Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 90: Chân Tướng



“Ông ơi, ông có nhà không?” Diễn cho trọn vẹn, Hàn Phi làm ra vẻ không biết gì cả mà đi vào trong nhà. Trên thực tế từng sợi dây thần kinh của hắn đều căng ra.

Phòng bếp không đóng cửa, có thể nghe được tiếng nước chảy rào rào. Khi Hàn Phi đi về phía phòng bếp, cửa phòng ngủ bên cạnh đột nhiên mở ra.

Hàn Phi lập tức né sang một bên, nhanh chóng lấy cây chích điện ra cầm trên tay. Có lẽ vì đã gặp quá nhiều nguy hiểm đáng sợ trong trò chơi nên lúc này Hàn Phi bình tĩnh đến mức đến hắn cũng phải kinh ngạc.

Rõ ràng trong nhà đang có kẻ tình nghi lẩn trốn nhưng hắn hoàn toàn không thấy sợ hãi, đáy lòng bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ.

“Người bình thường vừa nhìn thấy gương mặt này của ta đều sẽ bị doạ gần chết, nhưng ngươi chẳng có chút phản ứng nào. Quả nhiên ta không nhìn lầm, diễn viên hẳn chỉ là cái vỏ bọc ngươi dùng để lừa gạt ánh mắt của người khác.”

Giọng nói khàn khàn như thể trong cổ họng toàn là sắt vụn, vừa nghe đã cảm nhận được một loại đau đớn kỳ lạ.

“Ngươi đoán sai rồi. Ta thật sự là một diễn viên hài.”

Hàn Phi nhìn về phía cửa phòng ngủ, nơi đó có một người với gương mặt bị bỏng nghiêm trọng đang đứng. Toàn bộ gương mặt của hắn đều bị thiêu huỷ, thậm chí không thể nhìn thấy ngũ quan rõ ràng, chỉ có đôi mắt là sáng như trăng rằm, sắc bén như lưỡi dao.

Khi Hàn Phi dò xét hắn, đối phương cũng đang nhìn Hàn Phi.

“Có vẻ ngươi đã sớm biết ta đang chờ ngươi ở chỗ này.” Nam nhân có gương mặt bị huỷ hoại để lộ một nụ cười ghê rợn. “Trên người ngươi có một loại mùi thối rất quen thuộc, trước đó ngươi đã tới cống thoát nước trong nhà máy làm đá Đông Hoa? Ta nghĩ là mình không hề lộ ra chút sơ hở nào, làm sao ngươi tìm được tới đó?”

“Ngươi có thật nhiều câu hỏi đó Mạnh Trường Hỉ.” Hàn Phi vừa nói ra cái tên này, nụ cười trên mặt nam nhân kia bỗng ngưng lại.

Hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, lát sau Mạnh Trường Hỉ mới chậm rãi nhún vai nói: “Đã rất lâu rồi không ai gọi ta bằng cái tên này. Yên tâm, ta không có ác ý gì với ngươi.”

“Ta biết.” Hàn Phi chậm rãi đi vào phòng khách. “Cha của Ngụy Hữu Phúc đâu rồi?”

“Ông lão đang ngủ, ta sẽ không tổn thương ông ta.”

Mạnh Trường Hỉ đi tới một căn phòng ngủ khác, mở cửa ra. Cha của Ngụy Hữu Phúc đang nằm trên giường, hơi thở đều đặn.

Thấy ông lão an toàn, Hàn Phi mới khẽ thở phào một hơi. Mạnh Trường Hỉ chú ý thấy động tác của hắn bèn hỏi: “Trước đó ta đã theo dõi ngươi, ngươi đối xử với người nhà nạn nhân rất tốt, chẳng lẽ ngươi cũng có người thân bị giết hại?”

Hàn Phi nghĩ tới các bạn cùng phòng trong căn nhà ma, khẽ lắc đầu: “Ta có lý do bắt buộc phải bắt được hung thủ. Trải qua quá trình điều tra, ta xác định Mạnh Trường An có hiềm nghi rất lớn, nhưng điều khiến ta kỳ quái là vì sao mấy năm trước ngươi lại đột nhiên mất tích?”

“Nếu ta không biến mất, người kế tiếp phải chết chính là ta và vợ mình.” Mạnh Trường Hỉ sờ lên vết sẹo trên mặt. “Đại ca và tên súc sinh kia đều điên rồi.”

“Đại ca ngươi? Mạnh Trường Thọ?” Hàn Phi híp mắt lại, chân tướng bị che giấu nhiều năm rốt cuộc cũng được phơi bày!

“Ta biết ngươi rất kinh ngạc, nhưng một trong những nguyên nhân quan trọng để ta chọn bốc hơi khỏi nhân gian là vì đại ca ta.” Vết sẹo trên mặt Mạnh Trường Hỉ vặn vẹo lại với nhau. “Khi mẹ ta bị giết, ta vẫn luôn nghi hoặc vì sao bà lại dẫn Thần Thần tới nhà máy làm đá Đông Hoa làm gì. Về sau ta nghĩ ra một nguyên nhân, không phải mẹ ta dẫn Thần Thần tới đó, mà là có người lợi dụng Thần Thần để dụ mẹ ta tới.”

“Trước đó ta vẫn luôn hoài nghi Mạnh Trường An, không ngừng an ủi đại ca, nhưng về sau ta phát hiện sự thật không phải như thế.” Giọng của Mạnh Trường Hỉ không buồn không vui, dường như đã mất đi tình cảm của một con người.

“Đại ca thành thật, đầu óc không nhạy bén, tính tình rất tốt, tất cả mọi người đều cho rằng hắn dễ bị bắt nạt. Sau khi mẹ ta và Thần Thần xảy ra chuyện, đại ca trở nên điên điên khùng khùng, cả ngày không nói một câu. Ta lo lắng cho sức khoẻ của hắn nên dẫn hắn tới bệnh viện kiểm tra.”

“Sau đó thì sao?”

“Ban đầu ta sợ đại ca thương tâm quá độ nên bào mòn sức khoẻ, nhưng sau khi kiểm tra não xong, ta bị tờ kết quả kia doạ cho một trận. Trong ảnh chụp CT, phần não trên hốc mắt tới giữa trán của đại ca ta bị khiếm khuyết ở một số chỗ, vừa vặn tạo thành hình của một con bướm.”

“Trong đầu Mạnh Trường Thọ có một con bươm bướm?” Hàn Phi kinh ngạc mở to mắt.

“Bác sĩ nói não của đại ca ta không phát triển bình thường, não bộ bị tổn thương vĩnh viễn, là não của một người có tâm lý biến thái hiếm thấy.” Mỗi câu nói của Mạnh Trường Hỉ đều toát ra khí tức âm hàn. “Cũng chính lúc đó ta mới hiểu được, thì ra trong nhà ta không chỉ có tên súc sinh kia có bệnh, mà ngay cả người luôn chăm sóc ta là đại ca… cũng giống như hắn.”

“Nói như vậy, Mạnh Trường Thọ chính là ‘bươm bướm’?”

Mạnh Trường Hỉ nghe Hàn Phi nói thế, trên mặt rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh ngạc. “Ngươi cũng biết đến sự tồn tại của bươm bướm?”

“Ta chỉ biết Mạnh Trường An vẫn luôn tìm kiếm bươm bướm, nhưng cụ thể bươm bướm là thứ gì thì ta không biết.” Hàn Phi thành thật nói.

“Đại ca ta và ‘bươm bướm’ mà chúng ta muốn tìm không phải là cùng một người, nhưng bươm bướm đã thông qua đại ca để thay đổi lão tam.” Mạnh Trường Hỉ nói, “Khi thằng súc sinh lão tam còn đi học, bệnh điên của hắn rất nặng, lúc đó đại ca tìm bác sĩ tâm lý chữa cho lão tam. Nhưng sau này khi nhìn thấy tấm ảnh chụp CT của đại ca ta mới bắt đầu nghi ngờ rồi điều tra thông tin do vị bác sĩ kia lưu lại, cuối cùng phát hiện thông tin không khớp. Cho tới nay kẻ chữa cho lão tam không phải là bác sĩ tâm lý mà là một thứ khác.”

“Thứ khác?” Hàn Phi chú ý tới cách dùng từ của Mạnh Trường Hỉ.

“Đúng vậy, ta cũng không biết nên hình dung nó như thế nào, nhưng nó không giống một con người.” Mạnh Trường Hỉ xắn tay áo lên, trên cánh tay hắn có rất nhiều vết sẹo chằng chịt trông như mật mã.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...