Ta Là Một Thanh Ma Kiếm
Chương 7: Thí Chủ Truyền Thừa
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà Kim Chính Thu rất muốn hiểu. Thiếu niên trước mặt này có phải Trần gia Minh Kiếm thành hay không còn chưa biết được, ngộ nhỡ hắn ta hù mình thì sao? Nếu như thiếu niên trước mặt này không gạt người, thả hắn ta rời khỏi, sau khi hắn ta rời khỏi hắn ta lại tìm cao thủ đến gây sự với Kim Chính Thu hắn thì phải làm sao bây giờ? Trần gia Minh Kiếm thành là gia tộc đỉnh tiêm quận Bạch Sa, trong gia tộc không chỉ có một cao thủ tiên thiên, muốn đối phó với Kim Chính Thu hắn là chuyện dễ dàng. Phải biết rằng, hiện tại Kim Chính Thu không che mặt, hắn ta chỉ hơi hóa trang một chút thôi. Cho nên, để ổn thỏa nhất, mặc kệ thiếu niên trước mặt này có phải người Trần gia Minh Kiếm thành hay không, chỉ cần giết hắn ta sau đó xử lý thi thể sạch sẽ, thế là có thể vô tư rồi. "Kình Phong Toản!" Kim Chính Thu vừa ra tay đã đánh ra sát chiêu. Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn vốn định tốc chiến tốc thắng. "Muốn giết hắn, giết ta trước đi!" Đội trưởng lính đánh thuê đứng ra, ngăn khuất trước mặt thiếu niên Trần gia. "Đội trưởng!" Thiếu niên Trần gia hô lên. Hắc Huyết Thần Kiếm mang theo tàn ảnh màu xanh cuốn tới. Chân khí của đội trưởng lính đánh thuê đã sớm không đủ để chèo chống nổi nữa, làm sao có thể ngăn cản sát chiêu của Kim Chính Thu? Bị kình phong bắn trúng, trọng kiếm trong tay hắn ta tuột khỏi tay, thân thể bị đánh bay ra xa hơn mười mét, sau đó ngã ầm trên mặt đất, trọng thương hộc máu. "Tiểu tử, đi chết đi!" Kim Chính Thu cười gằn nói, "Có thể tự tay giết chết một thiên tài võ đạo, đúng là thể nghiệm không tồi." Trần Hạo ở trong thần kiếm bất đắc dĩ lắc đầu, thoạt nhìn đại cục đã định. Hắn vốn cho rằng kết cục của chuyện này sẽ là Kim Chính Thu kiêng kỵ bối cảnh của đối phương, buông tha đối phương, sau đó đối phương sẽ phái một nhóm cao thủ quay về báo thù! Không nghĩ tới vẫn là đưa đồ ăn. Chẳng qua cái tên thiếu niên tự xưng mình đến từ Trần gia Minh Kiếm thành này có chết hay không thì có quan hệ gì với mình đâu? Dù sao thì mặc kệ kết cục thế nào, đều là Trần Hạo hắn kiếm lời. Ngay khi Kim Chính Thu lấn người đánh về phía trước, chuẩn bị một chiêu kết thúc cuộc sống của thiếu niên, hắn ta thình lình nghe được giữa không trung có người quát lên: "Con kiến cỏ nhãi nhép cũng dám ra tay với người Trần gia chúng ta, đáng chết!" Kim Chính Thu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tầng mây một tia sáng màu vàng kim xẹt qua, sau đó hắn ta liền thấy trên cổ mình, một lượng lớn máu tươi phun mạnh ra. Hắn ta còn chứng kiến tay phải của mình cùng với "Hắc Huyết Thần Kiếm" mình nắm chặt trong tay. Cuối cùng, Kim Chính Thu hoàn toàn mất đi ý thức. Ngay sau khi đầu Kim Chính Thu lăn xuống đất, thân thể hắn ta chậm rãi ngã xuống, Hắc Huyết Thần Kiếm cũng rơi xuống đất. Trần Hạo ở trong kiếm ngẩn người! Ta vừa nhìn thấy gì, là thần tiên sao? Chỉ thấy một ông lão mặc trường bào màu xanh, tóc dài xám trắng tùy ý phiêu tán từ không trung đi tới, rơi xuống bên cạnh thiếu niên. Thiếu niên nhỏ giọng hô lên: "Trần bá!" Thì ra là thế! Trần Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắn có chút thương hại nhìn đầu của Kim Chính Thu —— hắn ta thực sự rất không may, thật sự gặp vận đen! Tùy tiện giết một tên lính đánh thuê cũng có thể đụng vào người có hậu đài, đụng vào người có hậu đài cũng không thể tính là không may, vậy mà hắn ta lại đụng vào người có siêu cấp cao thủ tùy thân bảo vệ! Chuyện xác suất thấp như vậy đều bị Lão Kim đụng phải. Thực sự là... trời xanh có mắt mà! Đồng thời, hắn cũng âm thầm cảm thán: Kỹ năng bộc phát vận rủi này thoạt nhìn rất mạnh! Đúng lúc này, đột nhiên Trần Hạo lại cảm thụ được một luồng khoái cảm cực lớn kéo tới, một luồng năng lượng tinh thuần chui vào trường kiếm của hắn, không ngừng lớn mạnh linh hồn của hắn, cảm xúc này xấp xỉ với cảm xúc Lão Kim dẫn hắn giết người trước kia, chỉ có điều nó càng thêm mãnh liệt hơn! Theo tới còn có luồng tin tức khổng lồ, trải qua Kim Chính Thu bồi dưỡng, linh hồn của Trần Hạo đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, hắn rất thoải mái tiếp thu những tin tức này. Tùy ý xem lướt qua những tin tức này, vẻ mặt Trần Hạo cổ quái. Tiếp theo, hắn nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống đã lâu không nghe được: "Keng ~ Lần đầu tiên túc chủ thí chủ thành công, thu được kỹ năng thí chủ truyền thừa!" "Thí chủ truyền thừa: Mỗi khi thí chủ thành công, kí chủ sẽ nhận được toàn bộ truyền thừa của kiếm chủ, kí chủ có thể giao những truyền thừa này cho kiếm chủ kế nhiệm, cũng có thể tự sử dụng!" "Chúc mừng túc chủ thu được đúc kiếm thuật cơ sở." "Chúc mừng túc chủ thu được bí thuật đúc kiếm Kim gia." "Chúc mừng túc chủ thu được Huyền cấp hạ phẩm công pháp bí tịch 《 Tật Phong Quyết 》, thu được Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ 《 Tật Phong Kiếm Quyết 》(đại thành), thu được Hoàng cấp thượng phẩm vũ kỹ《 Thanh Phong Kiếm Pháp 》(viên mãn), thu được bí thuật 《 Liễm Tức Quyết 》..." Trần Hạo bị tiếng nhắc nhở của hệ thống không ngừng xuất hiện làm sợ ngây người! Hắn cảm giác, nếu như mình có chân nguyên, chắc chắn mình có thể sử dụng "truyền thừa" vũ kỹ thu được từ tay Kim Chính Thu! Thế nhưng Trần Hạo hắn không có chân nguyên... Oán niệm! "Thất thiếu gia, hiện tại ngươi có thể theo ta về nhà rồi chứ?" Ông lão được xưng là Trần bá hỏi. Thất thiếu gia Trần gia hơi không vui hỏi: "Ngươi vẫn luôn đi theo ta?" Trần bá nhỏ giọng nói: "Thất thiếu gia, là lão gia dặn dò ta âm thầm theo đuôi bảo vệ ngươi, lão gia còn nói, chỉ khi ngươi gặp phải nguy hiểm tánh mạng ta mới có thể ra tay." Thất thiếu gia Trần gia vừa muốn nói gì, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu nhìn liếc qua thi thể Kim Chính Thu, lại ngậm miệng. Hắn ta rõ ràng, nếu hôm nay Trần bá không xuất hiện, hắn ta nhất định phải chết! Thất thiếu gia Trần gia nặng nề thở dài, sau đó đi tới bên người dong binh đoàn trưởng, nhét một viên đan dược vào miệng hắn ta: "Đội trưởng, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi?" "Không sao, không chết được." Đội trưởng giãy giụa từ dưới đất ngồi dậy, "Đáng tiếc cho đám anh em của ta, ta mãi mà không nghĩ ra được, vì sao tên khốn kiếp kia lại tìm tới chúng ta? Ta vốn không nhận ra hắn ta, không thù không oán, hơn nữa, hắn ta cũng không nhận ra ngươi!" Đương nhiên hắn ta sẽ không trách tội "Trần bá" thấy chết không cứu, có thể nhặt về một mạng đã là dính ánh sáng từ thiếu niên. Trần bá ở bên cạnh trả lời: "Thật ra hình như đúng là không có nguyên nhân gì, ta có thể khẳng định, không phải hắn đặc biệt đến vì các ngươi, chỉ là các ngươi vừa vặn gặp gỡ hắn ta mà thôi!" "Thật là một người điên!" Dong binh đoàn trưởng phun một bãi nước miếng lên thi thể Kim Chính Thu. Nguyên nhân Kim Chính Thu giết người chỉ có Trần Hạo đang ở lại bên trong Hắc Huyết Thần Kiếm biết. "Trần bá, dẫn theo đội trưởng cùng đi đi!" Trần gia thất thiếu nói. Đội lính đánh thuê chỉ còn lại một người, nhiệm vụ kia không thể nào làm nữa. Bản thân đội trưởng bị trọng thương, thất thiếu Trần gia là một người trọng tình cảm, không thể nào ném hắn ta ở cánh đồng bát ngát, cho hắn ta tự sinh tự diệt. Trần bá gật đầu: "Tốt!" Nghỉ ngơi cả đêm, Trần thất thiếu giúp đỡ đội trưởng xử lý di thể của những thành viên khác, sau đó đội trưởng lính đánh thuê lại lục soát toàn thân Kim Chính Thu, kết quả hắn ta tìm được hơn hai mươi kim tệ và một số tài liệu đúc kiếm. Đội trưởng lính đánh thuê hùng hùng hổ hổ nói: "Đường đường là cao thủ Chân Nguyên cảnh, vậy mà lại dùng một thanh phàm khí, thật đúng là một con quỷ bần cùng!" "Đáng giận!" Hắn ta một cước đá bay cái đầu chết không nhắm mắt của Kim Chính Thu. Trần Hạo nhìn mà không ngừng hô sảng khoái! Thằng cha này nên bị lấy roi quất thi thể! Đội trưởng lính đánh thuê vừa thấy vết rách trên "Hắc Huyết Thần Kiếm", lập tức mở miệng mắng: "Còn xách theo thanh phàm khí nát!" Cả linh hồn Trần Hạo đều co rút! Phàm khí nát là đang mắng hắn sao? Mắng xong, hắn ta trực tiếp ném Hắc Huyết Thần Kiếm vào trong bụi cỏ... Trần Hạo nhìn hán tử vẫn hùng hùng hổ hổ thô lỗ như cũ, đột nhiên hơi nhớ nhung Lão Kim. Nếu là hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ không tùy ý ném mình bay loạn như vậy! Hắn là một thanh kiếm có thể tiến hóa thành thần kiếm đấy. CMN! Đột nhiên Trần Hạo nhớ tới một việc, nếu như hắn cứ bị ném bỏ ở trong bụi cỏ nào đó trên dãy núi Tuyết Vân như vậy, làm sao hắn còn thế tiếp tục thăng cấp được? Làm sao tiến hóa được? Trong lúc nhất thời, Trần Hạo phát điên. Nếu như không ai phát hiện ra hắn, há chẳng phải hắn sẽ phải ngồi chồm hổm trong bụi cỏ cả đời sao... Quỷ thần xui khiến, Trần Hạo nhớ tới tháng ngày ngồi chồm hổm ôm bụi cỏ ở khe sâu triệu hoán sư lúc trước... Hắn thực sự khóc không ra nước mắt. Ai tới cứu vớt hắn đây? Hắn không muốn ngồi chồm hổm trong bụi cỏ cả đời đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương