Diêu Tư kinh ngạc: “Đây là cái gì?”
Chử Hạ đứng ở bên cạnh nói: “Pha lê hồng?”
Thẩm Thanh gật gật đầu: “Xác thật là pha lê hồng, chẳng qua bị người ta dung nhập máu tươi của con gái khi lâm vào tình yêu và thai nhi sinh non, biến thành vật hại người.”
“Trong viện này chắc là còn bốn cái, hai người lấy bể bơi thành trung tâm, đi 30m về các hướng, ước chừng ở chỗ có cây cối.”
“Được.” Diêu Tư và Chử Hạ gật gật đầu.
Chử Hạ cảm ứng mạng với loại hơi thở này, rất nhanh đã tìm được, sau đó đi giúp đỡ Diêu Tư.
Chưa đến mười phút, hai người bọn họ đã quay lại, đưa đồ cho Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh cầm năm cái pha lê nhìn Diêu Tư nói: “Đào hoa sát của anh phát ra từ chỗ này, chỉ là cái này đối phó với chủ nhân ban đầu ở đây, chẳng qua anh chỉ bị liên lụy thôi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Diêu Tư hỏi.
Thẩm Thanh cọ xát pha lê vào nhau, bóp nát một cái trong đó, cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, giống như chuyện của Bạch Trí, cô trầm tư một lúc nói: “Bây giờ tôi xoá bỏ nguyền rủa cho anh.”
“A? Xoá như thế nào?” Diêu Tư tò mò.
Thẩm Thanh nhìn anh ta một cái: “Bóp nát là được.” Nói xong nhẹ nhàng bóp nát tất cả, máu bên trong vừa chạm vào không khí đã tiêu tán như khói.
“Sau này hai người không cần quản chuyện này nữa.” Thẩm Thanh nhìn về phía Chử Hạ ở bên cạnh: “Tuy cô không cố ý, nhưng vẫn gây tổn thương cho Diêu Tư, nên để cô bảo vệ anh ta mười năm.”
Chử Hạ gật đầu nói: “Được.”
Cô trưng cầu ý kiến của Diêu Tư: “Anh đồng ý không?”
Sự việc liên quan đến sinh mạng của mình, tuy Diêu Tư ngượng ngùng tiếp xúc ngày đêm với phái nữ, nhưng cũng gật gật đầu.
Thẩm Thanh lại nói: “Tôi tạm thời không có ý nghĩ nhận đồ đệ, nếu anh muốn học có thể mua ít chu dịch, mai toán (đồ dùng để đoán mệnh) v.v… chờ tôi muốn nhận đồ đệ mà anh còn hứng thú thì có thể bàn lại.”
“Được!” Diêu Tư hưng phấn đồng ý.
“Ừm. Trong nhà anh có giấy không?” Thẩm Thanh hỏi.
“Có.” Diêu Tư không xác định nói: “Hai người đi cùng tôi.”
Thẩm Thanh đi cùng anh ta vào bên trong, chờ anh ta tìm nửa tiếng mới tìm được vài tờ giấy sạch sẽ, cô nhận lấy gấp người giấy nhỏ đặt lên bàn.
“Đây là vật chứa của Chử Hạ, giữ gìn cho tốt.” Thẩm Thanh giải thích.
Mà Chử Hạ tò mò đã chui vào trong người giấy nhỏ, thao tác cho người giấy đứng lên, linh hoạt làm mấy động tác.
“Ừm, ừm.” Diêu Tư không thể tưởng tượng mà nhìn một màn này.
Thẩm Thanh chờ bọn họ thích ứng một lát mới nói: “Tôi đi trước.”
“Đại sư, tôi tiễn cô.” Diêu Tư cầm lấy người giấy nhỏ, đặt cô ta trên vai nói.
Thẩm Thanh không từ chối.
“Đúng rồi đại sư, tôi nên chuyển bao nhiêu tiền cho cô?” Diêu Tư cầm chìa khoá đi ra ngoài.
Thẩm Thanh không muốn lấy nhiều: “Hai vạn là đủ rồi.”
“Được, đại sư.” Diêu Tư chuyển tiền cho cô, nhanh như chớp đưa cô về trường học.
Thẩm Thanh xuống xe, mua một phần hoành thánh ở trong tiệm ven đường, lúc đang đứng chờ ở cửa cuối đường đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông, cùng với khí chất mạnh mẽ đi đến chỗ cô.
Thẩm Thanh nhận lấy hoành thánh, không dấu vết quan sát hai người.
Người đi ở phía trước toàn thân lạnh nhạt đầy sát khí, tướng mạo chính trực tôn quý, người đi phía sau có một gương mặt tròn sạch sẽ, thoạt nhìn giống học sinh cấp ba.
Cô bưng hoành thánh chậm rãi ăn một miếng, nhìn hai người đứng yên trước mặt mình.
Nam sinh mặt tròn cười nói: “Xin chào cô Thẩm, tôi là Lý Tranh, bên cạnh là đội trưởng của chúng tôi - Hoắc Nhung.”
Thẩm Thanh uống nước sốt trong miệng: “Xin chào. Có chuyện gì sao?”
“Là thế này…” Lý Tranh rối rắm tìm từ.
“Chúng tôi muốn mời cô gia nhập Đặc Quân.” Hoắc Nhung trực tiếp nói mục đích.
Sau khi trở về từ phố Trường Tương hôm ấy, Lý Tranh vẫn nhắc mãi về Thẩm Thanh, cuối cùng có đồng nghiệp không chịu nổi mà tính một quẻ, phát hiện người này lại là mệnh cách tuyệt địa trùng sinh, lại liên hợp với thân phận trên mạng của cô, mấy người thương lượng báo cho Cục trưởng, chờ ông ấy quyết định. Nhưng Cục trưởng còn chưa trả lời, bọn họ lại biết chuyện trận pháp và nữ quỷ ở biệt thự của Diêu Tư đã được giải quyết. Hoắc Nhung nhanh chóng quyết định đến nhận người trước, nếu không chờ Cục trưởng điều tra xong người đã chạy rồi.
Sau đó anh ấy móc một giấy chứng nhận màu xanh nhạt ra đặt lên bàn, năm chữ ‘Cục quản lý những chuyện đặc thù’ (特殊事件管理局) ánh vào trong mắt.
Cục quản lý những chuyện đặc thù là được quốc gia lén thành lập, chủ yếu nhắm vào những người dùng thủ đoạn không chính đáng mưu tài hại mệnh, cùng với những ác quỷ mất đi bản tính tùy ý giết người.
Lý Tranh bổ sung: “Đãi ngộ của chúng tôi rất tốt, mỗi tháng có lương cơ bản, lúc không có nhiệm vụ không cần đi làm, công việc vô cùng tự do. Mà vì tính đặc thù của công việc, người bên trên đặc biệt cho chúng tôi một căn nhà để cư trú, mỗi người đều có một căn nhà hơn 100 mét vuông.”
Thẩm Thanh suy tư một phen, bây giờ cô ở trường học cũng không quá tiện, mà đây là một công việc giúp người tích góp công đức, cho nên cô chỉ suy xét một lát là đồng ý.
Hoắc Nhung thu hồi giấy chứng nhận: “Cô Thẩm dễ dàng tin chúng tôi như vậy? Lỡ như chúng tôi là giả thì sao?”
Thẩm Thanh nhấp một ngụm nước: “Tôi có thể nhìn ra được.”
Lý Tranh ngây ngô cười “hắc hắc”, nhiệt tình nói: “Vậy Tiểu Thanh Thanh, bây giờ thu dọn đồ vật đi cùng chúng tôi đi? Phòng ở đã quét tước xong, trong Cục cũng có rất nhiều người đang đợi cô.”
Thẩm Thanh: “…?” Vì sao có loại cảm giác bị lừa.
Một tiếng trôi qua, ba người rời khỏi đại học A.
Thẩm Thanh gửi tin nhắn giải thích cho Địch Văn Quân rồi đặt điện thoại sang một bên.
Lý Tranh lái xe ở phía trước hỏi cô: “Thanh Thanh, cô biết những gì? Trong cục của chúng tôi có người am hiểu phong thủy, xem bói, bắt quỷ.”
Thẩm Thanh nói: “Những thứ anh nói tôi đều biết.”
“Không phải chứ?” Lý Tranh kinh ngạc nói: “Cô biết hết? Không có khả năng đi? Cô mới hơn 20 tuổi mà?”
Thẩm Thanh nghi hoặc: “Anh vừa nói chẳng lẽ không phải là đều biết sao?”
Lý Tranh cứng đờ, lẩm bẩm: “Tôi nói là mỗi người biết một loại…”
Thẩm Thanh khẽ mỉm cười không nói gì.
Lý Tranh nhìn bộ dáng cười mà không nói của cô qua kính chiếu hậu, cho rằng cô học rộng nhưng không tinh, trong lòng hơi thất vọng, cũng không nói gì nữa.
Chi có trong mắt Hoắc Nhung lướt qua một tia sáng nhìn cô một cái.
Lý Tranh đưa cô đến Đặc Quản trước, tuy là chủ nhật, nhưng bên trong rất nhiều người ngồi, nam nữ già trẻ đều có, nhỏ nhất khoảng 13 tuổi, đều là biểu cảm lạ lùng nhìn cô.
Thẩm Thanh vô cùng trấn định hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô vừa mở miệng, cái loại không khí mắt to trừng mắt nhỏ kỳ lạ tiêu tán trong nháy mắt.
“Không sao, không sao.” Một nữ sinh có diện mạo điềm mỹ đi đến hỏi: “Vị này chính là sư muội của chúng ta sao?”
Lúc ban đầu lúc Lý Tranh điều tra, chỉ có một đồng nghiệp và Hoắc Nhung biết, bây giờ người đồng nghiệp kia đi ra ngoài làm nhiệm vụ, còn chưa quay về, Hoắc Nhung càng trầm mặc ít nói, cho nên người trong Cục không biết chuyện này.
Anh ấy bảo thủ nói: “Có khả năng.”
Nữ sinh kia lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói: “Xin chào sư muội, tôi tên Chu Tình Tình.”
Thẩm Thanh: “Xin chào, tôi là Thẩm Thanh.”
+
Chỉ có Hoắc Nhung ở bên cạnh nhìn bộ dáng vui vẻ hoà thuận của các cô.
Sư muội? Sợ là sư tỷ cũng không chừng.