Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn
Chương 17: Nhặt Được Mèo
Đem chén đũa từ trong bộ đồ ăn ra, Thủy Dung đi mở cửa của nhà trọ. Trong tiệm tuy rằng có điều hòa, nhưng không khí buổi sáng rất tươi mát, hít một hơi cảm giác như mọi mệt mỏi đều tan biến.Số lượng cùng chủng loại đồ ăn mà thanh niên muốn không ít, nhưng người máy nấu nướng cũng không phải người thường, sau nửa tiếng liền chuẩn bị xong một bàn đồ ăn."Leng keng!" Âm thanh nhắc nhở đã nấu xong vang lên, Thủy Dung đi bưng lên, thức ăn quá nhiều, lại không giống người máy có ba đầu sáu tay nên một người bưng không hết. Mà nếu không đem thức ăn dọn lên thì người máy nấu nướng sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở không ngừng, giống như đồng hồ báo thức rất phiền."A! Thơm quá! Thơm quá!" Lão tam khoa trương há to miệng rồi hít lấy hít để mùi thơm đồ ăn ngào ngạt, sau đó chạy đến phòng nhị ca thình thịch rồi gõ cửa."Nhị ca mau rời giường, ăn sáng, đừng ngủ nướng!" Tiếng đập cửa vang to, người bên trong dù có ngủ say thì sợ là cũng bị dọa tỉnh.( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)Lão nhị không có bất cứ yêu thích gì đặc biệt chỉ có thích ngủ nướng là tật xấu nghiêm trọng.Trước mạt thế hắn là bác sĩ, công việc vô cùng nhiều, nên hắn có ít thời gian nghỉ ngơi, mỗi khi rảnh rỗi hắn đều sẽ lựa chọn ngủ trên chiếc giường lớn thoải mái mềm mại, ngủ say một ngày một đêm, dù cho bụng có đói kêu cỡ nào thì không thể đánh thức.Nhưng giờ đã là mạt thế dù có thích ngủ thì lão nhị cũng không có khả năng làm lơ hoàn cảnh bên ngoài mà ngủ say, vì thế lúc lão tam gõ cửa kỳ thật hắn đã tỉnh.Lão nhị từ trên giường xoay người đi xuống, nhanh chóng mang giày rồi đi mở cửa."Nhị ca tỉnh chưa? Ăn cơm sáng không? Tiếp theo để em đi gọi đại ca cùng Tứ đệ!" Lão tam vốn đang nói với nhị ca hắn hai câu biểu đạt sự kích động của hắn, nhưng nhìn biểu tình nhị ca không đúng lắm, vô cùng âm trầm, vì thế liền chuồn mất.Do ở mạt thế chém giết nên rèn luyện ra được trực giác vô cùng chuẩn, lão tam nếu đứng nói lâu một chút mới chạy thì sợ là sẽ bị nhị ca dùng dây đằng treo lên đánh, nhị ca hắn là người thích ngủ, thật vất vả lắm mới ngủ được một giấc dễ chịu vốn dĩ hắn tính toán ngủ một mạch tới chiều, kết quả bị tên nhóc này phá hư.Lão nhị thích ngủ, nhưng được ngủ nướng thì rất ít, nếu đã bị đánh thức hắn cũng không rối rắm mà về phòng lấy đồ dùng vệ sinh rồi đi vào phòng WC công cộng rửa mặt.Lão tam đi đánh thức hai người anh em, kêu hai người anh em dậy xong. Sau đó vào phòng WC công cộng lầu hai qua loa rửa mặt.Bởi vì tốc độ nhanh, quá trình không đến mười phút.Thời điểm đi xuống lầu vào nhà ăn nhỏ, cháo canh vừa lúc còn nóng, bánh bao cùng bánh nướng cũng không lạnh, hắn ngồi vào bàn ăn bên cạnh bắt đầu phân chia đồ ăn.Bốn người bọn họ ngay từ đầu cũng không phải lưu lạc ở bên ngoài, mạt thế năm đầu tiên, sau mấy tháng bọn họ gặp gỡ, cũng là sinh hoạt trong căn cứ.Trong căn cứ người nhiều, bên ngoài tự nhiên cũng có bảo vệ kiên cố, bên trong cũng phát triển lên, dần dần trong căn cứ xuất hiện chợ cũng phát triển.Căn cứ cũng có nhà ăn, nhưng thức ăn bên trong vô cùng quý giá, thực lực bọn họ tuy rằng không tệ lắm nhưng cũng rất khó ăn thường xuyên.Hơn nữa bởi vì thực vật cùng động vật bị biến dị, đồ ăn bên trong nếu là thịt thì không ngon, mà lương thực cùng rau củ thì chỉ có thể do dị năng giả hệ thực vật dùng dị năng mà gieo trồng, cho nên giá cả cao hơn thịt rất nhiều, hơn nữa số lượng vô cùng ít.Hôm nay chọn nhiều đồ ăn như vậy hắn đúng là lâu rồi mới có cảm giác tự do lựa chọn.Thủy Dung thấy mọi người đến đông đủ, thanh niên áo đen cũng đưa hơn hai mươi tinh hạch bậc một, cô liền lui ra.Nhóm thanh niên rời giường người máy giúp việc nhà cũng bận lên.Nó cao tầm 1 mét 65 đến 1m7, cao hơn Thủy Dung một chút.Thủy Dung cũng rất tò mò sao một người máy như nó có thể đổi khăn trải giường cùng vỏ chăn tinh tế như vậy, liền đi theo nó đứng ở cửa phòng chờ.Ở phòng của khách, cho dù cô có là chủ tiệm cũng không thể vào. Cho nên cô chỉ có thể vào phòng không có người ở. Cũng không cần đổi khăn trải giường, người máy giúp việc cũng làm vô cùng chỉnh tề, đem khăn trải giường cùng vỏ chăn ra ngoài phơi.Cho dù là phòng không có người ở thì chăn cũng phơi một ngày một lần. Bởi vì không có người ở nên rất dễ bị ẩm mốc.Thủy Dung đi theo nó, giúp nó mở cửa ra. Người máy giúp việc nhà không có ba đầu sáu tay, nếu Thủy Dung không giúp nó mở cửa có khả năng nó sẽ đứng ở đây một lúc lâu.Phạm vi an toàn của nhà trọ đã mở rộng đến 5 mét, nhưng bởi vì ban đêm là thời gian mà biến dị thú cùng tang thi nghỉ ngơi, cho nên bên ngoài nhà trọ liền tụ tập rất nhiều tang thi cùng biến dị thú đánh nhau.Bởi vì khoảng cách khá xa nên không cần lo lắng vấn đề an toàn, Thủy Dung còn hơi có chút nhàn rỗi đi xem biến dị thú cùng tang thi đánh nhau.Nói đến cũng buồn cười, hệ thống giống như là xem cô như là trẻ vị thành niên, chỉ cần là đổ máu hoặc lộ xương, hệ thống sẽ tự động làm cho các hình ảnh đáng sợ đó trở nên bình thường, cho nên người khác nhìn thì mười phần máu me, còn Thủy Dung thì bình thường.( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)Bởi vì như thế nên Thủy Dung không sợ hãi còn cảm thấy rất hay.Gió buổi sáng khá mạnh, nên lạnh. Thủy Dung đặt cái ghế nhỏ, ngồi ở giữa nhà nhìn người máy phơi khăn trải giường.Đột nhiên, một trận gió thổi tới, khăn trải giường mỏng chưa kịp dùng kẹp để kẹp lấy nên bị thổi bay.Thủy Dung nhìn người máy giúp việc ngốc, biết nó khẳng định là được lập trình sẵn sẽ không đi nhặt nên Thủy Dung quyết đoán đứng dậy đi nhặt.Gió thổi không quá mạnh, khăn trải giường cũng không bị rơi xa. Thủy Dung nhìn một chút, tuy rằng là bị thổi tới sau cửa hàng nhưng vẫn ở trong phạm vi an toàn.Thủy Dung hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô đi ra khỏi phạm vi an toàn, cô vẫn luôn hoạt động trong tiệm, bên ngoài cửa hàng có bộ dáng gì cô đúng thật là không rõ lắm.Bên ngoài nhà trọ là một tầng sắc cam vàng, từ xa nhìn lại, rất bắt mắt.Thủy Dung nhìn đông nhìn tây. Cũng không phát hiện đồ vật gì mới lạ, cô thở dài, ngồi xổm xuống nhặt khăn trải giường màu trắng rơi trên mặt đất.Tay chạm vào liền có cảm giác không đúng. Khăn trải giường có cảm giác chắc chắn, còn cảm giác này thì không giống như vậy mà là mềm như bông. Giống như là mặt da thảo trên sa mỏng, mềm mềm cảm giác không quá rõ ràng.Thủy Dung hoảng hốt, cô phát hiện bên dưới khăn trải giường có gì đó động đậy, giống như có một động vật nhỏ.Cô nhẹ nhàng xốc khăn trải giường, lộ ra một đám lông màu hơi đỏ cam, có chút trắng, Thủy Dung kinh ngạc phát hiện phía dưới khăn trải giường là một con mèo da lông hỗn loạn có một ít sọc màu đen.Con mèo này dáng người nhỏ gầy, không giống như những con mèo thường béo, đây là con mèo chỉ lớn bằng bàn tay.Chú mèo gầy bộ dáng ước chừng hai ba tháng tuổi, móng vuốt nhỏ, thịt lót ở dưới nộn nộn, cảm giác này chỉ có lúc Sơn Trúc còn nhỏ thì Thủy Dung mới được cảm nhận qua.Thủy Dung sờ sờ cái bụng ấm áp, cùng với cái mũi đen có chút khô ráo, phát hiện chân nó giống như là bị thương, miệng vết thương lớn tầm một đốt ngón tay, chân của mèo ngắn.Nhìn kĩ thì thấy được bên ngoài miệng vết thương đặc biệt dọa người. Nhưng mèo nhỏ không thở mạnh, thịt lành lạnh, cũng không có dấu hiệu phát sốt. Chỉ là cảm nhận bằng tay thì cũng không chính xác, Thủy Dung vẫn quyết định lát nữa tìm nhiệt kế đo.Thủy Dung đau lòng đem mèo nhỏ ôm trong lòng ngực, tay phải nâng mông nhỏ. Tay trái vung khăn trải giường lên, vác trên vai, thời điểm đi ngang qua người máy giúp việc nhà, hướng vào tay của nó đặt khăn trải giường lên, liền ôm mèo nhỏ trở về tiệm.Vết thương trên người của mèo nhỏ cần trị liệu ngay lập tức, tuy rằng cô không phải bác sĩ thú y, nhưng cũng nuôi Sơn Trúc gần một năm, băng bó đơn giản cô vẫn miễn cưỡng thử một lần..Thủy Dung bất chấp suy nghĩ như vậy, ôm mèo nhỏ đặt lên ghế sau quầy, ghế mềm có thể làm cho mèo thoải mái một chút.Trong nhà có Sơn Trúc, cô cũng không thể xác định trên người của mèo nhỏ này có bị nhiễm bệnh gì không. Hiện tại là mạt thế, không có nghĩa là không tồn tại virus, cho nên Thủy Dung cũng không tính cho chúng nó hiện tại gặp nhau.Thủy Dung trở về nhà lập tức vào phòng mèo, từ trong ngăn kéo tìm được dung dịch tiêu độc cùng cây kéo nhỏ, chất kháng sinh một loại sát trùng đồ vật, sau đó cũng không dám sờ Sơn Trúc đang cọ cọ ống quần của cô, lại chỉ lấy từ trong ngăn kéo lâu rồi chưa đụng vào lấy ra một cái đuổi rận màu hồng phấn.Mèo nhỏ tuy rằng không phải quá bẩn, nhưng khó đảm bảo trên người không có ký sinh trùng, trong nhà còn có một ít thuốc đuổi côn trùng, nhưng hiện tại mèo nhỏ tình huống không tốt, cô cũng không dám trực tiếp dùng, vẫn là đeo cái này một thời gian, chờ nó khỏe lại rồi nói sau.Nghĩ đến đây Thủy Dung không nhịn được cười, Sơn Trúc nay đã hơn một tuổi, nhưng bởi vì là mèo đực sống một mình, cho nên nó không có dấu hiệu động dục rõ ràng, cô liền cũng không mang nó đi tuyệt dục.Vốn dĩ cho rằng Sơn Trúc sẽ giữ thân cả đời, lại không nghĩ rằng có thể nhặt được một tiểu khả ái, không biết Sơn Trúc có thích không.Không biết hai chú mèo này khi gặp nhau sẽ có tình huống như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương