Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã
Chương 38
Mẹ Trình đã nấu xong cơm, sau khi ăn xong cùng Trình Dĩnh Doanh thì mang theo hai hộp giữ nhiệt vào bệnh viện. Trình Dĩnh Doanh đi theo định xuống hiệu thuốc ngoài đường mua que thử thai, xác nhận xem có phải mang thai hay không.
Mặc dù trong lòng không tiếp thu nổi sự thật này, chưa kết hôn đã có thai, liệu ba mẹ có trách mắng cô không? Người ngoài nhìn thấy sẽ nói gì?
Càng nghĩ càng thêm phiền...
“Ấy? Hôm nay Dĩnh Doanh về nhà à?” Mẹ Lôi vừa đi uống trà nói chuyện với bạn, giờ mới về nhà.
“Về nhà lấy ít đồ thôi ạ...” Trình Dĩnh Doanh cũng không nói là dỗi Lôi Kiệt Bân nên về nhà.
“Bây giờ về sao? Đi nhớ chú ý an toàn nghe chưa.” Mẹ Lôi dặn dò.
“Không...Con đang đi dạo, về ở mấy ngày.” Trình Dĩnh Doanh lại bổ sung thêm: “Mới được nghỉ phép...”
“À, thế con đi nhớ để ý kĩ, đừng về muộn.”
Trình Dĩnh Doanh gật đầu: “Vâng ạ.”
Trình Dĩnh Doanh ra hiệu thuốc, mới có hai trăm mét ngắn ngủi đã gặp phải mấy người quen. Đi đến hiệu thuốc, đứng ở cửa nhìn thấy chị hàng xóm đứng ở bàn thu ngân, cô quay người đi khỏi hiệu thuốc. Chuyện này không tốt chút nào, không cần phải để hàng xóm láng giềng trên dưới trái phải biết hết.
Cô lại chạy thêm mấy trăm mét nữa, tránh xa hiệu thuốc gần tiểu khu.
“Xin hỏi, em muốn mua gì?” Trình Dĩnh Doanh vừa vào trong, một người bán hàng chào hỏi nhiệt tình.
Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng lắp bắp: “Que...thử thai.”
“Được rồi.” Người bán hàng dẫn Trình Dĩnh Doanh vào trong, cầm một cái hộp đưa cô.
Trình Dĩnh Doanh hỏi: “Chuẩn không?”
Người bán hàng giải thích: “Thử quá sớm có thể không đúng, trước sau kinh nguyệt bảy ngày thì tốt hơn, kinh nguyệt của em có bị chậm không?”
“Hai tuần...”
“Thế thì được, đúng lúc cần thử.”
Trình Dĩnh Doanh tính tiền xong, vội vội vàng vàng chạy về nhà, ở trong phòng khách đọc hướng dẫn dùng que thử thai. Phải thử trên nước tiểu, nhưng bây giờ không có cảm giác, chạy vào phòng bếp đun ít nước.
“Kính coong, kính coong.”
Trình Dĩnh Doanh từ trong bếp chạy ra chỗ huyền quan mở cửa, tối muộn thế này, khong biết là ai tới.
Cô mở cửa gỗ ra, nhìn xuyên qua cửa chống trộm, thấy một người đàn ông cao mét tám đứng ngoài cửa. Đèn trong nhà hắt lê người anh, mồ hôi đầy đầu, hơi thở gấp gáp.
“Sao lại về?” Lôi Kiệt Bân lúc nói chuyện còn bị hụt hơi, thở gấp.
“Không phải em đã để lại giấy báo cho anh là em về nhà à?”
“Anh không thấy...” Tối Lôi Kiệt Bân về thấy trong nhà tối om, cho là Trình Dĩnh Doanh ra ngoài với bạn. Anh vào phòng ngủ lấy quần áo định đi tắm, phát hiện quần áo trong tủ thiếu một nửa. Thiếu quấn áo của Trình Dĩnh Doanh, va li hành lí cũng biến mất.
Anh gọi điện cho Trình Dĩnh Doanh nhưng không liên lạc được; gọi cho mẹ Trình thì lại là Trình Dĩnh Văn bắt máy, bảo là mẹ Trình vừa đi khỏi; nối máy tới ba Trình, ông còn tăng ca ở công ty...
Anh lại không thân quen với bạn bè Trình Dĩnh Doanh, cũng không biết đi đâu tìm cô. Thử qua nhà bên này xem có phải cô về nhà hay không.
“Sao em lại về?” Lôi Kiệt Bân thấy cô rề rà không mở cửa chống trộm, ngăn cách anh bên ngoài, thỉnh cầu: “Em mở cửa ra trước được không?”
“Không mở!” Trình Dĩnh Doanh khoanh tay lại, bày ra bộ dáng giận dỗi.
Lôi Kiệt Bân hơi cong người xuống, tay trái xoa eo, mày nhíu chặt, nhìn trông có vẻ vô cùng khó chịu.
“Anh sao vậy?” Cô lo lắng, vội vàng mở cửa đỡ anh.
“Đau dạ dày...” Lôi Kiệt Bân nói nhỏ.
“Anh lại không chịu ăn cơm đúng giờ, rõ ràng là biết mình có bệnh mà.”
Trình Dĩnh Doanh vừa trách móc vừa đỡ anh vào nhà.
“Không tìm thấy em, em bảo anh ăn vào kiểu gì?”
Trình Dĩnh Doanh có hơi tức giận: “Thế nếu em đi không trở lại, chắc anh định tuyệt thực luôn? Anh không biết chăm sóc bản thân mình thì sao làm người yêu được!”
Cô đỡ anh đi đến sofa phòng khách, quay người vào bếp: “Để em nấu cháo yến mạch cho anh ăn.”
“Đây là cái gì?” Lôi Kiệt Bân mới vừa ngồi xuống đã trông thấy một cái hộp màu hồng nhạt ở trên bàn trà phía trước —— que thử thai!
Tờ hướng dẫn sử dụng nằm xõng xoài trên bàn.
Trình Dĩnh Doanh chạy ra bàn lấy cất đi, nói: “Không phải của em, là của mẹ...”
Lôi Kiệt Bân hơi khinh bỉ lời nói dối vô lí của cô: “Dì lớn tuổi thế rồi mà còn chưa hết kinh?”
Trình Dĩnh Doanh lại tiếp tục kiếm cớ: “Của chị...”
“Ngày nào chị em cũng ở bệnh viện không về nhà.” Lôi Kiệt Bân vạch trần cô, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Không đúng, chúng ta đã từng làm một lần, đã thế em cũng uống thuốc rối...”
“Anh.. Anh đang nghi ngờ em?” Trình Dĩnh Doanh có uống thuốc hay không chỉ có mình cô biết, không ngờ anh lại hỏi như vậy.
“Không, anh nghi là thuốc kia đã hết hạn.” Trình Dĩnh Doanh là người như nào, anh biết, sao có thể nghi ngờ cô không trung thực?
Trình Dĩnh Doanh trừng mắt nhìn anh, phản ứng nhanh thật, nếu anh thật sự không tin tưởng cô chút nào, nói mấy câu vớ vẩn, chắc chắn cô sẽ đòi chia tay!
“Vậy là em mang thai?” Tay Lôi Kiệt Bân nhè nhẹ run, tự nhiên làm cha khiến tâm tình có hơi kích động.
Làm sao giờ, lần đầu tiên làm cha, cần chuẩn bị cái gì?
Phải mua loại sữa bột nào, loại tã lót nào?
Học trường nào mới tốt?
Đúng rồi, gần biệt thư cao cấp mà anh đang ở không có học vị* nào tốt, trên thành phố mới đề ra chính sách mới yêu cầu phải có hộ khẩu thành phố ít nhất 5 năm mới xin được học vị, anh muốn tìm một căn nhà tốt để đứa trẻ vừa sinh ra có thể qua ở luôn.
*Học vị là loại văn bằng được một cơ sở giáo dục trong và ngoài nước có giấy phép hoạt động được cấp cho một người tốt nghiệp ở một cấp học tương ứng. Ví dụ như Tú tài (Tốt nghiệp THPT), Cử nhân (Tốt nghiệp Đại học), Thạc sĩ (Tốt nghiệp Cao học),...
Dạo gần đây du học đang thịnh hành, năm cuối cấp trung học đi du học hay là để đến đại học? Mĩ, Anh, Canada cái nào tốt hơn?
“Không thử...” Trình Dĩnh Doanh rút lại hộp que thử thai cùng tờ hướng dẫn mang về phòng.
“Đi thử đi...Nghe bảo không mất nhiều phút đâu.” Lôi Kiệt Bân đứng lên đứng gần cô, thúc giục.
“Em phải nấu cháo cho anh, anh phải ăn bây giờ, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?”
“Em đang đợi nước tiểu...” Trình Dĩnh Doanh đỏ mặt cúi đầu, khó có thể miệng nói mấy lời này.
“Được rồi, yến mạch ở đâu, anh tự nấu.” Lôi Kiệt Bân sờ mũi, đây đúng thật là một vẫn đề xấu hổ.
Trình Dĩnh Doanh vào phòng bếp, kiễng chân mở tủ chứa đồ trên tường.
“Để anh, để anh.” Lôi Kiệt Bân bước nhanh hai bước đến phía sau cô, dựa vào ưu thế chiều cao mà dễ dàng lấy được bịch yến mạch trong tủ, nói: “Em đang mang thai, đừng có làm mấy việc nặng.”
Trình Dĩnh Doan nghẹn lời, lấy yến mạch thôi mà, nặng nhọc chỗ nào?
Hơn nữa, cô cũng không xác định được mình có phải mang thai không.
Vừa nãy Trình Dĩnh Doanh đun nước sôi, Lôi Kiệt Bân lấy bát trong tủ ra, đổ một ít yến mạch chung với nước sôi, ngồi ở bàn ăn.
Ăn được một lúc, cuối cùng cũng được lót bụng, dạ dày bớt đau đi nhiều.
Trình Dĩnh Doanh rót ly nước ấm nhìn anh, uống từng ngụm đến hết.
“Sao tự dưng lại về nhà?” Lôi Kiệt Bân cảm thấy không phải do cô mang thai mới rời khỏi nhà anh, dù sao thì quần áo được mang về hết, giống như đang lên án anh không tốt.
Trình Dĩnh Doanh trợn trắng mát, không nói gì.
“Có phải do dạo này anh không chăm sóc em tốt?” Lôi Kiệt Bân nhỏ giọng thăm dò.
Cô vẫn cứ xem thường, còn biết mình làm sai à?
Trình Dĩnh Doanh không nói, Lôi Kiệt Bân cũng không biết nên nói gì, hai người trầm mặc. Một người tiếp tục ăn yến mạch, một người tiếp tục uống nước.
“Anh Kiệt Bân, em rất đau...” Trình Dĩnh Doanh uống xong cốc nước, mở miệng: “Em biết anh thích chị, nhưng chị ấy có bạn trai rồi, anh không thể buông tay sao?”
“Ngày nào anh cũng đến bệnh viện chăm sóc chị, liệu có nghĩ đến cảm nhận của em không...”
“Mặc dù em tốt tính nhưng anh không thể vì thế mà bắt nạt em...”
Trình Dĩnh Doanh càng nói càng ấm ức, hốc mắt đỏ lên.
Lôi Kiệt Bân kéo tay cô, để cô ngồi trên đùi mình, lấy ít khăn giấy trong hộp lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Khóc cái gì? Ai bảo em là anh thích chị em, anh thích em mà?”
Đúng là Lôi Kiệt Bân đã từng nói thích cô, nhưng đều trong là trong lúc đùa giỡn, cô không tin cái nào.
Lôi Kiệt Bân lại bổ sung: “Lừa em anh làm chó, lừa em anh bị trời đánh chết...”
Trình Dĩnh Doanh giơ tay chặn miệng anh: “Không được thề độc!”
“Anh không lừa em, không xảy ra đâu...” Lôi Kiệt Bân nắm tay cô.
“Không phải, không phải...” Đầu cô chôn trong ngực anh không ngừng lắc qua lắc lại.
Bây giờ anh không lừa cô, về sau lừa cô thì lời này sẽ có tác dụng.
Lôi Kiệt Bân nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: “Anh thích em, đừng có suy nghĩ bậy bạ...”
“...Chưa từng thích chị em.”
“Thật sao?” Trình Dĩnh Doanh hoài nghi: “Thế ngày nào anh cũng đến bệnh viện chăm sóc chị...”
“Thì tại đấy là chị em mà, bạn trai hôn mê, ba mẹ em không ở nhà, em nghĩ chị ấy sẽ chịu đựng được à? Anh phải tới giúp chứ?”
Tay anh nắn bóp mặt cô, hỏi: “Ghen?”
Trình Dĩnh Doanh thành thật gật đầu.
“Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Anh cụng trán mình với trán cô, thật lòng xin lỗi: “Bỏ qua cho anh, được không?”
Cô gật gật đầu.
Thấy mình quá dễ dụ, lại lắc đầu.
Lôi Kiệt Bân dở khóc dở cười: “Ý gì đây?”
“Không muốn tha thứ cho anh dễ dàng!” Trình Dĩnh Doanh có hơi ngạo mạn, trên mạng đều bảo không được nuông chiều đàn ông, nếu không sẽ càng được nước lấn tới.
“Vậy em muốn sao giờ?”
“Em muốn tách ra ở riêng, cho anh thử cảm giác mấy ngày đơn độc một mình như em!”
“Đừng có làm thế, đã làm mẹ rồi mà còn hấp tấp bọp chộp thế này, em không ở cùng anh thì anh yên tâm thế nào được?”
“Chưa thử mà...” Nội tâm Trình Dĩnh Doanh vẫn còn kháng cự.
Bạn cùng trang lứa vừa tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi tìm việc làm hưởng thụ cuộc sống, cô thì ở nhà sinh con...
Sinh con xong, eo to lên; đêm nào cũng phải thức chăm sóc em bé sẽ nhanh già; bởi vì phải chăm bẵm con nhỏ, ít nhất ba năm không thể đi làm được.
Sợ mình tách rời khỏi xã hội sẽ trở nên ngây thơ, sợ bản thân mình sẽ biến thành bà thím già khiến Lôi Kiệt Bân ghét bỏ...
Hơn thế nữa, cô mới làm có một lần, nghe nói sinh con ra thì chỗ nào đó sẽ trở nên lỏng, trải nghiệm sẽ không tốt nữa...
Ngẫm lại những cái được cái không, quá kinh khủng, cầu xin ông trời nghe được lời cầu nguyện của mình, không mang thai mà.
“Em muốn vào nhà vệ sinh không...” Lôi Kiệt Bân quay đầu, ngượng ngùng hỏi.
Mặc dù trong lòng không tiếp thu nổi sự thật này, chưa kết hôn đã có thai, liệu ba mẹ có trách mắng cô không? Người ngoài nhìn thấy sẽ nói gì?
Càng nghĩ càng thêm phiền...
“Ấy? Hôm nay Dĩnh Doanh về nhà à?” Mẹ Lôi vừa đi uống trà nói chuyện với bạn, giờ mới về nhà.
“Về nhà lấy ít đồ thôi ạ...” Trình Dĩnh Doanh cũng không nói là dỗi Lôi Kiệt Bân nên về nhà.
“Bây giờ về sao? Đi nhớ chú ý an toàn nghe chưa.” Mẹ Lôi dặn dò.
“Không...Con đang đi dạo, về ở mấy ngày.” Trình Dĩnh Doanh lại bổ sung thêm: “Mới được nghỉ phép...”
“À, thế con đi nhớ để ý kĩ, đừng về muộn.”
Trình Dĩnh Doanh gật đầu: “Vâng ạ.”
Trình Dĩnh Doanh ra hiệu thuốc, mới có hai trăm mét ngắn ngủi đã gặp phải mấy người quen. Đi đến hiệu thuốc, đứng ở cửa nhìn thấy chị hàng xóm đứng ở bàn thu ngân, cô quay người đi khỏi hiệu thuốc. Chuyện này không tốt chút nào, không cần phải để hàng xóm láng giềng trên dưới trái phải biết hết.
Cô lại chạy thêm mấy trăm mét nữa, tránh xa hiệu thuốc gần tiểu khu.
“Xin hỏi, em muốn mua gì?” Trình Dĩnh Doanh vừa vào trong, một người bán hàng chào hỏi nhiệt tình.
Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng lắp bắp: “Que...thử thai.”
“Được rồi.” Người bán hàng dẫn Trình Dĩnh Doanh vào trong, cầm một cái hộp đưa cô.
Trình Dĩnh Doanh hỏi: “Chuẩn không?”
Người bán hàng giải thích: “Thử quá sớm có thể không đúng, trước sau kinh nguyệt bảy ngày thì tốt hơn, kinh nguyệt của em có bị chậm không?”
“Hai tuần...”
“Thế thì được, đúng lúc cần thử.”
Trình Dĩnh Doanh tính tiền xong, vội vội vàng vàng chạy về nhà, ở trong phòng khách đọc hướng dẫn dùng que thử thai. Phải thử trên nước tiểu, nhưng bây giờ không có cảm giác, chạy vào phòng bếp đun ít nước.
“Kính coong, kính coong.”
Trình Dĩnh Doanh từ trong bếp chạy ra chỗ huyền quan mở cửa, tối muộn thế này, khong biết là ai tới.
Cô mở cửa gỗ ra, nhìn xuyên qua cửa chống trộm, thấy một người đàn ông cao mét tám đứng ngoài cửa. Đèn trong nhà hắt lê người anh, mồ hôi đầy đầu, hơi thở gấp gáp.
“Sao lại về?” Lôi Kiệt Bân lúc nói chuyện còn bị hụt hơi, thở gấp.
“Không phải em đã để lại giấy báo cho anh là em về nhà à?”
“Anh không thấy...” Tối Lôi Kiệt Bân về thấy trong nhà tối om, cho là Trình Dĩnh Doanh ra ngoài với bạn. Anh vào phòng ngủ lấy quần áo định đi tắm, phát hiện quần áo trong tủ thiếu một nửa. Thiếu quấn áo của Trình Dĩnh Doanh, va li hành lí cũng biến mất.
Anh gọi điện cho Trình Dĩnh Doanh nhưng không liên lạc được; gọi cho mẹ Trình thì lại là Trình Dĩnh Văn bắt máy, bảo là mẹ Trình vừa đi khỏi; nối máy tới ba Trình, ông còn tăng ca ở công ty...
Anh lại không thân quen với bạn bè Trình Dĩnh Doanh, cũng không biết đi đâu tìm cô. Thử qua nhà bên này xem có phải cô về nhà hay không.
“Sao em lại về?” Lôi Kiệt Bân thấy cô rề rà không mở cửa chống trộm, ngăn cách anh bên ngoài, thỉnh cầu: “Em mở cửa ra trước được không?”
“Không mở!” Trình Dĩnh Doanh khoanh tay lại, bày ra bộ dáng giận dỗi.
Lôi Kiệt Bân hơi cong người xuống, tay trái xoa eo, mày nhíu chặt, nhìn trông có vẻ vô cùng khó chịu.
“Anh sao vậy?” Cô lo lắng, vội vàng mở cửa đỡ anh.
“Đau dạ dày...” Lôi Kiệt Bân nói nhỏ.
“Anh lại không chịu ăn cơm đúng giờ, rõ ràng là biết mình có bệnh mà.”
Trình Dĩnh Doanh vừa trách móc vừa đỡ anh vào nhà.
“Không tìm thấy em, em bảo anh ăn vào kiểu gì?”
Trình Dĩnh Doanh có hơi tức giận: “Thế nếu em đi không trở lại, chắc anh định tuyệt thực luôn? Anh không biết chăm sóc bản thân mình thì sao làm người yêu được!”
Cô đỡ anh đi đến sofa phòng khách, quay người vào bếp: “Để em nấu cháo yến mạch cho anh ăn.”
“Đây là cái gì?” Lôi Kiệt Bân mới vừa ngồi xuống đã trông thấy một cái hộp màu hồng nhạt ở trên bàn trà phía trước —— que thử thai!
Tờ hướng dẫn sử dụng nằm xõng xoài trên bàn.
Trình Dĩnh Doanh chạy ra bàn lấy cất đi, nói: “Không phải của em, là của mẹ...”
Lôi Kiệt Bân hơi khinh bỉ lời nói dối vô lí của cô: “Dì lớn tuổi thế rồi mà còn chưa hết kinh?”
Trình Dĩnh Doanh lại tiếp tục kiếm cớ: “Của chị...”
“Ngày nào chị em cũng ở bệnh viện không về nhà.” Lôi Kiệt Bân vạch trần cô, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Không đúng, chúng ta đã từng làm một lần, đã thế em cũng uống thuốc rối...”
“Anh.. Anh đang nghi ngờ em?” Trình Dĩnh Doanh có uống thuốc hay không chỉ có mình cô biết, không ngờ anh lại hỏi như vậy.
“Không, anh nghi là thuốc kia đã hết hạn.” Trình Dĩnh Doanh là người như nào, anh biết, sao có thể nghi ngờ cô không trung thực?
Trình Dĩnh Doanh trừng mắt nhìn anh, phản ứng nhanh thật, nếu anh thật sự không tin tưởng cô chút nào, nói mấy câu vớ vẩn, chắc chắn cô sẽ đòi chia tay!
“Vậy là em mang thai?” Tay Lôi Kiệt Bân nhè nhẹ run, tự nhiên làm cha khiến tâm tình có hơi kích động.
Làm sao giờ, lần đầu tiên làm cha, cần chuẩn bị cái gì?
Phải mua loại sữa bột nào, loại tã lót nào?
Học trường nào mới tốt?
Đúng rồi, gần biệt thư cao cấp mà anh đang ở không có học vị* nào tốt, trên thành phố mới đề ra chính sách mới yêu cầu phải có hộ khẩu thành phố ít nhất 5 năm mới xin được học vị, anh muốn tìm một căn nhà tốt để đứa trẻ vừa sinh ra có thể qua ở luôn.
*Học vị là loại văn bằng được một cơ sở giáo dục trong và ngoài nước có giấy phép hoạt động được cấp cho một người tốt nghiệp ở một cấp học tương ứng. Ví dụ như Tú tài (Tốt nghiệp THPT), Cử nhân (Tốt nghiệp Đại học), Thạc sĩ (Tốt nghiệp Cao học),...
Dạo gần đây du học đang thịnh hành, năm cuối cấp trung học đi du học hay là để đến đại học? Mĩ, Anh, Canada cái nào tốt hơn?
“Không thử...” Trình Dĩnh Doanh rút lại hộp que thử thai cùng tờ hướng dẫn mang về phòng.
“Đi thử đi...Nghe bảo không mất nhiều phút đâu.” Lôi Kiệt Bân đứng lên đứng gần cô, thúc giục.
“Em phải nấu cháo cho anh, anh phải ăn bây giờ, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?”
“Em đang đợi nước tiểu...” Trình Dĩnh Doanh đỏ mặt cúi đầu, khó có thể miệng nói mấy lời này.
“Được rồi, yến mạch ở đâu, anh tự nấu.” Lôi Kiệt Bân sờ mũi, đây đúng thật là một vẫn đề xấu hổ.
Trình Dĩnh Doanh vào phòng bếp, kiễng chân mở tủ chứa đồ trên tường.
“Để anh, để anh.” Lôi Kiệt Bân bước nhanh hai bước đến phía sau cô, dựa vào ưu thế chiều cao mà dễ dàng lấy được bịch yến mạch trong tủ, nói: “Em đang mang thai, đừng có làm mấy việc nặng.”
Trình Dĩnh Doan nghẹn lời, lấy yến mạch thôi mà, nặng nhọc chỗ nào?
Hơn nữa, cô cũng không xác định được mình có phải mang thai không.
Vừa nãy Trình Dĩnh Doanh đun nước sôi, Lôi Kiệt Bân lấy bát trong tủ ra, đổ một ít yến mạch chung với nước sôi, ngồi ở bàn ăn.
Ăn được một lúc, cuối cùng cũng được lót bụng, dạ dày bớt đau đi nhiều.
Trình Dĩnh Doanh rót ly nước ấm nhìn anh, uống từng ngụm đến hết.
“Sao tự dưng lại về nhà?” Lôi Kiệt Bân cảm thấy không phải do cô mang thai mới rời khỏi nhà anh, dù sao thì quần áo được mang về hết, giống như đang lên án anh không tốt.
Trình Dĩnh Doanh trợn trắng mát, không nói gì.
“Có phải do dạo này anh không chăm sóc em tốt?” Lôi Kiệt Bân nhỏ giọng thăm dò.
Cô vẫn cứ xem thường, còn biết mình làm sai à?
Trình Dĩnh Doanh không nói, Lôi Kiệt Bân cũng không biết nên nói gì, hai người trầm mặc. Một người tiếp tục ăn yến mạch, một người tiếp tục uống nước.
“Anh Kiệt Bân, em rất đau...” Trình Dĩnh Doanh uống xong cốc nước, mở miệng: “Em biết anh thích chị, nhưng chị ấy có bạn trai rồi, anh không thể buông tay sao?”
“Ngày nào anh cũng đến bệnh viện chăm sóc chị, liệu có nghĩ đến cảm nhận của em không...”
“Mặc dù em tốt tính nhưng anh không thể vì thế mà bắt nạt em...”
Trình Dĩnh Doanh càng nói càng ấm ức, hốc mắt đỏ lên.
Lôi Kiệt Bân kéo tay cô, để cô ngồi trên đùi mình, lấy ít khăn giấy trong hộp lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Khóc cái gì? Ai bảo em là anh thích chị em, anh thích em mà?”
Đúng là Lôi Kiệt Bân đã từng nói thích cô, nhưng đều trong là trong lúc đùa giỡn, cô không tin cái nào.
Lôi Kiệt Bân lại bổ sung: “Lừa em anh làm chó, lừa em anh bị trời đánh chết...”
Trình Dĩnh Doanh giơ tay chặn miệng anh: “Không được thề độc!”
“Anh không lừa em, không xảy ra đâu...” Lôi Kiệt Bân nắm tay cô.
“Không phải, không phải...” Đầu cô chôn trong ngực anh không ngừng lắc qua lắc lại.
Bây giờ anh không lừa cô, về sau lừa cô thì lời này sẽ có tác dụng.
Lôi Kiệt Bân nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: “Anh thích em, đừng có suy nghĩ bậy bạ...”
“...Chưa từng thích chị em.”
“Thật sao?” Trình Dĩnh Doanh hoài nghi: “Thế ngày nào anh cũng đến bệnh viện chăm sóc chị...”
“Thì tại đấy là chị em mà, bạn trai hôn mê, ba mẹ em không ở nhà, em nghĩ chị ấy sẽ chịu đựng được à? Anh phải tới giúp chứ?”
Tay anh nắn bóp mặt cô, hỏi: “Ghen?”
Trình Dĩnh Doanh thành thật gật đầu.
“Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Anh cụng trán mình với trán cô, thật lòng xin lỗi: “Bỏ qua cho anh, được không?”
Cô gật gật đầu.
Thấy mình quá dễ dụ, lại lắc đầu.
Lôi Kiệt Bân dở khóc dở cười: “Ý gì đây?”
“Không muốn tha thứ cho anh dễ dàng!” Trình Dĩnh Doanh có hơi ngạo mạn, trên mạng đều bảo không được nuông chiều đàn ông, nếu không sẽ càng được nước lấn tới.
“Vậy em muốn sao giờ?”
“Em muốn tách ra ở riêng, cho anh thử cảm giác mấy ngày đơn độc một mình như em!”
“Đừng có làm thế, đã làm mẹ rồi mà còn hấp tấp bọp chộp thế này, em không ở cùng anh thì anh yên tâm thế nào được?”
“Chưa thử mà...” Nội tâm Trình Dĩnh Doanh vẫn còn kháng cự.
Bạn cùng trang lứa vừa tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi tìm việc làm hưởng thụ cuộc sống, cô thì ở nhà sinh con...
Sinh con xong, eo to lên; đêm nào cũng phải thức chăm sóc em bé sẽ nhanh già; bởi vì phải chăm bẵm con nhỏ, ít nhất ba năm không thể đi làm được.
Sợ mình tách rời khỏi xã hội sẽ trở nên ngây thơ, sợ bản thân mình sẽ biến thành bà thím già khiến Lôi Kiệt Bân ghét bỏ...
Hơn thế nữa, cô mới làm có một lần, nghe nói sinh con ra thì chỗ nào đó sẽ trở nên lỏng, trải nghiệm sẽ không tốt nữa...
Ngẫm lại những cái được cái không, quá kinh khủng, cầu xin ông trời nghe được lời cầu nguyện của mình, không mang thai mà.
“Em muốn vào nhà vệ sinh không...” Lôi Kiệt Bân quay đầu, ngượng ngùng hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương