“Nhóm quỷ quái nhận được tế phẩm, hưởng dụng mỹ vị mười phút.” Tiếng nói máy móc vang lên trên không.
Mọi người nhìn lẫn nhau trong chốc lát, phát hiện quỷ phía dưới đều đã biến mất.
Hạng Tân vội nói: “Cô ta đã bị đào thải, bây giờ so đo mấy thứ này cũng vô dụng, hay là chúng ta nhân mười phút này nhanh chóng chạy ra ngoài cũng coi như là thành công đưa cô ta thoát ra ngoài đi.”
Đào Mạnh Châu đẩy mắt kính: “Cái này không thể triệt tiêu sai lầm của cậu, tiếp theo tự cầu nhiều phúc đi, không ai giúp cậu nữa đâu.”
Trong lòng mấy người Lý Từ tuy tức giận, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành tiếp tục bò lên trên.
“Hu… hu hu…”
Từng tiếng khóc u oán của phụ nữ vang lên trên đỉnh đầu, xuyên qua cái nắp trên đỉnh đến bên tai sáu người.
Lý Từ nuốt một ngụm nước miếng nho nhỏ nhìn đỉnh đầu, không biết nên đẩy ra hay không.
Tiếng khóc đột nhiên ngừng vài giây, đang lúc Lý Từ chuẩn bị đẩy ra, tiếng nức nở còn làm da đầu tê dại hơn vừa rồi lại vang lên, giống như cách nóc càng ngày càng gần, cho đến khi chỉ cách bọn họ một bàn tay.
Tuy là giả, nhưng cũng rất đáng sợ, Lý Từ cổ vũ chính mình, nhắm hai mắt đột nhiên đẩy nắp ra.
Một đầu tóc lạnh lẽo rơi trên mặt cô ấy, dường như người kia đang ngồi xổm bên cạnh cúi đầu nhìn cô ấy.
Cô nghe thấy tiếng hút khí của Dịch Sâm ở bên cạnh, chậm rãi mở to mắt.
Một khối thi thể đang bị treo ngược ở phía trên, hai tay buông thõng, tóc đen dài dừng trên mặt cô ấy, ánh sáng màu đỏ chiếu lên gương mặt của cô ấy cũng trở nên vặn vẹo.
“A a a!” Cuối cùng cô ấy không nhịn được mà hét lên.
…
Lúc này Thẩm Thanh đang giằng co với người đàn ông…
Dáng người của hắn thon dài, trên mặt là trang dung nồng đậm, rõ ràng là quỷ cưa điện gặp được không lâu trước đây.
“Thế nào, quỷ tiểu thư, bọn họ đã vứt bỏ cô, chẳng lẽ cô còn muốn giúp bọn họ sao?” Nghe tiếng kêu trên đỉnh đầu, hắn dựa vào bên cạnh cửa nở nụ cười.
Thẩm Thanh lấy thẻ thân phận của mình ra, cúi đầu nhìn chữ bên trên, bởi vì kéo gần khoảng cách, cho nên ống kính rõ ràng bắt giữ được nội dung bên trên…
Bạn là quỷ bị nhốt ở đây.
Ghi chú: Biện pháp rời khỏi nơi này là đồng hành cùng người ngoài.
[Đây không phải là bẫy người à?]
[Cái quỷ gì đấy, cưỡng bách cốt truyện?]
[Cho nên vẫn phải lên cứu bọn họ đúng không?]
[Tức giận, mặc kệ bọn họ đi tìm chết đi.]
Quỷ cưa điện vẫn là bộ dáng bình tĩnh, dường như cũng không lo lắng về lựa chọn của cô.
Cuối cùng Thẩm Thanh nhìn thoáng qua tấm thẻ, tùy tay vứt vào trong thùng rác bên cạnh, mỉm cười duỗi tay nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Ánh mắt của quỷ cưa điện càng sâu, nắm lấy tay cô: “Hợp tác vui vẻ, quỷ tiểu thư.”
Thẩm Thanh buông tay ra nói: “Đi thôi, chuẩn bị dạy cho các bạn học của chúng ta một tiết.”
“Xin cứ sai phái, quỷ tiểu thư.” Quỷ cưa điện ga lăng lộ ra nụ cười làm người cảm thấy nguy hiểm.
Hai người dẫn những con quỷ khác đi từ con đường khác ra ngoài.
Thẩm Thanh âm thầm nhìn thoáng qua quỷ cưa điện mang theo nụ cười ở phía sau, áp xuống sự cảnh giác trong lòng.
Cô đồng ý trở thành bạn đồng hành tuy có nguyên nhân là do mấy người bên trên, càng nhiều là quỷ cưa điện này cho cô cảm giác kỳ quái, trên người hắn đựng hơi thở nồng đậm huyết tinh và sát khí, nhưng lại bị áp chế, cho nên cô nghi ngờ quỷ đột nhiên xuất hiện có quan hệ với hắn, mà loại người này chỉ đặt bên cạnh mới yên tâm.
Hạng Tân ở bên trên, chỉ là món khai vị thôi.
Lý Từ hét lên nửa ngày, Dịch Sâm đứng ở bên cạnh thấy vậy bỏ qua thi thể dẫn đầu bò lên trên, sau đó mượn lực kéo cô ấy lên.
Đây là một căn phòng trống không, chỉ có trên tường bị đục ra ba lỗ, trong mỗi lỗ đặt một cái đầu người, có lẽ là do bị doạ nhiều, bọn họ cũng không cảm thấy khủng bố bao nhiêu, thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra.
“Từ từ, mọi người xem trong miệng cái đầu ở giữa kia.” Đào Mạnh Châu nói.
“Hình như là một tờ giấy?” Lý Từ nhìn sát một chút nói.
“Tôi đi lấy.” Tạ Chử đi lên trước trực tiếp kéo tờ giấy kia xuống mở ra.
“Là bản đồ!” Anh ta vui mừng gọi một tiếng.
Hạng Tân nhìn thoáng qua nói: “Chúng ta vậy mà đã sắp đến đường ra rồi, đi nhanh đi!”
Năm người không ai để ý đến anh ta, Đào Mạnh Châu nhìn đồng hồ trên tay nói: “Đi thôi, chúng ta còn sáu phút.”
Anh ta cầm giấy chạy ra bên ngoài, mấy người phía sau đi theo anh ta.
Trên bản đồ thể hiện đại sảnh vừa rồi là ở lầu hai, chỉ cần thông qua một tầng là có thể đến sân thượng, đến lúc đó là có thể đi ra ngoài từ sân thượng.
Bọn họ hưng phấn tìm cầu thang chạy lên trên, trải qua rất nhiều trở ngại, cuối cùng cũng chạy đến cầu thang thông lên tầng 3.
“Nhanh, còn mười giây.” Đào Mạnh Châu nhìn đồng hồ, xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Mấy người đợi tôi.” Hạng Tân thở gấp nói.
“3.2.1…”
“Đến rồi!” Đào Mạnh Châu đẩy cửa sân thượng ra, cứng đờ tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Lý Từ nghi hoặc hỏi, cô ấy tiến lên một bước nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục xinh đẹp đứng trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng mở miệng.
“Mọi người nói xem, tôi nhảy xuống thì bọn họ sẽ cho rằng tôi vô tội không?” Cô ta cười lùi về phía sau.
“A! Đừng mà!” Lý Từ cuống quýt đuổi theo định kéo lấy cô ta, lại không sờ được cái gì.
Nữ sinh rơi xuống như lá rụng, vỡ thành từng mảnh nhỏ nện xuống mặt đất, máu tươi chảy ra dưới chân cô ta.
Lý Từ “bụp” một tiếng ngồi xuống, đầu óc choáng váng nhìn một màn này.
“Không, không phải, đây không phải một show thực tế sao… làm sao lại xuất hiện chuyện này?”
Cô ấy cúi đầu, lại phát hiện phía dưới không có một bóng người, giống như ảo giác của cô ấy vậy, người phía sau bên cạnh đột nhiên có góc áo màu lam bay đến, cô ấy quay đầu nhìn lại…
Nữ sinh vừa mới rơi xuống đang đứng bên cạnh cô, mấy người Đào Mạnh Châu còn đứng ở cửa cổ quái nhìn cô ấy, mà xung quanh và phía trên cầu thang đứng rất nhiều “người”, cầm đầu vậy mà lại là Thẩm Thanh đã phân biệt không lâu!
Dịch Sâm cẩn thận nói: “Tiểu Sứ, chị không phát hiện ra đây là ảo ảnh sao?”
Lý Từ dùng tay đứng dây đối diện từng đôi mắt, trái tim đập thình thịch nói: “Không, không phát hiện ra.”
“Ồ…” Chu Hành hào phóng nói: “Chị Sứ, cô ấy sẽ không gây thương tổn cho chị, quỹ đạo trượt xuống ở phía trước chị, ưu tiên nữ sĩ, chị trượt xuống trước đi.”
Lý Từ không dám đáp lại, đôi mắt liếc sang bên cạnh một chút, thấy người cầm đầu gật đầu cô ấy mới đứng lên.
Chu Hành để cô ấy đi xuống trước nhất định không chỉ có một nguyên nhân này, cô ấy không muốn so đo nhưng cũng không cam nguyện nói trường hợp trước mắt ra, đành phải gật gật đầu.
Quỹ đạo trượt xuống được làm vô cùng an toàn, tổng cộng có bảy người, cô ấy mặc đồ bảo vệ của mình, đôi tay nắm lấy thanh trượt, trực tiếp trượt xuống chỗ cách xa cửa lớn, rơi xuống đệm mềm.
Những người còn lại thấy trong quá trình cô ấy đi xuống không có quỷ quấy rối mới buông lỏng, Hạng Tân chạy ra hai mét, đã thấy quỷ vốn là ảo ảnh kia lạnh lẽo nhìn anh ta, nâng chân lên bước về phía này.
Trên đầu bỗng nhiên cũng có một bóng ma rơi xuống, bả vai đột nhiên bị chụp lấy, một bóng dáng duyên dáng rơi xuống trước mặt anh ta…
Thẩm Thanh mặc một thân bạch y, cười ôn hoà nhìn anh ta.
[Xong rồi, anh ta xong rồi ha ha ha ha.]
[Hy vọng tan biến ở ngay trước mắt cũng quá tàn nhẫn! Chẳng qua tôi thích ha ha ha.]
[Ác, ác quỷ trả thù?]
[Tôi tiên đoán, ngoại trừ Lý Từ, mấy người này đều không chạy thoát.]
[Mọi người chạy mau đi! Trên sân khấu hôm nay thật sự có quỷ! (đầu chó)]
Ta Ở Hiện Đại Làm Huyền Học
Chương 30: Mặc kệ bọn họ đi tìm chết
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương