Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 72: Lưu ảnh thạch
"..."
Không biết có phải là do tiếng 'hey hey hey' của nàng quá vang dội hay là do sắc mặt của nhóm thân truyền quá mức xuất sắc, nên dẫn tới một khung cảnh cực kì hề.
Diệp Kiều trực tiếp nghênh ngang bước lên, giơ tay chọt chọt vị Tam sư huynh đang bị hóa đá.
"Hey?"
Lại quay sang đẩy Tô Trọc một cái, "Choáng váng hả?"
"Diệp Kiều!!"
Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, cả nhóm thân truyền lần lượt hét lên cực kì chói tai làm Diệp Kiều thiếu chút nữa đã bị văng xa.
So với Thánh nữ Nguyên Anh Kỳ thì Diệp Kiều càng đáng sợ hơn a!!
Mộc Trọng Hi: "A!"
Tiết Dư: "A!"
Minh Huyền: "A!"
"A gì mà a." Diệp Kiều quơ quơ tay trước mặt bọn họ: "Các ngươi bị điên hết rồi hả?"
Minh Huyền cùng Mộc Trọng Hi liếc nhìn nhau, lại lần nữa hóa thân thành người câm: "A a a!!"
Sư muội biến thành Thánh nữ gì đó, thật là đáng sợ quá đi à.
Chu Hành Vân còn đi lại nhéo mặt nàng, kéo qua kéo lại, sau khi xác nhận thật sự là tiểu sư muội, sắc mặt hắn cũng dần trở nên không tốt, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Diệp Kiều xoa mặt của mình, tự thấy chuyện mình biến thành Thánh nữ cũng khá là bất ngờ, nên giọng của nàng cũng nhẹ nhàng hơn: "Các ngươi yên tâm đi, bên phía Ma tộc chỉ có bao nhiêu Kim Đan Kỳ thôi, hiện tại chúng ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về tông môn thôi."
Sở Hành Chi thấy nguy hiểm đã tan biến, liền đi lên lôi kéo Đại sư huynh nhà mình rồi lên án mạnh mẽ, "Đại sư huynh, ngươi sa đọa rồi! Tại sao ngươi lại hùa theo Diệp Kiều chứ?"
Thật ra hắn càng muốn hỏi, con mẹ nó vì sao ngươi lại ra nông nỗi như này, trở thành tả hữu hộ pháp của Diệp Kiều a?
Lúc trước trong tưởng tượng của bọn họ, thì Diệp Thanh Hàn chính là nam sủng đó.
Nhưng tốt nhất vẫn là không nên nói chuyện này cho hắn biết thì hơn.
Diệp Thanh Hàn chỉ có thể trầm mặc phun ra bốn chữ: "Tình thế bắt buộc."
Nếu có thể thì hắn cũng không muốn cùng mấy người Trường Minh Tông lập đội, nhưng khi đó ngoại trừ tin tưởng Diệp Kiều thì hắn không còn biện pháp nào khác.
Hơn nữa nếu không kể đến những hành động buông thả của nàng, thì thật ra đi theo Diệp Kiều cũng rất vui.
Nhóm tông chủ sau khi thấy bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, cũng bắt đầu kêu bọn họ mau chóng quay về phủ để tính đến việc khen thưởng của nhiệm vụ lần này.
Còn việc dọn tàn cuộc như thế nào? Tất nhiên là năm tông cho người đến quét dọn a, vốn dĩ mọi người đã chuẩn bị tốt cho cuộc ác chiến, còn tưởng tượng ra được nó sẽ khốc liệt đến cỡ nào, ai ngờ cuối cùng lại là do Diệp Kiều hù dọa.
Mấy người bọn họ bây giờ đều như cây cải bị héo.
Mọi người uể oải ỉu xìu.
Tần Phạn Phạn nén cười, không cần lưu ảnh thạch thì ai cũng có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của đám nhóc này vào lúc đó như thế nào, không thể không nói sức tưởng tượng của đám nhóc này rất phong phú a.
"Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt." Hắn nói, "Khen thưởng của nhiệm vụ lần này chính là Hỗn Độn Châu không sai."
"Sau khi thông qua ý kiến của năm tông, chúng ta quyết định Hỗn Độn Châu sẽ khen thưởng cho Diệp Kiều của Trường Minh Tông, các ngươi có phản đối gì không?"
Chuyện này thật ra cũng không cần bàn bạc làm gì, vì phần thưởng của nhiệm vụ lần này không cho Diệp Kiều thì cho ai?
"Ta không phục!"
Tô Trọc là người thứ nhất phản đối.
Khó lắm mới xuất hiện chuyện như này a.
"Người thứ nhất phản đối vậy mà không phải là Tống Hàn Thanh." Tiết Dư kinh ngạc.
Mộc Trọng Hi: "Chắc là bị thuyết phục rồi đi." Vì Tống Hàn Thanh là người chứng kiến mọi việc từ đầu đến đuôi a.
"Nàng ta dựa vào cái gì mà được khen thưởng chứ?"
Không chỉ có Tô Trọc, mà những thân truyền khác không rõ mọi chuyện cũng bắt đầu phản đối:
"Nàng ta có làm cái gì đâu?"
Tần Phạn Phạn nhướng mày, bật cười, lại xác nhận thêm lần nữa, "Các ngươi đều đối với việc nàng được nhận Hỗn Độn Châu cảm thấy không phục sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy được rồi." Tần Phạn Phạn nhìn ra ngoài, không chút để ý nói với Diệp Kiều: "Diệp Kiều mau lấy ra lưu ảnh thạch mà ngươi mang theo cho bọn họ xem đi."
Diệp Kiều ngẩn người, "Hả."
Mỗi đợt bí cảnh thì trong người đều phải có một viên lưu ảnh thạch, bởi vậy nàng cũng có đem theo dư mấy cái, sau khi vào Ma tộc vì chơi quá vui nên nàng liền lưu lại để đó, mà đây cũng là một thói quen ở hiện đại của nàng.
Không biết có phải là do tiếng 'hey hey hey' của nàng quá vang dội hay là do sắc mặt của nhóm thân truyền quá mức xuất sắc, nên dẫn tới một khung cảnh cực kì hề.
Diệp Kiều trực tiếp nghênh ngang bước lên, giơ tay chọt chọt vị Tam sư huynh đang bị hóa đá.
"Hey?"
Lại quay sang đẩy Tô Trọc một cái, "Choáng váng hả?"
"Diệp Kiều!!"
Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, cả nhóm thân truyền lần lượt hét lên cực kì chói tai làm Diệp Kiều thiếu chút nữa đã bị văng xa.
So với Thánh nữ Nguyên Anh Kỳ thì Diệp Kiều càng đáng sợ hơn a!!
Mộc Trọng Hi: "A!"
Tiết Dư: "A!"
Minh Huyền: "A!"
"A gì mà a." Diệp Kiều quơ quơ tay trước mặt bọn họ: "Các ngươi bị điên hết rồi hả?"
Minh Huyền cùng Mộc Trọng Hi liếc nhìn nhau, lại lần nữa hóa thân thành người câm: "A a a!!"
Sư muội biến thành Thánh nữ gì đó, thật là đáng sợ quá đi à.
Chu Hành Vân còn đi lại nhéo mặt nàng, kéo qua kéo lại, sau khi xác nhận thật sự là tiểu sư muội, sắc mặt hắn cũng dần trở nên không tốt, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Diệp Kiều xoa mặt của mình, tự thấy chuyện mình biến thành Thánh nữ cũng khá là bất ngờ, nên giọng của nàng cũng nhẹ nhàng hơn: "Các ngươi yên tâm đi, bên phía Ma tộc chỉ có bao nhiêu Kim Đan Kỳ thôi, hiện tại chúng ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về tông môn thôi."
Sở Hành Chi thấy nguy hiểm đã tan biến, liền đi lên lôi kéo Đại sư huynh nhà mình rồi lên án mạnh mẽ, "Đại sư huynh, ngươi sa đọa rồi! Tại sao ngươi lại hùa theo Diệp Kiều chứ?"
Thật ra hắn càng muốn hỏi, con mẹ nó vì sao ngươi lại ra nông nỗi như này, trở thành tả hữu hộ pháp của Diệp Kiều a?
Lúc trước trong tưởng tượng của bọn họ, thì Diệp Thanh Hàn chính là nam sủng đó.
Nhưng tốt nhất vẫn là không nên nói chuyện này cho hắn biết thì hơn.
Diệp Thanh Hàn chỉ có thể trầm mặc phun ra bốn chữ: "Tình thế bắt buộc."
Nếu có thể thì hắn cũng không muốn cùng mấy người Trường Minh Tông lập đội, nhưng khi đó ngoại trừ tin tưởng Diệp Kiều thì hắn không còn biện pháp nào khác.
Hơn nữa nếu không kể đến những hành động buông thả của nàng, thì thật ra đi theo Diệp Kiều cũng rất vui.
Nhóm tông chủ sau khi thấy bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, cũng bắt đầu kêu bọn họ mau chóng quay về phủ để tính đến việc khen thưởng của nhiệm vụ lần này.
Còn việc dọn tàn cuộc như thế nào? Tất nhiên là năm tông cho người đến quét dọn a, vốn dĩ mọi người đã chuẩn bị tốt cho cuộc ác chiến, còn tưởng tượng ra được nó sẽ khốc liệt đến cỡ nào, ai ngờ cuối cùng lại là do Diệp Kiều hù dọa.
Mấy người bọn họ bây giờ đều như cây cải bị héo.
Mọi người uể oải ỉu xìu.
Tần Phạn Phạn nén cười, không cần lưu ảnh thạch thì ai cũng có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của đám nhóc này vào lúc đó như thế nào, không thể không nói sức tưởng tượng của đám nhóc này rất phong phú a.
"Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt." Hắn nói, "Khen thưởng của nhiệm vụ lần này chính là Hỗn Độn Châu không sai."
"Sau khi thông qua ý kiến của năm tông, chúng ta quyết định Hỗn Độn Châu sẽ khen thưởng cho Diệp Kiều của Trường Minh Tông, các ngươi có phản đối gì không?"
Chuyện này thật ra cũng không cần bàn bạc làm gì, vì phần thưởng của nhiệm vụ lần này không cho Diệp Kiều thì cho ai?
"Ta không phục!"
Tô Trọc là người thứ nhất phản đối.
Khó lắm mới xuất hiện chuyện như này a.
"Người thứ nhất phản đối vậy mà không phải là Tống Hàn Thanh." Tiết Dư kinh ngạc.
Mộc Trọng Hi: "Chắc là bị thuyết phục rồi đi." Vì Tống Hàn Thanh là người chứng kiến mọi việc từ đầu đến đuôi a.
"Nàng ta dựa vào cái gì mà được khen thưởng chứ?"
Không chỉ có Tô Trọc, mà những thân truyền khác không rõ mọi chuyện cũng bắt đầu phản đối:
"Nàng ta có làm cái gì đâu?"
Tần Phạn Phạn nhướng mày, bật cười, lại xác nhận thêm lần nữa, "Các ngươi đều đối với việc nàng được nhận Hỗn Độn Châu cảm thấy không phục sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy được rồi." Tần Phạn Phạn nhìn ra ngoài, không chút để ý nói với Diệp Kiều: "Diệp Kiều mau lấy ra lưu ảnh thạch mà ngươi mang theo cho bọn họ xem đi."
Diệp Kiều ngẩn người, "Hả."
Mỗi đợt bí cảnh thì trong người đều phải có một viên lưu ảnh thạch, bởi vậy nàng cũng có đem theo dư mấy cái, sau khi vào Ma tộc vì chơi quá vui nên nàng liền lưu lại để đó, mà đây cũng là một thói quen ở hiện đại của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương