Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 90: Ta tới trải việc đời (2)



Nhanh như vậy?

Không chỉ là võ giả bình thường, quan văn quan võ cả triều Đại Càn cũng khó che giấu rung động.

Kẻ này quả thật có thiên phú dị bẩm, nho thánh chi tư! (phong thái bậc nho thánh)

“Nương, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Từ Bắc Vọng tương đối hoang mang, hắn thật sự không quá chú ý Mho gia.

Diêu Mạn thấp giọng giải thích nói: “Người đọc sách khi đọc thầm thi từ văn chương trong lòng, nếu có thể cảm ứng với pho tượng thánh nhân, thì sẽ thu hoạch được cơ duyên tương ứng.”

“Lần này, đoán chừng là Tạ Nhược Hư đoạt giải nhất, tộc nhân Khổng gia xếp thứ hai, thứ ba...”

Mới nói một nửa, chỉ thấy nhi tử nhà mình sải bước mà ra, đi về phía quảng trường của văn miếu.

Bà trợn mắt há mồm, khàn khàn lên tiếng: “Vọng nhi, ngươi không phải người đọc sách...”

Cảnh tượng này cũng tạo ra một trần sóng to gió lớn nơi đây.

Tên nam tử áo trắng trông cực kì bắt mắt!

Từ công tử vốn không có văn đảm, vậy thì đi lên làm gì?

Trên tế đài, đại nho Khổng gia Khổng Đức Thượng nghiêm nghị hét lớn: “Lui ra! Đây không phải nơi mà đám người vũ phu nên tới.”

Từ Bắc Vọng tùy ý tìm một vị trí khoanh chân ngồi xuống, ngữ khí hời hợt: “Tại hạ tới trải việc đời.”

Khổng Đức Thượng tức giận cười, chỉ tay nói: “Văn đảm của ngươi đâu?”

“Rất nhanh sẽ có.”

Lời nói vừa dứt, sắc mặt mấy chục vạn người trong nháy mắt trở nên không thể tưởng tượng nổi!

Ông!

Một tấm thẻ tre lơ lửng ở trước người Từ công tử, văn khí mênh mông tuôn ra từ thẻ tre, thậm chí còn ẩn hiện hư ảnh thánh nhân nho gia.

Rung động!

Kinh ngạc!

Ngẩn người!

Vũ Chiếu, văn võ bá quan, võ giả Đại Càn, phàm là người nhìn thấy thẻ tre, tất cả đều choáng váng!

Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ!

Một trang [Xuân Thu]!

Đây là chí bảo truyền thừa vạn năm của Nho gia!

Sau trận tai kiếp năm ngàn năm trước, cuốn sách Xuân Thu đã bị thất lạc một vài trang, không ngờ lại xuất hiện trên người Từ công tử.

Hắn ta còn đường hoàng lấy ra ngưng kết văn đảm?

Thật sự là phách lối!

Đúng là không ai bì nổi!

Tất cả mọi người mang theo ánh mắt ghen tỵ, gắt gao nhìn chằm chằm tấm thẻ tre kia!

Oanh!

Sấm sét giữa trời quang!

Nội tâm Khổng Đức Thượng giống như sơn băng địa liệt, giang hà tràn lan, núi lửa bộc phát, cảm giác cả người đã sắp nứt ra!

Trang này giấy trên người Từ ác liêu, mà hắn ta mới từ quận Lang Gia trở về...

Khổng Hoằng Hậu, thằng ngu này đã bị đùa nghịch nhưu chó!

“Làm càn, ngươi dám can đảm cướp đi nho gia chí bảo!”

Khổng Đức Thượng tăng vọt văn khí, tiếng nói như chuông lớn.

Gân xanh trên trán ông ta nhảy lên từng hồi, con ngươi lạnh băng như thanh kiếm nhiễm hàn khí, thật sự muốn chọc thủng Từ Bắc Vọng thành Huyết Khô Lâu.

Có mấy người đọc sách đang lĩnh hội pho tượng đều bị bừng tỉnh, đám người câm như hến, bầu không khí cứng ngắc như sắt.

Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, tâm thần đắm chìm trong thẻ tre, phong khinh vân đạm nói: “Đây là quý phi nương nương ban ân, ngươi đừng ồn ào với tại hạ.”

Oanh!

Khổng Đức Thượng giống như bị bàn tay vô hình bấm ở yết hầu, sắc mặt đỏ bừng lên, thân thể không nhịn được run rẩy.

Đám người nghe vậy không khỏi hút mạnh một hơi lạnh, nội tâm dời sông lấp biển, rung động đến nỗi khó mà hồi lại!

Động một tí mà đã ban thưởng chí bảo Nho gia, vậy đây là tín nhiệm cỡ nào?

Mẹ ruột cũng chỉ như thế mà thôi!

Vũ Chiếu ngồi bên trong phượng liễn, đôi mắt phượng của bà ta híp lại một đường nhỏ, ánh mắt hiện lên một tia băng lãnh hiếm thấy.

Nghe đến cái tên này, Khương Vô Kỵ, người luôn luôn xem thiên hạ như kiến hôi cũng khẽ lắc đầu.

Hắn ta dám xưng vô địch, đó là bởi vì bản thân không cùng một thế hệ với Đệ Ngũ Ma Đầu.

Nếu không, hắn ta cũng giống ba mươi lăm vị thiên kiêu của mười năm trước, nửa đường chết non, thân tử đạo tiêu!

“Đó là báu vật của Khổng gia ta!”

Ánh mắt Khổng Đức Thượng tràn ngập lửa giận và hận ý, ông ta nhìn chằm chằm Từ ác liêu, động tác như đang giãy dụa xoắn xuýt.

“Xin hãy nói cho nương nương nghe.”

Từ Bắc Vọng bình tĩnh trả lời một câu, sau đó thân thể rốt cục bắt đầu biến hóa.

“Keng!”

Bên trái thánh miếu có một chiếc chuông lớn, rõ ràng không có ai chạm vào, giờ phút này lại đột nhiên phát ra tiếng vang.

Chuông lớn vang vọng, truyền khắp bốn phương tám hướng.

Mấy chục vạn người im miệng không nói không nói gì, biểu lộ vẫn khó mà nén được rung động!

Khi Nho gia xuất hiện người đọc sách, thánh miếu sẽ vang chuông.

Từ công tử quật khởi mạnh mẽ, lại bắt đầu ngưng kết văn đảm!

Thật khiến cho bọn hắn hâm mộ!

Có bao nhiêu người đọc sách cả một đời, ngay cả văn khí cũng không cảm giác được.

Hắn nhìn thẻ tre vài lần, đã vinh dự trở thành người đọc sách, miệng ngậm thiên hiến, một lời quyết định sinh tử kẻ khác.

Văn Khúc tinh lấp lánh trên trời cao, một cỗ lực lượng mênh mông đất trời, vượt qua khoảng cách xa xôi mà đi thẳng vào đỉnh đầu Từ Bắc Vọng.

Bành!

Từ Bắc Vọng cảm thụ vòng xoáy trong cơ thể, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười mỉm.

“Việc này chưa xong đâu!”

Khổng Đức Thượng tức giận đến sắp nứt cả tim gan, ông ta không cần biết phải dùng thủ đoạn nào, nhất định phải lấy lại một tờ [Xuân Thu].

Sau khi khúc nhạc đệm qua đi, vô số người đọc sách lại bắt đầu lĩnh hội Nho đạo từ đầu.

Mà khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang thang trời, biểu lộ rung động.

Đối với một màn vừa rồi, Tạ Nhược Hư coi như không thấy, trong miệng lẩm bẩm, hư ảnh đã sắp đạp vào bậc cao nhất trên thang trời, văn khí tụ lại ở trên đỉnh đầu hắn ta ngưng thực.

Không hổ là người đọc sách kiệt xuất nhất Tắc Hạ Học Cung, nếu hắn ta không chết yểu, tiền đồ sau này chắc chắn không cách nào tưởng tượng được!

Nhưng vào lúc này.

Dị biến nảy sinh!

Ầm ầm!

Trời cao dường như xốc lên một vết nứt, sao Văn Khúc kịch liệt lay động một cái, dòng sông dài màu tím uốn lượn chảy xuôi, như ẩn như hiện!

Con ngươi vô số người co rụt lại, biến thành cây kim, mặt mũi tràn đầy kinh hãi!

Chính khí trường tồn!

“Điều này... Điều này sao có thể!”

Có người nhìn về phía quảng trường văn miếu, âm thanh run rẩy.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...