Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung
Chương 8
Edit: Tracy (Vi Tiểu Bảo) Sau ngày nạp tân, ý niệm muốn tu luyện của Y Chu càng thêm mãnh liệt. Đáng tiếc chính là, dù hắn cầu xin như thế nào, Tư Hằng đều không có tỏ vẻ gì. Sau nhiều lần như vậy, y tựa hồ cảm thấy phiền, mỗi ngày trừ bỏ dạy chữ cho ăn, thời gian còn lại đều không thấy bóng dáng. Hôm nay cũng vậy, Y Chu vừa từ trong mộng tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người, trên bàn con cách đó không xa có một chén ngọc. Cho nên hiên tại là ăn cơm cũng không thèm lộ mặt đó hả? Y Chu kêu hai tiếng, lại chờ, nhưng như cũ không thấy được người, hắn thở dài đi đến bên bàn con, cắn lấy chén đem xuống, sau đó cuối đầu an tĩnh ăn cơm. Ăn cơm xong cũng không còn chuyện gì khác, nơi này không có người dĩ nhiên không có bạn chơi cùng, Y Chu đem chén bỏ lại chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn. Sau đó hắn đi tới cửa ngồi xuống, nhìn cây trúc bên ngoài phát ngốc. Lá trúc bị gió thổi rào rạt rung động, Y Chu nhìn thật lâu, lâu đến mức đau cả mắt. Có chút nhàm chán! Hắn cuối đầu xoa xoa mí mắt, thuận thế quỳ rạp trên mặt đất, vươn một móng vuốt lung tung bắt lấy trên đất. Mặt đất trong phòng do các khối bạch ngọc xây nên, đầu ngón tay xoẹt qua xoẹt lại cũng không lưu lại bất kì dấu vết nào, nhưng xẹt qua một lúc lâu, đường cong phía trước lại phát ra ánh huỳnh quang mỏng. Biến đổi xong nét cuối cùng, các đường cong trên đất xen lẫn nhau, ánh sáng càng thêm rực rỡ, một đoàn dây nối hỗn độn bắt đầu trôi nổi lên không trung. Y Chu vươn chân trước chạm vào, cảm thấy quanh thân có trận gió thổi qua, lúc sau những đường cong vốn phát sáng kia lại ảm đạm xuống. Hiệu quả giống như không quá rõ ràng. Đây là một loại thần văn Tư Hằng giao cho hắn, trên lí luận có thể cho ra binh khí chứ không phải gió. Đại khái là hắn chọn vật dẫn không đúng, làm cho hiệu quả thần văn biến thành một cơn gió. "Viết không tồi." Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một đạo thanh âm. Y Chu ngẩng đầu, nhìn người biến mất đã nửa ngày kia. "Ân ~" Hắn chào hỏi. Người kia đi vào trong phòng, đem hắn từ trên mặt đất xách lên vỗ vỗ, sau đó ôm vào trong lòng ngực. Y Chu rất ngoan ngoãn, ở trong lòng y ngực không nhúc nhích. "Ta muốn đi ra ngoài một chuyến." Tư Hằng ôm tiểu thú tìm ghế dựa ngồi xuống, đối với cục béo trong lòng nói: "Thời gian sẽ không lâu lắm, ngươi ở nhà ngoan một chút." Y Chu ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện, muốn hỏi có thể dẫn hắn cùng ra ngoài được không, nghĩ nghĩ lại cuối đầu, cái gì cũng không nói. Vẫn là không nên chọc người ta thêm phiền. Biểu hiện của tiểu thú Tư Hằng đều nhìn vào mắt, trong khoảng thời gian này tiểu gia hỏa thường rất an tĩnh, y có chút khó hiểu. Đây là trưởng thành rồi nên có suy nghĩ của chính mình sao? Tuy có thể hiểu, nhưng biểu hiện hiện tại của tiểu gia hỏa y nhìn không quen, vì thế liền đem cục béo trong tay hung hăng xoa xoa. Xoa xong hắn buông tiểu thú ra, trong tay nhiều thêm một quyển sách chỉ lớn bằng bàn tay, sau khi mở ra bên trong dày đặc chữ. "Quyển sách này có lưu lại một đạo thần niệm, có thể dạy ngươi làm một ít đồ vật không khó." Nói xong y đem chân trước Y Chu giơ lên, ấn lên mặt trước quyển sách, vì thế liền xuất hiện một màn thần kì. Một hư ảnh lớn lên giống như đúc Tư Hằng xuất hiện ở không trung, Y Chu liếc mắt nhìn hư ảnh vừa xuất hiện một cái, tiếp sau đề bút viết chữ, viết xong liền có nề nếp mà bắt đầu giảng giải. Y Chu nhìn nhìn hư ảnh kia, lại nhìn Tư Hằng, lại quay qua nhìn hư ảnh. Lúc hắn nhìn lại, hư ảnh liền đối với hắn cười cười, thoạt nhìn so với chính chủ hiền lành hơn nhiều. "Sau khi ta đi ra ngoài, ngươi không được chạy loạn." Tư Hằng tiếp tục dặn dò. Y Chu ừ một tiếp, thầm nghĩ có muốn cũng không chạy ra được. Nói xong chuyện này, Tư Hằng trầm mặt một lát, mới mở miệng nói tiếp: "Ngươi hiện tại không thể tích cốc, ta sẽ tìm người tới chiếu cố ngươi." Đối với chuyện này y tựa hồ không quá vui, động tác nhỏ trên tay vẫn không dừng lại. Y Chu bị y lăn qua lăn lại một hồi, mới nghe người nọ nói, "Cũng không cần cùng người chiếu cố ngươi quá thân cận." Di? Lời này thế nào nghe có chút quái quái nhỉ. Y Chu vất vả thoát thân khỏi ma trảo, một thân lông mao bù xù ghé trước ngực Tư Hằng, dí sát vào nhìn sắc mặt hắn. "Ân ~" Vì cái gì? "Không có lí do?" Tư Hằng đem cái đầu to đang dí sát tới đẩy trở về, "Chờ ta trở về dạy ngươi tu luyện." Lời này Y Chu đã nghe qua một lần rồi, đã sớm không tin. Trong mắt tựa như y đang đánh rắm đi! "Lần này là thật." Tư Hằng cũng biết chính mình không đáng tin, nói xong lại cuối đầu nhìn mắt tiểu thú: "Tuyệt đối không lừa ngươi." Y Chu nhìn chằm chằm y hồi lâu, mới miễn cưỡng lên tiếng. Tạm thời tin ngươi một lần. "Ngoan." Tư Hằng vỗ vỗ đầu hắn. Tư Hằng khi nào đi Y Chu cũng không biết, ngày sau khi hắn tỉnh lại, người nọ đã không thấy tăm hơi. Y Chu vừa mới tỉnh, liền cảm thấy trong phòng nhiều thêm hương vị của người khác, hắn trợn mắt nhìn bên cạnh giường của mình có một thiếu niên đang đứng. Thiếu niên thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, mặc đạo bào màu xanh, lộ ra một chút ngây ngô. Nhìn tựa như là người mới nhập môn. Y Chu tỉnh lại nháy mắt bị phát hiện, thiếu niên quay đầu, lui ra phía sau một bước, quy quy củ củ mà hướng hắn chắp tay thi lễ: "Gặp qua sư thúc." Y Chu: "...." Chuyện này là sao hả? ___________ Ps: không hiểu sao chương này lại quá ngắn, chỉ bằng một nửa mấy chương trước hà
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương