Ta Là Một Thanh Ma Kiếm
Chương 20: Sung Làm Mồi Nhử
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà "Các ngươi chờ, đại đương gia nhất định sẽ báo thù cho ta!" Tam đương gia Hắc Vân trại Từ Thành Hải rống to trước khi chết. Sau đó hắn ta bị một kiếm của Phó Viễn Minh chém đầu. Kiếm của Phó Viễn Minh rất ổn, không bị tiếng chửi rủa, tiếng khen của bình dân chung quanh quấy rầy. Kiếm của Phó Viễn Minh rất nhanh, một vòng tơ máu xuất hiện trên cổ Từ Thành Hải, tiếp theo, máu văng tung tóe, đầu lâu của hắn ta lọt vào giữa hố nhỏ. Tam đương gia Hắc Vân trại nổi tiếng không việc ác nào không làm ở vùng phụ cận Thiết Thạch thành đã kết thúc tội ác cả đời mình như thế. Liên tục huy kiếm mười lần, Phó Viễn Minh giống như máy móc, vô cùng ổn định. Đây là tay nghề hắn ta luyện được trong thời gian hơn ba năm vào nghề. Chặt bỏ mười đầu lâu rồi, hắn ta thu kiếm chờ thành vệ áp giải đám phạm nhân tiếp theo tới. Nhìn đám người chung quanh, hắn ta không biết đại đương gia Hắc Vân trại có lẫn trong đám người hay không. Hắn ta hy vọng, hy vọng vị đại đương gia này có thể động một chút, đứng ra cướp pháp trường. Đáng tiếc, Phó Viễn Minh đã định trước phải thất vọng, hắn ta chém liên tục năm mươi sơn tặc vẫn không nhìn thấy cái bóng của Huyết Lang. Chỉ còn lại ba tên sơn tặc, và đám thân nhân của sơn tặc. Dù sao thì lấy tác phong hung hãn của đám sơn tặc Hắc Vân trại, muốn bắt sống bọn chúng, độ khó hơi lớn. Trong xe chở tù, một nữ nhân trẻ tuổi chăm chú che mắt tiểu nữ nhi. Nhìn một cặp mẹ con xuất hiện trên hình dài, hai ông lão tóc bạc, ba, bốn mươi người phụ nữ chừng năm mươi tuổi... thành vệ binh trắng trợn tách hai mẹ con ra, đè chặt trên hình dài. Tay trái của Phó Viễn Minh cầm kiếm, vững vàng chém xuống hết kiếm này tới kiếm khác. Ba năm qua, không phải hắn ta chưa làm loại chuyện này. Hắn ta đã hiểu rõ vị trí của mình từ lâu. Với tư cách là người hành hình, hắn ta chỉ là một công cụ mà thôi. Hắn ta đã chết lặng, đối với tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng chửi rủa, tiếng uy hiếp của phạm nhân, hắn ta mắt điếc tai ngơ. Nếu phạm nhân giãy giụa quá mức kịch liệt, đương nhiên thành vệ binh sẽ ra tay hỗ trợ. Đám dân chúng mới vừa rồi còn tung hô đã không còn sự nhiệt tình ban nãy, bọn họ bắt đầu im lặng. Máu loãng mãnh liệt tràn ra khỏi rãnh, nhuộm đỏ cả hình đài, sau đó máu tươi lại thuận theo hình đài chảy về phía đoàn người. Đoàn người bắt đầu lui về phía sau, dường như bọn họ rất sợ máu tươi nhuộm bẩn đáy giày. Lão bà bà mắt tỏa sáng khi nhìn thấy màn chém đầu ban nãy đã rời khỏi hiện trường từ lúc nào không biết, một ít người tái mặt len lén rời khỏi hiện trường, một ít người đứng tít phía sau đoàn người bắt đầu nôn mửa. Cho dù là thành vệ binh, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, mím môi thật chặt. Toàn bộ hình dài, người nhanh nhất vẫn là Phó Viễn Minh, bộ bạch quái của hắn ta vẫn bạc màu như cũ. Hết nhóm người này, thành vệ binh lại đổi một nhóm người mới. "Phó đại nhân, Lưu thống lĩnh dặn dò, kêu ngươi không nên chém nhanh như vậy!" Một thành vệ binh nhỏ giọng nói bên tai Phó Viễn Minh. "Ừm?" "Ý của Lưu thống lĩnh là dằn vặt bọn họ nhiều một chút, đừng để bọn họ được chết nhẹ nhàng như vậy!" "Các ngươi xác định đại đương gia Hắc Vân trại đang ở đây?" Mục đích của thành vệ binh là gì, hắn ta biết rõ, bọn họ muốn bức Huyết Lang đi ra. "Vô cùng xác định, trước đó không lâu chúng ta nhận được tin tức, Huyết Lang đã xâm nhập vào Thiết Thạch thành. Hôm nay chúng ta xử trảm sơn tặc Hắc Vân trại, không có lý nào hắn ta lại không đến." Gương mặt thật thà của Phó Viễn Minh trở nên ngưng trọng hẳn lên. "Lưu thống lĩnh nói, chỉ cần Huyết Lang xuất hiện, thống lĩnh tin chắc bản thân có thể khiến hắn ta đến được mà không về được." Thành vệ binh tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn ta nói, "Thống lĩnh đại nhân còn nói, thống lĩnh sẽ phái người chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của người nhà ngươi." "Tốt!" Sao Phó Viễn Minh có thể không nhìn ra, Lưu thống lĩnh không chỉ đang lấy hắn ta làm quân cờ, còn coi gia đình hắn ta là con mồi. Hắn ta nắm kiếm thật chặt, chau mày, trên mặt không chút biểu tình. Trên pháp trường, sau khi một hồi tàn sát đáng sợ chấm dứt, đứng trên quảng trường ngoại trừ thành vệ binh chỉ có hai mươi người. Trong số hai mươi người này, có mười một người vô cùng trẻ tuổi, bọn họ nữ có nam có, ăn mặc hoa lệ, mặc dù sắc mặt bọn họ tái nhợt nhưng ánh mắt bọn họ vẫn nhìn chòng chọc vào đống đầu người như núi nhỏ bên cạnh. Phó Viễn Minh quen biết mấy người trong đó, là người của tam đại gia tộc Thiết Thạch thành. Lúc này, Phó Viễn Minh không thể không bội phục phương thức giáo dục của những thế lực gia tộc này. Lau sạch trường kiếm, hắn ta thở dài, cuối cùng Huyết Lang không xuất hiện, hắn ta còn có thể nhẫn hơn cả tưởng tượng của mọi người! Là một người vô cùng khó dây dưa! Nhìn Lưu thống lĩnh không vui bên cạnh, cuối cùng hắn ta quyết định bước lên trước: "Lưu thống lĩnh, thời gian tới xin làm phiền ngươi, ta sợ Huyết Lang sẽ trả thù người nhà của ta!" Loại người tàn nhẫn như Huyết Lang, rất có thể sẽ trả thù người thân của hắn ta. Lưu thống lĩnh vỗ vỗ bả vai hắn ta nói: "Yên tâm, ta sẽ phái cao thủ ngày đêm bảo vệ người nhà ngươi an toàn, chỉ cần Huyết Lang dám xuất hiện, hắn ta nhất định phải chết!" "Đa tạ Lưu thống lĩnh!" Thật ra đáy lòng Phó Viễn Minh càng hận Lưu thống lĩnh hơn. Nếu không phải hắn ta, nói không chừng Huyết Lang sẽ không làm khó một đao phủ chịu trách nhiệm hành hình. Chỉ có điều nếu muốn người nhà an toàn, hắn ta chỉ có thể không đắc tội Lưu thống lĩnh. Dù sao thì theo hắn ta biết, Lưu phó thống lĩnh rất muốn bắt được Huyết Lang. Nghe nói lão thống lĩnh Thiết Thạch thành đã có lời, hiện tại có ba người có tư cách trở thành thống lĩnh, Lưu phó thống lĩnh chính là một người trong số đó. Hắn ta là võ giả từ bên ngoài tới, mặc dù chỉ mới ở đây mấy năm, nhưng căn cơ của hắn ta vẫn rất kém cỏi. Nếu hắn ta muốn trở thành thống lĩnh thật sự, nhất định phải lấy được công tích khiến mọi người không thể phản bác. Chỉ cần bắt được Huyết Lang, hắn ta có lòng tin có thể thăng chức! Vì thế trong việc này, hắn ta sẽ dốc toàn lực. "Ngươi trở về đi!" Trở lại căn phòng nhỏ tan hoang, kiếm trong tay bắt đầu tỏa nhiệt. Phó Viễn Minh đang lo lắng vạn phần chợt vui mừng hẳn lên. Hắn ta biết, đoán chừng trường kiếm thần bí lại sắp trở nên mạnh hơn! Lần trước, sau khi trường kiếm đạt tới huyền khí trung cấp, không biết có phải ảo giác của hắn ta hay không, hắn ta phát hiện đầu óc mình càng thanh minh hơn rất nhiều. Một số vấn đề về công pháp vũ kỹ vẫn quấy nhiễu hắn ta lại được hắn ta giải quyết dễ dàng, tốc độ tu luyện tăng lên không ít. Không biết sau hôm nay, trường kiếm thần bí sẽ mang đến thay đổi như thế nào. Hôm nay uống máu tươi mấy trăm người, năng lượng dự trữ trong trường kiếm lại đến cực hạn, Trần Hạo thấy Phó Viễn Minh tới nơi chỉ có một mình, liền không nhịn được bắt đầu thăng cấp. Sau khi thăng cấp thành huyền khí cao cấp, Trần Hạo nhìn thoáng qua bảng skills, phát hiện lần này vận khí của hắn vẫn không tốt như cũ! Kỹ năng "tăng phúc cho kiếm chủ" trở nên mạnh mẽ, trước kia là tăng giá trị ngộ tính và căn cốt của kiếm chủ, mỗi loại một điểm, hiện tại là tăng giá trị ngộ tính và căn cốt của kiếm chủ, mỗi loại 2 điểm, là tăng phúc gấp bội. Chỉ có điều, đối với Trần Hạo, đây gần như không có ích lợi gì, toàn bộ đều khiến kiếm chủ được lời! Phía sau còn thêm một kỹ năng mới, là "tiện tay". Có thể giải thích kỹ năng này là, bất kỳ người nào, ngay khoảnh khắc cầm được trường kiếm đều sẽ cảm thấy trường kiếm này như được chế tạo dành riêng cho mình! Đủ loại binh khí, cho dù đều là trường kiếm cũng sẽ có dài ngắn, rộng hẹp, trọng lượng, công năng khác nhau! Lúc ra chiêu nên dùng bao nhiêu lực, dùng bao nhiêu chân khí, cách đối thủ bao xa... những thứ này đều sẽ biến hóa. Cho nên mỗi một võ giả sau khi đổi vũ khí, đều phải tốn có thời gian để thích ứng. Mà kỹ năng "tiện tay" này lại có thể khiến kiếm chủ hoàn toàn bỏ qua thời gian thích ứng, khiến kiếm chủ vừa cầm lấy trường kiếm lần đầu tiên đã có thể sử dụng trôi chảy, khiến kiếm chủ càng thêm dễ "nhất kiến chung tình" với trường kiếm hơn. Ách... Nói tới nói lui, đây lại là một kỹ năng phế vật! Hy vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn, Trần Hạo quyết định đi ngủ một giấc thật ngon, an ủi tâm linh đáng thương của mình. Thấy trường kiếm hoàn tất tiến hóa, Phó Viễn Minh quơ quơ trường kiếm, cảm giác dường như không có bao nhiêu biến hóa... Hắn ta cảm thấy, có lẽ bản thân phải từ từ thể nghiệm mới có thể biết được trường kiếm biến hóa như thế nào! Thay quần áo xong, Phó Viễn Minh trực tiếp về nhà. Đi tới cửa nhà, hắn ta phát hiện cửa khép hờ, hắn ta ngửi được mùi máu tươi quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương