Ta Là Chí Tôn
Chương 1113: Thắng Thảm!
Sau một tiếng vang trầm đục, Mạnh Khiếu máu me khắp người, quay cuồng bay ra xa.Rít lên một tiếng, Ngân Lang bị Lạc Đại Giang đạp bay lại đánh tới, nó xông lên giống như không muốn sống, gầm thét cắn bắp chân trái của Lạc Đại Giang, còn có từng đạo phong nhận không ngừng cắt xé thân thể Lạc Đại Giang. Lạc Đại Giang làm như không phát hiện phong nhận đang tấn công mình, bước chân hắn tiến lên thật nhanh, lúc này mang theo Ngân Lang như nghé con đi lên phía trước, Ngân Lang liều mạng cắn chân hắn, thân thể cố gắng ghì xuống đất kéo lại. Nhưng vẫn bị Lạc Đại Giang kéo lôi đi, trên mặt đất xuất hiện vết móng vuốt thật dài, bảy, tám xương ngón chân dứt gãy, vết máu loang lổ. Một bên khác, Mạnh Khiếu bị một đao của Lạc Đại Giang chém lảo đảo lui về phía sau, trên thân bắn ra ánh sáng màu đỏ, cánh tay trái rơi xuống. Nhưng thế công của Lạc Đại Giang vẫn không chậm lại, đao quang sắc bén lại đánh tới. Mạnh Khiếu mất đi một tay, trong mắt sinh ra thần thái tuyệt vọng, thân thể của hắn căng phồng lên. Cùng lúc đó, một cỗ khí huyết tràn đầy tới cực điểm bao phủ thân thể hắn, ngay cả không khí cũng khuếch tán nhanh chóng. Tự bạo! Hắn muốn tự bạo! Lạc Đại Giang đột nhiên dừng bước lại, chân phải ngang nhiên nâng lên, phanh phanh phanh... Chỉ trong nháy mắt, hắn đá ra ba mươi cước, cũng đá Ngân Lang đang cắn bắp chân mình thành tro bụi màu bạc, lập tức, đao trong tay rời khỏi tay, đâm thẳng vào người Mạnh Khiếu. Giờ phút này, thân thể Mạnh Khiếu đã bành trướng tới cực điểm, vào lúc đao của Lạc Đại Giang bay tới trước người, đột nhiên dẫn bạo! Thánh Giả tứ cấp đỉnh phong tự bạo cực đoan, uy lực không bình thường, có thể nói uy lực kinh thiên động địa! Lạc Đại Giang đá Ngân Lang bay ra sau, tuột tay ném đao, mũi chân đạp đất, thân thể ngã ngửa sát đất, hắn nằm sấp như mũi tên rời cung bắn nhanh về phía sau. Uy năng tự bạo rất lớn, cũng bám đuôi đuổi theo, một đạo đao quang bay ra, chính là Lạc Đại Giang ý muốn dựa vào thế đao xuất hiện cách đó trăm trượng. Uy lực tự bạo quá mạnh, cũng nổ bay hai chân của Lạc Đại Giang, từ chân trở xuống huyết nhục bay tán loạn, nổ vỡ nát, nhìn vô cùng thê thảm, nhưng thân thể Lạc Đại Giang lúc này lại bay xa hơn năm mươi trượng. Mặc dù hai chân không còn nhưng tính mạng không ngại. Hắn hít sâu một hơi, mặc cho hai cái đùi máu chảy ồ ạt, hắn lấy một cây đao khác trong nhẫn ra, mượn lực chống lên mặt đất, thân thể không trọn vẹn đột nhiên bay lên không trung, hét lớn một tiếng nói: - Ta thắng! Song phương giao đấu một người vẫn lạc, một người vẫn còn, cho dù người kia thương thế ra sao, chung quy sẽ thắng, đây là sự thật không thể chối cãi! Người nhìn thấy trận chiến này đều im lặng nửa ngày, toàn trường lâm vào yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Trận chiến ngắn ngủi nhưng quyết chiến lại cực kỳ thảm thiết, cũng ghi sâu vào nội tâm của mọi người! Mạnh Khiếu cùng Ngân Lang tuần tự hóa thành tro bụi, chết không thể chết lại, Lạc Đại Giang còn sống, nhưng thân chịu trọng thương, nếu không phải thân ở không gian thiên vận Ngũ Trọng Thiên, hắn sẽ tàn tật suốt đời, sau này không thể đi lại. Kẻ bại thì chết, bên thắng cũng thắng thảm! Tự bạo, trong quy tắc cũng cho phép chiến thuật này. Nếu đối chiến giả rơi vào hạ phong tự bạo, cũng nổ chết địch nhân. Như vậy sẽ xem như không phân thắng bại. Bởi vì là đồng quy vu tận! Mạnh Khiếu dự định không có sai lầm. Sau khi giao thủ lần đầu, hắn biết thực lực Lạc Đại Giang còn cao hơn trình độ thể hiện lúc trước, cũng cao hơn mình một bậc. Cho dù chính mình hy sinh tính mạng tăng tu vi lên trạng thái đỉnh phong nhất, mặc dù có thêm Ngân Lang cũng không phải đối thủ của Lạc Đại Giang. Hiển nhiên tình huống hiện thực khác xa với thương lượng ngày hôm qua, tỷ lệ thắng bại đảo ngược. Cho nên hắn biết rõ sẽ thất bại nên lựa chọn tự bạo vào thời khắc mấu chốt, ý đồ bỏ ra sinh mệnh bản thân, lôi kéo Lạc Đại Giang cùng chết, từ đó tranh thủ một trận thế hòa không thắng không thua, đây là kết cục tốt nhất với môn phái. Chỉ cần mình tự bạo, phá vỡ tất cả sinh mệnh lực, từ đó gia tăng uy lực tự bạo lên mức cao nhất. Cho dù Lạc Đại Giang đã đạt đến đẳng cấp Thánh Vương, dưới uy lực tự bạo như thế, cũng sẽ không may. Nhưng hắn tuyệt đối nghĩ không ra, Lạc Đại Giang từ vừa mới bắt đầu đã dùng phương thức dùng thương đổi thương, thà rằng không cần thắng lợi ổn thỏa, thà rằng bản thân hắn bị thương trước, hắn cũng muốn chém đứt một tay của mình. Kể từ đó, hắn có khả năng phát động uy năng tự bạo, bởi vì thân thể không được đầy đủ, cho nên uy lực tự bạo giảm bớt không ít. Lại thêm Lạc Đại Giang ứng phó thoả đáng, cũng không ỷ vào tu vi đẳng cấp Thánh Vương ngạnh kháng tự bạo, hắn lợi dụng thân pháp bỏ trốn đầu tiên, cuối cùng chỉ phế hai chân nhưng giữ được tính mạng! Ván này, quả nhiên là tai hoạ sát nách, động tác mau lẹ, chỉ cần hơi chậm một chút, kết quả cuộc chiến sẽ thay đổi! ... Toàn trường lặng ngắt như tờ! Trận chiến này, thời gian rất ngắn, nhưng trình độ thảm thiết vượt qua nhận biết của nhiều người, thật kinh tâm động phách. Thực lực của Lạc Đại Giang đã vượt qua Thánh Giả tứ phẩm đỉnh phong, đạt đến đẳng cấp Thánh Vương, mọi người hiện tại lâm vào rung động lớn lao. Trận chiến này chỉ diễn ra trong năm chiêu, Thánh Vương trọng thương, Thánh Giả tứ phẩm đỉnh phong tự bạo, Ngân Lang cường giả Thú Vương tan thành mây khói! Mặc kệ là Ngân Lang hay là Lạc Đại Giang hoặc Mạnh Khiếu, cả ba đều kiên quyết tới cực điểm, hoàn toàn không do dự chút nào. Trên sân bãi lúc này chỉ còn lại vài cây răng Ngân Lang đứt gãy đang tỏa sáng. Tất cả đã kết thúc. Kẻ thất bại hóa thành bột mịn, người thắng mất đi hai đùi, còn chưa tính thân thể còn bị phong nhận cắt thảm thương. Đây chính là cuộc chiến của cường giả đẳng cấp Thánh Vương sao? Cửu Tôn phủ. Giang Lạc Lạc đau lòng chảy nước mắt, có tâm tiến lên quan tâm, lại nỗ lực nhịn xuống. - Trận chiến này, Cửu Tôn phủ thắng. Hoắc Vân Phong nói xong câu này, vành mắt đã đỏ lên. Linh ngọc của ta! Của cải của ta! Ta... Tại sao ta có cảm giác… Ta đang nhảy vào trong hố? Lạc Đại Giang này... Không phải hôm qua biểu hiện thực lực Thánh Giả tứ phẩm đỉnh phong sao? Tại sao hôm nay biến thành Thánh Vương rồi? Cái này... Không thể nào nói nổi! Chẳng lẽ hắn từ lúc bắt đầu đã che giấu thực lực? Cửu Tôn phủ còn bao nhiêu át chủ bài, tại sao sắc bén đến như vậy, mỗi lần lâm vào cục diện tất bại đều nghịch chuyển, có thể bại một lần cho ta vui hay không? Sau khi tuyên bố thắng bại, ánh sáng hồi phục xuất hiện kịp thời, Lạc Đại Giang cùng Mạnh Khiếu đồng thời xuất hiện ở trong sân. Hơn nữa đầu Ngân Lang kia cũng xuất hiện, toàn thân lông bạc, tinh thần phấn chấn bễ nghễ. Nhưng ánh mắt nhìn Lạc Đại Giang lại tràn đầy kiêng kị e ngại. Tại sao tên nhân loại này hung tàn như thế... Thậm chí còn hung tàn hơn cả Huyền thú, hung tàn quá nhiều! Ánh mắt Mạnh Khiếu nhìn lên người Lạc Đại Giang, bình tĩnh nói: - Ngươi chết không? Lạc Đại Giang bình tĩnh nói: - Còn thiếu một chút, hai đùi bị nổ không còn, xem như lưu lại tàn mệnh. Mạnh Khiếu thở thật dài: - Đáng tiếc, đáng tiếc... Vung tay lên, mang theo Ngân Lang tịch mịch trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương