Trời càng ngày càng ám trầm, mưa to cùng gió lạnh đánh tới chính diện.
Thẩm Thanh dừng ở cửa, có chút nghi hoặc nhìn cửa lớn kiên cố.
Dọc theo đường cô đến, tất cả cánh cửa đều mở ra.
Nhưng chỉ có cánh cửa này, cánh cửa mà cô từng sinh sống cùng sư huynh và sư phụ, vẫn là trạng thái hoàn hảo.
Ít nhất mặt ngoài là như vậy.
“Kẽo kẹt…”
Cô nhẹ nhàng đẩy ra, cánh cửa lay động vài cái trên không trung “rầm” một tiếng nện trên mặt đất.
Rừng trúc trong viện bị động tĩnh này làm rụng mấy cái lá cây, không khí trầm tịch dường như chậm rãi thức tỉnh, mấy con chim nhỏ hơi giật mình bay qua tránh dưới tàng cây nghiêng đầu nhìn cô.
Thẩm Thanh nhìn rừng trúc đứng sát tường…
Đêm cô bị mắt minh hôn, không khí trong quan tài càng ngày càng ít, ý thức dần dần mơ hồ, sắp lâm vào thời điểm hắc ám, một cơn gió lạnh lẽo đến xương thổi lên người cô.
Không gian xung quanh dường như đều mở rộng, thân thể bị đồ vật mềm mại rét lạnh bọc lấy.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên nền tuyết.
Cách đó không xa truyền đến tiếng người nói chuyện, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lắm.
Cô cắn răng chống đỡ bản thân chuẩn bị đứng lên.
Có lẽ ở trên nền tuyết đã lâu, chờ đến khi cô “thình thịch” một tiếng quỳ xuống, thế nhưng không có chút đau đớn nào, chỉ cảm thấy mờ mịt.
Cô hút vào một ngụm không khí lạnh lẽo, để ý thức của bản thân thanh tỉnh lại, giương mắt nhìn đến chỗ có tiếng người truyền đến.
Dưới đình lục giác tinh xảo, có hai người đang uống rượu đánh cờ.
Người khoác áo choàng màu xám đậm đưa lưng về phía cô, tay trái cầm chén rượu đang bừng bừng hứng thú nói gì đó.
Người đối diện cầm quân cờ, nhìn bàn cờ chăm chú.
Có lẽ là cảm thấy có người nhìn chăm chú, người nọ nhấc mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt bình tĩnh yên lặng, dường như trong viện đột nhiên có thêm một người cũng không thể làm thần sắc của anh thay đổi.
Ngay sau đó, Thẩm Thanh đã nhìn thấy anh đặt quân cờ lên bàn cờ.
Người đưa lưng về phía cô đột nhiên đặt một quân cờ, bộc phát nụ cười to: “Ha ha ha ha ha ha đồ nhi, con thua rồi!”
Người thua cờ lại không có phản ứng gì, yên lặng nhìn cô vài giây, thu lông mi lại cầm lấy áo choàng đen đặt ở bên cạnh đi đến chỗ cô.
Người mặc áo choàng màu xám đậm lúc này mới cảm nhận được trong sân có thêm cái gì đó, ông ấy nghi hoặc mà quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người trên mặt tuyết kinh ngạc đứng dậy đi nhanh đến chỗ cô.
“Đồ đệ, mau, sinh khí của cô nương này sắp biến mất…”
Trước khi Thẩm Thanh lâm vào hôn mê, nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh khoác áo choàng lên người cô.
Sau đó cô mới biết được, đó là lần đầu tiên sư huynh thông hiểu cờ nghệ thua người khác.
Mưa dần dần nhỏ lại, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.
Cô bất tri bất giác đi đến chỗ cây trúc, hoài niệm sờ sờ lá cây, sau đó đi đến đình lục giác.
Đình lục giác vẫn là bộ dáng vốn có, bàn đá bên trong cũng không biến hoá gì, chỉ là thiếu cờ và bàn cờ ở bên trên.
Mưa đã tạnh, Thẩm Thanh mặc niệm một câu pháp quyết, dùng linh lực làm nước mưa trên người bốc hơi.
Đợi đến khi linh lực hao hết, chỗ đan điền sẽ lại sinh ra linh lực mới tuần hoàn trong cơ thể, cũng là một phương pháp tu luyện.
Một tiếng “bụp” vang lên.
Thẩm Thanh giương mắt nhìn lên, hoá ra là chuông trừ tà trên cửa của cô rơi trên mặt đất.
Nhưng chỗ này đã không có gió manh cũng không có âm tà xâm lấn, làm sao sẽ đột nhiên rơi xuống chứ?
Chẳng lẽ là thời gian lâu nên dây thừng bị ăn mòn?
Nhưng cô nhớ rõ lúc trước dùng hàn băng huyền thiết ngàn năm chế tạo dây thừng và lục lạc.
Thẩm Thanh không tự chủ được đi qua nhặt mảnh nhỏ của lục lạc lên, bên trên có hơi thở linh lực quen thuộc, rất nhanh đã tiêu tán trong không trung.
Cô khâu những mảnh còn lại vào với nhau, phát hiện bên trên có thêm một pháp trận, tác dụng là trấn áp tru tà.
Cô cũng không nhớ rõ phòng mình có chỗ cần pháp trận này.
Thẩm Thanh đặt mảnh nhỏ tại chỗ, nghi hoặc mà suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đẩy cửa ra nhìn xem.
Sau khi cô vào, chuông trừ tà rách nát hơi hơi rung động, như là cảm nhận được cái gì mà hoá thành bụi bặm.
Cùng lúc đó, một đôi mắt không có cảm tình mở ra trong bóng đêm.
Phòng của Thẩm Thanh giống phòng của sư phụ và sư huynh, tương đối gọn gàng, đẩy cửa ra là một bàn gỗ hương, bên cạnh còn có hai chiếc ghế điêu khắc tinh xảo, bày biện chỉnh tề.
Phía nam đặt một cái án thư, trong một góc là bàn trang điểm rửa mặt chải đầu, phía bắc là một chiếc bình phong, xuyên qua bình phong là giường của cô.
Rất kỳ quái chính là, tất cả những gì trong phòng cô đều vô cùng chỉnh tề sạch sẽ, với bên ngoài giống như hai thế giới, như là chủ nhân vừa mới ra ngoài vậy.
Thẩm Thanh đi đến chỗ bình phong chuẩn bị đẩy ra, tay vừa chạm vào, một sát ý làm người rùng mình truyền đến từ nơi xa.
Cô vừa mới xoay người lấy pháp ấn ra, đã phát hiện người đó đã đứng ở ngoài cửa, ánh sáng xuyên qua xung quanh cơ thể anh, chiếu hình dáng đen kịt vào trên cửa, nhìn qua giống như một đoàn sương đen hình người đứng ở bên ngoài.
Thẩm Thanh đợi trong chốc lát, thấy người bên ngoài chỉ đứng ở đó, như là bận tâm cái gì mà không động thủ.
Tương phản chính là xung quanh anh là sát khí càng ngày càng nồng hậu, dường như muốn xuyên qua cửa mà ùa vào.
Thẩm Thanh nhanh chóng quyết định dùng hơn phân nửa linh lực vẽ bùa, phối hợp pháp ấn phá cửa ra, đồng thời tụ tập linh lực còn lại trên tay, nắm chặt tay đánh về phía người bên ngoài.
Một kích này của cô tuy không thể tiêu diệt tà ám bên ngoài, nhưng nhất định có thể làm nó trọng thương.
Nhưng khi cô vừa nhảy ra cửa, ý tưởng này hoàn toàn bị lật đổ…
Tà ám bên ngoài dường như bị động tác của cô chọc giận, sương đen quanh thân nháy mắt lấp kín trời đất, ngưng tụ thành vô số dây thừng đánh úp về phía cô.
Mà bùa trước khi cô đi ra ngoài đã bị cắn nuốt gần hết, pháp ấn cũng lăn sang một bên.
Thẩm Thanh nhíu mày, thế công chưa giảm chút nào, linh lực như một thanh kiếm sắc bén phá sương đen trước mặt.
Gương mặt của người nọ cũng vì thế mà lộ ra…
“Sư huynh?”
Đồng tử của Thẩm Thanh co rút lại, kinh ngạc nói.
Vô số chiếc “dây thừng” truyền đến từ phía sau lúc này cũng đã đuổi theo, gắt gao quấn quanh giam cầm eo cô, thậm chí dần dần lan lên trên từ bắp chân, lạnh băng dán vào da thịt của cô, cuối cùng trói tay cô lại phía sau.
…?
Sương đen này cũng không xúc phạm đến cô, Thẩm Thanh dời ánh mắt về trên người của người đàn ông cách đó không xa.
Người nọ chậm rãi nâng mi lên, ánh yên lặng lạnh băng nhàn nhạt nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Thanh tự nhiên cảm thấy kinh hãi, người này như là sư huynh, lại không quá giống.
Sư huynh rõ ràng vẫn ôn nhuận như ngọc, không hung thần như vậy.
Cô chần chờ mấy giây, thử gọi một tiếng: “Sư huynh?”
Thần sắc của người đàn ông chưa động, lại nhấc chân đi đến chỗ cô, cách cô khoảng nửa thước thì dừng lại, hơi hơi khom lưng.
Cảm giác áp bách cực mạnh ập vào trước mặt, cùng hơi thở lạnh băng của anh, ngừng ở chỗ cách cô hai ngón tay.
Ánh mắt của người đàn ông dừng trên mặt cô, đảo qua đôi mắt và môi.
Quá kỳ quái, Thẩm Thanh rũ mắt tránh khỏi cái nhìn đánh giá của anh.
Trong sự giao hoà hô hấp, cô dường như nghe thấy một tiếng thở dài cực nhẹ.
Người trước mặt lùi một bước, hơi lộ ra nụ cười mà cô quen thuộc.
“Sư muội.”
Dây thừng trên người nháy mắt biến mất, Thẩm Thanh cách mặt đất khoảng 20cm, lực lượng thân thể toàn được những dây thừng đó chống đỡ, đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống dưới.
Khoé miệng của người đàn ông ẩn ẩn giương lên, nhìn qua tâm tình rất tốt vươn hai tay, dịu dàng lại cường thế ôm cô vào trong ngực.