Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 21
Về cơ bản thì tội danh của Tề thị đã định, muốn liên lụy đến phụ tử Trần Đình Thực hay không đó là chuyện của Trần gia. Sau khi Hoa Dương chào từ biệt công công, bà bà thì quay về Tứ Nghi đường.
Nàng vừa bước ra cửa, Trần Kính Tông đã đi tới, hắn nhìn trong viện vẫn còn đọng lại nước, hỏi nàng: "Ta cõng nàng về?"
Lấy tốc độ đi vừa nãy của nàng, trở về Tứ Nghi đường ít nhất cũng mất một khắc, nhưng thật ra trạch chính và Tây viện chỉ cách nhau một cái hành lang mà thôi.
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.
Đường núi, bùn khó đi, cho nên trước đó nàng mới để Trần Kính Tông cõng. Bây giờ đã trở lại, đường trong viện đều được lát đá, nếu nàng đã đi giày đi mưa, sao có thể trèo lên lưng Trần Kính Tông dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người được, quay mông cho người ta nhìn được?
Giữa ban ngày ban mặt, cho dù là cõng hay là ôm thì đều thất lễ.
Nàng vẫn đưa tay cho Triều Vân như cũ.
Triều Vân, Triều Nguyệt cười đi đến đỡ chủ tử.
Giày đi mưa cao một thước, hơn nửa đế giày nước chưa vào trong được, Công chúa coi trọng vẻ bề ngoài, hoa tai bạch châu đeo lơ lửng, kết hợp với tiếng nước dưới chân vọng lại cũng khá êm tai.
Trần Kính Tông cười cười, hắn chờ Hoa Dương đi được một đoạn thì xoay người nhìn người nhà trong từ đường.
Lúc này, nụ cười của hắn cũng biết mất, ánh mắt âm u nhìn Trần Đình Thực.
Nửa bên mặt bị sưng của Trần Đình Thực lại bắt đầu đau nhói, ông ta không dám đối diện với cháu trai.
Trần Đình Giám thấy công chúa đã đi xa, vẻ mặt nghiêm túc, ông khẽ nói với lão Tứ: "Tất cả đều là tội của Tề thị, Nhị thúc ngươi chẳng hay biết gì, còn không mau đến đây bồi tội."
Làm cháu mà dám đánh thúc phụ, truyền ra ngoài còn có thể thống gì nữa? Nhi tử ương bướng kiên quyết không chịu quỳ, nhưng bồi tội bằng miệng thì không thể bỏ qua.
Trần Kính Tông: "Bồi tội gì? Lúc đó ta tìm Tề thị giằng co, ông ta không nên ngăn cản, sốt ruột bảo vệ thê tử nên tự va phải, liên quan gì đến ta?"
Bây giờ cả nhà đều biết cái chết của lão thái thái không tránh được liên quan đến Tề thị, Trần Kính Tông nói Trần Đình Thực "sốt ruột bảo vệ thê tử", thật sự vô cùng trào phúng.
Trong nháy mắt, mặt Trần Đình Thực trắng bệnh, ông ta xấu hổ lại quỳ xuống trước mặt huynh trưởng.
Mắt Trần Đình Giám đỏ ngầu, ông dùng một tay kéo người dậy!
Tôn thị giành nói trước khi ông mở miệng: "Khuyên bảo Nhị đệ cho tốt, chúng ta đi trước."
Trần Đình Giám tức giận nhìn về phía bốn nhi tử.
Trần Kính Tông cười lạnh một tiếng, hắn nghênh ngang rời đi.
Tôn thị lắc đầu, ý bảo những người khác cùng đi với bà.
Trần Bá Tông đã đi thẩm vấn hạ nhân ở Đông viện, Du Tú lẻ loi một mình, nàng ấy muốn đến dìu La Ngọc Yến đã to bụng, nhưng lại kiêng dè thái độ của La Ngọc Yến.
Trần Hiếu Tông nhìn qua, giọng ôn hòa nói: "Đại tẩu, ta đưa mẫu thân về phòng, làm phiền đại tẩu chăm sóc Ngọc Yến một lúc."
Du Tú vội vàng đồng ý.
-
Trần Kính Tông đuổi kịp Hoa Dương đang đi ở phía trước từ đường, lúc đó Hoa Dương còn cách cửa Nguyệt Lượng dẫn đến Tây viện hai trượng.
"Thật sự không cần ta giúp?" Trần Kính Tông đi song song với nàng, hắn hỏi.
Hoa Dương liếc nhìn hạ nhân đang vội vàng múc nước ra ngoài ở xung quanh, nàng lắc đầu.
Trần Kính Tông đi thẳng về phía trước, cách Hoa Dương một bước, rồi ba bốn bước, chẳng mấy chốc đã biến mất sau Nguyệt Lượng môn.
Hoa Dương: "..."
Có Phò mã nào như vậy, hắn không thể đi với nàng sao? Hạ nhân thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào? Đời trước nàng ghét bỏ Trần Kính Tông như vậy, nhưng bên ngoài vẫn sẽ giả vờ, không để người ngoài có cơ hội suy đoán cuộc sống phu thê của bọn họ.
"Công chúa đừng tức giận, có lẽ Phò mã vội trở về thu dọn sân." Triều Vân thấy sắc mặt chủ tử không ổn, nàng ấy tìm cớ cho Phò mã.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, hai ngày nay cho dù là lên núi hay xuống núi, Phò mã đều rất chu đáo với Công chúa, Triều Vân, Triều Nguyệt đều thấy cả, vậy nên thái độ với Phò mã cũng dần tốt hơn.
Hoa Dương đã khôi phục như thường, tức giận cái gì chứ, khả năng nín nhịn của nàng là được Trần Kính Tông ban tặng từ đời trước rồi!
Ba chủ tớ tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng khi đi qua Nguyệt Lượng môn kia, Hoa Dương ngẩng đầu lên thì thấy một người lười nhác đứng dựa vào tường, không phải Trần Kính Tông thì là ai?
Triều Vân và Triều Nguyệt liếc nhìn nhau rồi cười.
Thì ra Phò mã không đi, chẳng qua là trêu chọc Công chúa mà thôi.
Lúc này, Trần Kính Tông đi về phía Hoa Dương.
Hoa Dương nghĩ hắn muốn đến đỡ nàng, Triều Vân cũng nghĩ vậy nên nàng ấy thức thời lùi ra sau.
Nhưng Trần Kính Tông bỗng ôm eo Hoa Dương, dứt khoát ôm ngang người nàng lên!
Làn váy màu trắng thuần tung bay trong không trung, hai chiếc giày đi mưa lần lượt tuột khỏi chân chủ nhân, rơi tõm xuống nước.
Hoa Dương tức giận túm vạt áo của hắn.
Trần Kính Tông rũ mắt nhìn nàng: "Ở trên núi hai ngày mà nàng không mệt à?"
Dứt lời, hắn bỏ lại hai nha hoàn, đi nhanh về phía trước.
Đã đến nước này, Hoa Dương không giãy dụa nữa, nàng cũng không trốn vào lồng ngực Trần Kính Tông, mà thoải mái ôm lấy cổ hắn, giống như là nàng sai bảo Phò mã đến hầu hạ vậy.
Hạ nhân nào dám nhìn loạn, nơi hai phu thê đi qua, bọn hạ nhân hoặc cúi đầu, hoặc là xoay người đi.
Trân Nhi, Châu Nhi đã chuẩn bị sẵn phòng ở Tứ Nghi đường, khăn trải giường đã được thay cái mới, mặt bàn cũng không dính một hạt bụi nào.
Trần Kính Tông ôm Hoa Dương đi về phía giường.
Khi cả người hoàn toàn thật sự nằm trên giường, hai má, lòng bàn tay chạm đến gấm Tứ Xuyên bóng loáng mềm mại, Hoa Dương thoải mái phát ra tiếng than nhẹ.
Suốt hai ngày hai đêm, nàng không đứng thì ngồi trên ghế gỗ cây cứng đơ, cơ thể làm bằng sắt cũng thấy mệt mỏi, huống chi là người được sống an nhàn sung sướng, được chiều chuộng như nàng.
Nàng quá mệt mỏi, cũng không quan tâm Trần Kính Tông ở bên cạnh nhìn thấy, cả người thả lỏng nằm sấp xuống, hận không thể hôn mê bất tỉnh.
Ván giường trũng xuống, Trần Kính Tông ngồi xuống.
Hoa Dương mệt mỏi quay đầu nhìn, nàng nhìn bộ xiêm y bằng vải bố màu tối trên người hắn.
Dù sao hắn cũng là công tử nhà Các lão, lại còn là Phò mã, đương nhiên có rất nhiều tơ lụa, nhưng từ lúc trở lại tổ trạch, hắn không lên núi săn thú thì là tu chỉnh hoa viên, đều làm những việc nặng nhọc, hắn cũng chỉ mặc xiêm y được may bằng vải bố thô ráp, để tránh lãng phí đồ tốt.
Sáng nay, Trần Kính Tông cõng nàng xuống núi, vừa dùng trí tìm được sổ sách, vừa đi tìm Tề thị giằng co, không biết đi qua đường bùn bao nhiêu lần, ống quần, vạt áo đều dính bùn.
Hoa Dương không có sức dạy bảo hắn, nàng vốn đã rất mệt, hơn nữa còn phải giải quyết chuyện tham ô của Trần gia, bây giờ Hoa Dương chỉ muốn ngủ.
"Ta xoa bóp bả vai cho nàng."
Trần Kính Tông cũng ngồi trong núi hai đêm, hắn suy bụng ta ra bụng người, biết Công chúa nhõng nhẽo cũng khó chịu.
Hoa Dương nhắm mắt lại nhưng cũng cố lấy sức ừ một tiếng.
Trần Kính Tông dịch vào trong.
Tiếng động truyền vào tai Hoa Dương, nàng cố chịu đựng, nhưng rồi vẫn mệt mỏi đẩy hắn: "Cởi xiêm y bên ngoài ra, đừng làm bẩn giường của ta."
Trần Kính Tông biết nàng thích sạch sẽ, hắn đứng ở bên cạnh, vừa cởi vừa nhìn nàng hỏi: "Nàng tắm chưa?"
Hoa Dương lắc đầu.
Trần Kính Tông cười giễu cợt: "Trước kia ta không tắm, nàng không cho ta ngủ, bây giờ sao nàng lại được ngủ?"
Không phải là tại Hoa Dương hết cách sao, vì chờ công công trở về xử lý Tề thị, để có thể đến tham dự đúng lúc, nàng làm gì có thời gian? Hơn nữa trong viện vô cùng hỗn loạn, bọn nha hoàn bận rộn quét dọn phòng chính nên vẫn chưa quét dọn được phòng tắm, phòng bếp.
"Chờ ta tỉnh dậy sẽ thay mới những thứ trên giường."
Trần Kính Tông ném áo ngoài ra khỏi giường, hắn thuận miệng hỏi: "Nếu phải thay, tại sao còn muốn ta cởi đồ?"
Hoa Dương: "Quá bẩn."
Nàng không nỡ để ga giường gấm Tứ Xuyên này dính bùn, chỉ có thể dính một chút mồ hôi mà thôi.
Trần Kính Tông lại ngồi xuống giường, Hoa Dương mở mắt ra, nhìn thấy cả người hắn chỉ mặc một chiếc khố màu trắng chưa đến đầu gối.
Cảnh này khiến nàng cảnh giác ngẩng đầu lên.
Trần Kính Tông ấn đầu nàng xuống: "Yên tâm, ta không có hứng thú với nữ nhân chưa tắm."
Hoa Dương: "..."
Mặc dù nói vậy, nhưng khi hắn ôm lấy Hoa Dương cởi váy ngoài cho nàng, Trần Kính Tông vẫn làm như vô tình mà ăn đậu hũ của nàng.
Hoa Dương đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông ném quần áo đi, hắn vỗ nàng nằm sấp xuống, hắn nhấc cánh tay trái của nàng lên bắt đầu xoa bóp.
Hoa Dương đau kêu ra tiếng.
Trần Kính Tông điều chỉnh lại lực, hắn ghét bỏ nói: "Đừng kêu loạn, truyền ra ngoài sẽ khiến mọi người hiểu lầm."
Hoa Dương tức giận mím mồm lại.
Cánh tay, bả vai, xoa hết bên trái đến bên phải, Hoa Dương ngủ thiếp đi, Trần Kính Tông xoa lưng của nàng xong, đang định chạm vào eo nàng.
Hoa Dương lập tức rụt lại như một con tôm: "Eo không cần!"
Trần Kính Tông đổi thành xoa chân cho nàng.
Hoa Dương đề phòng một lát, nàng chắc chắn hắn không xằng bậy nữa mới ngủ tiếp.
Sau cơn mưa thời tiết se lạnh, Trần Kính Tông đắp cho nàng một cái chăn mỏng, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, ánh mắt hắn dần trầm xuống.
Chủ trạch.
Tôn thị lớn tuổi, hai ngày nay cũng chịu không ít tội, nhưng bà là chủ mẫu phải xử lý một đống chuyện, không thể muốn nằm nghỉ là có thể nằm nghỉ.
Khó khăn lắm mới phân phó xong mọi chuyện, Tôn thị vừa nằm sấp xuống giường để nha hoàn đấm bả vai cho bà thì Trần Đình Giám hậm hực đi tới.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, phu thê hai người chắc chắn phải nói chuyện, Tôn thị có hơi không muốn mà để nha hoàn lui xuống.
Trần Đình Giám ngồi xuống giường, ông thấy bà chuẩn bị ngồi dậy, vẻ mặt hơi dịu đi, nói: "Nàng nằm đi, cơ thể nàng vốn không tốt."
Tôn thị không bị bệnh nặng, nhưng cũng sắp năm mươi tuổi, lại sinh bốn người con, mỗi khi vất vả, đủ loại vấn đề lớn nhỏ sẽ ập đến.
Tôn thị đổi thành nằm nghiêng, bà nhìn đôi mắt chứa tơ máu của trượng phu, trong lòng bà đau xót, bà cầm lấy khăn lau mắt: "Nếu chàng tự trách về chuyện mẫu thân, ta là dâu trưởng cũng có trách nhiệm, năm đó mẫu thân không chịu được thời tiết ở Kinh Thành, ta nên trở về với bà ấy, ở bên cạnh bà ấy báo hiếu thay chàng."
Trần Đình Giám nhíu mày, ông cầm tay bà nói: "Nói chuyện này làm gì, ta và nhi tử đều ở Kinh Thành, nàng muốn về, mẫu thân cũng sẽ không đồng ý."
Im lặng một lúc, Trần Đình Giám rũ mắt nói: "Ta chỉ hối hận vì đã hoàn toàn giao chuyện tổ trạch cho Nhị đệ."
Tôn thị ngồi dậy, bà ôm lấy bả vai của ông: "Chàng có chỗ khó của chàng, nếu cần nhờ đến nhà Nhị đệ chăm sóc mẫu thân, là huynh vẫn nên phái nhũ mẫu, quản sự đến đó, chuyện lớn chuyện nhỏ chàng đều nắm trong tay, chứ không phải mặc kệ nhà Nhị đệ, chàng sợ Nhị đệ khó chịu trong lòng nên mới không làm vậy. Trên quan trường phải suy đoán lòng người, người nhà thì phải để tâm đến cảm xúc của nhau, chàng cũng không làm sai."
Trần Đình Giám cứng đờ ngồi tại chỗ.
Quả thật là ông để ý đến cảm xúc của Nhị đệ, nhưng lại biến thành hại mẫu thân.
Ông cho rằng Tề thị lựa chọn Nhị đệ là muốn sống những ngày tháng yên bình với Trần gia, Tề thị nhận một ít quà biếu cũng không ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng không ngờ dã tâm của Tề thị lại không thua kém một số tham quan ở địa phương, càng không ngờ Tề thị dám tính kế với mẫu thân ông.
Có cái gì đó nhỏ giọt trên mu bàn tay Tôn thị, bà nhìn rồi đưa khăn tay của mình cho trượng phu.
Trần Đình Giám ngẩng đầu lên, ông lấy khăn che mặt.
Tôn thị nhẹ nhàng dựa vào lưng ông.
Trần Đình Giám cũng không thất thố lâu, ông lấy khăn tay đã ướt một nửa, vô ý gấp nó lại.
Tôn thị nói sang chuyện khác: "Nhị đệ thế nào rồi?"
Vẻ mặt Trần Đình Giám phiền muộn: "Trừ khóc thì chính là khóc."
Ông vừa thương xót người đệ đệ này yếu đuối, nhưng cũng vừa hận vì Trần Đình Thực không tranh không giành, nói một đống đạo lý, người đã một bó tuổi những vẫn khóc sướt mướt, cũng không biết có nghe vào tai hay không.
Có đôi khi Trần Đình Giám hy vọng rằng đệ đệ đối đầu với ông như lão Tứ, chứ không muốn nhìn đệ đệ rơi nước mắt.
Tôn thị thì không có tình cảm sâu nặng với tiểu thúc tử này, bà không kìm được tức giận: "Những chuyện khác hắn đều nghe Tề thị cũng không sao, nhưng mẫu thân sinh bệnh phải bốc thuốc, hắn phải để tâm một chút, chứ không phải để Tề thị thành công dùng thương lục để lừa gạt..."
Trần Đình Giám cắt ngang bà: "Bỏ đi, đừng nói nữa."
Ông không thích nghe, Tôn thị cũng bộc phát tình tính, bà đẩy cánh tay của ông ra, trừng mắt nhìn ông nói: "Chàng chỉ thương huynh đệ mình, nhưng lại đối xử với lão Tứ như thế nào? Nếu không có lão Tứ, không biết chuyện này bị giấu đến lúc nào!"
Trần Đình Giám sờ trán, ông định nói đạo lý: "Nói thế nào đi nữa hắn cũng là vãn bối..."
Tôn thị khinh thường: "Đừng nói chuyện này với ta, chàng chính là muốn thể hiện mình là huynh trưởng trước mặt đệ đệ của mình, muốn để người ngoài biết các lão chàng chưa từng khinh thường đệ đệ, chàng chỉ quan tâm đến danh tiếng của mình, nhi tử phải chịu khổ hay không đâu liên quan gì đến chàng đâu!"
Trần Đình Giám: "Cố tình gây sự, hắn đánh thân thúc, nói thế nào đi nữa hắn cũng đuối lý!"
Tôn thị: "Đúng, nhi tử ta đuối lý, còn đệ đệ ngươi che chở cho thê tử hại chết mẫu thân, còn vướng mắc bảo vệ bà ta như bảo bối mới là đại trượng phu, đúng không?"
Trần Đình Giám: "..."
Nàng vừa bước ra cửa, Trần Kính Tông đã đi tới, hắn nhìn trong viện vẫn còn đọng lại nước, hỏi nàng: "Ta cõng nàng về?"
Lấy tốc độ đi vừa nãy của nàng, trở về Tứ Nghi đường ít nhất cũng mất một khắc, nhưng thật ra trạch chính và Tây viện chỉ cách nhau một cái hành lang mà thôi.
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn.
Đường núi, bùn khó đi, cho nên trước đó nàng mới để Trần Kính Tông cõng. Bây giờ đã trở lại, đường trong viện đều được lát đá, nếu nàng đã đi giày đi mưa, sao có thể trèo lên lưng Trần Kính Tông dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người được, quay mông cho người ta nhìn được?
Giữa ban ngày ban mặt, cho dù là cõng hay là ôm thì đều thất lễ.
Nàng vẫn đưa tay cho Triều Vân như cũ.
Triều Vân, Triều Nguyệt cười đi đến đỡ chủ tử.
Giày đi mưa cao một thước, hơn nửa đế giày nước chưa vào trong được, Công chúa coi trọng vẻ bề ngoài, hoa tai bạch châu đeo lơ lửng, kết hợp với tiếng nước dưới chân vọng lại cũng khá êm tai.
Trần Kính Tông cười cười, hắn chờ Hoa Dương đi được một đoạn thì xoay người nhìn người nhà trong từ đường.
Lúc này, nụ cười của hắn cũng biết mất, ánh mắt âm u nhìn Trần Đình Thực.
Nửa bên mặt bị sưng của Trần Đình Thực lại bắt đầu đau nhói, ông ta không dám đối diện với cháu trai.
Trần Đình Giám thấy công chúa đã đi xa, vẻ mặt nghiêm túc, ông khẽ nói với lão Tứ: "Tất cả đều là tội của Tề thị, Nhị thúc ngươi chẳng hay biết gì, còn không mau đến đây bồi tội."
Làm cháu mà dám đánh thúc phụ, truyền ra ngoài còn có thể thống gì nữa? Nhi tử ương bướng kiên quyết không chịu quỳ, nhưng bồi tội bằng miệng thì không thể bỏ qua.
Trần Kính Tông: "Bồi tội gì? Lúc đó ta tìm Tề thị giằng co, ông ta không nên ngăn cản, sốt ruột bảo vệ thê tử nên tự va phải, liên quan gì đến ta?"
Bây giờ cả nhà đều biết cái chết của lão thái thái không tránh được liên quan đến Tề thị, Trần Kính Tông nói Trần Đình Thực "sốt ruột bảo vệ thê tử", thật sự vô cùng trào phúng.
Trong nháy mắt, mặt Trần Đình Thực trắng bệnh, ông ta xấu hổ lại quỳ xuống trước mặt huynh trưởng.
Mắt Trần Đình Giám đỏ ngầu, ông dùng một tay kéo người dậy!
Tôn thị giành nói trước khi ông mở miệng: "Khuyên bảo Nhị đệ cho tốt, chúng ta đi trước."
Trần Đình Giám tức giận nhìn về phía bốn nhi tử.
Trần Kính Tông cười lạnh một tiếng, hắn nghênh ngang rời đi.
Tôn thị lắc đầu, ý bảo những người khác cùng đi với bà.
Trần Bá Tông đã đi thẩm vấn hạ nhân ở Đông viện, Du Tú lẻ loi một mình, nàng ấy muốn đến dìu La Ngọc Yến đã to bụng, nhưng lại kiêng dè thái độ của La Ngọc Yến.
Trần Hiếu Tông nhìn qua, giọng ôn hòa nói: "Đại tẩu, ta đưa mẫu thân về phòng, làm phiền đại tẩu chăm sóc Ngọc Yến một lúc."
Du Tú vội vàng đồng ý.
-
Trần Kính Tông đuổi kịp Hoa Dương đang đi ở phía trước từ đường, lúc đó Hoa Dương còn cách cửa Nguyệt Lượng dẫn đến Tây viện hai trượng.
"Thật sự không cần ta giúp?" Trần Kính Tông đi song song với nàng, hắn hỏi.
Hoa Dương liếc nhìn hạ nhân đang vội vàng múc nước ra ngoài ở xung quanh, nàng lắc đầu.
Trần Kính Tông đi thẳng về phía trước, cách Hoa Dương một bước, rồi ba bốn bước, chẳng mấy chốc đã biến mất sau Nguyệt Lượng môn.
Hoa Dương: "..."
Có Phò mã nào như vậy, hắn không thể đi với nàng sao? Hạ nhân thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào? Đời trước nàng ghét bỏ Trần Kính Tông như vậy, nhưng bên ngoài vẫn sẽ giả vờ, không để người ngoài có cơ hội suy đoán cuộc sống phu thê của bọn họ.
"Công chúa đừng tức giận, có lẽ Phò mã vội trở về thu dọn sân." Triều Vân thấy sắc mặt chủ tử không ổn, nàng ấy tìm cớ cho Phò mã.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, hai ngày nay cho dù là lên núi hay xuống núi, Phò mã đều rất chu đáo với Công chúa, Triều Vân, Triều Nguyệt đều thấy cả, vậy nên thái độ với Phò mã cũng dần tốt hơn.
Hoa Dương đã khôi phục như thường, tức giận cái gì chứ, khả năng nín nhịn của nàng là được Trần Kính Tông ban tặng từ đời trước rồi!
Ba chủ tớ tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng khi đi qua Nguyệt Lượng môn kia, Hoa Dương ngẩng đầu lên thì thấy một người lười nhác đứng dựa vào tường, không phải Trần Kính Tông thì là ai?
Triều Vân và Triều Nguyệt liếc nhìn nhau rồi cười.
Thì ra Phò mã không đi, chẳng qua là trêu chọc Công chúa mà thôi.
Lúc này, Trần Kính Tông đi về phía Hoa Dương.
Hoa Dương nghĩ hắn muốn đến đỡ nàng, Triều Vân cũng nghĩ vậy nên nàng ấy thức thời lùi ra sau.
Nhưng Trần Kính Tông bỗng ôm eo Hoa Dương, dứt khoát ôm ngang người nàng lên!
Làn váy màu trắng thuần tung bay trong không trung, hai chiếc giày đi mưa lần lượt tuột khỏi chân chủ nhân, rơi tõm xuống nước.
Hoa Dương tức giận túm vạt áo của hắn.
Trần Kính Tông rũ mắt nhìn nàng: "Ở trên núi hai ngày mà nàng không mệt à?"
Dứt lời, hắn bỏ lại hai nha hoàn, đi nhanh về phía trước.
Đã đến nước này, Hoa Dương không giãy dụa nữa, nàng cũng không trốn vào lồng ngực Trần Kính Tông, mà thoải mái ôm lấy cổ hắn, giống như là nàng sai bảo Phò mã đến hầu hạ vậy.
Hạ nhân nào dám nhìn loạn, nơi hai phu thê đi qua, bọn hạ nhân hoặc cúi đầu, hoặc là xoay người đi.
Trân Nhi, Châu Nhi đã chuẩn bị sẵn phòng ở Tứ Nghi đường, khăn trải giường đã được thay cái mới, mặt bàn cũng không dính một hạt bụi nào.
Trần Kính Tông ôm Hoa Dương đi về phía giường.
Khi cả người hoàn toàn thật sự nằm trên giường, hai má, lòng bàn tay chạm đến gấm Tứ Xuyên bóng loáng mềm mại, Hoa Dương thoải mái phát ra tiếng than nhẹ.
Suốt hai ngày hai đêm, nàng không đứng thì ngồi trên ghế gỗ cây cứng đơ, cơ thể làm bằng sắt cũng thấy mệt mỏi, huống chi là người được sống an nhàn sung sướng, được chiều chuộng như nàng.
Nàng quá mệt mỏi, cũng không quan tâm Trần Kính Tông ở bên cạnh nhìn thấy, cả người thả lỏng nằm sấp xuống, hận không thể hôn mê bất tỉnh.
Ván giường trũng xuống, Trần Kính Tông ngồi xuống.
Hoa Dương mệt mỏi quay đầu nhìn, nàng nhìn bộ xiêm y bằng vải bố màu tối trên người hắn.
Dù sao hắn cũng là công tử nhà Các lão, lại còn là Phò mã, đương nhiên có rất nhiều tơ lụa, nhưng từ lúc trở lại tổ trạch, hắn không lên núi săn thú thì là tu chỉnh hoa viên, đều làm những việc nặng nhọc, hắn cũng chỉ mặc xiêm y được may bằng vải bố thô ráp, để tránh lãng phí đồ tốt.
Sáng nay, Trần Kính Tông cõng nàng xuống núi, vừa dùng trí tìm được sổ sách, vừa đi tìm Tề thị giằng co, không biết đi qua đường bùn bao nhiêu lần, ống quần, vạt áo đều dính bùn.
Hoa Dương không có sức dạy bảo hắn, nàng vốn đã rất mệt, hơn nữa còn phải giải quyết chuyện tham ô của Trần gia, bây giờ Hoa Dương chỉ muốn ngủ.
"Ta xoa bóp bả vai cho nàng."
Trần Kính Tông cũng ngồi trong núi hai đêm, hắn suy bụng ta ra bụng người, biết Công chúa nhõng nhẽo cũng khó chịu.
Hoa Dương nhắm mắt lại nhưng cũng cố lấy sức ừ một tiếng.
Trần Kính Tông dịch vào trong.
Tiếng động truyền vào tai Hoa Dương, nàng cố chịu đựng, nhưng rồi vẫn mệt mỏi đẩy hắn: "Cởi xiêm y bên ngoài ra, đừng làm bẩn giường của ta."
Trần Kính Tông biết nàng thích sạch sẽ, hắn đứng ở bên cạnh, vừa cởi vừa nhìn nàng hỏi: "Nàng tắm chưa?"
Hoa Dương lắc đầu.
Trần Kính Tông cười giễu cợt: "Trước kia ta không tắm, nàng không cho ta ngủ, bây giờ sao nàng lại được ngủ?"
Không phải là tại Hoa Dương hết cách sao, vì chờ công công trở về xử lý Tề thị, để có thể đến tham dự đúng lúc, nàng làm gì có thời gian? Hơn nữa trong viện vô cùng hỗn loạn, bọn nha hoàn bận rộn quét dọn phòng chính nên vẫn chưa quét dọn được phòng tắm, phòng bếp.
"Chờ ta tỉnh dậy sẽ thay mới những thứ trên giường."
Trần Kính Tông ném áo ngoài ra khỏi giường, hắn thuận miệng hỏi: "Nếu phải thay, tại sao còn muốn ta cởi đồ?"
Hoa Dương: "Quá bẩn."
Nàng không nỡ để ga giường gấm Tứ Xuyên này dính bùn, chỉ có thể dính một chút mồ hôi mà thôi.
Trần Kính Tông lại ngồi xuống giường, Hoa Dương mở mắt ra, nhìn thấy cả người hắn chỉ mặc một chiếc khố màu trắng chưa đến đầu gối.
Cảnh này khiến nàng cảnh giác ngẩng đầu lên.
Trần Kính Tông ấn đầu nàng xuống: "Yên tâm, ta không có hứng thú với nữ nhân chưa tắm."
Hoa Dương: "..."
Mặc dù nói vậy, nhưng khi hắn ôm lấy Hoa Dương cởi váy ngoài cho nàng, Trần Kính Tông vẫn làm như vô tình mà ăn đậu hũ của nàng.
Hoa Dương đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông ném quần áo đi, hắn vỗ nàng nằm sấp xuống, hắn nhấc cánh tay trái của nàng lên bắt đầu xoa bóp.
Hoa Dương đau kêu ra tiếng.
Trần Kính Tông điều chỉnh lại lực, hắn ghét bỏ nói: "Đừng kêu loạn, truyền ra ngoài sẽ khiến mọi người hiểu lầm."
Hoa Dương tức giận mím mồm lại.
Cánh tay, bả vai, xoa hết bên trái đến bên phải, Hoa Dương ngủ thiếp đi, Trần Kính Tông xoa lưng của nàng xong, đang định chạm vào eo nàng.
Hoa Dương lập tức rụt lại như một con tôm: "Eo không cần!"
Trần Kính Tông đổi thành xoa chân cho nàng.
Hoa Dương đề phòng một lát, nàng chắc chắn hắn không xằng bậy nữa mới ngủ tiếp.
Sau cơn mưa thời tiết se lạnh, Trần Kính Tông đắp cho nàng một cái chăn mỏng, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, ánh mắt hắn dần trầm xuống.
Chủ trạch.
Tôn thị lớn tuổi, hai ngày nay cũng chịu không ít tội, nhưng bà là chủ mẫu phải xử lý một đống chuyện, không thể muốn nằm nghỉ là có thể nằm nghỉ.
Khó khăn lắm mới phân phó xong mọi chuyện, Tôn thị vừa nằm sấp xuống giường để nha hoàn đấm bả vai cho bà thì Trần Đình Giám hậm hực đi tới.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, phu thê hai người chắc chắn phải nói chuyện, Tôn thị có hơi không muốn mà để nha hoàn lui xuống.
Trần Đình Giám ngồi xuống giường, ông thấy bà chuẩn bị ngồi dậy, vẻ mặt hơi dịu đi, nói: "Nàng nằm đi, cơ thể nàng vốn không tốt."
Tôn thị không bị bệnh nặng, nhưng cũng sắp năm mươi tuổi, lại sinh bốn người con, mỗi khi vất vả, đủ loại vấn đề lớn nhỏ sẽ ập đến.
Tôn thị đổi thành nằm nghiêng, bà nhìn đôi mắt chứa tơ máu của trượng phu, trong lòng bà đau xót, bà cầm lấy khăn lau mắt: "Nếu chàng tự trách về chuyện mẫu thân, ta là dâu trưởng cũng có trách nhiệm, năm đó mẫu thân không chịu được thời tiết ở Kinh Thành, ta nên trở về với bà ấy, ở bên cạnh bà ấy báo hiếu thay chàng."
Trần Đình Giám nhíu mày, ông cầm tay bà nói: "Nói chuyện này làm gì, ta và nhi tử đều ở Kinh Thành, nàng muốn về, mẫu thân cũng sẽ không đồng ý."
Im lặng một lúc, Trần Đình Giám rũ mắt nói: "Ta chỉ hối hận vì đã hoàn toàn giao chuyện tổ trạch cho Nhị đệ."
Tôn thị ngồi dậy, bà ôm lấy bả vai của ông: "Chàng có chỗ khó của chàng, nếu cần nhờ đến nhà Nhị đệ chăm sóc mẫu thân, là huynh vẫn nên phái nhũ mẫu, quản sự đến đó, chuyện lớn chuyện nhỏ chàng đều nắm trong tay, chứ không phải mặc kệ nhà Nhị đệ, chàng sợ Nhị đệ khó chịu trong lòng nên mới không làm vậy. Trên quan trường phải suy đoán lòng người, người nhà thì phải để tâm đến cảm xúc của nhau, chàng cũng không làm sai."
Trần Đình Giám cứng đờ ngồi tại chỗ.
Quả thật là ông để ý đến cảm xúc của Nhị đệ, nhưng lại biến thành hại mẫu thân.
Ông cho rằng Tề thị lựa chọn Nhị đệ là muốn sống những ngày tháng yên bình với Trần gia, Tề thị nhận một ít quà biếu cũng không ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng không ngờ dã tâm của Tề thị lại không thua kém một số tham quan ở địa phương, càng không ngờ Tề thị dám tính kế với mẫu thân ông.
Có cái gì đó nhỏ giọt trên mu bàn tay Tôn thị, bà nhìn rồi đưa khăn tay của mình cho trượng phu.
Trần Đình Giám ngẩng đầu lên, ông lấy khăn che mặt.
Tôn thị nhẹ nhàng dựa vào lưng ông.
Trần Đình Giám cũng không thất thố lâu, ông lấy khăn tay đã ướt một nửa, vô ý gấp nó lại.
Tôn thị nói sang chuyện khác: "Nhị đệ thế nào rồi?"
Vẻ mặt Trần Đình Giám phiền muộn: "Trừ khóc thì chính là khóc."
Ông vừa thương xót người đệ đệ này yếu đuối, nhưng cũng vừa hận vì Trần Đình Thực không tranh không giành, nói một đống đạo lý, người đã một bó tuổi những vẫn khóc sướt mướt, cũng không biết có nghe vào tai hay không.
Có đôi khi Trần Đình Giám hy vọng rằng đệ đệ đối đầu với ông như lão Tứ, chứ không muốn nhìn đệ đệ rơi nước mắt.
Tôn thị thì không có tình cảm sâu nặng với tiểu thúc tử này, bà không kìm được tức giận: "Những chuyện khác hắn đều nghe Tề thị cũng không sao, nhưng mẫu thân sinh bệnh phải bốc thuốc, hắn phải để tâm một chút, chứ không phải để Tề thị thành công dùng thương lục để lừa gạt..."
Trần Đình Giám cắt ngang bà: "Bỏ đi, đừng nói nữa."
Ông không thích nghe, Tôn thị cũng bộc phát tình tính, bà đẩy cánh tay của ông ra, trừng mắt nhìn ông nói: "Chàng chỉ thương huynh đệ mình, nhưng lại đối xử với lão Tứ như thế nào? Nếu không có lão Tứ, không biết chuyện này bị giấu đến lúc nào!"
Trần Đình Giám sờ trán, ông định nói đạo lý: "Nói thế nào đi nữa hắn cũng là vãn bối..."
Tôn thị khinh thường: "Đừng nói chuyện này với ta, chàng chính là muốn thể hiện mình là huynh trưởng trước mặt đệ đệ của mình, muốn để người ngoài biết các lão chàng chưa từng khinh thường đệ đệ, chàng chỉ quan tâm đến danh tiếng của mình, nhi tử phải chịu khổ hay không đâu liên quan gì đến chàng đâu!"
Trần Đình Giám: "Cố tình gây sự, hắn đánh thân thúc, nói thế nào đi nữa hắn cũng đuối lý!"
Tôn thị: "Đúng, nhi tử ta đuối lý, còn đệ đệ ngươi che chở cho thê tử hại chết mẫu thân, còn vướng mắc bảo vệ bà ta như bảo bối mới là đại trượng phu, đúng không?"
Trần Đình Giám: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương