Rời khỏi biệt viện nhà họ Cao, Tiền Tam Nhất ra phố mua hai chiếc hoa đăng.
Về đến phủ, trời đã tối.
Trong chính sảnh, đèn đã được thắp lên, cơm canh dọn đầy bàn, hơi nóng bốc lên nghi ngút, chỉ còn chờ hắn khai tiệc.
Tiền Cẩm Thư thấy con trai đến, vội sai người rót rượu.
Nhậm thị thì sai nha hoàn thân cận mang chậu nước và khăn lông đến.
Rửa mặt xong, hắn ngồi xuống.
Tiền Tam Nhất nâng chén rượu: “Phụ thân, mẹ, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, con trai kính hai người một chén.”
Nếu trong sảnh lúc này có người ngoài, hẳn sẽ phải chau mày.
Cha thì gọi trang trọng, mẹ lại gọi thân mật, sao lại khác nhau như thế?
Nhưng cả nhà họ Tiền dường như đã quen, đến cả nha hoàn đứng hầu ngoài cửa cũng không nhướn mày lấy một cái.
Phu thê hai người cùng nâng chén.
Tiền Cẩm Thư nhấp một ngụm, Nhậm thị thì sảng khoái uống cạn một hơi.
Uống xong, đặt chén xuống, cả hai lại gắp thức ăn vào đĩa trước mặt con trai.
Tiền Tam Nhất cụp mắt nhìn món ăn trong đĩa, chợt mỉm cười: “Về những lời đồn trong kinh thành, phụ thân, mẹ có điều gì muốn hỏi không?”
Tiền Cẩm Thư nói: “Làm quan thì phải biết quý trọng danh tiết của mình!”
Khóe môi Nhậm thị hiện lên ý cười nhạt: “Con à, mẹ tin con!”
Tay cầm chén rượu của Tiền Cẩm Thư khựng lại, nghiến răng nói: “Tửu sắc tài khí, cái nào cũng không được dính vào, nhất là sắc một chữ ‘sắc’ trên đầu là một lưỡi đao!”
“Con trai, Nghèo ở nhà, giàu trên đường.”
Nhậm thị liếc nhìn nha hoàn sau lưng, nha hoàn vội rút ra tờ ngân phiếu giấu trong tay áo: “Thiếu gia, đây là hai ngàn lượng phu nhân chuẩn bị sẵn cho người.”
Tiền Cẩm Thư đặt mạnh chén rượu xuống bàn, b*n r* vài giọt rượu.
Ý cười nơi khóe môi Nhậm thị trở nên âm u lạnh lẽo: “Con à, hai ngàn lượng đủ không? Nếu không đủ, mẹ đưa thêm hai ngàn nữa. Nói mấy lời khác thì đều là sáo rỗng, không đáng một đồng.”
Lời vừa dứt, cả chính sảnh lặng như tờ, không ai dám thở mạnh.
Lão gia và phu nhân vốn bất hòa đã lâu, một người ở viện Đông, một người ở viện Tây, ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ có ngày lễ tết mới miễn cưỡng cùng ngồi ăn bữa cơm đoàn viên.
Dẫu hiếm hoi như vậy, bữa cơm vẫn ngầm nổi sóng.
Vậy mà cả hai đối với thiếu gia lại vô cùng tốt, cũng chính vì điều đó mà khiến thiếu gia rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nghiêng trái chẳng xong, ngả phải chẳng được.
Nếu là trước đây, Tiền Tam Nhất hẳn sẽ dỗ bên trái một câu, dỗ bên phải một câu, nhưng hôm nay…
Hắn đặt đũa xuống: “Phụ thân, mẹ, con ăn no rồi, hai người cứ ăn chậm thôi.”
Những lời còn lại, hòa tan trong nụ cười hờ hững.
Không ai hiểu rõ ý nghĩa ẩn sau nụ cười ấy hơn Tiền Cẩm Thư và Nhậm thị, con trai họ, mệt mỏi rồi!
Ai mà chẳng mệt!
Phải giả bộ như không có chuyện gì, ngồi vào bàn ăn, bên cạnh lại là người mà trong lòng mình căm ghét nhất.
Chỉ cần nhìn thêm một cái, lớp vảy cũ lại bị bóc ra, mà một khi bóc ra rồi thì đau đớn biết bao, vết thương bên dưới vẫn còn rỉ máu, rỉ mủ!
Tiền Cẩm Thư đứng dậy, lạnh lùng liếc Nhậm thị một cái rồi phất tay áo bỏ đi.
Ngay sau đó, Nhậm thị cũng đứng lên, đi ra cửa viện, rẽ về hướng khác mà rời khỏi.
Phu thê đã thành người dưng nước lã.
…
Tiền Tam Nhất trở về thư phòng, cầm hai chiếc hoa đăng bước ra ngoài.
Đồng Bản lặng lẽ theo sau chủ tử.
Đi đến một viện cũ, Tiền Tam Nhất dừng bước, Đồng Bản lập tức bước lên treo hai chiếc hoa đăng ở cổng viện.
Trời đất lặng im, vầng trăng tròn treo trên cao, hoa đăng cô độc lay động trong gió khiến da đầu Đồng Bản nổi gai ốc.
Trong viện này từng có một vị tiểu cô nương nhà họ Tiền cư ngụ, mất vào đúng rằm tháng giêng.
Bình thường gia không bao giờ đến đây, chỉ có mỗi dịp Nguyên Tiêu, mới mua hai chiếc hoa đăng treo lên, đứng một lát xem như viếng cô bé.
Thực ra, Tiền Tam Nhất chưa bao giờ quên được cảnh em gái mất.
Một sinh linh nhỏ bé vừa tắt thở, cha nổi giận, mẹ ấm ức, cả hai như hai con thú hoang, điên cuồng xâu xé nhau.
Kẻ lặng lẽ chứng kiến tất cả, ngoài hắn ra, còn có kẻ đầu sỏ gây nên bi kịch đó sủng thiếp của cha, kỹ nữ nổi tiếng kinh thành: Phượng Tiên.
Không sai.
Muội muội chết dưới tay mẹ ruột của nó, Phượng Tiên, sau đó lại đổ lên đầu Nhậm thị.
Tất cả vì tranh đoạt một người đàn ông.
Phượng Tiên đã toan tính thành công.
Từ ngày hôm đó đến nay, cha và mẹ hắn không còn cùng giường, cũng không nói thêm một lời nào.
Nhưng Phượng Tiên lại tính sai một bước.
Nhà họ Nhậm là hạng người nào chứ? Sao có thể để con gái mình bị một tiện thiếp chèn ép?
Họ bỏ ra một số bạc lớn, mời được người giỏi điều tra nhất trong Cẩm Y vệ, tra ra sự thật.
Lòng Tiền Tam Nhất trống rỗng, hoang vu.
Mẹ nó chứ, sống chen lấn giữa hai bờ hố suốt mười tám năm trời mà vẫn chưa phát điên, ta đúng là một nam tử hán thật sự!
“Người mau thu dọn hành lý, lập tức lên đường đến Dung Thành!”
“Gia, hôm nay là lễ mà…”
“Ngươi là gia, hay ta là gia?”
…
Phủ Cẩm Y vệ.
“Nhị gia, chuyện ở Dung Thành điều tra xong rồi…”
Tâm phúc Trương Triều bước tới bên cạnh Thịnh Nhị, hạ giọng thì thầm vài câu.
Thịnh Nhị nghe xong, cau mày: “Tên nhóc đó… thật sự bị oan à!”
Nàng trầm ngâm: “Kỹ viện buôn bán làm ăn, chắc không gan to đến vậy đâu.”
Trương Triều: “Vậy là ai ra tay?”
Thịnh Nhị: “Đám người bên Nông Canh Ti đó.”
Trương Triều: “Muốn ra oai phủ đầu sao?”
“Khó nói lắm!”
Thịnh Nhị khoanh tay: “Đã tra xem tại sao tin tức truyền về kinh nhanh như vậy chưa?”
Trương Triều: “Tạm thời vẫn chưa có manh mối.”
Thịnh Nhị trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng: “Chuyện này có gì đó không ổn.”
Trương Triều: “Nhị gia, có cần phái người theo dõi hắn không?”
Thịnh Nhị: “Người đâu rồi?”
Trương Triều: “Một khắc trước đã xuất thành phủ đi Bảo Định.”
Thịnh Nhị ngẩng đầu.
IĐồng tử phản chiếu ánh hoa đăng, xen lẫn chút ngạc nhiên.
Chuyện gì gấp đến vậy, vừa về đã lập tức lên đường, ngay cả Tết cũng chẳng màng nữa?
…
So với sự phồn hoa của kinh thành, Dung Thành không thể sánh được, nhưng những gì nên có thì đều không thiếu.
Trước tiệm cầm đồ, Tiền Tam Nhất và Đồng Bản mắt trừng mắt, bốn hàng lông mày cụp xuống.
Buồn bực thật đấy!
“Gia, thật sự phải cầm cố sao?”
“Không thì sao?”
“Hay lại như trước, đi khắp nơi lừa tiền người ta?”
“Ngươi biết cái rắm gì, thân phận của gia bây giờ không giống trước nữa.”
“Khác thế nào?”
“Hồi trước, gia mất mặt chỉ là mất mặt bản thân. Giờ mà mất mặt là làm mất mặt Cố Trường Bình, Thất gia, cả Thanh Sơn. Mặt mũi của họ, gia không thể làm mất được!”
“Ủa, sao không nhắc tới Cao công tử với Uông công tử vậy?”
“Họ Cao không có mặt mũi; họ Uông thì mặt ở xa quá, làm mất cũng không tới!”
“Gia đúng là không nên tỏ ra sĩ diện, nhận hai ngàn lượng của phu nhân chẳng phải tốt hơn sao?”
Một cú gõ đầu bay tới.
Tiền Tam Nhất để lại một câu: “Nghèo thì nghèo, nhưng phải có chí khí!”
Rồi lắc lư đi vào tiệm cầm đồ.
Đồng Bản vội vàng chạy theo: “Gia, không phải ngài từng nói chí khí không thể ăn thay cơm sao?”
Chân hắn khựng lại, rồi đi càng nhanh hơn!
…
Chỉ nửa tuần trà sau, chủ tớ vừa rồi còn mặt mày ủ ê, giờ kẻ thì đắc ý vênh mặt, kẻ thì kinh ngạc tột độ.
“Gia, sao ngài có thể cầm được một khối ngọc bội tầm thường với giá trên trời năm trăm lượng vậy? Còn nữa, câu chuyện về miếng ngọc ấy, thật hay giả? Tiểu nhân nghe mà cảm động rơi cả nước mắt!”
“Giả, ta vừa bịa ra đó.”
“…”
Gương mặt Đồng Bản chuyển từ kinh ngạc sang khiếp đảm, làm sao có thể bịa đặt mà vẫn mạch lạc hợp tình đến vậy?
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Kỹ viện!”
Đồng Bản quỳ sụp xuống, than vãn: “Gia ơi, tiểu nhân xin ngài, vất vả lắm mới kiếm được ít bạc, xin tiết kiệm chút đi! Nơi này đất lạ người đông, lỡ lại bị lừa nữa thì sao!”
Lại một cú gõ đầu bay tới.
Tiền Tam Nhất lộ vẻ thất vọng: “Kỳ lạ thật, người ta nói chủ nào tớ nấy, sao thông minh như ta mà tớ lại ngu như heo vậy?”
Đồng Bản: “…”
“Té ở đâu thì đứng dậy ở đó.” Ánh mắt Tiền Tam Nhất trở nên lạnh lẽo: “Theo gia!”
Sau lưng gốc cây…
Một nam nhân trẻ tuổi đội đấu lạp lặng lẽ bước ra, ánh mắt nhìn theo bóng lưng chủ tớ kia…