn là các trưởng lão nói với bọn họ về trận thi đấu cá nhân.
"Đến lúc đó, bọn họ sẽ để các ngươi nêu lên cảm nghĩ của mình khi đạt vị trí đứng đầu." Tần Phạn Phạn biết đám nhóc này chưa có kinh nghiệm gì, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lí hạng chót sau đó về nhà ăn tết rồi.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới.
Kết quả trời xui đất khiến như nào lại nháo thành hạng nhất.
"Đến lúc đó các ngươi tùy ý nói vài câu là được, đương nhiên, nếu có thể giả bộ chuẩn bị tờ giấy ghi ghi chép chép gì đó để lừa gạt cho qua cũng tốt."
Mấy người như suy tư gì đó rồi gật đầu, từng người quay về sân sắp xếp đồ của mình một chút, sau đó liền đi đến nơi Vấn Kiếm Tông mở họp, Diệp Kiều thay một bộ trang phục mới, bộ tông phục màu đỏ đã bị sét đánh rách te tua tơi tả, nên nàng liền tùy tiện mặc một bộ quần áo sáng màu, rồi đeo Đoạt Duẩn bên hông.
Đổi một bộ đồ mới chính là sự tôn trọng lớn nhất của nàng đối với xã hội này rồi.
Mấy thân truyền khác đã tập trung đông đủ, hôm nay nhân vật chính là Trường Minh Tông, nên mọi người đều lười biếng không chút hứng thú nào, đặc biệt là đối với Diệp Kiều, ai cũng dành cho nàng một ánh mắt u oán.
Hận nhất Diệp Kiều thiên phú chó.
Vẫn là mấy đứa thiên phú chó nhưng thích khiêm tốn.
Đờ mờ.
Bởi vì phải đi lên diễn thuyết, nên Chu Hành Vân ấp a ấp úng hết nửa ngày, vẫn không nói một chữ, Minh Huyền đứng kế bên thấy vậy liền đẩy nhẹ hắn, "Đừng sợ."
"Nói gì đơn giản là được." Hắn cho rằng Đại sư huynh đang luống cuống.
Chu Hành Vân đứng ở nơi đó, ánh mắt hờ hững.
Giống như là đang khó chịu về chuyện gì đó.
"...Đợi chút." Nửa ngày trôi qua, hắn mới nhàn nhạt nói, "Quên chữ."
Sau đó Chu Hành Vân không nhanh không chậm lấy ra một tờ giấy trong ống tay áo, xem xong liền lạnh nhạt quăng ra một chữ: "Tốt."
Sau đó tự giác lui xuống, nhường đường cho người khác.
Triệu trưởng lão đỡ trán.
Quả nhiên không thể trông cậy vào đám nhóc này mà.
Bị thao tác của Chu Hành Vân làm cho hiện trường chìm vào trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn là Tiết Dư bị kéo qua, hắn xem như cũng còn bình thường, trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhàn nhạt hỏi: "Trận thi đấu cá nhân sắp tới, có ý định hợp tác với ai không?"
"Ồ." Tiết Dư ngẩn người, bình thản trả lời, "Chắc là Diệp Kiều đi, dù sao chúng ta cũng ngủ chung với nhau rồi."
Bọn họ tốt xấu gì cũng đã cùng nhau ở chung trong phòng luyện đan, hơn nữa tiểu sư muội là Đan tu giống với hắn, nên nếu hỏi muốn hợp tác với ai, thì tất nhiên là nàng rồi.
"???" ∑(O_O;)
Mắt thấy Diệp bình phong Kiều bị hại, Mộc Trọng Hi liền đạp hắn một cái, cười mỉa nói: "Thật ngại quá, hắn không biết nói, để ta."
Đối phương gật đầu, trận thi đấu cá nhân sắp tới, người được chú ý nhất sẽ là thân truyền của năm tông, sắc mặt trưởng lão dịu đi, trầm giọng hỏi: "Trận thi đấu cá nhân sắp tới, nếu nhất định phải chọn một thân truyền đánh với ngươi, thì ngươi chọn ai?"
Mộc Trọng Hi nói: "Diệp Thanh Hàn đi. Ta thích hắn."
Hai người đều là kiếm cốt trời sinh, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, Mộc Trọng Hi đối với Diệp Thanh Hàn cảm thấy rất hứng thú.
Mấy thân truyền khác liếc nhau, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Hàn có chút ý tứ khác.
Các trưởng lão nhíu mày, cảm thấy đề tài giống như đã rẽ sang hướng sai lệch.
"Diệp Kiều." Hắn không thể nhịn được nữa, nhìn về phía Diệp Kiều: "Ngươi lên đi."
Lúc này nàng mới là nhân vật chính.
Nhóm thân truyền đang trong trạng thái uể oải, ỉu xìu cũng bắt đầu nhếch mày, những người đang ngồi ở đây không có ai không phải là nạn nhân của nàng.
Bởi vậy tất cả đều muốn nghe xem Diệp Kiều có thể nói ra những lời chó má nào.
Diệp Kiều lười biếng: "Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư huynh, cảm ơn tông môn đối thủ giúp ta trưởng thành, cảm ơn vận mệnh đã giúp chúng ta gặp nhau. Ta tin rằng, trong tương lai chúng ta sẽ sống chung với nhau thật vui vẻ."
Cắtttt.
Sở Hành Chi trợn trắng mắt, phỉ nhổ nàng, dối trá.
Nhìn tất cả thân truyền ở dưới đều trợn trắng mắt, Diệp Kiều vẫy vẫy tay, mỉm cười nhẹ rồi kết câu, "Lời cuối cùng, đường còn rất dài, đừng hâm mộ ta quá, Diệp Kiều sẽ còn làm cho các ngươi bất ngờ hơn nữa."
"Cả nhà, hẹn gặp lại ở trận thi đấu cá nhân nha."
Trưởng lão lẩm bẩm: "... Lôi kiếp này, sẽ kéo dài bao lâu."
Nếu tư chất của nàng giống như bọn họ suy đoán, thì có lẽ còn hơn ba ngày ba đêm, thông thường lôi kiếp sẽ càng ngày đánh càng hăng.
Thành công vượt qua nó mới được tính là chính thức kết đan.
"Có lẽ còn lâu hơn ba ngày, nên ở chỗ này canh chừng đi. Khi nào kết thúc thì coi như xong."
"Thông báo với những tu sĩ ở bên ngoài không liên quan đến chuyện này thì mau giải tán." Tông chủ Vấn Kiếm Tông nhanh chóng đưa ra quyết định, "Mấy thân truyền còn lại thì muốn đi hay ở tùy thích, tất cả tông chủ với trưởng lão canh giữ chỗ này, đợi lôi kiếp của Diệp Kiều kết thúc."
Nàng độ kiếp, nhưng tập thể bên ngoài đều bị lan đến, đây cũng là trường hợp xuất hiện đầu tiên ở Tu Chân Giới.
Vân Ngân đi thông báo với những tu sĩ để bọn họ tự giác giải tán, sau đó phất tay xóa đi kết giới, lạnh nhạt nói: "Các ngươi có thể đi rồi, mấy thân truyền khác có thể về tông trước, chuẩn bị cho trận thi đấu cá nhân sắp tới. Trường Minh Tông ở lại."
Bên ngoài các tu sĩ cầu mà không được, ai lại muốn ở đây để bị sét đánh trúng, nhìn lôi kiếp này, thì không chỉ kéo dài ba ngày thôi đâu, bọn họ đến lúc đó về nhà xem lưu ảnh thạch là được rồi.
Tống Hàn Thanh khoanh tay, đứng một chỗ nhìn đám người Trường Minh Tông đang tụ lại với nhau, lạnh nhạt nói: "Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ ở lại."
"Linh hồn của chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh Diệp Kiều." Minh Huyền lười biếng: "Nhưng thân thể thì không."
Hiện tại không thích hợp để ở lại.
Cùng tồn tại chính là muốn cùng nhau bị sét đánh.
Vân Thước mơ màng nhìn thiên lôi, có chút dự cảm không tốt, nàng ngẩn đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tống Hàn Thanh, "Đại sư huynh, lôi kiếp hung tàn như vậy, có nghĩa là thiên phú của nàng rất cao sao?"
Tống Hàn Thanh: "..."
"Nếu không thì sao?" Hắn không kiên nhẫn giải thích: "Lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ của Diệp Thanh Hàn kéo dài tận ba ngày, thì có nghĩa kéo dài càng lâu thiên phú càng cao."
Thiên phú thấp thì thiên đạo còn không thèm đánh, có thể được thiên đạo nhắm vào cũng là một loại bản lĩnh.
Vân Thước nắm chặt bàn tay, đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, vậy tại sao lúc trước nàng không có thiên lôi?
Loại chuyện không có thiên lôi này, ở Tu Chân Giới rất hiếm gặp, năm tông hiện tại đã không thích nàng, nếu như biết được nguồn gốc linh căn của nàng, thì khả năng sẽ không cho nàng tham gia thi đấu cá nhân nữa.
Giữa bí cảnh, sau khi nghe Diệp Kiều nói xong, nó đã xù lông, gấp chết rồi, muốn đá nàng lại không thể đến gần, thiếu chút nữa đã tức đến khóc.
Diệp Kiều nằm trên mặt đất, xoay người tiếp tục hưởng thụ, nghe thấy giọng bí cảnh như sắp khóc đến nơi, oán hận chất vấn nàng: "Vậy khi nào lôi kiếp của ngươi mới kết thúc?"
"Ta không biết."
Đây là lần đầu tiên nàng độ kiếp nên không có chút kinh nghiệm nào, sự thật chứng minh ngay từ đầu lôi kiếp vẫn còn nhẹ chán, sau đó đến nửa đêm những nơi trên mặt đất bị thiên lôi đánh xuống đã trở nên khô cằn, phạm vi trăm mét đã bị tàn phá dữ dội.
Bí cảnh khẽ cắn môi, tự động viên bản thân, ba ngày thôi mà, nó cũng là vật được sinh ra từ đất trời, sẽ không đến mức yếu ớt như vậy đâu.
Những người khác cũng nghĩ như thế.
Ba ngày ba đêm, chắc cũng đánh xong rồi đi?
Ngày thứ ba, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, các trưởng lão đã lẳng lặng đứng chờ đợi, nhìn thấy bầu trời sáng lên, có trưởng lão đã đứng dậy, vui mừng cười ra tiếng: "Ngày thứ ba, sắp kết thúc rồi."
Xem như kết thúc.
"Vui lắm sao?" Tần Phạn Phạn thâm sâu hỏi.
"Vui chứ." Các trưởng lão gật đầu, rốt cuộc có thể rời đi, ai lại không vui?
Sợ bị lan đến, còn chuyên môn mở ra kết giới, một đám trưởng lão tông chủ bọn họ như bị ngồi tù chờ Diệp Kiều ra tới.
Tần Phạn Phạn cũng cười: "Vậy ngươi mừng hơi sớm rồi."
Lôi kiếp của thiên linh căn, so với cực phẩm linh căn không giống nhau, hắn lúc trước đã tìm hiểu qua, lôi kiếp của Diệp Kiều không kéo dài năm ngày thì không kết thúc được, nói cách khác, hiện tại chỉ mới đi được hơn nửa đường mà thôi.
Trưởng lão: "..."
Bí cảnh đã đến gần bờ vực sụp đổ, nó hét lên một tiếng, hận không thể nào quay ngược lại thời gian về lúc bắt đầu, khi đó nó sẽ coi như không nhìn thấy nàng.
Diệp Kiều nhìn bí cảnh đang lơ lửng giữa không trung không ngừng tan rồi tụ, vặn vẹo điên cuồng, nàng không nói gì, như đang suy tư, có lẽ sắp đến lúc nó bị sụp đổ rồi.
Trước đó nàng đã có kinh nghiệm trải qua bí cảnh sụp đổ một lần.
Sấm sét cuồn cuộn, đợt sau so với đợt trước càng mạnh hơn, đánh liên tục suốt năm ngày trời.
Cùng với đợt thiên lôi cuối cùng đánh xuống, thì bí cảnh cũng hoàn toàn tiêu tán, Diệp Kiều híp mắt, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Đã quen cảm giác sáng bừng bên trong bí cảnh, đột nhiên lại nhìn thấy được không gian bên ngoài, lại thêm mây đen chưa tan đi nên có chút không kịp thích ứng.
Diệp Kiều nhẹ nhàng xoa mắt đi ra, vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy một đám fans nhiệt tình rải hoa hoan nghênh.
Kết quả nàng vừa ra tới, hiện thực với tưởng tượng lại không giống nhau.
Chỉ thấy trên khán đài đã không còn một bóng người, trưởng lão đang ngồi chống đỡ kết giới, nhìn thấy nàng bước ra liền sôi nổi né xa ba mét, giống như xem nàng là phần tử khủng bố nguy hiểm.
Diệp Kiều: "?"
"Sao vậy." Nàng chết lặng đi qua, mấy thân truyền liền tự động nhường đường cho nàng, kèm theo một loạt ánh mắt cổ quái.
Mấy thân truyền hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì, Minh Huyền thấy vậy liền đánh vỡ sự trầm mặc, "Sau khi lên Kim Đan, cảm giác như thế nào?"
Diệp Kiều theo bản năng rũ mắt dùng thần thức xem xét tình huống trong cơ thể thì thấy một viên Kim Đan tròn vo, nàng chớp mắt, "Khá tốt."
Nàng quay đầu nhìn U Linh bí cảnh đã tiêu tán, đúng trọng tâm nói: "Nhưng mà, bí cảnh tiêu rồi."
Hai bí cảnh bị nàng làm cho sụp đổ, cũng không biết bản thân có độc gì không.
Nàng không có chỗ nào không thích ứng được, thậm chí còn có chút bị đánh đến tinh thần phấn chấn, ngoại trừ mỗi lần bị sét đánh xong đều nhìn như ăn mày ngoài chợ, thì cũng không có gì xấu.
Triệu trưởng lão: "..." Con nhóc ranh nhà ngươi còn biết là mình làm hư bí cảnh sao? Hắn đã tưởng tượng ra cảnh, lần này Vấn Kiếm Tông đến đòi tiền hắn như thế nào luôn rồi.
Nhưng thiên tài xác thật là thiên tài, hắn chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà đền tiền, coi như là lấy số tiền ít ỏi của tông môn để trả cho việc đệ tử nhà mình đã lợi dụng bí cảnh vì chuyện cá nhân vậy.
"Tần Phạn Phạn!" Vấn Kiếm Tông chất vấn tuy muộn nhưng cũng đã đến.
"Đây là lần thứ hai bí cảnh bị Trường Minh Tông các ngươi làm sụp đổ rồi." Trưởng lão Vấn Kiếm Tông lạnh lẽo nói, "Trăm năm đại bí cảnh mới mở ra một lần, bộ ngươi xem đây là chỗ cho bọn chúng vui chơi sao? Nói phá liền phá."
Đợi U Linh bí cảnh nghỉ ngơi lấy lại sức để mở ra không chừng phải tốn thời gian rất lâu nữa đi, năm nay đám thân truyền này đúng là bất ổn mà.
Một đứa song tu, một đứa tam tu.
Càng tuyệt vời hơn nữa, Diệp Kiều là thiên linh căn.
Thiên tài lại không phải của tông mình, làm ban tổ chức, nhóm cấp cao Vấn Kiếm Tông không chút nghĩ ngợi mà lên án mạnh mẽ.
Tần Phạn Phạn thấy tình huống không ổn, liền vội vàng chạy đến trước mặt đối phương, cướp đi đề tài: "Thật quá đáng, thật quá đáng, thế nhưng lại làm sụp bí cảnh tận hai lần, mọi người tạm thời đừng nóng nảy, để ta đi răn dạy nàng!"
Sau đó hắn kéo Diệp Kiều chạy.
"A đúng đúng đúng." Triệu trưởng lão trong cái khó ló cái khôn: "Ta cũng đi răn dạy nàng."
Nói xong hắn cũng chạy.
Mấy trưởng lão khác: "..." Trên dưới của Trường Minh Tông sao không thấy ai bình thường hết vậy.
Trưởng lão Bích Thủy Tông thu hồi ánh mắt, nhíu mày, lôi kiếp tận năm ngày, bộ dạng lại dọa người như vậy, lần này có thể nói Trường Minh Tông đã chiếm nổi bật hết mười phần, hắn than một tiếng, "Thiên tài như này, đang yên đang lành sao lại gia nhập Trường Minh Tông."
"Cho nên mới nói vì sao nàng chỉ là trung phẩm, nhưng lại được nhận làm thân truyền." So với việc tin Trường Minh Tông bất chấp tất cả, thì bọn họ nguyện ý tin tưởng chuyện Tần Phạn Phạn đã sớm biết nàng là thiên tài, sau đó lên kế hoạch hơn.
Sự thật đã được sáng tỏ.
Tóm lại cái tên Tần Phạn Phạn nhìn như vô hại kia mới là người thâm sâu khó dò nhất, bọn họ cứ nghĩ hắn không tranh đoạt, nhưng trên thực tế Tần Phạn Phạn đã lên kế hoạch từ rất sớm rồi đi.
Nhìn nhóm trưởng lão đã bắt đầu bàn luận âm mưu, Vân Ngân cũng đứng ngồi không yên, "Con nhóc đó là đệ tử của tông ta." Hắn không cảm xúc nhắc nhở: "Con nhóc Diệp Kiều kia, là do năm đó ta nhặt được ở chân núi mang về."
Không chút kiêng nể nói, Trường Minh Tông chính là chiếm tiện nghi của hắn.
Tông chủ Vấn Kiếm Tông liếc mắt một cái, "Chậc, cho nên con nhóc thiên tài kia ngay từ đầu đã ở tông của ngươi? Sau đó ngươi đã làm gì? Lựa chọn cướp đi linh thảo của con bé à?"
Vân Ngân: "..."
"Còn bắt con bé quỳ xuống?" Trưởng lão Bích Thủy Tông cười, tuy rằng không thích nhìn thấy vẻ xuân phong đắc ý của Trường Minh Tông, nhưng hắn cũng không ưa gì Vân Ngân.
Phù tu chiếm đa số ở Nguyệt Thanh Tông, mấy tông khác muốn kiếm một Phù tu cũng không ra, bọn họ đã mời gọi tất cả Phù tu ở Tu Chân Giới, nhưng vẫn không ai chịu.
Sắc mặt Vân Ngân tối sầm.
Hắn có chút phiền não, vốn dĩ biết được bản thân để một thiên phẩm chạy mất thì tâm tình đã không xong, bây giờ lại bị mấy lão già ở tông khác cố ý nói đi nói lại nhiều lần, cái này không phải là đang vả mặt hắn sao?
Diệp Kiều là một đứa nhỏ bình thường nhất trong mắt Vân Ngân.
Kết quả đột nhiên vào một ngày, tất cả mọi người đều đến nói với hắn 'Ngươi không biết sao? Thật ra con bé là một thiên tài đó.'
Cảm giác chênh lệch cực lớn này làm cho tâm trạng Vân Ngân có chút bất ổn.
"Là con nhóc đó muốn đi. Hơn nữa, lúc nó còn ở tông của ta cũng không giống như này." Hắn không nhịn được mà đứng lên ngụy biện, khi đó Diệp Kiều chỉ là một trung phẩm linh căn mà thôi!
Tông chủ Vấn Kiếm Tông hỏi lại, "Vậy sao ngươi không nghĩ đến việc, khi con nhóc đó đến Trường Minh Tông lại thay đổi?"
Tuy rằng xem thường bầu không khí ở Trường Minh Tông luôn không có sự nỗ lực cùng tiến bộ, nhưng so với mấy tông khác, thì ở Trường Minh Tông đúng là rất thoải mái.
Vân Ngân im lặng, trưởng lão Vấn Kiếm Tông bình tĩnh lí giải, "Hiện tại là do ngươi thấy con bé là một thiên tài, nên mới hối hận, chứ nếu không phải thì sao? Ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì lúc trước đã đuổi con bé đi."
Bản chất con người luôn là tiêu chuẩn kép, nên Vân Ngân như vậy cũng có thể hiểu được. Có điều hiện tại hối hận cũng muộn rồi. Mọi chuyện đã có kết cục, Diệp Kiều là thân truyền của Trường Minh Tông cũng không thể thay đổi.
Giọng nói Vân Ngân cũng yếu đi vài phần, hắn không cam lòng: "Ta không hề muốn đuổi con bé đi."
Nếu biết Diệp Kiều là thiên linh căn, hắn nhất định sẽ dành vị trí thân truyền cho nàng.
"Dù sao Diệp Kiều cũng từ tông của ngươi lớn lên." Tông chủ Bích Thủy Tông châm chọc nói, "Hiện tại tốt rồi, ở Đại hội thi đấu tự tìm đối thủ cho mình. Bây giờ Trường Minh Tông hạng nhất, chắc ngươi vui lắm ha."
Bọn họ cũng khó chịu.
Đang yên đang lành, giữa đường lại xuất hiện Trường Minh Tông giành mất hạng nhất, cho dù là ai đi chăng nữa cũng vui không nổi.
Vân Ngân giật giật khóe môi, không thể phản bác được.
Hắn chỉ muốn vì lợi ích của tông môn nhà mình thì có gì sai? Lúc trước thiên phú của Tiểu Thước xác thật rất tốt, nếu không phải như thế thì sao hắn lại làm ra chuyện cướp đoạt linh thảo của đệ tử khác?
Nhưng thả chạy mất một thiên linh căn, lại nhặt về một cực phẩm linh căn, thì dù nhìn như thế nào cũng là lỗ vốn.
Vân Ngân càng nghĩ càng hối hận.
Đó là đệ tử hắn nuôi lớn, cuối cùng người chiếm tiện nghi lại là Trường Minh Tông, vừa rồi nhìn thấy sắc mặt xuân phong đắc ý của Tần Phạn Phạn, đã làm cho trong lòng Vân Ngân khó chịu cực kì, không khống chế được mà giận chó đánh mèo, lạnh lùng trừng mắt nhìn đám thân truyền nhà mình, như có như không liếc sang hướng Vân Thước, hít sâu một hơi: "Đi về."
"Bị Diệp Kiều đè đánh." Tống Hàn Thanh thong thả đi qua, cười nhạt: "Thật nhục."
Nhìn bóng dáng lạnh nhạt cùng bộ dạng ngạo mạn của hắn, làm Vân Thước bực bội cực kì.
Tô Trọc vội vàng an ủi Vân Thước, "Tính tình của Tống sư huynh đó giờ như vậy rồi." Nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu.
Nhị sư tỷ, vậy mà lại là thiên linh căn...
Hơn nữa.
Hắn ngơ ngẩn nhìn xếp hạng của trận thi đấu, mím môi, nếu như Diệp Kiều vẫn còn ở tông bọn họ, thì chắc có lẽ hạng nhất bây giờ đã là của Nguyệt Thanh Tông rồi.
Tổng điểm qua năm trận, Trường Minh Tông hoàn toàn xứng đáng được hạng nhất, lúc này trên diễn đàn Tu Chân Giới đã nháo muốn điên rồi.
【 Trời ạ, Trường Minh Tông vẫn luôn đứng chót đoạt được hạng nhất rồi ư? Không lẽ Tu Chân Giới đã đến lúc diệt vong? 】
【 Không không không, Trường Minh Tông giành hạng nhất bằng thực lực đó, ngáo quá thì mở lưu ảnh thạch ra xem dùm đi, thân truyền mới đến kia, nhất định sẽ làm cho các ngươi bất ngờ. 】
【 Thật là một bất ngờ to lớn. Thân truyền thiên linh căn, đờ mờ giấu đến tận ngày cuối cùng luôn. 】
Nếu không phải nhờ đợt lôi kiếp này thì ai lại nghĩ đến? Này mẹ nó đúng là trăm triệu không thể tưởng tượng được a.
【 Ta ở hiện trường, lôi kiếp tận năm ngày, mẹ nó bí cảnh bị đánh tan luôn. 】
Ngày thứ năm tình huống ở khán đài rất long trọng, một đám tông chủ, trưởng lão lẫn thân truyền tụ lại một chỗ bên trong kết giới, để tránh đi dư chấn của lôi kiếp, đúng là một trường hợp hiếm gặp.
*************
Trận thi đấu đoàn đội xem như đã hạ màn, nhưng cái gọi là quá trình thì vẫn phải diễn ra, ví dụ như lần đầu Trường Minh Tông giành được hạng nhất, nên một đám tu sĩ muốn hóng hớt liền vây quanh, Trường Minh Tông đứng nhất, nên danh tiếng đã vang xa, fans Trường Minh Tông nghe tin đã nhiệt tình ríu rít chạy đến.
"A a a Diệp Kiều."
"Người bản lĩnh nhất ở Tu Chân Giới, chính là Diệp Kiều của chúng ta!!"
"Kiều Kiều!"
Bọn họ còn chưa kịp về đến nhà đã bị người người chặn đường.
"Chuẩn bị chuẩn bị." Tần Phạn Phạn nhắc nhở: "Một chút nữa, các ngươi phải đứng lên nêu cảm nghĩ của mình, Vấn Kiếm Tông sẽ tập hợp tất cả thân truyền để mở họp."
"Đặc biệt là năm người các ngươi."
Hạng nhất đó.
Nghi thức vẫn phải có, đương nhiên chủ yếu vẫn là các trưởng lão nói với bọn họ về trận thi đấu cá nhân.
"Đến lúc đó, bọn họ sẽ để các ngươi nêu lên cảm nghĩ của mình khi đạt vị trí đứng đầu." Tần Phạn Phạn biết đám nhóc này chưa có kinh nghiệm gì, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lí hạng chót sau đó về nhà ăn tết rồi.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới.
Kết quả trời xui đất khiến như nào lại nháo thành hạng nhất.
"Đến lúc đó các ngươi tùy ý nói vài câu là được, đương nhiên, nếu có thể giả bộ chuẩn bị tờ giấy ghi ghi chép chép gì đó để lừa gạt cho qua cũng tốt."
Mấy người như suy tư gì đó rồi gật đầu, từng người quay về sân sắp xếp đồ của mình một chút, sau đó liền đi đến nơi Vấn Kiếm Tông mở họp, Diệp Kiều thay một bộ trang phục mới, bộ tông phục màu đỏ đã bị sét đánh rách te tua tơi tả, nên nàng liền tùy tiện mặc một bộ quần áo sáng màu, rồi đeo Đoạt Duẩn bên hông.
Đổi một bộ đồ mới chính là sự tôn trọng lớn nhất của nàng đối với xã hội này rồi.
Mấy thân truyền khác đã tập trung đông đủ, hôm nay nhân vật chính là Trường Minh Tông, nên mọi người đều lười biếng không chút hứng thú nào, đặc biệt là đối với Diệp Kiều, ai cũng dành cho nàng một ánh mắt u oán.
Hận nhất Diệp Kiều thiên phú chó.
Vẫn là mấy đứa thiên phú chó nhưng thích khiêm tốn.
Đờ mờ.
Bởi vì phải đi lên diễn thuyết, nên Chu Hành Vân ấp a ấp úng hết nửa ngày, vẫn không nói một chữ, Minh Huyền đứng kế bên thấy vậy liền đẩy nhẹ hắn, "Đừng sợ."
"Nói gì đơn giản là được." Hắn cho rằng Đại sư huynh đang luống cuống.
Chu Hành Vân đứng ở nơi đó, ánh mắt hờ hững.
Giống như là đang khó chịu về chuyện gì đó.
"...Đợi chút." Nửa ngày trôi qua, hắn mới nhàn nhạt nói, "Quên chữ."
Sau đó Chu Hành Vân không nhanh không chậm lấy ra một tờ giấy trong ống tay áo, xem xong liền lạnh nhạt quăng ra một chữ: "Tốt."
Sau đó tự giác lui xuống, nhường đường cho người khác.
Triệu trưởng lão đỡ trán.
Quả nhiên không thể trông cậy vào đám nhóc này mà.
Bị thao tác của Chu Hành Vân làm cho hiện trường chìm vào trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn là Tiết Dư bị kéo qua, hắn xem như cũng còn bình thường, trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhàn nhạt hỏi: "Trận thi đấu cá nhân sắp tới, có ý định hợp tác với ai không?"
"Ồ." Tiết Dư ngẩn người, bình thản trả lời, "Chắc là Diệp Kiều đi, dù sao chúng ta cũng ngủ chung với nhau rồi."
Bọn họ tốt xấu gì cũng đã cùng nhau ở chung trong phòng luyện đan, hơn nữa tiểu sư muội là Đan tu giống với hắn, nên nếu hỏi muốn hợp tác với ai, thì tất nhiên là nàng rồi.
"???" ∑(O_O;)
Mắt thấy Diệp bình phong Kiều bị hại, Mộc Trọng Hi liền đạp hắn một cái, cười mỉa nói: "Thật ngại quá, hắn không biết nói, để ta."
Đối phương gật đầu, trận thi đấu cá nhân sắp tới, người được chú ý nhất sẽ là thân truyền của năm tông, sắc mặt trưởng lão dịu đi, trầm giọng hỏi: "Trận thi đấu cá nhân sắp tới, nếu nhất định phải chọn một thân truyền đánh với ngươi, thì ngươi chọn ai?"
Mộc Trọng Hi nói: "Diệp Thanh Hàn đi. Ta thích hắn."
Hai người đều là kiếm cốt trời sinh, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, Mộc Trọng Hi đối với Diệp Thanh Hàn cảm thấy rất hứng thú.
Mấy thân truyền khác liếc nhau, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Hàn có chút ý tứ khác.
Các trưởng lão nhíu mày, cảm thấy đề tài giống như đã rẽ sang hướng sai lệch.
"Diệp Kiều." Hắn không thể nhịn được nữa, nhìn về phía Diệp Kiều: "Ngươi lên đi."
Lúc này nàng mới là nhân vật chính.
Nhóm thân truyền đang trong trạng thái uể oải, ỉu xìu cũng bắt đầu nhếch mày, những người đang ngồi ở đây không có ai không phải là nạn nhân của nàng.
Bởi vậy tất cả đều muốn nghe xem Diệp Kiều có thể nói ra những lời chó má nào.
Diệp Kiều lười biếng: "Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư huynh, cảm ơn tông môn đối thủ giúp ta trưởng thành, cảm ơn vận mệnh đã giúp chúng ta gặp nhau. Ta tin rằng, trong tương lai chúng ta sẽ sống chung với nhau thật vui vẻ."
Cắtttt.
Sở Hành Chi trợn trắng mắt, phỉ nhổ nàng, dối trá.
Nhìn tất cả thân truyền ở dưới đều trợn trắng mắt, Diệp Kiều vẫy vẫy tay, mỉm cười nhẹ rồi kết câu, "Lời cuối cùng, đường còn rất dài, đừng hâm mộ ta quá, Diệp Kiều sẽ còn làm cho các ngươi bất ngờ hơn nữa."
"Cả nhà, hẹn gặp lại ở trận thi đấu cá nhân nha."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương