Ta Ở Trong Truyện Tranh Cực Kì Thịnh Hành
Chương 3: [3] Ca ca xin lại yêu ta lần nữa
Chờ tổ tiết mục chụp đủ tiết mục huynh đệ hữu cung rồi, đột nhiên một đám hắc y nhân chạy ra, Lâm Tranh còn không có phản ứng gì, liền bị một sợi dây thừng trói lại.
Đây là chuyện không có trong kịch bản a, thiếu niên lại không phải người trong vòng giải trí, tự nhiên sợ hãi mà thét chói tai.
Đoạn Sương bình tĩnh mà nhìn, người của tổ tiết mục đem đệ đệ hắn trói lại, đôi mắt bị một tấm cải đen bịt kín, hắn kinh nghiệm đầy mình, tự nhiên biết đây là kịch bản thường có trong gameshow, mục đích chủ yếu là đem khách mời đưa đến một địa điểm không biết trước, tạo cảm giác thần bí đồng thời còn có thể thấy được biểu cảm hoảng sợ của khách mời.
Vốn dĩ ở kịch bản xác thật là không có, nhưng không biết vì sao, đột nhiên lại bỏ thêm vào.
Đoạn Sương cười cười, nhân viên công tác ánh mắt ngượng ngùng, hắn rất phối hợp mà đưa tay ra. Cổ tay chợt lạnh, là một chiếc còng tay.
Còng tay vẫn chưa chốt cẩn thận, coi bộ thật ra cũng chỉ là làm màu mà thôi, ai bảo Đoạn Sương là khách mời lớn nhất chứ, trên người mỗi một chỗ đều có bảo hiểm, vạn nhất bị thương nơi nào tổ tiết mục chính là bồi thường không nổi, nhân viên công tác nào dám thật sự còng tay hắn.
Đoạn Sương chỉ chỉ chính mình đôi mắt, chờ nhân viên công tác bịt kín, lại nhìn đến bọn họ lắc đầu, liền rõ ràng hắn được ưu tiên. Hắn mỉm cười, phối hợp mà để hai cái hắc y nhân đỡ hắn đi lên một chiếc Minibus màu xám có kiểu dáng thực bình thường.
Loại này kịch bản đều thấy qua, hắn thất thần, lại không ngờ vừa lên xe, đột nhiên bị người ôm lấy.
"Ca ca ~" thiếu niên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, cặp kia xinh đẹp bị che lại, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, cực kỳ giống một tiểu đáng thương không có cảm giác an toàn.
Chỉ là tiểu đáng thương giờ phút này bị chấn kinh quá độ, chính là âm thanh thét chói tai: "Ca! Ca! Ngươi ở nơi nào, ta rất sợ hãi!"
Cậu kêu đến thê lương, đem nhân viên công tác cùng quay phim dọa tới toát mồ hôi hột, trong lúc nhất thời hoàn toàn không phân biệt được là thiếu niên diễn thành như vậy hay là thiệt tình sợ hãi, Đoạn Sương không kịp trấn an hắn, sắc mặt liền trước thay đổi. Bởi vì thiếu niên bị trói đi lên, tay nhỏ kia còn có bản lĩnh sờ xoạng lung tung, tiểu sắc lang này cũng là thật là lợi hại, có thể từ trên người hắn nhưng nơi không nên sờ đều sờ soạng qua a.
Dường như là sờ đủ rồi, xác nhận là ca ca của mình, thiếu niên kích động trước đó mới chậm rãi bình phục yên ổn, như một đóa Tiểu Bạch liên vô tội thuần khiết, yên lặng thu hồi chính mình âm thanh chói tai, trở về bình thường, ở trong lồng ngực của ca trở nên ngoan ngoãn an tĩnh.
"Không phải sợ, bọn họ chỉ cùng ngươi đùa giỡn thôi." Trước ống kính, Đoạn Sương từ trước đến nay là một huynh trưởng ôn nhu, thuận tiện còn cực có EQ vãn hồi tự tôn của tổ tiết mục trong lòng mọi người.
"Ta không sợ." Thiếu niên hít hít cái mũi, đáng thương hề hề mà nói, vừa nhìn là biết mạnh miệng thôi. Cậu còn không quên sờ soạng cơ bụng của Đoạn Sương thượng một phen.
Tiểu sắc lang tư nhiên còn không có dừng lại, Đoạn Sương nhướng mày, muốn bắt lấy tay nhỏ.
Hắn còn chưa nói, thiếu niên đã như điện giật mà thu hồi tay, như tiểu nữ sinh thẹn thùng cười, nói: "Ca ca, nếu mà kia bị nhìn đến, fan nữ của ngươi khẳng định ghen ghét ta chết mất!"
Đoạn Sương: "......"
"Nói không chừng còn có bộ phận fan là nam nữa a." Thiếu niên thực nhanh chóng bổ sung, khẩu khí kia coi bộ cực kỳ chắc chắn, làm cho người quay phim tức cười.
Đoạn Sương cũng cười một chút, thầm nói ngươi cao hứng là được.
Từ khi đệ đệ vừa sinh ra, hắn đã tự tạo thói quen đơn phương trả giá, Lâm Tranh khi còn nhỏ cũng là vô cùng đáng yêu, cũng thích dính hắn như hiện tại, Đoạn Sương muốn đi học, cậu liền ôm ô tô nhỏ mếu máo khóc nháo, một hai phải cùng hắn cùng đi học, quả thật giống thuốc cao bôi trên da chó. Hắn lại tận mắt nhìn thấy cậu từ một tiểu hài tử lớn lên, trở thành thiếu niên, mặt mũi càng ngày càng xuất chúng, tính cách lại càng ngày càng tồi tệ.
Đoạn Sương còn nhớ rõ, hắn lần đầu tiên vì cậu mà xuống bếp. Tiểu gia hỏa mới ba tuổi, mới nếm một ngụm, nói không ăn được, sau đó liền đem cánh tay mập mạp như ngó sen vung lên, chén sứ vỡ trên mặt đất.
"Loảng xoảng" một tiếng, chén sứ vỡ tan, phát ra thanh thúy thanh âm.
Tiểu gia hỏa tựa hồ bị dọa, đôi mắt trừng đến tròn xoe,biểu tình ngưng đọng lại hai ba giây, giây tiếp theo lại giống cảm thấy chơi rất vui, đem hết chén đĩa trên bàn cơm đều đẩy xuống mặt đất, cùng với bùm bùm tiếng chén đĩa vỡ, là ha ha ha cười, tựa hồ không ý thức được chính mình làm cái gì.
Thiếu niên Đoạn Sương nhìn đồ ăn mình tự nấu trút xuống đầy mặt đất, trầm mặc thật lâu sau. Hắn đem tiểu gia hỏa ôm đến đầu gối, cởi ra quần, còn không có đánh, tiểu Lâm Tranh đã lã chã nước mắt chực khóc mà nói, "Ta không dám, ta không dám nữa."
Nước mắt còn chưa rớt quá hai giọt, Đoạn Sương liền mềm lòng, từ liền vạn kiếp bất phục, vòng đi vòng lại, nhiều lần dung túng nhiều lần tha thứ. Ở người khác trước mặt Lâm Tranh là cừu non ngoan ngoãn, ôm cổ hắn cười đến như mật đường. Sau lưng người khác liền lộ ra đuôi cáo, thực đương nhiên mà chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên mặt, nói: "Ngươi là ca ca, ngươi phải đối tốt với ta, không phải là hiển nhiên sao?"
Vết sẹo kia là trí mạng nhược điểm của Đoạn Sương, cũng là nguyên nhân khiến hắn đối Lâm Tranh hữu cầu tất ứng.
Sự ỷ lại trong xe đều là giả, không biết đối phương lại muốn làm loạn gì?
Đoạn Sương trong lòng biết rõ, mà khi thiếu niên dùng đầu cọ xát cổ hắn, hô hấp ấm áp nhào đến bên xương quai xanh của hắn, Đoạn Sương do dự một chút, cuối cùng vẫn là không đem người đẩy ra.
Hai huynh đệ không biết chính là, từ khi hai huynh đệ bắt đầu gặp mặt, tổ tiết mục đã phát sóng trực tiếp, phòng phát sóng trực tiếp tên là "Huynh đệ đồng du, vui sướng đi ra ngoài", ban đầu đúng giờ ngồi canh cũng chỉ có mấy chục vạn người xem, đến khi Lâm Tranh bị bắt cóc, nháy mắt lên tới 5-60 vạn, số lượng còn đang không ngừng tăng lên, mắt thấy sắp đột phá trăm vạn.
Bên trong một đám fan ảnh đế, mà cũng có một đám số lượng không nhỏ antifan của Lâm Tranh, mọi người đều mong ngóng bộ dạng thê thảm của Lâm Tranh, khen ngợi tổ tiết mục làm tốt lắm, giúp ca ca của bọn họ xả giận! Rác rưởi đệ đệ không xứng để ca ca chúng ta đối tốt với hắn!
Mới vừa cao hứng không bao lâu, kết quả giây tiếp theo, liền thấy thiếu niên trực tiếp ngã gục vào ca ca bọn họ, còn động tay động chân, động tác này đem phần lớn fan ảnh đế tức điên.
Giống như lời thiếu niên nói, khi cậu đang đắc ý mà buông một câu nói fan nữ khẳng định ghen ghét ta, fan nữ liền bạo khởi bàn phím: 【 A A A A A tức giận a ngươi nếu biết, còn không buông ra ca ca nhà ta ra 】
Sau đó thiếu niên lại nói, nói không chừng còn có bộ phận fan nam nữa khi, một ít bình luận kỳ kỳ quái quái nhịn không được xông ra: 【 ngươi thực hiểu chuyện nha tiểu lão đệ 】
"Ca ca, thật là nhàm chán nga, chúng ta ngủ một giấc đi." Vừa dứt lời, thiếu niên liền ngáp một cái, cậu nhưng thật thích bài nhạc này. Thực mau tiếng hít thở liền vang lên, ở trong xe phát nhạc điệu nhẹ nhàng, làm cho giấc ngủ có một loại sức hút rất lớn.
Đoạn Sương vốn của hành trình mệt mỏi, thần kinh căng chặt cũng dần dần cũng khép lại đôi mắt, khép lại mí mắt lại hiện ra vài phần lười biếng.
Hắn thật sự quá mệt mỏi, mà thiếu niên nằm trong lòng ngực hắn cũng chưa tỉnh.
Bình luận cũng dần ít lại, như sợ quấy nhiễu giấc ngủ của bọn họ.
【 bọn họ ngủ rồi a? 】
【 đau lòng nhà ta ca ca, hoàn cảnh mà cũng có thể ngủ, khẳng định là bởi vì bận quá nên quá mệt mỏi, đều tại tên đỉa hút máu Lâm Tranh này >.< 】
【 mọi người trật tự, làm ca ca đánh thức làm sao bây giờ 】
Cũng có một bộ phận kỳ quái bình luận xông ra.
【Lâm Tranh tuy rằng người hư, nhưng bộ dáng cùng ca ca ngủ nhìn rất đáng yêu...... Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong 】
【hai huynh đệ nhan giá trị là thật sự quá cao, này phòng phát sóng trực tiếp cũng quá đẹp ô ô ô, ta từ bên xe của Bùi thiên vương qua đây, hiện tại không muốn rời phòng nữa a 】
【+1, bên kia sư huynh sư đệ ở chung quá khách khí, vẫn là nơi này tự nhiên hơn】
Này đoạn hành trình không dài không ngắn, hai huynh đệ tỉnh ngủ không bao lâu thì đến nơi, xuyên qua dãy núi trùng trùng điệp điệp, bọn họ bị tổ tiết mục đưa đến núi sâu rừng già, cùng với xa xa chân núi một mảnh dân cư thôn xóm.
【 ta nhớ rõ kì trước tốt xấu là ở Hawaii, kì này trực tiếp đem khách mời kéo đến núi sâu rừng già, tổ tiết mục các ngươi là không có kinh phí sao?】
Đi tới vùng núi, liền cùng hai tổ khách mời khác hội họp, hai huynh đệ xuống Minibus, một lần nữa lên một chiếc xe buýt xa hoa khác.
Xe buýt sớm đã có người chờ đợi, một đôi là sư huynh sư đệ cùng công ty, một đôi là tỷ muội cùng nhóm nhạc nữ, bọn họ khách khí mà tự giới thiệu.
Hai huynh đệ Đoạn Sương đến, đánh vỡ bầu không khí kì lạ trong xe. Hai nữ khách mời trên mặt tươi cười cũng dương lên.
"Ngượng ngùng, đã để mọi người đợi lâu đi." Tưởng Ninh làm người đại diện, dẫn đầu chào hỏi nói.
"Không có, chúng ta vừa mới đến." Một nữ khác mời tên là Hạ Vĩ Vĩ cười khanh khách xua tay nói, ánh mắt theo bản năng nhìn phía sau Tưởng Ninh. Làm người đại diện, Tưởng Ninh có thể đi theo nghệ sĩ nhà mình, nhưng không thể giúp đỡ khách quý mời làm nhiệm vụ. Nhưng hiện tại này không có cách nào, thiếu niên kia ba rương hành lý lớn, hắn không hỗ trợ là không thể được.
Nhìn hai nữ khách mời mang đến rương hành lý nhỏ xinh tinh tế, Tưởng Ninh một bên hự hự dọn, một bên ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ Lâm Tranh.
Hắn xấu hổ nhưng thật ra đạo diễn lại thấy vậy vui mừng.
Thiếu niên đi phía sau Tưởng Ninh, da mặt đã dày đến không gì đâm qua được, cậu không có nửa điểm ngượng ngùng nâng một cái rương hành lý nhỏ nhất đi lên xe.
Tần Tử Đằng là một vị khách mời nữ còn lại, nàng ở gần nhất thiếu niên, nhìn đến Đoạn Sương nàng đầu tiên là nở nụ cười xinh đẹp, ngoài miệng lại nói chuyện với Lâm Tranh, "Có cần ta hỗ trợ không?"
Nàng vốn dĩ chỉ muốn tỏ ra khách khí một chút trước ống kính, cũng không phải thật sự muốn hỗ trợ, rốt cuộc nàng chính là một nữ tử thân kiều thể nhược, lớn lên lại điềm mỹ đáng yêu, làm gì có nam nhân nào để nàng dọn đồ vật đâu.
Không tưởng tượng được là thiếu niên trước mặt lại sáng ngời ánh mắt nói: "Cảm ơn a! Ta nơi này có thật nhiều hành lý." Nói xong, liền đưa hành lý qua.
Tần Tử Đằng: "...."
Cái quần què gì đây?
Đây là chuyện không có trong kịch bản a, thiếu niên lại không phải người trong vòng giải trí, tự nhiên sợ hãi mà thét chói tai.
Đoạn Sương bình tĩnh mà nhìn, người của tổ tiết mục đem đệ đệ hắn trói lại, đôi mắt bị một tấm cải đen bịt kín, hắn kinh nghiệm đầy mình, tự nhiên biết đây là kịch bản thường có trong gameshow, mục đích chủ yếu là đem khách mời đưa đến một địa điểm không biết trước, tạo cảm giác thần bí đồng thời còn có thể thấy được biểu cảm hoảng sợ của khách mời.
Vốn dĩ ở kịch bản xác thật là không có, nhưng không biết vì sao, đột nhiên lại bỏ thêm vào.
Đoạn Sương cười cười, nhân viên công tác ánh mắt ngượng ngùng, hắn rất phối hợp mà đưa tay ra. Cổ tay chợt lạnh, là một chiếc còng tay.
Còng tay vẫn chưa chốt cẩn thận, coi bộ thật ra cũng chỉ là làm màu mà thôi, ai bảo Đoạn Sương là khách mời lớn nhất chứ, trên người mỗi một chỗ đều có bảo hiểm, vạn nhất bị thương nơi nào tổ tiết mục chính là bồi thường không nổi, nhân viên công tác nào dám thật sự còng tay hắn.
Đoạn Sương chỉ chỉ chính mình đôi mắt, chờ nhân viên công tác bịt kín, lại nhìn đến bọn họ lắc đầu, liền rõ ràng hắn được ưu tiên. Hắn mỉm cười, phối hợp mà để hai cái hắc y nhân đỡ hắn đi lên một chiếc Minibus màu xám có kiểu dáng thực bình thường.
Loại này kịch bản đều thấy qua, hắn thất thần, lại không ngờ vừa lên xe, đột nhiên bị người ôm lấy.
"Ca ca ~" thiếu niên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, cặp kia xinh đẹp bị che lại, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, cực kỳ giống một tiểu đáng thương không có cảm giác an toàn.
Chỉ là tiểu đáng thương giờ phút này bị chấn kinh quá độ, chính là âm thanh thét chói tai: "Ca! Ca! Ngươi ở nơi nào, ta rất sợ hãi!"
Cậu kêu đến thê lương, đem nhân viên công tác cùng quay phim dọa tới toát mồ hôi hột, trong lúc nhất thời hoàn toàn không phân biệt được là thiếu niên diễn thành như vậy hay là thiệt tình sợ hãi, Đoạn Sương không kịp trấn an hắn, sắc mặt liền trước thay đổi. Bởi vì thiếu niên bị trói đi lên, tay nhỏ kia còn có bản lĩnh sờ xoạng lung tung, tiểu sắc lang này cũng là thật là lợi hại, có thể từ trên người hắn nhưng nơi không nên sờ đều sờ soạng qua a.
Dường như là sờ đủ rồi, xác nhận là ca ca của mình, thiếu niên kích động trước đó mới chậm rãi bình phục yên ổn, như một đóa Tiểu Bạch liên vô tội thuần khiết, yên lặng thu hồi chính mình âm thanh chói tai, trở về bình thường, ở trong lồng ngực của ca trở nên ngoan ngoãn an tĩnh.
"Không phải sợ, bọn họ chỉ cùng ngươi đùa giỡn thôi." Trước ống kính, Đoạn Sương từ trước đến nay là một huynh trưởng ôn nhu, thuận tiện còn cực có EQ vãn hồi tự tôn của tổ tiết mục trong lòng mọi người.
"Ta không sợ." Thiếu niên hít hít cái mũi, đáng thương hề hề mà nói, vừa nhìn là biết mạnh miệng thôi. Cậu còn không quên sờ soạng cơ bụng của Đoạn Sương thượng một phen.
Tiểu sắc lang tư nhiên còn không có dừng lại, Đoạn Sương nhướng mày, muốn bắt lấy tay nhỏ.
Hắn còn chưa nói, thiếu niên đã như điện giật mà thu hồi tay, như tiểu nữ sinh thẹn thùng cười, nói: "Ca ca, nếu mà kia bị nhìn đến, fan nữ của ngươi khẳng định ghen ghét ta chết mất!"
Đoạn Sương: "......"
"Nói không chừng còn có bộ phận fan là nam nữa a." Thiếu niên thực nhanh chóng bổ sung, khẩu khí kia coi bộ cực kỳ chắc chắn, làm cho người quay phim tức cười.
Đoạn Sương cũng cười một chút, thầm nói ngươi cao hứng là được.
Từ khi đệ đệ vừa sinh ra, hắn đã tự tạo thói quen đơn phương trả giá, Lâm Tranh khi còn nhỏ cũng là vô cùng đáng yêu, cũng thích dính hắn như hiện tại, Đoạn Sương muốn đi học, cậu liền ôm ô tô nhỏ mếu máo khóc nháo, một hai phải cùng hắn cùng đi học, quả thật giống thuốc cao bôi trên da chó. Hắn lại tận mắt nhìn thấy cậu từ một tiểu hài tử lớn lên, trở thành thiếu niên, mặt mũi càng ngày càng xuất chúng, tính cách lại càng ngày càng tồi tệ.
Đoạn Sương còn nhớ rõ, hắn lần đầu tiên vì cậu mà xuống bếp. Tiểu gia hỏa mới ba tuổi, mới nếm một ngụm, nói không ăn được, sau đó liền đem cánh tay mập mạp như ngó sen vung lên, chén sứ vỡ trên mặt đất.
"Loảng xoảng" một tiếng, chén sứ vỡ tan, phát ra thanh thúy thanh âm.
Tiểu gia hỏa tựa hồ bị dọa, đôi mắt trừng đến tròn xoe,biểu tình ngưng đọng lại hai ba giây, giây tiếp theo lại giống cảm thấy chơi rất vui, đem hết chén đĩa trên bàn cơm đều đẩy xuống mặt đất, cùng với bùm bùm tiếng chén đĩa vỡ, là ha ha ha cười, tựa hồ không ý thức được chính mình làm cái gì.
Thiếu niên Đoạn Sương nhìn đồ ăn mình tự nấu trút xuống đầy mặt đất, trầm mặc thật lâu sau. Hắn đem tiểu gia hỏa ôm đến đầu gối, cởi ra quần, còn không có đánh, tiểu Lâm Tranh đã lã chã nước mắt chực khóc mà nói, "Ta không dám, ta không dám nữa."
Nước mắt còn chưa rớt quá hai giọt, Đoạn Sương liền mềm lòng, từ liền vạn kiếp bất phục, vòng đi vòng lại, nhiều lần dung túng nhiều lần tha thứ. Ở người khác trước mặt Lâm Tranh là cừu non ngoan ngoãn, ôm cổ hắn cười đến như mật đường. Sau lưng người khác liền lộ ra đuôi cáo, thực đương nhiên mà chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên mặt, nói: "Ngươi là ca ca, ngươi phải đối tốt với ta, không phải là hiển nhiên sao?"
Vết sẹo kia là trí mạng nhược điểm của Đoạn Sương, cũng là nguyên nhân khiến hắn đối Lâm Tranh hữu cầu tất ứng.
Sự ỷ lại trong xe đều là giả, không biết đối phương lại muốn làm loạn gì?
Đoạn Sương trong lòng biết rõ, mà khi thiếu niên dùng đầu cọ xát cổ hắn, hô hấp ấm áp nhào đến bên xương quai xanh của hắn, Đoạn Sương do dự một chút, cuối cùng vẫn là không đem người đẩy ra.
Hai huynh đệ không biết chính là, từ khi hai huynh đệ bắt đầu gặp mặt, tổ tiết mục đã phát sóng trực tiếp, phòng phát sóng trực tiếp tên là "Huynh đệ đồng du, vui sướng đi ra ngoài", ban đầu đúng giờ ngồi canh cũng chỉ có mấy chục vạn người xem, đến khi Lâm Tranh bị bắt cóc, nháy mắt lên tới 5-60 vạn, số lượng còn đang không ngừng tăng lên, mắt thấy sắp đột phá trăm vạn.
Bên trong một đám fan ảnh đế, mà cũng có một đám số lượng không nhỏ antifan của Lâm Tranh, mọi người đều mong ngóng bộ dạng thê thảm của Lâm Tranh, khen ngợi tổ tiết mục làm tốt lắm, giúp ca ca của bọn họ xả giận! Rác rưởi đệ đệ không xứng để ca ca chúng ta đối tốt với hắn!
Mới vừa cao hứng không bao lâu, kết quả giây tiếp theo, liền thấy thiếu niên trực tiếp ngã gục vào ca ca bọn họ, còn động tay động chân, động tác này đem phần lớn fan ảnh đế tức điên.
Giống như lời thiếu niên nói, khi cậu đang đắc ý mà buông một câu nói fan nữ khẳng định ghen ghét ta, fan nữ liền bạo khởi bàn phím: 【 A A A A A tức giận a ngươi nếu biết, còn không buông ra ca ca nhà ta ra 】
Sau đó thiếu niên lại nói, nói không chừng còn có bộ phận fan nam nữa khi, một ít bình luận kỳ kỳ quái quái nhịn không được xông ra: 【 ngươi thực hiểu chuyện nha tiểu lão đệ 】
"Ca ca, thật là nhàm chán nga, chúng ta ngủ một giấc đi." Vừa dứt lời, thiếu niên liền ngáp một cái, cậu nhưng thật thích bài nhạc này. Thực mau tiếng hít thở liền vang lên, ở trong xe phát nhạc điệu nhẹ nhàng, làm cho giấc ngủ có một loại sức hút rất lớn.
Đoạn Sương vốn của hành trình mệt mỏi, thần kinh căng chặt cũng dần dần cũng khép lại đôi mắt, khép lại mí mắt lại hiện ra vài phần lười biếng.
Hắn thật sự quá mệt mỏi, mà thiếu niên nằm trong lòng ngực hắn cũng chưa tỉnh.
Bình luận cũng dần ít lại, như sợ quấy nhiễu giấc ngủ của bọn họ.
【 bọn họ ngủ rồi a? 】
【 đau lòng nhà ta ca ca, hoàn cảnh mà cũng có thể ngủ, khẳng định là bởi vì bận quá nên quá mệt mỏi, đều tại tên đỉa hút máu Lâm Tranh này >.< 】
【 mọi người trật tự, làm ca ca đánh thức làm sao bây giờ 】
Cũng có một bộ phận kỳ quái bình luận xông ra.
【Lâm Tranh tuy rằng người hư, nhưng bộ dáng cùng ca ca ngủ nhìn rất đáng yêu...... Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong 】
【hai huynh đệ nhan giá trị là thật sự quá cao, này phòng phát sóng trực tiếp cũng quá đẹp ô ô ô, ta từ bên xe của Bùi thiên vương qua đây, hiện tại không muốn rời phòng nữa a 】
【+1, bên kia sư huynh sư đệ ở chung quá khách khí, vẫn là nơi này tự nhiên hơn】
Này đoạn hành trình không dài không ngắn, hai huynh đệ tỉnh ngủ không bao lâu thì đến nơi, xuyên qua dãy núi trùng trùng điệp điệp, bọn họ bị tổ tiết mục đưa đến núi sâu rừng già, cùng với xa xa chân núi một mảnh dân cư thôn xóm.
【 ta nhớ rõ kì trước tốt xấu là ở Hawaii, kì này trực tiếp đem khách mời kéo đến núi sâu rừng già, tổ tiết mục các ngươi là không có kinh phí sao?】
Đi tới vùng núi, liền cùng hai tổ khách mời khác hội họp, hai huynh đệ xuống Minibus, một lần nữa lên một chiếc xe buýt xa hoa khác.
Xe buýt sớm đã có người chờ đợi, một đôi là sư huynh sư đệ cùng công ty, một đôi là tỷ muội cùng nhóm nhạc nữ, bọn họ khách khí mà tự giới thiệu.
Hai huynh đệ Đoạn Sương đến, đánh vỡ bầu không khí kì lạ trong xe. Hai nữ khách mời trên mặt tươi cười cũng dương lên.
"Ngượng ngùng, đã để mọi người đợi lâu đi." Tưởng Ninh làm người đại diện, dẫn đầu chào hỏi nói.
"Không có, chúng ta vừa mới đến." Một nữ khác mời tên là Hạ Vĩ Vĩ cười khanh khách xua tay nói, ánh mắt theo bản năng nhìn phía sau Tưởng Ninh. Làm người đại diện, Tưởng Ninh có thể đi theo nghệ sĩ nhà mình, nhưng không thể giúp đỡ khách quý mời làm nhiệm vụ. Nhưng hiện tại này không có cách nào, thiếu niên kia ba rương hành lý lớn, hắn không hỗ trợ là không thể được.
Nhìn hai nữ khách mời mang đến rương hành lý nhỏ xinh tinh tế, Tưởng Ninh một bên hự hự dọn, một bên ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ Lâm Tranh.
Hắn xấu hổ nhưng thật ra đạo diễn lại thấy vậy vui mừng.
Thiếu niên đi phía sau Tưởng Ninh, da mặt đã dày đến không gì đâm qua được, cậu không có nửa điểm ngượng ngùng nâng một cái rương hành lý nhỏ nhất đi lên xe.
Tần Tử Đằng là một vị khách mời nữ còn lại, nàng ở gần nhất thiếu niên, nhìn đến Đoạn Sương nàng đầu tiên là nở nụ cười xinh đẹp, ngoài miệng lại nói chuyện với Lâm Tranh, "Có cần ta hỗ trợ không?"
Nàng vốn dĩ chỉ muốn tỏ ra khách khí một chút trước ống kính, cũng không phải thật sự muốn hỗ trợ, rốt cuộc nàng chính là một nữ tử thân kiều thể nhược, lớn lên lại điềm mỹ đáng yêu, làm gì có nam nhân nào để nàng dọn đồ vật đâu.
Không tưởng tượng được là thiếu niên trước mặt lại sáng ngời ánh mắt nói: "Cảm ơn a! Ta nơi này có thật nhiều hành lý." Nói xong, liền đưa hành lý qua.
Tần Tử Đằng: "...."
Cái quần què gì đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương